Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi


Trên thực tế nó chỉ đơn giản là mặc kệ mà thôi, dù sao cuộc sống ngắn ngủi và mệt mỏi như vậy, không rảnh để tâm mấy chuyện không đâu.

“Ê, mày nhìn kìa, chỗ kia có đứa con gái xinh đẹp quá chừng, muốn chạy qua làm quen không?”
“Mày đi đi, tao giúp mày canh chừng.”
“Ngại ngùng cái gì, không phải mày thích kiểu như thế sao?”
Phương Hoa mặt không biểu cảm lướt qua trước mặt bọn họ, ngoại trừ Phương Dung ra, khi đối mặt với người ngoài nó đều lười phản ứng, luôn duy trì tư thế xa cách.

Đặc biệt là những người có tư tưởng không thuần khiết, còn nhận nhầm nó thành giống cái, tuy nói rất nhỏ nhưng thính giác nó nhạy, trong phạm vi 100 mét nghe rõ mà không hề có chút áp lực.

“Đi đi, muốn đuổi theo không?”
“Nói nghe, người ta còn không thèm liếc mắt nhìn chúng ta một cái đó, đuổi theo chi cho xấu hổ.”
“Này, hôm nay mày thi được không?”
“70 điểm, tuyệt vời.”
“Đừng đắc ý sớm, tao với mày không cách nhiều đâu.”
“Làm mười bốn tiếng đồng hồ chỉ kiếm được 100 khối, lão bản Chu Bái Bì.”
(*) Chu Bái Bì: một nhân vật trong tác phẩm văn học, ý chỉ người ác độc chuyên bóc lột người khác.

“Ây, giám đốc Trương, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, đợi lát nữa tôi gọi lại cho ngài sau nhé.”
Âm thanh từ bốn phương tám hướng vọt tới, mẩu chuyện nào cũng có, Phương Hoa không có hứng thú nghe, yên tĩnh tìm một vị trí ngồi xuống.

Buổi sáng xe bay không đông người nên có không ít chỗ trống, nhưng trạm dừng ở nơi này thuộc chuyến khứ hồi, phải đợi xe chạy ngược chạy xuôi một hồi mới có thể lên.

Người càng ngày càng nhiều, các vị trí từ trên xuống dưới dần dần không đủ, Phương Hoa cũng tự giác đứng lên, thói quen này là do học từ Phương Dung, sau này cũng không sửa.

Phương Dung hy vọng nó là kiểu người này, hơn nữa thân thể nó cường tráng, đừng nói đứng trong chốc lát, đứng một ngày cũng không thành vấn đề.

“Mẹ nó đồ lưu manh, có biết xấu hổ không, cút xa một chút.” Thanh âm từ chiếc ghế rất xa phía sau truyền đến, nghe vào tai không quá rõ ràng.

“Rõ ràng là mày quyến rũ tao trước, sáng sớm chính là thời điểm dễ xúc động nhất, ai bảo mày mặc ít vải như vậy.” Âm thanh của một người đàn ông đáp lời, “Đã mặc ít thì nên tự hiểu đi.”
“Mẹ nó mày còn khoa môi múa mép.” Một giọng nói hơi yếu khác tiếp lời, nghe như giọng của người con gái.

Năm 2180 giống cái sắm vai mỹ nữ tuyệt sắc, có tình có tiền có quyền có vẻ ngoài, có thể mặc quần áo xinh đẹp, nữ trang hoa lệ, còn có thể sơn móng tay, hưởng thụ đãi ngộ mà người phụ nữ trong quá khứ đã từng.

Đương nhiên cũng có một bộ phận không an phận muốn giả trang thành giống cái, tựa như tình huống này, khác hẳn với Phương Dung luôn tự nhận mình là đàn ông.

Tuy hắn là người thường nhưng nếu trang điểm vào vẫn có thể ngụy trang thành giống cái, chỉ là hắn khinh thường việc này mà thôi.


Hai người kia dường như đã lao vào đánh nhau, trong sinh hoạt hằng ngày giống cái chiếm tiện nghi chứ thể chất càng ngày càng kém, cơ bản đều là gầy yếu như nhau, hai người kia trùng hợp đều là giống cái, đánh nhau không ai giành được phần hơn, ngược lại tự gây mệt mỏi.

(*) Giải thích: trong hai người này có 1 giống cái và 1 giống đực, giống cái giả vờ làm giống đực và giống đực giả vờ làm giống cái.

Lí do tại sao giống cái fake không bị vạch trần thì mọi người đọc tiếp nha.

Trộm đồ hay chiếm tiện nghi, loại sự tình này có rất nhiều, cơ bản lâu lâu sẽ có một lần, Phương Hoa đã nhìn mãi thành quen cho nên không muốn nhúng tay.

Nếu Phương Dung ở đây, anh ấy sẽ làm như thế nào?
Chắc chắn không chút do dự tiến lên, cứu người?
Phương Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên kia, đầu ngón tay xuất hiện một khối băng toả hơi lạnh, cạnh băng bén nhọn sắc bén.

Nó nhẹ nhàng bắn ra, khối băng rời tay vèo một tiếng xuyên qua đám người, người muốn làm xằng bậy chốn đông người liền bị thương ở cổ tay.

Leng keng!
Còi báo động trên xe vang lên âm thanh, “Phía trước 100 mét là trường quân đội, quý khách nào muốn xuống xe hãy chuẩn bị sẵn sàng!”
Những lời này lặp đi lặp lại ba lần.

Xe dừng bên vệ đường, Phương Hoa xách túi rời đi.

Nó vừa đi không bao lâu phía sau liền có người đuổi theo, trên người mặc đồng phục giống nó.

“Ê, cậu là Phương Hoa sao?” Người nọ hiển nhiên nhận ra nó, “Cảm ơn cậu đã giúp tớ vừa nãy, bằng không tớ liền thảm.”
Ủa? Ai vậy?
Vừa rõ ràng vừa bí ẩn.

Phương Hoa cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

“Sao cậu không để ý tới người ta vậy?” Người nọ đuổi theo phía sau, ngăn nó lại, “Cậu không hiếu kỳ vì sao tớ nhận ra cậu à?”
Phương Hoa nhìn cậu ta một cái, tuy cùng mặc đồng phục nhưng của nó là đồng phục chính thống của con trai, áo sơmi và quần dài, còn người nọ là đồng phục của con gái, váy ngắn trên đầu gối, lớn lên vô cùng đáng yêu, đáng tiếc gặp phải Phương Hoa không có hứng thú.

Nhưng mà…… thật hâm mộ cậu ta có thể mặc váy.

Tự do tự tại, có thể thả rông.


Từ lúc nó quay về trường quân đội thì ai ai cũng biết nó là giống đực, nhà trường đương nhiên không phát váy, huấn luyện viên vừa thấy nó mặc váy liền bực, Phương Dung sợ nó chịu kỳ thị trong trường nên cũng cất váy đi.

Đúng là bi kịch.

Nó trực tiếp tránh khỏi người nọ rồi tiếp tục đi, đến cả một câu cũng lười mở miệng, nói thật ra số người muốn tiếp cận nó có quá nhiều, nếu mỗi một người đều tiếp đón thì thật đúng là lãng phí thời gian.

“Sao cậu lạnh lùng như thế, nói hai câu sẽ chết à!”
Phương Hoa cúi đầu kéo đai lưng, hôm nay nó mặc quần lót nên rất không thoải mái, bó chặt gắt gao, chim nhỏ trong quần ồn ào muốn vẫy cánh.

Ngày hôm qua chọc Phương Dung nổi giận, giận tới tận bây giờ, vậy nên nó không dám đổ thêm dầu vào lửa, tự giác mặc quần lót vào, đánh răng rửa mặt, rời giường nấu cơm, tranh thủ không để Phương Dung thấy mình phiền.

“Chắc phải tìm một nơi cởi quần lót ra.” Đang đi học mà Phương Hoa thường xuyên cúi đầu nhìn quần lót, hoặc là dùng tay kéo hoặc là dứt khoát vói tay vào sửa chim nhỏ.

Quần lót chính là thứ gây đau khổ nhất trên thế giới này, vây kín mít còn không nói, còn ép chặt chim nhỏ của nó, mấu chốt là vừa sải bước thì sợi dây phía sau liền kẹp giữa kẽ mông, thỉnh thoảng phải duỗi tay kéo một chút, đậu má.

Không có thứ gì đau khổ hơn mặc quần lót.

Còn có quần nữa, không biết do ai phát minh, rõ ràng có váy thì tại sao phải mặc quần?
Mặc váy thật tốt, mặc váy muốn làm sao làm gì, không chút trói buộc.

Mặc quần đi tiểu còn phải cởi thắt lưng kéo khóa kéo, mấu chốt chính là khóa kéo của nó không ăn, lần nào cũng kẹp phải chim nhỏ, mặc váy thì chỉ cần kéo váy lên là có thể đi tiểu, quá thuận tiện.

Haiz!
Phương Hoa thở dài, một bên chống cằm, một bàn tay đặt phía dưới che chim nhỏ.

Nó không hiểu, vì sao người khác không ai khó chịu, hơn nữa trông có vẻ rất thoải mái?
Giống như chỉ có mình nó khó chịu?
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, trong phòng bật điều hòa mát mẻ, Phương Hoa âm thầm chờ, rốt cuộc chờ tới lúc tan học liền chạy tới WC.

Sau khi cởi quần lót thì cảm giác thật sự thoải mái, vấn đề duy nhất còn sót lại chính là khóa quần, cái khóa này càng ngày càng tệ, mười lần hết chín lần kẹp phải chim nhỏ.

Nhưng chỉ có hai chiếc quần đồng phục, chiếc kia đã mặc bảy tám ngày, bị Phương Dung lột xuống cầm đi giặt rồi.

Bởi vì hai chiếc quần giống nhau như đúc, Phương Dung không rõ nó có đổi quần hay không, nhưng dựa theo khái niệm hai ba ngày một đổi mà nói, hai chiếc quần này có thể đã mặc bảy tám ngày, chắc chắn không sai nên hắn cầm đi giặt, hiện tại còn đang phơi ở nhà.


“Về phải đổi một cái quần khác mới được.” Đúng thật là tra tấn.

Bởi vì chim nhỏ mảnh mai, nó không thể không mặc quần lót vào, tiếp tục chấp nhận sợi dây luôn kẹp giữa hai bờ mông, xấu hổ quá, cố gắng đi đường chầm chậm thôi.

Vẫn là ở nhà tự tại, chỉ cần Phương Dung không tức giận, ngày thường đối với nó rất khoan dung, muốn lõa thể thì cứ việc, chỉ cần ngoan ngoãn nằm sấp là được.

Nó hiểu thấu tâm tư của Phương Dung, ngẫu nhiên tự giác dâng mông lên chờ bị đánh, mỗi lần như vậy lửa giận của Phương Dung vơi đi hơn phân nửa, đánh cũng nhẹ tay, tựa như gãi ngứa.

“Phương Hoa, nhìn bên này.” Giống cái bị nó cứu lại bắt đầu làm phiền nó.

(*) Nguyên văn tác giả dùng từ “bị”.

Thì ra hai người học cùng một lớp, khó trách biết nó rõ ràng như vậy.

Phương Hoa chịu đủ bối rối khi mặc quần lót, làm sao có thời giờ nói chuyện phiếm, nó lười biếng nhấc mắt một cái, tiếp tục ghé vào bàn, một bàn tay đỡ chim nhỏ.

“Cậu đang chơi gì thế?” Giống cái kia cho rằng nó đang chơi quang não hoặc chơi trò chơi, không tự chủ được nhìn sang đây.

Nhìn thấy chân tướng, trên mặt cậu ta ửng đỏ, “Trước mặt mọi người, sao cậu dám……”
Rốt cuộc không có thể nói ra khỏi miệng, tình huống này quá mắc cỡ, cậu ta cho rằng Phương Hoa đang quay tay.

Ai bảo động tác dễ gây hiểu lầm, ai nhìn cũng hiểu sai.

Giống cái nhìn trái ngó phải, phát hiện bên cạnh không có người, Phương Hoa cố ý chọn góc khuất tránh ánh mắt người khác.

“Muốn tớ giúp không?” Giống cái trên mặt xấu hổ nhưng vẫn chủ động ngồi cạnh nó, giúp nó ngăn tầm mắt bên ngoài.

“Được.” Đôi mắt Phương Hoa sáng ngời, vừa lúc giải quyết vấn đề.

“Cái đó…… Vậy trước tiên cậu lấy tay ra đi.”
“Được.” Phương Hoa thuận theo lấy tay ra.

Trong giây lát bàn tay nhỏ xinh trắng nõn chậm rãi sờ soạng xuống dưới, chuẩn xác ôm lấy chim nhỏ.

Phương Hoa nghi hoặc nhìn cậu ta, “Cậu sờ tôi làm gì?”
“???” Giống cái vẻ mặt mơ hồ, “Không phải muốn tớ giúp sao?”
“Đúng vậy.” Phương Hoa không cần nghĩ ngợi trả lời, “Tôi muốn hỏi cậu còn váy không, cho mượn một cái, dây kéo khoá quần bị hỏng rồi, cứ kẹp phải hạ bộ.”
“……”
Giống cái che mặt không nỡ nhìn thẳng, dù vậy cậu ta vẫn tốt bụng tìm người mượn một cái quần cho Phương Hoa, “Giống đực phải mặc quần, mặc váy kỳ cục lắm.”
Chính yếu là cậu ta thích Phương Hoa, vừa có sắc vừa có trí tuệ vừa có vóc dáng, đối với người mình thích chỉ muốn giữ mãi dáng vẻ nam thần, mặc váy thì không còn ra hình ảnh nam thần nữa.


Trong trường học có khu vực nghỉ ngơi cho học sinh, nơi đó có phòng chứa đồng phục, cậu ta ngại đồ người khác đã mặc nên chỉ lấy một cái quần mới cho Phương Hoa.

Thứ cho nam thần nhất định phải là thứ tốt nhất, sạch sẽ nhất, ngoại hình cậu ta không kém, lại biết trang điểm, nhân duyên trong lớp khá tốt, người nọ không nói hai lời liền cho mượn.

Đặc biệt đối tượng lần này là Phương Hoa, bởi vì Phương Hoa luôn tỏ vẻ rất lãnh đạm, người khác liền nhịn không được muốn tiếp cận, ngày thường không có cơ hội, hiện tại thật vất vả mới tóm được một cơ hội, tự nhiên sẽ không chịu bỏ qua.

Phương Hoa đổi một cái quần mới, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì người kia béo hơn nó nên eo có hơi rộng, vừa hay lại hợp ý nó, rộng thùng thình thoải mái không trói buộc.

Vậy nên quần lót có thể không cần mặc nữa đúng không?
Ngẫm lại vẫn là thôi, dù sao cũng là quần của người khác, phải trả lại, nếu người ta mặc quần rồi phát hiện đũng quần có vị nước tiểu thì sao.

Rốt cuộc không có thể thả tự do cho mình, thành thật mặc quần lót vào.

Giống cái kia có tên là gì thì nó không biết, không có kiên nhẫn hỏi, đoán chừng giống cái kia cho rằng nó đã sớm biết vì chung một lớp nên cũng không tự giới thiệu, vì thế vẫn duy trì cách gọi giống cái.

Trước khi đi giống cái đột nhiên sấn tới hôn nó một cái khi nó chưa kịp chuẩn bị gì, lập tức lưu lại một dấu son môi.

Phương Hoa vẫn chưa biết, cứ thế mang dấu son môi về nhà.

Khi về nhà không chỉ có mỗi Phương Dung, ông bà chủ cũng đã quay lại.

Chắc là chơi đủ rồi, ôm Quả Quả ăn dưa hấu.

Bà chủ vừa thấy nó liền lắp bắp kinh hãi, vội đưa một cái gương cho nó tự xem, nháy mắt nhắc nhở trên mặt nó có dấu son.

Bà chủ cho rằng hai người là anh em vì cùng họ, Phương Dung chính là huynh trưởng như cha, quản giáo cực kỳ nghiêm, nếu thấy trên mặt nó có dấu son nhất định sẽ hoài nghi nó yêu sớm, đánh nó một trận.

Bọn họ ở cách vách, cách âm không tốt nên có đôi khi nghe được tiếng gậy gộc đánh đến trầy da tróc thịt.

Phương Dung thật sự tin tưởng Phương Hoa chăm học, nếu như bị phát hiện thì thật đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Phương Dung đang ở phòng bếp nấu đồ ăn, nghe được âm thanh đáp một tiếng, “Về rồi à.”
“Dạ.” Phương Hoa mông lung, một bên đáp lại Phương Dung một bên hoài nghi nhìn bà chủ, đôi mắt làm sao vậy?
Ông chủ vừa cắt một miếng dưa chuẩn bị đưa cho nó, nhìn thấy vết đỏ trên mặt nó liền sửng sốt, không ngừng dùng tay chọc chọc má phải.

Phòng bếp và đại sảnh nối liền nhau, cách cực gần, bên ngoài nói cái gì bên trong đều nghe được, cho nên hai người chỉ dám dùng ám hiệu, không phát ra âm thanh.

“???” Phương Hoa tiếp tục hoang mang.

Mọi người làm sao vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận