Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Thánh y hừ lạnh một tiếng: “Người trong nhà không biết, lại biết người ngoài.”

Cố Hiểu Đao cũng hiếu kỳ nói: “Sao ngươi biết hắn là cung chủ Cửu Vân cung?” Chẳng lẽ là trang phục của cung chủ rất kinh điển?

Thiếu niên từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, lật hai trang, dựng thẳng lên cho mọi người xem, “Nhìn đi, được vẽ trên Anh Hùng phổ.”

Cố Hiểu Đao: “Ta rất hiếu kỳ vẽ thành cái dạng gì a, trong các ngươi ai biết làm văn đến miêu tả hình tượng nhân vật cho ta nghe đi?”

Hữu hộ pháp chần chờ nói: “Phía trên bức tranh là vẽ... người?”

Thánh y: “Ha ha ha ha ha...”

Cung chủ vẻ mặt sát khí: “...”

Cố Hiểu Đao: “Làm sao bây giờ, ta rất hiếu kì! Rốt cuộc bộ dáng thế nào!”

Hữu hộ pháp nói: “Hình như là một con vẹt.”

Vẹt!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Người vẽ là ai! Rất đáng giá làm bằng hữu!

Cố Hiểu Đao vịn cung chủ, cười đến thắt lưng không thẳng nổi.

Cung chủ nghiêng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Buồn cười?”

Cố Hiểu Đao lập tức thu hồi biểu tình trên mặt, nghiêm đứng thẳng, nghiêm túc nói: “Không buồn cười!”

Lúc này, cung chủ mới hài lòng thu hồi sát khí, mặt không đổi sắc nhìn thiếu niên kia: “Nếu ngươi không phải là người trong quỷ cốc, bổn cung đã sớm một chưởng đánh chết ngươi.”

Thiếu niên đóng sách lại, vẻ mặt kinh sợ lui về phía sau hai bước.

Cố Hiểu Đao nắm chặt tay cung chủ, vuốt lông nói: “Ôi, cung chủ đừng nóng giận, cho dù là vẹt, ngươi cũng là một con vẹt kim cương đẹp trai nhất.”

Cung chủ: “... Vì sao bổn cung nghe xong thì càng mất hứng.”

Cố Hiểu Đao vuốt lông cho cung chủ xong, hỏi: “Tiểu đệ đệ a, sao chỉ bằng một bức tranh hình con vẹt thì ngươi có thể xác định hắn là cung chủ?”

Thiếu niên sợ hãi liếc nhìn hắn một cái, lại mở sách ra: “Ngươi xem màu sắc và hoa văn trên y phục hắn và con vẹt này...” Hắn nhìn sắc mặt cung chủ dần dần âm trầm, lời nói nuốt trở vào.

Tuy rằng ta nhìn không được, nhưng cũng bổ não được! Cố Hiểu Đao xoa xoa mặt, “Cung chủ, ta thật sự nhịn không được, ta muốn cười một trận.” Nói xong ngồi chồm hổm trên mặt đất cười ha ha.

Cung chủ: “...”

Thiếu niên nhìn sắc mặt cung chủ càng ngày càng không tốt, vội vàng chỉ chỉ chữ bên cạnh tranh vẽ: “Cung chủ Cửu Vân cung Đoạn Yến, ngoại hiệu là luyện không phong hầu quỷ kiến sầu (ác qủy dùng lụa trắng để siết cổ).” Ý là, tuy rằng bức tranh vẽ không ra gì, nhưng danh hiệu vẫn là rất khí phách.

Cái danh hiệu quỷ quái gì vậy! Còn rất biết gieo vần! Cố Hiểu Đao nói: “Đây là ngươi tự mình sáng tác đi...”

Thiếu niên cả giận nói: “Không phải là ta sáng tác, trên Anh Hùng phổ chính là viết như vậy!”

Thánh y tiến lên hai bước, đoạt lấy quyển sách kia một phen, “Cái Anh Hùng phổ rách nát gì vậy, cho ta xem một chút, phía trên chẳng lẽ không vẽ ta?”

Thiếu niên thấy hắn cướp sách đi, ủy khuất bĩu môi.

