Hmm, Diệp Như Hề định sẽ nói rằng anh trai cô sắp không qua khỏi, cô rất sợ hãi, không biết phải làm gì, mong Lý Tuyết Trúc đến ở cùng vài ngày.
Chi phí ăn ở sẽ do cô lo liệu, kèm theo đó là một phong bì hậu hĩnh!
Với tính cách của Lý Tuyết Trúc, khả năng cao là cô ấy sẽ đồng ý.
(Thẩm Thanh Húc: “Em đúng là cô em gái tốt của anh!”)
Lý Tuyết Trúc nghĩ rằng Diệp Như Hề còn nhỏ tuổi, mới bị tra nam quấy rối, giờ lại đột ngột biết tin anh trai bệnh nặng không qua khỏi, mà bên người em ấy không còn người thân nào khác để dựa vào.
Thân là giáo viên, Lý Tuyết Trúc có phần quan tâm Diệp Như Hề hơn bình thường một chút.
Vậy nên, chuyện em ấy muốn thân thiết với mình hơn, nhằm tìm kiếm sự an ủi về mặt tinh thần cũng là điều dễ hiểu.
Lý Tuyết Trúc liền đáp ngay: “Tất nhiên là được rồi, em có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Nếu có việc gấp, hãy gọi điện cho cô.
Em có số của cô rồi, đúng không?”
Diệp Như Hề đáp: “Dạ, em có.”
Mười phút sau, thủ tục hoàn tất, hai anh em rời khỏi tòa nhà hành chính và đi đến khu ký túc xá.
Sau khi bảo lưu, Diệp Như Hề cần mang theo tất cả đồ đạc của mình, tránh trường hợp sau này có người tìm ra tung tích của cô dựa vào mùi hương trên các vật dụng cá nhân.
Khi đăng ký thông tin với quản lý ký túc xá, dì quản lý còn thân thiết kể lại cho cô nghe, toàn bộ sự việc và hậu quả màn tỏ tình tối qua của Đoạn Minh Hiên.
Lúc này, Diệp Như Hề mới biết rằng, không chỉ những cây nến được Đoạn Minh Hiên xếp thành hình trái tim bị các dì quản lý hắt nước dập hết.
Ngay cả những bông hồng cũng bị dập nát và ném đi.
Thậm chí, bản thân Đoạn Minh Hiên cũng bị dội một vũng nước lớn, còn bị hai dì quản lý dũng mãnh dùng chổi và cây cọ toilet đập tới tấp.
Đoạn Minh Hiên hét lớn kêu oan rằng anh ta
không phải tra nam.
Còn nói, anh ta và vị hôn thê không có tình cảm, đó chỉ là hôn ước do gia đình sắp đặt.
Anh ta chỉ mới gặp người đó vài lần, đến mặt còn không nhớ rõ nữa là.
Anh ta chỉ thật lòng yêu Diệp Như Hề...
Bạn bè của Đoạn Minh Hiên cũng ra sức bênh vực anh ta, nhưng hầu hết mọi người xung quanh đều cảm thấy anh ta không đáng tin.
Có vị hôn thê rồi mà còn tỏ tình với người khác, đích thị là tra nam không thể chối cãi!
Bị hất nước, tấn công bởi chổi và cọ toilet khiến toàn thân Đoạn Minh Hiên bốc mùi khủng khiếp.
Mắt thấy lại đến thêm mấy dì quản lý cùng hai chú bảo vệ, quay đầu nhìn lại mãi vẫn không thấy bóng dáng Diệp Như Hề đâu.
Dù rất không cam tâm nhưng anh ta chỉ có thể ủ rũ về ký túc xá thay đồ.
Không thể không thừa nhận, dì quản lý ký túc xá làm việc rất hiệu quả và nhanh gọn!
Hai anh em rối rít cảm ơn dì quản lý.
Trước khi rời đi, Thẩm Thanh Húc còn gửi cho dì một phong bao lì xì lớn.
Diệp Như Hề nói với dì quản lý rằng, cô bảo lưu để chăm sóc anh trai bệnh nặng—vì vậy sắp tới, cô sẽ phải mang nhiều hành lý ra ngoài nên cần xuất trình giấy bảo lưu thì dì mới cho đi.
Khi trở về phòng ký túc, Chương Đồng và Ngũ Mộng Lan đều không có ở đó.
Diệp Như Hề sang phòng bên cạnh lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Người ở phòng bên cạnh nói rằng, họ nghe nói Phùng Đình Đình bị thương, nên gọi Trương Đồng và Ngũ Mộng Lan đến bệnh viện chăm sóc.
“"Không biết Phùng Đình Đình bị thương ở đâu? có nặng không nữa? Mà vẫn còn gọi điện thoại được thì chắc không nghiêm trọng lắm đâu.
Diệp Như Hề, cậu có đi thăm cô ấy không?"
Diệp Như Hề mỉm cười: “Không đi.”
Phùng Đình Đình chắc chắn sẽ không muốn gặp cô đâu.
Dù sao thì, cái mũi giả của Đình Đình bị gãy cũng là do chính Diệp Như Hề “vô tình” gây ra mà, hì hì!
Bạn học ở phòng bên cạnh lén nhìn ra ngoài cửa, thấy Thẩm Thanh Húc có gương mặt ưu buồn, đang đứng chờ bên ngoài.
Anh có vài nét giống Diệp Như Hề, chắc hẳn là anh trai của cô.
Chỉ là trông rất ốm yếu và tiều tụy, giống như đang bệnh nặng không còn sống được lâu...
Trong đầu cô bạn hiện lên hàng loạt câu hỏi, nhưng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể tự mình bổ não
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, hai anh em chỉ mang theo một chiếc ba lô, một vali và một túi vải lớn đựng những vật dụng nhẹ nhưng chiếm nhiều chỗ.
Tất cả những thứ còn lại đều được cất vào không gian, ngay cả những sợi tóc rụng trên sàn nhà cũng không bỏ qua.
Khi ra khỏi ký túc xá, Diệp Như Hề đưa cho dì quản lý ba túi đồ ăn.
Một túi gồm các loại đồ ăn vặt cô mua ở siêu thị, một túi gồm sáu mươi gói bánh quy khô do Thẩm Thanh Húc đưa.
Túi còn lại là táo, cũng là do cô xin từ anh trai.
Hai túi đầu là để riêng cho dì quản lý.
Còn 16 quả táo, cô bảo dì chia cho các dì quản lý khác và chú bảo vệ, mỗi người hai quả.
Trái cây biến dị cấp 0.5, người thường ăn vào có thể tăng cường thể chất một chút.
Tuy tác dụng không rõ rệt lắm, nhưng đến lúc mạt thế xảy ra, những người có thể chất tốt sẽ có khả năng thức tỉnh dị năng cao hơn.
Bánh quy khô tuy không ngon, nhưng có thể giúp no lâu, chống đói rất tốt.
Bình thường ít ai thích ăn loại này, nhưng phòng khi cần thiết, cũng không nên vứt bỏ.
Nếu tận thế đến, có cái này ăn cũng tạm ổn trong một thời gian.
Cô đã hỏi qua, dì quản lý sẽ ở lại trường trong kỳ nghỉ hè này.
Diệp Như Hy không thể bảo dì đừng ở lại trường, không có lý do chính đáng ai mà tin! Vả lại, ở nhà cũng chưa chắc đã an toàn...
Cô có thể giúp được dì đến mức này thôi!
Chuyện có thể làm, cô đều đã làm.
Chuyện về sau, phải xem tạo hóa của dì thế nào rồi!
...
Rời khỏi Đại học A, hai anh em Diệp Như Hề thẳng tiến đến nhà ga cao tốc.
Họ đã đặt vé tàu về thành phố Z.
Thành phố Z là quê hương của họ, nơi có nhiều nhà và cửa hàng do cha mẹ để lại.
Họ cần phải chuyển đổi tài sản thành tiền mặt, và quan trọng hơn là tích trữ thêm thật nhiều vật tư!
Thẩm Thanh Húc lo lắng: “Làm sao anh có thể nộp đơn xin nghỉ việc ở viện nghiên cứu được đây? Từ lúc nộp đơn đến lúc chính thức nghỉ cũng phải mất ít nhất một tháng.”
Diệp Như Hề lấy lại lý do mà Thẩm Thanh Húc đã giúp cô xin bảo lưu:
“Anh cứ xin nghỉ vài ngày trước đã, rao bán căn nhà ở quê.
Mấy hôm sau quay lại viện nghiên cứu, anh nói rằng em gái anh bị bệnh nan y, chỉ còn vài tháng để sống.
Anh muốn nghỉ việc để ở bên em nhiều hơn.
Ước nguyện cuối cùng của em là được đi du lịch vòng quanh nước và thế giới!
Nếu viện nghiên cứu không đồng ý cho anh nghỉ việc, anh có thể quay sang xin nghỉ phép dài hạn không lương.
Đến lúc đó, chúng ta vừa đi du lịch vừa có thể thu thập đặc sản khắp nơi trong nước, còn có thể mua ít vũ khí từ nước ngoài nữa!”
Thẩm Thanh Húc: ...
Mặc dù lấy bệnh nặng của bản thân hoặc em gái ra làm lý do nghe có vẻ không may mắn, nhưng thật sự không có lý do nào thích hợp hơn.
Còn nếu anh lấy lý do bản thân bị bệnh thì không được, viện nghiên cứu chắc chắn sẽ yêu cầu cung cấp hồ sơ bệnh án.
Thẩm Thanh Húc thở dài: “Được rồi, cứ làm vậy đi.”
Khi về đến biệt thự cũ ở thành phố Z, đã là tám giờ tối.
Nhà cửa cũng khá sạch sẽ vì kỳ nghỉ lễ 1/5,vừa rồi, Diệp Như Hề về nhà và đã thuê dịch vụ giúp việc dọn dẹp trước nên giờ cũng không có nhiều bụi bẩn..