Lần đầu tiên A Âm bị một nam tử mới gặp mặt làm ra hành động thân cận như vậy, mặc dù nếu xét về độ tuổi thì đối phương chưa được xem là người trưởng thành nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên như cũ.
Vậy nên khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng cúi chào: "Đa tạ công tử ra tay tương trợ."
Bất kể thế nào, nếu đối phương không kéo nàng thì nàng nhất định sẽ ngã sấp mặt.
Thiếu niên cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, ý cười trên môi nhạt dần hỏi: "Cô nương ghét ta vì sao phải cám ơn ta? Nếu như đã cám ơn ta vì sao vẫn có vẻ ghét ta?"
A Âm thầm nói trong lòng mình đâu có ghét hắn chỉ là nàng không quen có động tác thân mật với người khác trừ khi là người nhà, bị một người xa làm ra hành động thân mật nàng khó có thể tiếp nhận vậy nên vẻ mặt mới không tốt.
Chỉ là ngay thời điểm này nàng biết càng giải thích càng sai, vì vậy chỉ nói: "Công tử vừa mới giúp ta nên đương nhiên ta phải cám ơn công tử." Vừa nói vừa thầm lui từng bước về sau.
Hắn chú ý đến cử động tạo khoảng cách của nàng, đầu tiên là ngẩn ra sau đó thì hiểu rõ vỗ tay cười to nói: "Thì ra không phải là chán ghét! Không lẽ còn nhỏ tuổi như vậy mà đã suy nghĩ đến chuyện giữ khoảng cách nam nữ?"
A Âm bị vạch trần tâm sự cũng không cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh nói: "Sớm tạo thói quen này vẫn tốt." Suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Nửa năm nữa là ta bảy tuổi rồi."
Nàng bày ra dáng vẻ người lớn chọc cho thiếu niên cười.
"Còn nhỏ tuổi mà nói chuyện cứ làm ra vẻ nghiêm trọng, muốn hù dọa ta sao? Ngươi không muốn cho ta đến gần ta càng phải đến gần." Hắn nói xong không để ý nàng giãy giụa ôm nàng lên nói tiếp: "Không chỉ là đến gần mà ta còn muốn ôm ngươi.
Vậy ngươi nói xem chẳng lẽ ngươi sẽ xấu hổ đến chết?"
A Âm nhủ thầm người này từ đâu ra vậy! Nhất thời giận điên lên, dùng dằng muốn nhảy xuống.
Nàng không có thời gian lãng phí với hắn.
Móng vuốt của Nguyên Tiêu còn đang bị thương vẫn đang chờ nàng mang thuốc trị thương tới!
Thiếu niên sợ nàng té xuống nên vội vàng ôm sát nói: "Tiểu cô nương xinh đẹp thế này thật đúng là không thấy nhiều.
Còn nữa ngươi ở trong Cảnh Hoa Cung đi lại không trở ngại, không ai ngăn cản...!Vậy chắc là tiểu nha đầu Du gia rồi? Ta dẫn ngươi đi gặp Hành Châm, ngươi đừng có lộn xộn.
Đường trơn trượt nếu như mà té xuống thì không phải chuyện đùa đâu."
A Âm vốn đang gấp gáp đi lấy thuốc trị thương không muốn nhiều lời với hắn.
Nhưng nghe thấy hắn gọi thẳng tên Ký Hành Châm nàng lại nổi lên lòng hiếu kỳ, nghi ngờ quan sát hắn.
Thiếu niên này cũng cỡ tuổi Ký Hành Châm nhưng so với Ký Hành Châm thì lớn hơn chút, nhìn dáng vẻ chắc chênh lệch chừng một tuổi.
Đôi mắt đào hoa linh động, da trắng, môi đỏ.
Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã mang phong thái kiệt xuất.
A Âm trái lo phải nghĩ cuối cùng chậm rãi nói ra ba chữ.
"Thường Thư Bạch."
Thường Thư Bạch không ngờ tới một tiểu cô nương lần đầu gặp mặt lại có thể gọi ra tên của mình, rất kinh ngạc cười nói: "Thế nào? Chắc thường nghe Hành Châm đề cập tới ta rất nhiều lần hửm?"
Trong lòng hắn tò mò, vẻ mặt trở nên hưng phấn: "Là khen ta học thức uyên bác hay là khen ta kiếm thuật cao minh?"
"Rất nhiều!"
"Như là?"
"Như là..."
A Âm quay đầu liếc hắn nói: "Ta không có thời gian nói tỉ mỉ.
Kính xin công tử thả ta xuống, vô cùng cảm kích."
Thường Thư Bạch không chịu, buộc nàng phải nói rõ.
A Âm giận quá, liệt kê một hơi: "Nói ngươi ăn trộm đồ ăn, uống trộm trà, thậm chí còn lười làm bài tập phải nhờ điện hạ giúp.
Bị tiên sinh phát hiện chữ viết không đúng thà chết không nhận, còn nói là bản thân mô phỏng theo chữ viết của thái tử điện hạ..."
Không đợi nàng nói hết, Thường Thư Bạch đưa tay chọt má nàng nói: "Tiểu nha đầu mang thù, đừng có nói là ta không có chút điểm tốt nào nha!"
"Không có cách nào." A Âm nghiêm túc nói: "Hình như công tử chưa từng làm chuyện tốt nào thật."
"Thật sao?" Thường Thư Bạch đột nhiên buông tay ra.
A Âm rơi trượt xuống dọa nàng sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Kết quả còn chưa kịp kêu thành tiếng đã được giữ lại, hai hành động chỉ trong một cái chớp mắt.
Mặt nàng tối sầm liếc nhìn Thường Thư Bạch.
Thường Thư Bạch khinh khỉnh vui vẻ nói: "Ai da! Trợt tay!"
A Âm đẩy cánh tay hắn muốn nhảy xuống.
Hắn càng ôm chặt hơn.
A Âm đá hắn.
Hắn xốc nàng lên vác ngang vai.
Lần này động tác hơi nhanh quá.
A Âm không kịp phòng bị, đầu chổng ngược xuống đất.
Nàng lập tức ngưng giãy giụa, hơi choáng váng không dám lộn xộn nữa, tay bám vào vai của hắn phát run.
Thường Thư Bạch cảm nhận được sự biến đổi của nàng vội vàng đặt nàng xuống ôm vào lòng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, đôi môi run rẩy Thường Thư Bạch hối hận, lúng ta lúng túng nói: "Mới có như vậy mà đã sợ rồi sao? Lúc trước ta đùa với cháu ta thế này nó rất vui vẻ mà.
Ta...!đây là lần đầu tiên ta ôm tiểu cô nương, tiểu cô nương thật đúng là yếu ớt.
Uiii, muội đừng làm ta sợ, muội có sao không?"
A Âm quay mặt qua chỗ khác không để ý tới hắn.
Thường Thư Bạch không dám lỗ mãng, ôm nàng thật chặt vào lòng.
Ký Hành Châm nghe cung nhân bẩm báo Du cô nương tới rất vui mừng, đi nhanh ra khỏi phòng tìm.
Một đường hỏi thăm cho tới rừng trúc quanh co đi về phía trước, vừa đi vừa tìm thật vất vả mới tìm được người.
Nhưng lúc này thì Thường Thư Bạch đã ôm A Âm vào gần cửa điện.
Ký Hành Châm đi tìm một vòng rốt cuộc lại trở về nơi ban đầu.
Ký Hành Châm thầm thở dài đang muốn mở miệng thì ngước mắt nhìn thấy A Âm bị Thường Thư Bạch ôm chặt, không quan tâm chuyện gì nữa, ba bước bước thành hai đi nhanh đến đó cản lại giọng có vẻ không vui hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Vừa nói vừa đưa tay ra muốn ôm A Âm.
Thường Thư Bạch vốn cảm thấy tiểu nha đầu trong lòng mềm mại thơm tho, ôm rất thích không muốn buông tay.
Nhưng thấy A Âm vừa nhìn thấy Ký Hành Châm vội vươn tay ra, Thường Thư Bạch cũng hết cách chỉ có thể chuyển A Âm vào lòng Ký Hành Châm.
Được Ký Hành Châm ôm trong ngực, hơi thở vừa quen thuộc lại an toàn, A Âm cứ vòng tay ôm cổ hắn thật chặt không buông.
Ký Hành Châm sớm biết Thường Thư Bạch làm chuyện gì cũng không suy tính hậu quả, thường ngày không có tiếp xúc nhiều với các cô nương nên căn bản sẽ không hiểu biết tính tình nữ tử, không chừng đã làm ra chuyện gì đó dọa A Âm sợ.
Vậy nên giọng nói không vui hỏi: "Nàng sao vậy?"
Thường Thư Bạch khoanh tay dựa vào khung cửa đáp: "Không có gì, chỉ là trêu chọc nàng ấy một chút mà thôi." Nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của tiểu cô nương, hắn cũng có chút áy náy đang muốn mở miệng nói xin lỗi, thì lại nghe tiểu cô nương mở miệng trước.
"Thật ra thì lúc nãy ta sắp bị ngã Thường công tử đã kéo ta lại." A Âm nói.
Sắc mặt Ký Hành Châm thoáng hòa hoãn, thấp giọng hỏi nàng: "Thiếu chút nữa bị ngã nên mới hoảng sợ?"
A Âm do dự chớp mắt cuối cùng vẫn gật đầu.
Ký Hành Châm liền nói với Thường Thư Bạch: "Còn tưởng là ngươi gây ra sai lầm gì đó, ngược lại là ta đã trách lầm ngươi." Hắn ôm A Âm một lát nhìn tiểu cô nương không sao liền đặt A Âm ngồi xuống ghế bên cạnh.
A Âm nhớ kỹ một chuyện khác, lôi kéo ống tay áo Ký Hành Châm nói với hắn chuyện Nguyên Tiêu bị thương.
Ký Hành Châm biết nàng rất thương Nguyên Tiêu vội vàng phân phó cung nhân mang thuốc trị thương tới chỗ A Âm nói.
"Ta cũng đi!" A Âm nhảy xuống cái ghế chạy ra bên ngoài nhưng đi chưa được mấy bước đã bị Ký Hành Châm cản lại.
"Ta đi!" Ký Hành Châm nói: "Nàng tốt nhất ở đây chờ ta không được tùy ý đi lung tung."
Dứt lời không đợi A Âm phản bác, hắn đi nhanh ra ngoài.
A Âm lo lắng nhìn theo bóng lưng của hắn rồi ngoan ngoãn trở về ghế ngồi.
Thường Thư Bạch kéo cái ghế đến bên cạnh A Âm, nhàn hạ ngồi xuống, tay đùa nghịch tua rua trên ngọc bội, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."
A Âm lo lắng cho Nguyên Tiêu, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra vấn đề hắn nói.
Sau khi hiểu được thì nói: "Không cần cám ơn ta, chỉ là ta cảm thấy không quan trọng thôi."
Thường Thư Bạch đối với nàng không có ác ý, hắn cũng cảm thấy hối hận với hành động của mình, nàng biết.
Mới vừa rồi Ký Hành Châm thập phần bảo vệ nàng, nàng cũng nhìn ra.
Thiết nghĩ không cần thiết bởi vì chuyện nhỏ của nàng mà khiến cho Ký Hành Châm với Thường Thư Bạch huyên náo thì không hay, nên nàng giấu những chuyện nhỏ nhặt này đi.
Trong lòng Thường Thư Bạch hiểu rõ, cặp mắt đào hoa tràn đầy ý cười.
Ngừng lại bàn tay đang nghịch ngọc bội, điểm nhẹ vào chóp mũi của tiểu cô nương, ngữ khí vui vẻ nói: "Muội muội là một cô nương tốt."
A Âm bực mình nghiêng đầu tránh đi, trong lòng giận dữ.
Vừa mới cảm thấy hắn là người tốt thì hắn lập tức có bộ dạng này.
Bây giờ còn có thể đổi ý không, phải nói hết những hành động quá đáng của hắn cho Ký Hành Châm mới được?
A Âm nhảy xuống cái ghế đi ngắm bức tranh Sơn Thủy.
Thường Thư Bạch cũng thuận thế đi theo.
Thấy tiểu cô nương đối với tranh Sơn Thủy có hứng thú, hắn giảng giải bức tranh cho nàng nghe.
Thời điểm Ký Hành Châm vào phòng, nhìn thấy Thường Thư Bạch với A Âm đang xúm lại nói chuyện.
Thường Thư Bạch thì vui vẻ còn A Âm thì không cam lòng, Thường Thư Bạch nói không ngừng còn nàng ngay cả một chữ cũng không nói.
Ký Hành Châm gọi A Âm một tiếng.
A Âm quay đầu lại thấy Nguyên Tiêu trong ngực Ký Hành Châm rất vui mừng chạy đến, cũng không dám chạm vào Nguyên Tiêu, chỉ cẩn thận hỏi Ký Hành Châm: "Nó bị nặng lắm không?"
"Không sao!" Ký Hành Châm thấy vẻ mặt của nàng, thì cẩn thận đưa Nguyên Tiêu qua cho nàng ôm nói: "Chỉ là bị gai đâm thôi, lấy ra là không sao rồi.
Dưỡng thương mấy ngày là có thể chạy nhảy bình thường."
A Âm cẩn thận từng li từng tí vuốt lông cho Nguyên Tiêu.
Nguyên Tiêu kêu lên ‘meo meo’ nằm trong lòng nàng cọ tới cọ lui.
"Hửm? Muội muội nuôi mèo sao?" Thường Thư Bạch ghé đầu tới nói: "Màu lông rất thuần."
Ký Hành Châm tức giận nói: "Ai là muội muội của ngươi!"
Thường Thư Bạch nhếch môi chỉ A Âm: "Muội muội của ngươi không phải là muội muội ta à!"
"Không phải!" Ký Hành Châm vòng ra sau lưng A Âm, nửa ôm nàng vào trong lòng nói: "Người khác thì có thể! Còn nàng thì không được!"
Thường Thư Bạch ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không được? Ta cứ muốn gọi!" Dứt lời, hướng về phía A Âm gọi "Muội muội", "Muội muội" không ngừng.
A Âm bị hắn chọc tức đến mức không nhịn được nữa, lạnh nhạt liếc nhìn hắn, từ tốn nói ra hai chữ: "Tiểu Bạch!"
Hai chữ này vừa nói ra, tiếng gọi của Thường Thư Bạch chợt ngưng lại, rồi sau đó không dám tin nhìn A Âm hỏi: "Người mà muội muội gọi khẳng định không phải là ta."
A Âm cười híp mắt nhìn hắn, gọi lại lần nữa: "Tiểu Bạch!" Rồi ôm cánh tay Ký Hành Châm gọi: "Thái tử ca ca!"
Thường Thư Bạch không thể tin được chỉ vào nàng hỏi Ký Hành Châm: "Đây chính là tiểu nha đầu mà ngươi nói là rất nghe lời đó sao?"
Ký Hành Châm khó có dịp được nghe nàng gọi một tiếng "Ca ca", thật không ngờ là dưới tình huống thế này.
Hắn hơi cúi người, ghé sát vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Nàng cũng rất biết khi dễ người!" rồi cười đứng thẳng người nói với Thường Thư Bạch: "Bánh bao nhà ta chỉ nghe lời ta.
Lời của ngươi nàng không quan tâm."
Thường Thư Bạch quan sát A Âm từ trên xuống dưới một hồi lâu, hừ nói: "Một ngày nào đó cũng sẽ nghe lời ta."
Ký Hành Châm mỉm cười: "Ngươi nói chỉ là có thể chứ không nhất định."
"Chúng ta cứ chờ xem!" Thường Thư Bạch hất cằm, miễn cưỡng vẫy tay với A Âm hai cái nói: "Muội muội ngoan, ca ca đi trước đây.
Mấy ngày nữa đi học sẽ đến tìm muội chơi." Dứt lời xoay người rời đi.
Hắn và Ký Hành Châm đã bàn bạc xong chuyện của mình rồi, lúc nãy gặp A Âm là hắn đang trên đường đến tham gia yến tiệc tẩy trần do Hoàng thượng chiêu đãi, hai người Đế hậu và Trấn Quốc Công đang ở đó nhưng vì gặp phải A Âm nên phải đi ngược lại đưa nàng đến đây.
Ký Hành Châm cất giọng hỏi Thường Thư Bạch: "Ngày mai ngươi không đi Sùng Ninh Cung sao?"
"Không đi!" Thường Thư Bạch không ngừng bước, từ xa vọng lại mấy câu: "Ta mới vừa trở về nghỉ mấy ngày đã rồi hãy nói.
Nếu các tiên sinh có hỏi thì ngươi cứ nói với bọn họ là ta vẫn chưa về."
Ký Hành Châm bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tiểu cô nương cũng đang làm động tác giống hắn.
"Thật là ngu ngốc." A Âm tự nhủ: "Trấn Quốc Công đã trở lại rồi mà hắn vẫn chưa trở lại? Lừa gạt ai đó! Các tiên sinh chắc chắn sẽ không tin hắn!"
"Nói rất hay! Các tiên sinh đâu có ngu ngốc sao có thể dễ dàng bị hắn lừa được." Ký Hành Châm cười ôm lấy A Âm, không nhịn được lắc đầu, ngồi xuống ghế rồi nhấc nàng ngồi lên đùi mình xong mới nói: "Chỉ là hắn cũng đâu có quan tâm các tiên sinh có tin hay không."
Nếu như hắn để ý lời tới thì hắn đã không còn là Cửu thiếu gia của Thường gia.
Trong mấy ngày móng vuốt của Nguyên Tiêu bị thương nó cứ cào trên mặt đất rồi kêu loạn lên meo meo meo meo hiển nhiên là đau đến khó chịu.
Loại thời điểm này cũng không cần A Âm đến khuyên nhủ hoặc là ôm mà tự nó sẽ ngoan ngoãn chạy về giường nhỏ của mình nằm co lại thành một cục.
Nhìn bộ dạng nó đáng thương như vậy A Âm cũng đau lòng.
Nàng còn tính lần này lúc về nhà sẽ dẫn nó về cùng nhưng mà hiện tại nó mới vừa chuyển biến tốt, nếu như tùy tiện dẫn nó đi, sợ trên đường lắc lư thì không biết lại có vấn đề gì hay không.
Mặc dù Cẩm Bình nói chó và mèo rất khỏe mạnh bị thương thế này không là gì.
Nhưng cuối cùng A Âm vẫn quyết định không mang nó theo.
Thấy sắp đến ngày về nhà, nàng đến Cảnh Hoa Cung gửi Nguyên Tiêu chonKý Hành Châm chăm sóc.
Ký Hành Châm cũng không có ý kiến rất sảng khoái đồng ý, chỉ nói: "Nàng gọi ta một tiếng, ta sẽ lập tức đồng ý, thế nào?"
A Âm ngước mắt nhìn hắn hỏi: "Gọi gì?"
Ký Hành Châm nhếch mày cười nói: "Hôm đó, lúc có Thư Bạch nàng đã từng gọi qua."
"À!" A Âm hiểu rõ gật đầu, lui về phía sau nửa bước cung kính hành lễ gọi: "Thái tử điện hạ!"
Quả thật hôm đó nàng có gọi hắn như vậy còn có hành lễ vấn an nữa.
Ký Hành Châm như cười như không nhìn nàng.
A Âm thấy hắn vẫn không đáp ứng, quả quyết xoay người đi nói: "Ta thấy vẫn là gửi Nguyên Tiêu cho Hoàng hậu nương nương thì tốt hơn nhiều."
Nàng kiên quyết dị thường.
Ký Hành Châm thấy nàng không có ý quay đầu lại chỉ có thể tiến lên nhận lấy Nguyên Tiêu rồi đưa tay vò rối tóc nàng một hồi mới thôi.
Trên đường về A Âm vuốt đỉnh đầu của mình bộc phát bi phẫn, cũng may tài nghệ của Cẩm Bình không tệ, chỉ một lúc đã chỉnh lại tóc cho nàng, lúc này tâm trạng của nàng mới khá hơn đôi chút.
A Âm vào cung đi học cứ mỗi mười ngày mới được trở về nhà một lần.
Mỗi lần đến ngày này, trên dưới Du gia đều được Du lão thái gia ra lệnh trang hoàng rực rỡ hẳn lên để nghênh đón tôn nữ bảo bối của lão nhân gia ông trở về.
...!Mặc dù nói là "Rời đi" thật chất cũng chỉ là chín ngày ngắn ngủi mà thôi.
Vì biết người ở nhà hay đợi nên thường sau khi kết thúc khóa học A Âm sẽ lên xe ngựa đi về thẳng phủ.
Không chút chậm trễ thì sẽ có thể về tới nhà trước khi trời tối.
Còn hôm nay vì A Âm bận đi gửi Nguyên Tiêu cho Ký Hành Châm nên hơi chậm trễ một chút.
Vì vậy lúc về đến nhà đã hơi muộn đã quá giờ lên đèn, trời đã tối, đèn lồng hai bên đường cũng đã tắt.
Du Lâm An đi bên trái A Âm không nhịn được oán trách: "Muội không biết, tổ phụ nóng lòng cỡ nào đâu.
Muội mới trễ thời gian một chung trà thôi, tổ phụ đã bắt người trong phủ thay phiên nhau đứng giữ cửa." Lại dặn dò A Âm: "Lần sau đừng có về trễ nữa! Nếu không người trong phủ sớm muộn gì cũng bị lão gia tử hành đến chết!"
A Âm rất áy náy nói: "Chân Nguyên Tiêu bị gai đâm vết thương vẫn chưa lành nên muội phải đưa nó gửi đến chỗ thái tử điện hạ vậy nên mới về hơi muộn."
"Nguyên Tiêu bị thương sao?" Du Lâm An kinh ngạc hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"
Nguyên Tiêu ở cùng với A Âm đã hơn một tháng, mấy lần trước lúc A Âm về nhà đều dẫn nó về theo.
Từ trên xuống dưới Du gia ai cũng đều thích tên tiểu tử đó, lúc này nghe nó bị thương Du Lâm An cũng lo lắng.
"Cũng không nghiêm trọng lắm!" A Âm nói: "Chỉ là bị thương ở chân ảnh hưởng đến việc đi lại nên cũng hơi lâu lành.
Mấy ngày nữa là hoàn toàn bình phục rồi."
Du Lâm An gật đầu nói: "Như vậy thì tốt!"
Sau khi đến đại sảnh A Âm trình bày lại một lần nguyên do mình không có dẫn Nguyên Tiêu về cùng với người trong phủ.
Mọi người hỏi thăm tình hình của Nguyên Tiêu xong thì cùng nhau đi vào dùng bữa.
A Âm vẫn ngồi cùng bàn với Du lão thái gia như cũ.
Lý do Lão thái gia đưa ra rất đơn giản, sau bảy tuổi mới cần bắt đầu chú ý đến lễ nghĩa, hôm nay chỉ mới cuối tháng tư, đến tháng chín mới tới sinh thần của A Âm.
Đến lúc đó A Âm vừa tròn bảy tuổi, lúc đó có rất nhiều chuyện con bé đều cần phải lưu ý, đến lúc đó con bé không thể ngồi cùng bàn ăn cơm với ông nữa.
Cho nên bây giờ mỗi lần Lão thái gia đều kiên trì muốn A Âm ngồi cùng bàn với mình, không thì sau tháng chín có muốn như vậy nữa cũng không được.
Người trong nhà cũng không ngăn được lão thái gia ông nên chỉ đành thuận theo.
Ngược lại A Âm rất thích ở bên cạnh tổ phụ.
Du lão thái gia lãnh binh tác chiến nhiều năm, những chuyện đã gặp, những nơi đã đến, đếm không hết kể không xuể.
Mỗi lần hai người cùng nhau dùng bữa, lão gia tử đều sẽ chọn ra một chuyện xưa chuyện lý thú kể cho nàng nghe A Âm rất thích như vậy.
Cứ như vậy thời gian bữa tối đã trôi qua.
A Âm phụng bồi tổ phụ và tổ mẫu nói chuyện một lúc sau mới trở về Ngọc Trúc Uyển.
Trình thị đã sớm chờ ở trong phòng thấy nữ nhi trở lại Trình thị bận rộn kéo A Âm vào nhà.
Trình thị đã sớm phân phó người chuẩn bị nước nóng.
Đợi sau khi nữ nhi tắm rửa thay xong trang phục, Trình thị với A Âm mới ngồi xuống nói chuyện với nhau.
"...!Sáng mai mẫu thân sẽ dẫn con đi đến cửa hiệu một chuyến, sẵn tiện mua thêm mấy bộ trang phục mới." Sau khi Trình thị nói với A Âm những chuyện vụn vặt thì dặn dò nàng như vậy.
A Âm có chút ngạc nhiên nói: "Trước đó vài ngày đã có người đưa trang phục đến cho con rồi mà? Sao giờ lại còn mua mới nữa? Y phục mùa hè đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm rồi."
"Mẫu thân muốn chuẩn bị cho con hai bộ vũ y mùa hè." Trình thị bất đắc dĩ nói: "Ngày đầu xuân Tô nương tử đã dặn dò con chuẩn bị trang phục múa, mẫu thân sợ con sơ ý nên mới cố ý nhắc nhở.
Hiện tại con đi học đã hơn một tháng như vậy thì y phục múa ngày hè con phải chuẩn bị từ trước, không thể đợi đến lúc bị nhắc nhở rồi mới chuẩn bị."
Tô nương tử là người dạy các công chúa môn "Múa".
Các khóa trình của công chúa học cùng với các quý nữ trong kinh là khác nhau hoàn toàn.
Các công chúa không cần phải học thêu thùa may vá bởi vì thân phận các nàng từ nhỏ đã tôn quý, dù về sau có lập gia đình cũng chỉ cần xây phủ công chúa lấy Phò mã.
Mặc dù có hầu hạ mẹ chồng, tổ mẫu thì căn bản cũng không cần các nàng tự tay đi thêu thùa may vá gì hết.
Đổi lại thì các công chúa so với các quý nữ bình thường càng cần phải học nhiều thứ khác hơn như cưỡi ngựa, bắn cung và múa.
Sau khi Tổ hoàng đế gầy dựng giang sơn đã dặn dò con cháu thế hệ sau nhất định phải siêng năng học tập.
Mà học múa là vì muốn có vóc người uyển chuyển cùng với dáng vẻ ưu nhã hơn.
A Âm là học trò nhỏ tuổi nhất vậy nên dáng người nàng chưa được nảy nở, vẫn còn dáng vẻ của một tiểu cô nương, động tác múa chưa được tính là "ưu nhã".
Tô nương tử đối với mỗi học trò đều "Đối xử bình đẳng" yêu cầu nghiêm khắc, mỗi một động tác đều phải làm đến mức tốt nhất.
Nếu hôm nay A Âm vóc người không đủ trình độ Tô nương tử yêu cầu thì Tô nương tử bắt A Âm phải có một bộ y phục múa đẹp, để bù đắp cho sự thiếu sót của số tuổi, muốn toàn bộ học trò đều có thể đạt đến trình độ xinh đẹp nhất định.
Thật ra thì trừ chuyện vóc dáng bên ngoài Tô nương tử rất tán thường A Âm ví như nàng có ngộ tính cao, ví như nàng có tư thái xinh đẹp.
Nhưng mà mỗi lần nghĩ đến trình độ khắc nghiệt của Tô nương tử trong lòng A Âm đều cảm thấy sợ hãi.
Nàng ôm cánh tay Trình thị bi thương nói: "Mẫu thân, nữ nhi thật không muốn học múa đâu.
Tới lúc nào thì tam công chúa mới tìm được thư đồng thích hợp? Nữ nhi cảm thấy bản thân cũng không giúp được tam công chúa cái gì cả!"
Trình thị đương nhiên biết rõ sẽ không có chuyện có "Thư đồng mới".
Nghĩ đến chuyện nữ nhi sắp sửa phải ở lại nơi đó trải qua cả đời, trong lòng Trình thị cảm thấy khó chịu.
Vì vậy nói bóng nói gió một hồi lâu, cuối cùng làm như lơ đãng hỏi: "Thái tử điện hạ đối đãi với con như thế nào?"
"Tốt vô cùng!" A Âm thuận miệng nói: "Sau khi Nguyên Tiêu bị thương, thường ngày điện hạ đều giúp con chăm sóc Nguyên Tiêu."
Tâm tình Trình thị hơi buông lỏng.
Yêu động vật thì mềm lòng.
Nói như vậy, thái tử điện hạ...
Cũng không quá tệ!
Lúc này Trình thị mới mỉm cười đang cười thì nghe A Âm chuyển chủ đề nói: "Chỉ là điện hạ rất thích bắt nạt con!"
Mặc dù là nàng thuận miệng nói, giọng nói và vẻ mặt cũng hết sức tùy ý nhưng nội tâm Trình thị vừa mới buông lòng lại căng thẳng, Trình thị nắm chặt tay A Âm không buông.
"Con nói mẫu thân nghe xem!" Trình thị nghiêm túc nói: "Thái tử điện hạ bắt nạt con thế nào?"