Thánh y tùy ý mở ra một tờ đọc lên: “Chu Kiên, ngoại hiệu bắc thương vương, trừng người nào người đó chết... bức tranh này không phải là vẽ một con gấu chó cỡ lớn sao, không nói tới mặt mày hình dáng vẫn là có vài phần giống!” Sau đó lại lật một tờ: “Nhạn Dật Chi, ngoại hiệu lòng bàn chân bôi dầu đi vô ưu, thế nhưng vẽ một con chuột ha ha ha ha ha ha...”

Cố Hiểu Đao: “...” Thế nhưng mỗi người đều được xứng là động vật... vẽ tranh minh hoạ còn dám lười biếng hơn một chút được không...

Thánh y lật vài tờ, toàn thân đều cười gập sống lưng, “Tiểu đệ đệ, đây là cái Anh Hùng phổ gì vậy? Thật sự đáng tin sao?”

Thiếu niên giơ tay đoạt sách lại, xem nó giống như bảo bối ôm ở ngực, “Đây là Anh Hùng phổ Bách Hiểu Sinh Thân Kiền sáng tác, bản chính, còn có chữ kí và dấu tay! Đây vốn là quyển hắc đạo, còn có một quyển bạch đạo, ta cũng xem qua, phía trên không có vẽ các ngươi!”

Cố Hiểu Đao nắm lấy trọng điểm, cả kinh nói: “Thân Kiền!!” Là nam nhân có chấp niệm mãnh liệt muốn vào Cửu Vân cung sao!

Cung chủ thản nhiên nói: “Ngươi quen hắn?”

Cố Hiểu Đao do dự nói: “Gặp qua hai lần...”

Cung chủ ý vị sâu sa cười nói: “Gặp qua hai lần a.”

Ngươi đây là cái ngữ khí gì?

Thiếu niên vẻ mặt hoảng sợ: “Thân Kiền đã chết a... Ngươi và Thân Kiền rất quen thuộc. Nói, ngươi bao nhiêu tuổi...?”

Cố Hiểu Đao: “... Không phải a, Thân Kiền hiện tại này là đồ đệ Thân Kiền lúc trước, nói là muốn dùng tên sư phụ mình bước chân vào giang hồ! Hơn nữa muốn gia nhập Cửu Vân cung!”

Thiếu niên càng hoảng sợ hơn: “Thân Kiền sao có thể có đồ đệ được, ta cảm thấy nếu ngươi không phải là gặp quỷ... chính là đầu óc có vấn đề...”

Thánh y cười nhạo một tiếng: “Tiểu đệ đệ thật sự là thông minh, đầu óc hắn quả thật có vấn đề, không chỉ không nhớ rõ chuyện trong quá khứ, còn thường xuyên nói sảng!”

Nháy mắt, vẻ mặt thiếu niên từ hoảng sợ chuyển sang đồng tình: “Vừa có bệnh, còn trúng độc, thật thê thảm.”

Có thể đừng nói chuyện phiếm không! Cố Hiểu Đao khoát tay, “Không tin thì thôi, không muốn nói chuyện với các ngươi nữa, hừ!” Nói xong liền chôn mặt ở trên vai cung chủ. Khoan đã, Cố Hiểu Đao chậm rãi nâng đầu lên, hỏi: “Làm sao ngươi biết ta trúng độc?”

Thiếu niên nói: “Rất rõ ràng a.”

Cố Hiểu Đao sờ sờ mặt: “Chẳng lẽ ta bị hủy dung?” Không phải đâu, thanh âm thô ráp coi như xong, mặt không thể thô ráp a!

Thiếu niên nói: “Dung mạo ngược lại không hủy, bất quá hai gò má tái xanh, trán xám đen, môi tím xanh, mắt và giọng nói cũng định là bị độc khí gây thương tích, dù sao nhìn qua mạng cũng không còn bao lâu.”

Cố Hiểu Đao: “...” Như thế mà còn không gọi là không hủy dung? Như thế nào bổ não đều là bộ dáng quỷ quái đi? Cố Hiểu Đao thương tâm muốn chết, “Đã xảy ra loại chuyện này, hãy để ta một mình yên tĩnh một chút. Cung chủ, thật sự là làm khó ngươi mỗi ngày đối với ta như vậy!”

Cung chủ ôm hắn vào trong ngực, nâng cằm hắn lên, hôn một cái lên môi hắn, “Đừng nghe hắn, mặt của ngươi vẫn là bộ dáng trước kia.”

Thiếu niên cũng nói: “Người bên ngoài nhìn không ra ngươi khác thường, nhưng chúng ta là đại phu nên không giống.”

Thì ra là phân tích từ góc độ y học! Vừa nói như thế Cố Hiểu Đao thoáng giải sầu, nhưng nghĩ lại tưởng tượng: “Cung chủ, nếu ta bị hủy dung thật thì ngươi có còn thích ta không...”

Cung chủ sờ sờ đầu hắn, “Tất nhiên sẽ.”

Cố Hiểu Đao: “Ngươi trả lời dứt khoát như vậy, hiển nhiên là chưa có tự hỏi qua, rõ ràng là có lệ ta.”

Cung chủ: “...“.

Cung chủ cười nhạo: “Nếu bổn cung tự hỏi, ngươi sẽ nói bổn cung có điều do dự, là không chân thành.”

Cố Hiểu Đao: “...” Mẹ kiếp, làm sao ngươi biết loại đối thoại chặn đường này!

Bất quá thiếu niên này chỉ liếc mắt nhìn một cái liền biết mình trúng độc, bậc thiếu niên thiên tài này chắc chắn là thực lực phi phàm.

Hắn vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy cung chủ hỏi thiếu niên kia: “Ngươi có thể cứu hắn không?”

Thiếu niên lập tức lắc đầu: “Hắn trúng độc rất lợi hại, ta mới nhập môn không lâu, cứu không được.” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Nói không chừng chờ ta lớn lên có thể cứu ngươi, nhưng lúc đó ngươi đã thành nắm tro tàn rồi.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Thiếu niên hỏi: “Ngươi là gặp phải kẻ nào, mà ra tay với ngươi độc ác như vậy, thật sự ác độc đến cực điểm.”

Cố Hiểu Đao: “...” Chẳng lẽ ta phải nói cho ngươi biết kẻ độc ác đến cực điểm kia chính là bản thân ta sao?

Thiếu niên nói: “Nhìn ra được ngươi hẳn là đến cầu y, bất quá người trong cốc này, không ai có thể cứu ngươi.”

Cung chủ nói: “Ngươi cũng nói ngươi là đệ tử mới nhập môn, ngươi cứu không được hắn, tất nhiên có người khác có thể cứu hắn.”

Thiếu niên há hốc miệng, cuối cùng cau mày nói: “Quỷ cốc cũng không phải nơi các ngươi có thể tùy tiện vào, mau ra ngoài đi!”

Thánh y khoát hai tay ra sau lưng, bày ra bộ dạng trưởng bối: “Ngươi thân là đệ tử quỷ cốc, thế nhưng không biết chúng ta, thật sự là không có nhãn lực, ta chỉ nói một câu, ta với hắn là Bình tự bối, ngươi là đồng lứa nào?”

Thiếu niên lập tức chấn động, “Ngươi ngươi ngươi thật là người trong quỷ cốc? Hay là đệ tử Bình... sư phụ?”

Thánh y mỉm cười sâu không lường được.

Thiếu niên xoay người bỏ chạy, thánh y đè lại bả vai hắn một phen: “Đừng chạy a, ngươi ngày thường không học tập y lý sách thuốc, còn chạy tới nơi này làm biếng, ngươi rốt cuộc là tự bối nào? Đại sư phụ của ngươi là ai?”

Thiếu niên ôm đầu khóc hô: “Van cầu ngươi đừng cáo trạng với Bình sư phụ!”

Thánh y di một tiếng: “Không nghĩ tới ngươi còn cùng thế hệ với chúng ta a, tiểu sư đệ ngươi đứng thứ mấy?”

Thiếu niên buồn rười rượi: “Chín trăm chín mươi tám!”

“Hay cho tiểu sư đệ chín trăm chín mươi tám, chúng ta cùng đến gặp sư phụ đi.”

Cố Hiểu Đao: “...” Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ, không biết người trong quỷ cốc phải xưng hô với nhau thế nào, hiện tại... cuối cùng là ngộ ra. Xin hỏi nếu trong quỷ cốc có chín ngàn chín trăm chín mươi chín đệ tử thì phải xưng hô như thế nào? Sư đệ chín ngàn chín trăm chín mươi chín?

Thiếu niên ở phía trước run rẩy bước tới, ý đồ đáp lời với bọn họ: “Sư huynh các ngươi là đứng thứ bao nhiêu?”

Thánh y chỉ chỉ mình, “Ta là không không bảy.” Lại chỉ chỉ Cố Hiểu Đao: “Hắn là không không tám.”

Cố Hiểu Đao: “... Cái kia 'Hắn' là chỉ ta?” Môn phái các ngươi rất tiên tiến a, còn biết biên chế thêm số không ngay phía trước...

Chính là dựa vào cái gì Thiết Trụ là đặc công 007, mình chỉ là đại nội mật thám không không tám??? Loại này xưng hô đúng là tràn ngập ác thú vị ha ha a...

“Không không tám.” Thiếu niên thì thào mà lập lại lần nữa, “Không không tám a...”

Cố Hiểu Đao nghe hắn đọc đi đọc lại số của độc y, ngạc nhiên nói: “Có gì không đúng hả?”

Thiếu niên do dự nói: “Ta nghe Bình sư phụ nói, bát sư huynh là bách độc bất xâm, vì cái gì ngươi...”

Cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân ta không phải là độc y thật sự? Cố Hiểu Đao cười gượng hai tiếng: “Ta cũng không biết...”

Đoàn người một đường đi về phía trước, ven đường liền ngửi được dược hương bốn phía, rồi sau đó vị thuốc đông y càng lúc càng nồng nặc, thiếu niên dừng lại, chỉ chỉ phòng ốc cách đó không xa, nói: “Bình sư phụ đang ở trong y quán chế thuốc, các ngươi đến tìm hắn đi... ta... không đi...”

Thánh y giữ chặt hắn một phen, mỉm cười nói: “Nếu đã đến, vậy thì cùng nhau đến thỉnh an Bình sư phụ đi.”

Thiếu niên nhăn mặt, không tình nguyện nói: “Được... được thôi.”

Mấy người đi đến cửa y quán, thánh y chỉ chỉ thiếu niên, “Tiểu sư đệ a... ngươi vào trước.”

Thiếu niên lui về phía sau vài bước, lắp bắp nói: “Vì, vì cái gì muốn ta vào trước... Sư huynh các ngươi nhiều năm không gặp sư phụ, đương nhiên là các ngươi vào trước.”

Vì sao tiến lên mở cửa còn xô đẩy nhau, Cố Hiểu Đao từ trên lưng cung chủ nhảy xuống, xung phong nhận việc nói: “Ta làm, được chưa! Cung chủ ngươi kéo ta một chút.”

Cung chủ ừ một tiếng, dắt hắn đẩy cửa y quán ra.

Thánh y và thiếu niên đồng thời hô một tiếng: “Đừng!”

Một giây, hai giây, năm giây, mười giây.

Cố Hiểu Đao vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, một lát sau hít một hơi: “Còn tưởng rằng đẩy cửa ra sẽ phát sinh cái gì đó, các ngươi khẩn trương như thế làm gì.”

Hắn vừa dứt lời, cung chủ liền ôm thắt lưng hắn vội vàng thối lui mấy bước, đồng thời một bàn tay bịt kín mũi hắn.

Xảy ra chuyện gì? Bởi vì Cố Hiểu Đao không nhìn thấy, có vẻ khẩn trương hơn.

Chỉ nghe được bên tai truyền đến vài tiếng vù vù, cung chủ ôm Cố Hiểu Đao, bay lên không, tiện đà soạt một tiếng, đó là tiếng lụa trắng của cung chủ.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố Hiểu Đao: Ngươi cắt ngang khúc này, là muốn chúng ta bảo trì tư thế bay lên không khoảng bao lâu?

Tác giả: Không lâu không lâu, 24 giờ mà thôi, đừng sốt ruột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui