Ai cũng không ngờ tới Thường Thư Bạch lại đột nhiên ra tay tát Trịnh Huệ Đình.
Bên trong cửa hiệu tĩnh lặng trong chốc lát.
Không biết là người nào bật ra tiếng cười đầu tiên chỉ là biết ngay sau đó tiếng cười đồng loạt từ các khu truyền đến.
Tiếng cười càng lúc càng lớn cuối cùng mọi người trong cửa hiệu đều mang vẻ mặt hớn hở.
Trong lúc đó còn có không ít người nói: "Đáng đánh! Nên dạy nàng ta cách làm người!"
Mặc dù thỉnh thoảng cũng có âm thanh lên tiếng vì Trịnh Huệ Đình nhưng rồi cũng không duy trì được bao lâu đã bị âm thanh khác lớn hơn lấn át.
"Là tiểu cô nương thì thế nào? Tuổi còn nhỏ thì sao? Chính nàng nói nàng đã đến tuổi cần giữ lễ nghi nam nữ rồi thì làm gì còn được coi là nhỏ nữa!"
"Đúng vậy! Nếu như nói là còn nhỏ không hiểu chuyện vậy thì làm sao có thể nói ra nhiều câu miệt thị, vu khống ân nhân của mình như vậy!"
Người thiêu niên mọi người đang nói đến dĩ nhiên là chính là Du Lâm Sâm.
Mặc dù mọi người không biết hắn là nhi tử nhà nào, không biết hắn họ gì tên ra sao nhưng đầu tiên là hắn cứu người tránh khỏi ngựa, rồi sau đó lại tiếp tục trợ giúp những người bị thương khác, những hành động này mọi người có mặt ở đây đều thu hết vào mắt.
Tất cả mọi người xung quanh bất luận là ai đối với nhân phẩm của Du Lâm Sâm đều thầm ghi nhận trong lòng.
Nghe trong cửa hiệu cứ liên tiếp vang lên tiếng khen ngợi Du Lâm Sâm, Trịnh Huệ Đình bụm mặt khóc bỏ chạy ra ngoài.
Trịnh Huệ Nhiễm hung hăng nhìn chằm chằm Thường Thư Bạch nói: "Xem chuyện tốt ngươi làm đi! Chỉ biết khi dễ người khác thì có bản lĩnh gì!"
"Nói đến khi dễ người thiếu chút nữa ta đã quên mất một chuyện." Thường Thư Bạch tiến lên từng bước giữ tay Trịnh Huệ Nhiễm lại nói: "Bộ y phục của vị phu nhân này còn chưa có tính toán xong."
Hắn thậm chí không muốn dùng tay chạm vào người Trịnh Huệ Nhiễm dùng cái khăn lúc nãy lau tay phủ lên cổ tay nàng ta rồi giữ chặt.
Sau đó hướng vị kia phu nhân mắt hạnh nói: "Xin hỏi phu nhân bộ y phục này tốn bao nhiêu bạc?"
"Bạc chỉ là chuyện nhỏ." Vị phu nhân mắt hạnh quay đầu lại liếc nhìn phương hướng Trịnh Huệ Đình chạy đi nói: "Chỉ là có vài người làm việc quá mức không hợp lẽ thường, ta muốn biết họ là ai để sau này tiện đề phòng, không thì không biết nên phòng thế nào."
Đây ý là muốn biết Trịnh Huệ Đình gây họa này là ai sau này tiện cho việc đi đường vòng.
Thường Thư Bạch nhếch môi cười cười nói: "Sao bạc lại là chuyện nhỏ được? Nên bồi thường thì phải bồi thường.
Trịnh gia các nàng không thiếu tiền." Vừa nói vừa quay sang nói với Trịnh Huệ Nhiễm: "Tới đây, viết một tờ chứng từ kêu người đưa bạc tới, bồi thường ba ngàn lượng."
Nghe hắn nói như vậy tất cả mọi người đều xôn xao.
Điều khiến mọi người kinh ngạc không phải vì hắn đòi bồi thường ba ngàn lượng mà là vì hai chữ "Trịnh gia" trong miệng hắn.
Trong kinh thành có Trịnh gia nào có thể hống hách như vậy vừa nghĩ đã biết.
Vị phu nhân mắt hạnh và vị phu nhân dáng vẻ đoan trang bên cạnh bà ngược lại không có phản ứng lớn quá mức, từ đầu đến cuối cũng chỉ mỉm cười.
Lúc này có vài người thiếu niên tuổi chừng Thường Thư Bạch đi tới bên này nhìn thấy Thường Thư Bạch bắt người, bọn họ cười hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"
Thường Thư Bạch không đáp lời gọi một người trong đó tới giúp giữ Trịnh Huệ Nhiễm lại.
Rồi tiếp tục phân phó một người khác đi bắt Trịnh Huệ Đình về lại đây.
Hỏi mượn chưởng quỹ giấy bút Thường Thư Bạch bắt Trịnh Huệ Đình viết chứng từ, hôm nay thiếu một vị phu nhân ba ngàn lượng tiền bồi thường y phục, ghi xong còn bắt Trịnh Huệ Đình ký tên đồng ý.
Nhắc tới cũng đúng lúc này vừa vặn có mấy tên nha dịch của Kinh Triệu Phủ tới nhân tiện giúp làm nhân chứng.
Đợi đến khi viết xong, mực khô Thường Thư Bạch liền giao chứng từ này cho vị phu nhân mắt hạnh kia.
Hai vị phu nhân cười cùng nói tạ ơn với Thường Thư Bạch.
Đối với hai người mà nói ba ngàn lượng kia Trịnh gia có đưa hay không đưa, cũng không quan trọng.
Quan trọng là ...!Có tờ chứng từ này rồi chứng tỏ chuyện Trịnh Huệ Đình bắt nạt người là thật, nói rõ chuyện Trịnh Huệ Đình xé y phục của mình là Trịnh gia sai trước.
Thường Thư Bạch thấy chuyện này đã giải quyết xong cũng không quan tâm đến người Trịnh gia không phân rõ phải trái kia nữa, nói với những người thiếu niên đang đứng một tiếng rồi sải bước đi tới hướng góc tường.
A Âm cảm thấy không đúng vội nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng là mà dựa vào đôi chân ngắn của nàng thì sao so được với đôi chân dài của thiếu niên?
Thường Thư Bạch chạy hai ba bước đã đuổi theo được nàng, đưa tay nhấc nàng lên ôm vào lòng, oán trách nói: "Chạy cái gì? Ta có thể ăn muội hay sao!"
A Âm trầm mặc đáp: "...!Thói quen!"
Thường Thư Bạch điểm điểm vào chóp mũi của nàng nói: "Muội muội tốt cảm giác như thế nào? Hả giận chưa?" Nhìn nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui khi bị hắn ôm, muốn hắn thả xuống, thấy vậy hắn càng ôm chặt hơn: "Nếu vẫn chưa hả giận thì mấy ngày nữa ta dẫn muội đến Trịnh gia lý luận!"
"Chuyện này không cần!" A Âm ngăn lại nói ca ca không muốn làm lớn chuyện này ắt là có nguyên do của ca ca.
Nàng biết tính tình Thường Thư Bạch không sợ trời không sợ đất nhưng còn bên nàng thân là mẫu tộc của Hoàng hậu nương nương thì chuyện gì cũng cần phải bận tâm hơn.
Nhưng mà nói thật nàng vô cùng cảm kích Thường Thư Bạch giúp nàng giải quyết chuyện này, thay ca ca nói chuyện rồi còn thay ca ca xả giận.
A Âm giẫy giụa thân thể muốn đứng xuống hành lễ nói tạ ơn với Thường Thư Bạch nhưng cái khó là nàng càng muốn xuống hắn càng muốn ôm.
A Âm chỉ có thể thành khẩn nói: "Đa tạ! Hôm nay làm phiền Thường công tử, thật may là có công tử chuyện này mới có thể giải quyết."
Thường Thư Bạch lúc trước nghe nàng nói "không cần" còn tưởng là nàng giận hắn tùy ý làm loạn.
Nhưng lúc này nhìn nàng không những không phiền não, ngược lại còn cám ơn, trong lòng Thường Thư Bạch vui vẻ, nói ngay: "Cái gì công tử hay không công tử, gọi một tiếng 'Ca ca' là được."
Ngẫm lại thấy trong nhà mình là thứ chín, hắn lại nói: "Nếu không thì gọi một tiếng Cửu ca cũng không sao."
A Âm cố gắng nhịn nửa ngày cuối cùng chậm rãi bật ra hai chữ: "Tiểu Bạch..."
Nàng không hy vọng cả ngày bị Thường Thư Bạch gọi muội muội.
Nếu lúc này nàng thật sự gọi một tiếng ca ca thì chẳng phải đã ngầm chấp nhận hắn là ca ca?
Chuyện này không thể được.
Nghe thấy A Âm gọi hai chữ kia Thường Thư Bạch không lường trước được hơi bất ngờ, tiếp theo bật cười: "Muội đó muội đó! Ta biết muội là người dễ sinh khí mà nhưng không sao ai kêu muội là muội muội của ta chứ."
Mấy vị thiếu niên lúc nãy cũng đi theo đến đây nghe vậy cười to.
Có người hỏi Thường Thư Bạch: "Khi nào thì ngươi lại có nhiều thêm một muội muội? Thường Cửu gia không phải là người nhỏ nhất trong nhà sao?"
Thường Thư Bạch hết sức tự đắc nói: "Quan tâm lúc nào làm gì.
Nói tóm lại đây chính là muội muội của ta."
Một thiếu niên khuôn mặt sáng sủa mặc một thân y phục tơ lụa xanh nhạt mỉm cười nói: "Vậy muội muội của Cửu gia chắc phải là thập tiểu thư."
Vì vậy nhóm người đồng thanh gọi nàng: "Thập muội muội."
A Âm dở khóc dở cười.
Thường Thư Bạch phất tay đuổi bọn hắn đi: "Đi đi đi! Muội muội của ta đâu phải để cho mấy người tùy tiện gọi? Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, ta phải giúp muội muội chọn y phục."
Một thiếu niên nước da hơi ngăm đen nói: "Muội muội muốn chọn y phục đâu cần phiền phức như vậy? Muội chỉ cần nói muội thích kiểu dáng thế nào ta sẽ sai người mang đến hậu viện cho muội chọn."
Nghe vậy A Âm mới biết cửa hiệu Phúc Lâm là của nhà hắn.
"Như vậy rất tốt!" Thường Thư Bạch nói, lại hỏi A Âm: "Muội muốn y phục kiểu gì?"
Không đợi A Âm trả lời, hắn đã ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Mẫu thân cùng huynh trưởng của muội phải một lúc nữa mới có thể quay lại đây.
Hay muội cứ đi theo chúng ta đến hậu viện tránh mặt, tránh cho người của Trịnh gia đột nhiên tới vậy thì sẽ phát sinh thêm phiền toái."
A Âm tự ngẫm một hồi, cuối cùng gật đầu cũng không nói mình muốn mua cái gì, chỉ nói: "Ta chọn thì không thích hợp phải chờ mẫu thân tới chọn mới được."
Thường Thư Bạch thản nhiên gật đầu lần này không nói thêm gì dẫn A Âm đi vào trong, mấy người thiếu niên cũng cùng nhau đi đến hậu viện.
Bảy tám người ghé vào một chỗ nói chuyện, ước chừng qua gần nửa canh giờ, Trình thị cùng Du Lâm Sâm mới trở lại.
Thiếu niên có nước da ngăm đen nhắc lại chuyện đưa y phục đến cho A Âm chọn rồi liên tục nói không cần khách khí.
Nhưng ba mẫu tử Du gia người nào cũng đều cảm thấy như vậy không thích hợp, uyển chuyển cự tuyệt rồi nói chỉ là muốn đi dạo xem thôi chưa cần mua gấp.
Quay sang đa tạ Thường Thư Bạch sau đó Trình thị dẫn con mình rời đi.
Đã nói như vậy rồi thì không tiện đến tiệm khác nữa.
A Âm cũng cảm thấy mẫu thân và ca ca đã mệt mỏi nên đề nghị về phủ.
Trình thị với Du Lâm Sâm còn nhớ rõ là y phục múa của A Âm vẫn còn chưa mua được.
A Âm nói: "Cũng không cần gấp.
Không thì lần này con sẽ mặc đỡ y phục múa của mùa xuân trước đợi lần sau con về thì hãy đi mua.
Hoặc là đợi con vào cung nói cô cô hỗ trợ để cô cô tìm cho con một người may y phục."
Người khác thì không nói, còn Hoàng hậu nương nương dù gì cũng là người trong nhà, xin Hoàng hậu nương nương giúp A Âm chuyện y phục thì không thành vấn đề.
Lúc này Trình thị mới hoàn toàn yên lòng, để phu xe đưa về phủ, thỉnh thoảng nói với nhi tử ngồi ngoài chuyện nguy hiểm lúc nãy.
Hai người nói chuyện hồi lâu đột nhiên Du Lâm Sâm gọi A Âm một tiếng, hỏi: "Muội nói người kia là tiểu thiếu gia của phủ Trấn Quốc Công?"
"Vâng!" A Âm nói.
Du Lâm Sâm hiểu rõ khẽ gật đầu chả trách lúc trước hắn cố ý tìm mình nói những lời kia thì ra là vì A Âm quen biết Thường gia công tử.
Du lão thái gia đã nghe người ta bẩm báo chuyện xảy ra ở cửa hiệu Phúc Lâm.
Đợi đến khi Trình thị dẫn theo bọn nhỏ trở Du lão thái gia liền gọi ba người vào hỏi chuyện kỹ càng.
A Âm cứ tưởng là mình không có đi hỗ trợ sẽ là người bị hỏi ít nhất.
Ai ngờ sau khi lão gia tử nghe nói hành động của Thường Thư Bạch thì ngược lại người bị hỏi nhiều nhất là A Âm.
Biết được Thường Thư Bạch ở trước mặt Trịnh Huệ Đình ra tay Du lão thái gia vỗ bàn cười to.
"Tiểu tử giỏi!" Lão thái gia nói: "Rất hợp ý của ta!"
Lão thái gia nghiêng người qua A Âm nói: "Cháu nói xem lão già Trấn Quốc Công đó nhu nhược như vậy sao lại nuôi ra được tôn tử thú vị vậy chứ?"
Trấn Quốc Công năm đó cũng từng chinh chiến sa trường chiến công hiển hách, cực kỳ thân quen Du lão thái gia xưa nay hai người nói chuyện đều không quan tâm đến lễ nghi.
Lời này của Lão thái gia, A Âm không dám tiếp lời chỉ có thể cười đáp: "Có thể là thủy thổ của phủ Trấn Quốc Công nuôi người tốt."
Du lão thái gia cười vỗ vỗ vai nàng không nói đến vấn đề này nữa.
Lại hỏi Du Lâm Sâm người bị thương an trí thế nào rồi cho bọn họ về viện của mình.
Ngày hôm sau A Âm còn phải vội đi học, vì vậy trời còn chưa sáng đã thức dậy.
Đến khi vào cung đã thấy Ký Vi ở Thanh Lan Tiểu Trúc chờ mình.
Vừa thấy mặt A Âm, Ký Vi đã hỏi ngay chuyện ở cửa hiệu trang phục kia là như thế nào.
A Âm nói giản lược với nàng, giấu đi một số chi tiết.
Nghe xong Ký Vi cảm thấy không thú vị nên không hỏi nhiều nữa.
Sau do hai người cùng đi đến Sùng Minh Cung.
Trời đã vào hè, cảnh sắc trong cung hoàn toàn thay đổi.
Mới đầu cây cối hai bên đường chỉ mới đâm chồi, giờ đã cao lớn xanh tươi.
Mấy ngày trước đây cây này chỉ là một màu xanh non nhưng mới trong chớp mắt đã chuyển thành một màu xanh thăm thẳm.
Đi trên đường con đường xanh biêng biếc, mặt trời trên đầu đã được tán cây che đi hơn phân nửa, tâm tình rất ư là sảng khoái.
Tâm trạng A Âm khá tốt, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước thỉnh thoảng lại quay sang nhìn ngắm cảm thụ cảnh đẹp tươi xanh ở xung quanh.
Ai ngờ tâm trạng tốt không kéo dài được bao lâu đã bị cắt đứt.
Cách đó không xa có người đi nhanh đến bên này, sau khi nhìn thấy A Âm thì bước chân hơi ngừng lại, sau đó thì tăng nhanh hơn.
Ký Vi nhỏ giọng nhắc nhở A Âm: "Tiểu thư Trịnh gia tới."
A Âm cũng đã nhìn thấy Trịnh Huệ Nhiễm lúc này nghe Ký Vi nhắc nhở, nàng liền nhẹ giọng: “Ừm”.
Ký Vi hỏi nàng có muốn đi đường vòng hay không.
Tuy nàng không biết rõ lắm chuyện xảy ra ở cửa hiệu y phục nhưng Ký Vi có nghe Cố tần nói mấy câu về chuyện này.
Mâu thuẫn của A Âm cùng vị tiểu thư Trịnh gia này, nàng vẫn hiểu được đại khái.
A Âm nhìn Sùng Minh Cung ở phía trước chỉ còn cách khoảng mấy trượng thôi, nếu giờ đi đường vòng thì phải đi thêm mấy con đường nữa.
Nàng lại quay sang nhìn về phía Trịnh Huệ Nhiễm.
Đối phương đã nhìn thấy nàng nếu lúc này nàng tránh đi thì ý tứ quá mức rõ ràng.
Một lát nữa đến lớp cũng không thể tránh gặp trực diện.
Đến lúc đó Trịnh Huệ Nhiễm nhất định sẽ lôi chuyện nàng né tránh ra nói.
A Âm quyết định thật nhanh, không đổi hướng, tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu thì Trịnh Huệ Nhiễm đi đến trước mặt nàng.
A Âm coi như không nhìn thấy nàng tiếp tục bước từng bước kiên định.
Lúc đầu Trịnh Huệ Nhiễm còn có thể an tĩnh đi cùng nàng...!đi song song với nhau.
Nhưng cũng không nhịn được lâu tính tình Trịnh Huệ Nhiễm vốn nóng nảy, không kiềm chế được liền quay sang chất vấn: "Ngươi là muốn giả bộ mù hay là mù thật?"
A Âm thản nhiên nói: "Trịnh tiểu thư nói chuyện thật đúng là không xuôi tai."
Trịnh Huệ Nhiễm thầm nghĩ A Âm là đang nói nàng dùng từ thô bỉ, cười lạnh nói: "Từ ngữ hay đương nhiên ta biết nói, chỉ là phải xem đối phương là ai.
Nếu như là người hai mặt như ngươi, đương nhiên ta phải nói khó nghe."
A Âm nhớ lại thời điểm Trịnh Huệ Nhiễm ở bên chỗ Trịnh Hiền phi rất điềm đạm đáng yêu.
Hay là mới hôm qua ở cửa hiệu Phúc Lâm, lúc nhào tới bên người Trịnh Huệ Đình, trên mặt Trịnh Huệ Nhiễm lộ vẻ lo lắng.
Trịnh Huệ Nhiễm ở trước mặt hai người kia cùng với ở trước mặt nàng hoàn toàn là hai người khác nhau.
"Trịnh tiểu thư muốn nói gì thì cứ việc, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy.
Trịnh tiểu thư có nói lời khó nghe thế nào, ta cũng sẽ không ngăn cản và cũng không ngăn cản được." Thần sắc A Âm tự nhiên tiếp tục ngắm nhìn hoa cỏ ở xung quanh, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng mà ta có thể tự lựa chọn là nghe hoặc là không nghe."
Giọng nói lạnh nhạt này của A Âm chọc giận Trịnh Huệ Nhiễm.
Trịnh Huệ Nhiễm tức cười, giọng điệu giễu cợt: "Cho nên mới nói người Du gia quả thật bản lĩnh, ai cũng đều cố làm ra vẻ tài giỏi.
Từ trên xuống dưới hẳn là tìm không ra nổi một người biết phân rõ phải trái."
Trong câu người Du gia còn ám chỉ cả Du Hoàng hậu.
Trịnh Huệ Nhiễm nói "Từ trên xuống dưới" trong đó ý là chỉ ai, vừa nghe đã hiểu ngay.
A Âm rất thích Hoàng hậu nương nương, nghe Trịnh Huệ Nhiễm châm chọc, nàng nhịn không được đi chậm lại, phản bác: "Người biết làm điều tốt thì tự nhiên có thể nhìn ra ai là người tốt.
Người chỉ biết đến cái xấu thì đương nhiên sẽ cảm thấy không có ai tốt cả, thậm chí nhìn thấy ở đâu có người ‘tốt’ cũng sẽ khó chịu."
Trong lúc nhất thời Trịnh Huệ Nhiễm chưa nghĩ ra ý trong lời nói của A Âm.
Đợi đến khi suy nghĩ ra A Âm là đang mắng nàng là "người xấu", đùng đùng nổi giận hét về phía A Âm.
Chỉ là tiếng thét này của nàng không kéo dài lâu đã bị một tiếng quát nghiêm nghị cắt ngang.
"Mong rằng các cô nương chú ý đến lời nói của bản thân! Mặc dù vẫn chưa vào lớp nhưng là đang ở trong cung, khắp nơi đều cần tuân thủ lễ nghi và chú ý đến lời nói.
Nếu như chỉ cần giữ lễ trong khóa học sau khi kết thúc khóa học thì cứ tùy ý làm bậy vậy thì khóa học này không học cũng được!"
Lúc này không riêng gì Trịnh Huệ Nhiễm mà ngay cả A Âm và Ký Vi cũng vội vàng đứng lại hành lễ với người đó.
Hôm nay là khóa học "Lễ", dạy các nàng lễ nghi chính là vị Tào ma ma trước mắt họ đây.
Tào ma ma nhìn ba nữ tử trước mắt, chỉ Trịnh Huệ Nhiễm với A Âm nói: "Hai người các ngươi ngôn hành không thỏa đáng đứng ở ngoài phòng tĩnh tâm đi!"
Nói là tĩnh tâm thật ra chính là phạt đứng.
Tào ma ma ở trong cung đã mấy thập niên, trước sau đi theo không dưới mười chủ tử.
Ngắn thì mấy ngày dài thì mấy năm đối với tất cả những quy củ lớn nhỏ trong cung, Tào ma ma biết rất tường tận, vậy nên dạy cho các công chúa hết sức nghiêm túc và cực kỳ nghiêm khắc.
Mặc dù học lớp này có hơi mệt mỏi nhưng xưa nay A Âm rất cẩn thận trong việc học.
Gặp phải động tác làm sai, nàng không cần Tào ma ma nhắc nhở, sẽ tự mình khắc phục.
Học trò khéo léo hiểu chuyện như vậy là kiểu Tào ma ma thích nhất.
Vì vậy, từ lúc bắt đầu học cho tới nay, A Âm chưa từng bị phạt ở khóa học "Lễ".
Thậm chí ngay cả một câu phê bình khắc nghiệt cũng không có.
Hôm nay bị phạt đứng bên ngoài thế này đối với nàng mà nói chính là lần đầu.
Tâm trạng A Âm xuống thấp cũng không đi vào trong, mệt mỏi đứng dựa vào tường.
Trịnh Huệ Nhiễm không quan tâm có bị phạt đứng không.
Đối với nàng thì sự tình hôm qua so với lần phạt đứng này thì mất thể diện hơn nhiều.
Trịnh Huệ Nhiễm đứng ở bên phải A Âm, càng thêm khinh miệt nói: "Tiểu quỷ nhát gan! Hèn nhát! Hôm qua ở ngoài cung ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng mà.
Sao hôm nay vào cung thì lại tỏ ra sợ sệt vậy? Hay là đã hối hận?"
Tâm trạng A Âm không tốt là bởi vì mình nói chuyện không chú ý bị Tào ma ma thấy rồi bị phạt.
Còn đối với việc làm hôm qua nàng một chút cũng không hối hận.
Nhưng mà Trịnh Huệ Nhiễm thật ồn ào.
A Âm rất muốn phản bác lại nhưng nàng biết một khi vào đây chính là để học quy củ, lễ nghi.
Thái giám và cung nữ xung quanh cứ vội vã qua lại không chừng trong đó có người là tâm phúc của Tào ma ma.
Nếu như nàng đối với lần xử phạt này có nửa câu oán hận hoặc là phản ứng không đúng thì có thể Tào ma ma sẽ rất nhanh biết được.
Theo như tính tình của Tào ma ma sau khi biết chuyện tất nhiên sẽ có trừng phạt tương ứng.
So với hình phạt của các nàng hiện tại thì nặng càng thêm nặng.
A Âm hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại làm như không nghe gì cả, mặc cho Trịnh Huệ Nhiễm ở bên kia cứ không ngừng khiêu khích, thần thái nàng vẫn bình thản như cũ, không nói một câu nào.
Trịnh Huệ Nhiễm nói một hồi thấy không ai để ý đến cảm thấy không hứng thú nữa.
Chờ khi đến cửa lớp nàng liền cùng A Âm đứng song song ở bên tường chịu đựng cho xong hình phạt.
Còn may lúc này là thời gian vào học sẽ không có người rảnh rỗi tới quấy rầy.
A Âm thầm cảm thấy thật là may mắn.
Dù sao thì chuyện bị phạt đứng đâu phải là chuyện vinh quang gì càng ít người thấy càng tốt.
Ai ngờ không lâu sau đó đã nhìn thấy từ xa đi đến một bóng người còn mặc bên ngoài một lớp áo giáp mỏng.
Loại áo giáp này A Âm có biết, áo giáp này dùng khi các hoàng tử luyện võ.
Nhìn vóc người hình như là….
"Sao lại đứng ở chỗ này!" Người này đi thẳng đến trước mặt hai người bọn họ thì dừng lại, tò mò quan sát hai người hỏi: "Không lẽ là bị phạt!"
A Âm nhìn đại hoàng tử Ký Phù chẳng biết tại sao lại tới đây, giữ đúng lễ nghi hành lễ nhưng không trả lời.
Trịnh Huệ Nhiễm ở bên cạnh đã sớm tích tụ một bụng lửa giận.
Lúc này nhìn thấy Ký Phù nàng coi như là tìm được người cùng phe, không nhịn được oán giận nói: "Đều là tại nàng ta! Hôm qua nàng ta cãi vã với Trịnh gia chúng ta còn chưa đủ, hôm nay vào cung lại tiếp tục tranh cãi với muội, bị Tào ma ma bắt gặp nên phạt đứng!"
Trịnh Huệ Nhiễm trề môi, trở về bộ dáng đáng thương, nhõng nhẽo hỏi Ký Phù: "Đại hoàng tử ca ca, huynh nói xem, chúng ta nên xử trí nàng như thế nào mới tốt?"
Ký Phù liếc mắt nhìn Trịnh Huệ Nhiễm không nói gì hết, ngược lại chuyển sang nhìn A Âm, hỏi: "Chuyện có đúng vậy không?"
A Âm ngẩng đầu quan sát hắn thật nhanh sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nàng âm thầm suy tính, nếu như nàng nói với Ký Phù "Không phải vậy" thì không biết Ký Phù sẽ có phản ứng gì.