Ký Phù lẳng lặng nhìn A Âm vẻ mặt hết sức ôn hòa, không có nửa điểm khó chịu có vẻ như đang khích lệ nàng không cần khẩn trương cứ nói sự thật.
Hồi còn bé A Âm chỉ gặp qua hắn mấy lần, có nhiều chuyện đến nay vẫn còn ấn tượng nên nàng không dám khinh thường khi ở trước mặt hắn.
Sau khi nàng suy tính cẩn thận mới nói: "Là Trịnh tiểu thư tới tìm ta trước chủ động nói chuyện với ta."
Đây là nói rõ với Ký Phù là Trịnh Huệ Nhiễm chủ động gây chuyện trước.
Dù có xảy ra cãi vã cũng là do Trịnh Huệ Nhiễm khơi mào.
Ký Phù phát ra tiếng "Ừm" rồi nhìn sang Trịnh Huệ Nhiễm.
Trịnh Huệ Nhiễm căn bản không ngờ A Âm tố cáo mình.
Mẫu thân của đại hoàng tử chính là người Trịnh gia các nàng đó!
Nàng mặt mày ủ dột, thần sắc u sầu nói với Ký Phù: "Biểu ca huynh không thể tin lời của nàng.
Người Du gia đã quen miệng nói bậy.
Lời của nàng sao có thể tin tưởng được, làm sao muội dám thêu dệt ra mọi chuyện được?"
Tiểu cô nương dáng vẻ nũng nịu chọc người trìu mến.
Nói thật, nếu A Âm chưa quen biết Trịnh Huệ Nhiễm, nếu như đây là lần đầu A Âm gặp nàng ta thì không biết chừng nàng cũng sẽ cảm thấy bộ dạng hờn dỗi này đáng yêu.
Ký Phù hiển nhiên sẽ không bị dáng vẻ của Trịnh Huệ Nhiễm đả động.
Trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều duy trì một vẻ ôn hòa nhưng mà giọng nói khi nói chuyện với Trịnh Huệ Nhiễm đã có phần nghiêm nghị: "Nếu như chuyện này đã là do muội khơi lên vậy thì muội nên tự gánh lấy trách nhiệm mới phải.
Vì sao lại để cho Du tiểu thư cùng muội chịu phạt đứng?"
Trịnh Huệ Nhiễm không dám tin nhìn hắn nói: "Điện hạ, huynh có biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? Đám người Du gia bọn họ còn..."
"Chuyện này tạm thời không đề cập tới." Ký Phù ngăn lại không cho nàng nói hết câu nhìn A Âm gật đầu nói: "Du tiểu thư đi theo ta!"
Dù sao đối phương cũng là con cả của hoàng thượng A Âm không tiện công khai làm trái ý hắn nên buộc phải đi theo hắn.
Trịnh Huệ Nhiễm không ngờ tới Ký Phù biết rõ chuyện mà vẫn trách mắng nàng rồi còn không để ý tới nàng nữa.
Nàng giận đến mức giậm chân nhưng cũng sợ Ký Phù với lại Tào ma ma còn đang ở trong phòng cũng chỉ có thể đè nén một bụng hỏa khí.
Nhưng vào lúc này mà bắt nàng đứng một mình ở ngoài đây thì còn lâu nàng mới chịu.
Mặc dù Ký Phù không kêu nàng đi theo nhưng Trịnh Huệ Nhiễm vẫn đi theo vào phòng.
Tào ma ma không nghĩ sẽ gặp Ký Phù, theo lễ nghi tiến lên hành lễ.
Ký Phù cho Tào ma ma đứng lên nói rõ với bà ý định đến đây: "Hôm nay là ngày học bắn tên, nhưng ta lại quên đem theo nhẫn ngọc (*), chỉ có thể tới đây mượn dùng.
Không biết Tào ma ma có thể tạo điều kiện để ta hỏi mượn hay không?"
Nhẫn ngọc chính là phần chụp tay sử dụng lúc bắn tên.
Nếu như không có nhẫn ngọc thì sau một buổi học không thể tránh khỏi việc bị dây cung ma sát khiến tay bị thương.
Nhẫn ngọc của các hoàng tử hoặc là tự mình đeo sẵn hoặc là để ở Sùng Ninh Cung còn các công chúa thì đặt sẵn trong Sùng Minh Cung, chờ tới lúc học "bắn cung" thì lấy ra dùng.
Nơi Ký Phù học cách xa Sùng Ninh Cung thay vì quay ngược về lấy thì tới đây mượn sẽ tiện hơn nhiều.
Vậy nên hắn có mặt ở đây là vì chuyện này.
Thường Vân Hàm đứng lên nói: “Đại hoàng tử dùng của ta đi nhưng chỉ sợ là sẽ hơi nhỏ hơn so với người.” Vừa nói vừa bảo cung nữ đi lấy.
Thường Vân Hàm không quen khi đi đâu cũng mang theo nhẫn ngọc nên vẫn luôn là đặt ở Sùng Minh Cung.
Khi ở phủ nàng cũng thường tập võ nên tay nàng so với các thiếu nữ cùng lứa thì hơi thô hơn và trong số các thư đồng của công chúa thì nàng cũng lớn tuổi nhất vậy nên nhẫn ngọc cũng sẽ lớn nhất so với các cô nương ở đây.
Ký Phù nói cảm ơn với nàng rồi quay sang Tào ma ma nhắc đến chuyện của A Âm: "...!Chuyện này là do Trịnh Huệ Nhiễm khơi mào, nên tự muội ấy sẽ gánh lấy trách nhiệm.
Ma ma quyết định phạt cả hai như vậy e là có chút không ổn."
"Nô tì thấy nếu đã là 'cãi vã' thì chỉ có một người làm thế nào tranh cãi ầm ĩ được? Chứng tỏ có người khơi mào có người đáp lại mới có thể xảy ra tranh chấp." Tào ma ma lại nói: "Mong rằng Đại hoàng tử đừng xen vào chuyện này, đại hoàng tử có lòng dạ khoan dung, nhân hậu nên sẽ không nhìn nổi cảnh người khác chịu phạt nhưng quy củ chính là quy củ, tuyệt đối không thể tùy ý phá vỡ."
Lúc này Ký Vi đứng lên có chút hoảng sợ, giọng nói yếu ớt: "Nhưng mà ma ma, cãi vã cũng có trước có sau có người gây sự chính.
Sao lại trách phạt hai người như nhau được? Du muội muội có thể chịu phạt nhẹ hơn chút."
A Âm quay sang nhìn nàng rồi thu hồi tầm mắt nhìn xuống đất.
Giọng nói Tào ma ma lạnh thêm mấy phần: "Lúc trước ta đã có nói qua mong rằng tam công chúa chớ có nói thêm.
Trước đó ta đã nói phàm là ai cầu xin thay, ta sẽ phạt nặng thêm."
Ký Phù vội nói: "Chuyện này là ta đề cập đến trước do ta không hiểu quy củ của ma ma nên chuyện tăng thêm trách phạt bỏ qua đi." Lại nhìn Ký Vi nói: "Tam muội muội cũng là có ý tốt."
Tào ma ma không tỏ rõ ý kiến nhưng cũng không có nhắc đến chuyện tăng thêm trách phạt.
Ký Nhược Phù vẫn luôn ghi nhớ lời Tào ma ma đã từng nói vậy nên từ đầu đến giờ vẫn không dám nói thêm câu nào, cuối cùng cũng yên tâm hơn.
Đợi đến khi Ký Phù mượn được nhẫn ngọc rời đi thì Trịnh Huệ Nhiễm với A Âm cũng lục tục đi ra ngoài đứng.
Tào ma ma bởi vì tiễn Ký Phù đi nên không ở trong phòng.
Ký Như xác định Tào ma ma đã đi khá xa không nghe được nơi này nói gì nữa, mới nặng nề hừ nói: "Giả mù sa mưa! Lúc đại hoàng huynh chưa tới, Tào ma ma nói muốn phạt Du Nhạn Âm cũng đâu thấy ngươi nói gì.
Chờ tới lúc đại hoàng huynh tới thì ngược lại ngươi muốn ‘mượn gió đông’ để lên tiếng còn nhận được câu tán dương của đại hoàng huynh.
Thật là không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!"
"Ta cố ý chọn thời cơ lúc nào?" Ký Vi biết người Ký Như nói là nàng, uất ức nói: "Tính khí của ma ma đâu phải ngươi không biết.
Lúc ma ma trách phạt học trò người nào cũng không thể cầu xin thay, nếu không sẽ tăng gấp bội trách phạt.
Đã như vậy ta nào dám tùy tiện lên tiếng?"
"Ai ôi! Nghe những lời ngươi nói đi.
Giống như ngươi nói theo đại hoàng huynh xin bỏ qua cho A Âm thì nàng ta sẽ không bị tăng thêm hình phạt vậy đó." Ký Như hùng hổ nói, cuối cùng cất cao giọng: "Ngươi nghĩ muốn hại Du Nhạn Âm nhưng đừng có kéo theo Trịnh Huệ Nhiễm xuống nước! May cho ngươi là không có sao.
Nếu như cả hai người đều cùng tăng phạt thì ta sẽ nói lại với Hiền phi nương nương để xem đến lúc đó ngươi sẽ làm sao!"
Ký Vi đỏ mắt, vội vàng cúi đầu, sau đó bả vai run lên từng hồi, hiển nhiên là đang nức nở.
Ký Như hừ một tiếng quay đầu sang chỗ khác không để ý tới nàng ta.
Không lâu sau Tào ma ma trở lại Ký Vi không dám tạo ra động tĩnh lớn, ngoan ngoãn ngồi nghe giảng.
Lần nói đỡ này của Ký Phù mặc dù nhìn vào thì thấy là có ý tốt nhưng đối với A Âm thì chuyện này không thể xem thường.
Dù sao hắn cũng là nhi tử của Trịnh Hiền phi, dù ngoài mặt đối với nàng hiền hòa thế nào đi chăng nữa thì trong lòng nàng thủy chung vẫn có đề phòng.
Vậy nên thời điểm Ký Phù rời khỏi A Âm đi sau cách xa hắn một đoạn, thấy Tào ma ma tiễn Ký Phù đi khỏi.
Nàng đi ra khỏi phòng cảm thấy vô cùng chán nản đứng ở bên tường.
Trịnh Huệ Nhiễm vốn đã không thích nàng, sau hôm nay lại càng thêm chán ghét.
Tại sao đại hoàng tử lại giúp nha đầu thối này? Rõ ràng nàng mới là biểu muội của hắn!
Trong lòng Trịnh Huệ Nhiễm khó chịu, nói chuyện càng thêm vênh mặt hất hàm.
"Ngươi đứng xê qua kia đi." Chờ tới khi Tào ma ma trở về lớp, nàng nói với A Âm: "Đừng có đứng gần quá ta thấy khó chịu."
A Âm căn bản không quan tâm tới nàng.
Trịnh Huệ Nhiễm bộc phát lửa giận thấp giọng lý luận với nàng.
A Âm nghiêng đầu nhìn về bụi hoa ở góc tường vẫn không quan tâm.
Trịnh Huệ Nhiễm bùng phát lửa giận nhưng không thể phát tác, nơi này là nơi dạy của Tào ma ma nếu như nàng lớn tiếng không thể tránh khỏi việc bị Tào ma ma khiển trách.
Nhưng nếu nói nhỏ thì không có tác dụng, bởi vì nha đầu thối kia cứ làm ra vẻ không nghe thấy!
Trịnh Huệ Nhiễm đang suy nghĩ biện pháp chuẩn bị hơn thua với nàng tới cùng, ánh mắt xoay chuyển nhìn xung quanh.
Lúc nhìn tới cửa viện thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"A! Thái tử điện hạ?" Trịnh Huệ Nhiễm kinh ngạc hô lên.
Lúc này A Âm mới có phản ứng nhìn theo tầm mắt của nàng.
Quả thật là vậy!
Người đang bước đi nhanh vào viện kia không phải Ký Hành Châm thì còn là ai nữa?
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, một bụng buồn bực của nàng dường như chớp mắt đã tiêu tan không còn bóng dáng.
Tinh thần A Âm phấn chấn vẫy vẫy tay với Ký Hành Châm.
Ký Hành Châm cười cười với nàng, bước chân không ngừng tiếp tục đi thẳng.
Lúc này A Âm mới phát giác có cái gì đó không đúng, ban đầu nàng không để ý, chỉ nhìn sơ qua, hiện tại mới cẩn thận quan sát hắn.
Ngày thường hắn đều là dáng vẻ trầm ổn lạnh nhạt, không kiêu ngạo, không nóng nảy, không chút hoang mang.
Còn hôm nay trên mặt lại có mồ hôi, bước chân thì hỗn loạn, hiển nhiên là trong lòng đang có chuyện lo lắng.
Nụ cười của A Âm nhạt dần thầm suy nghĩ rốt cuộc là hắn có chuyện gì.
Bởi vì đi quá nhanh chỉ chưa đầy một khắc Ký Hành Châm đã đến trước cửa điện.
A Âm sợ Tào ma ma ở bên trong nghe thấy, nhỏ giọng chào hỏi hắn.
Ký Hành Châm không dừng chân chỉ hơi gật đầu xoa đầu nàng rồi tiếp tục đi thẳng vào trong.
A Âm không có nhìn vào bên trong mà ngược lại nhìn sang bức tường bên cạnh.
Mặc dù nàng chỉ nhìn thấy vách tường thôi nhưng nàng biết Ký Hành Châm đang ở đó.
Không lâu sau Ký Hành Châm đi ra.
Vẻ mặt lo âu lúc trước đã không còn, trên mặt đổi thành nét vui sướng thản nhiên, bước chân cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Không đợi A Âm hỏi hắn mục đích tới đây, hắn đã chủ động mở miệng nói: "Đi thôi! Ta tới đây là để dẫn nàng về." Vừa nói vừa ôm nàng vào lòng.
A Âm giật mình ngơ ngác.
Chẳng lẽ nàng không cần chịu phạt nữa sao?
Đây chính là chuyện vui mừng ngoài ý muốn, nàng vội hỏi kỹ càng nguyên do.
Ký Hành Châm ôm nàng vừa đi vừa thấp giọng nói: "Ta đi tìm Vương đại nhân viết cho nàng một phương thuốc rồi đưa cho Tào ma ma xem.
Tào ma ma cũng không thể làm khó người bệnh nên chỉ có thể để ta đưa nàng đi."
A Âm không ngờ tới Ký Hành Châm lại nghĩ ra cách "thông minh" như vậy, ôm cổ hắn cười híp mắt khen ngợi: "Thái tử điện hạ anh minh thần võ!"
Ký Hành Châm lắc đầu bật cười: "Cũng không phải là ta lợi hại chỉ là vô tình đúng lúc ta đi tìm đồ thì gặp được Vương đại nhân, cùng lúc đó thì nghe Vân Phong bẩm báo nàng bị phạt nên mới thuận tiện có được phương thuốc này."
A Âm liền hỏi: "Người đang tìm cái gì?"
"Nhẫn ngọc." Ký Hành Châm nói: "Sáng sớm hôm nay ta đã tìm thật lâu tìm hoài cũng không thấy nhẫn ngọc." Nói đến đây hắn nghĩ tới một chuyện lại nói: "Cũng vì vậy nên mới làm trễ thời gian không thể đi qua chỗ nàng đó."
Cứ hễ ngày mà A Âm từ phủ vào lại cung thì rất gấp gáp không đủ thời gian.
Sáng sớm phải vội vã vào cung, rồi sau đó vội vàng đi học không có thời gian đi đến chỗ của Ký Hành Châm.
Vì vậy đến ngày này đều là Ký Hành Châm đến Thanh Lan Tiểu Trúc chờ nàng.
Hôm nay là vì tìm đồ làm trễ thời gian nên mới không đến.
A Âm hiểu ra gật đầu: "Hèn gì hôm nay ta nhìn khắp nơi đều không nhìn thấy người."
Ký Hành Châm nhéo má nàng hỏi: "Thế nào? Bánh bao nhớ ta?"
"Mới không phải!" A Âm xuy nhẹ một tiếng nghiêng đầu đi không để ý tới hắn nói: "Phải gọi là 'Nhắm mắt làm ngơ' mới đúng."
Ký Hành Châm cười nhẹ nói: "Thật vậy sao?"
A Âm ghé đầu vào vai hắn gật gật, lúc này nàng thấy trên trán và hai bên thái dương của Ký Hành Châm đổ mồ hôi nàng biết là do hắn gấp gáp chạy đến muốn giúp nàng nên lấy cái khăn lụa cất trong ngực ra đưa cho hắn lau mồ hôi.
Ký Hành Châm nhận ra động tác của nàng, hơi cúi đầu để nàng lau mồ hôi cho mình.
A Âm oán giận nói: "Người không có tay sao! Lười chết đi được!"
Ký Hành Châm mỉm cười nói: "Nàng cứ coi như là ta không có tay hoặc là là ta lười chết đi."
A Âm giận đến không nhịn được gắt giọng: "Rốt cuộc người có nói đạo lý hay không!"
"Không nói!"
"Thật là...!Quá vô lại!"
Mặc dù ngoài miệng A Âm oán trách như vậy nhưng cũng không bắt hắn tự lau nữa mà là nâng bàn tay nhỏ nhắn lên lau sạch mồ hôi cho hắn.
Thời điểm thu hồi khăn lụa nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, áp gần vào thân thể Ký Hành Châm, nghi ngờ nói: "Sao hôm nay nhẫn ngọc lại cùng xảy ra vấn đề vậy? Đại hoàng tử quên mang theo nhẫn ngọc còn người thì không tìm thấy."
"Nơi nào giống!" Ký Hành Châm nói: "Ta là tìm không thấy còn hắn là quên mang theo.
Bình thường mọi người thỉnh thoảng cũng có lúc quên hoặc bị mất còn hai chúng ta hôm nay chỉ là vô tình bị chung một ngày thôi."
A Âm không nói gì nữa nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Tuy là Ký Hành Châm nói dẫn nàng "trở về" nhưng lại không có thời gian đưa nàng đến Thanh Lan Tiểu Trúc.
Hôm nay bọn họ phải luyện tập bắn tên, kiếm pháp, quyền pháp sau đó còn phải luyện tập võ nghệ, thời gian rất eo hẹp.
Trước đó xin Vương đại nhân phương thuốc rồi chạy tới đón A Âm đã tốn của hắn một khoảng thời gian rồi, bây giờ phải nhanh chóng đến Sùng Ninh Cung để học ngay nếu không sẽ muộn.
Hiện tại A Âm có hai lựa chọn.
Hoặc là để cho Kính Sơn và Vân Phong đưa nàng về Thanh Lan Tiểu Trúc hoặc là cùng Ký Hành Châm đi Sùng Ninh Cung xem hắn học.
Nghe vế sau của Ký Hành Châm, A Âm có chút khó xử.
Sau một hồi trái lo phải nghĩ thì nhẹ giọng hỏi Ký Hành Châm: "Ta đi như vậy có thể quấy rầy mọi người hay không?"
Dù nàng không có nói rõ nhưng Ký Hành Châm nghe nàng hỏi như vậy là đã biết nàng muốn đi Sùng Ninh Cung, nói: "Nào có chuyện gì? Nàng cứ ở bên cạnh nhìn không tới quấy rầy việc học của chúng ta là được."
"Nhưng nếu như Tào ma ma biết ta tình nguyện đi Sùng Ninh Cung cũng không quay lại lớp...!Có tức giận không đây?"
"Không để cho Tào ma ma biết là được."
"Hả?"
"Tính nghiêm khắc của Tào ma ma nhiều người được lĩnh giáo rồi." Ký Hành Châm cười nói: "Đừng nói ai khác, ngay cả các tiên sinh dạy chúng ta, tất cả họ đều đã từng chịu thiệt bởi Tào ma ma rồi.
Họ biết nàng trốn tiết của Tào ma ma, thì nhất định sẽ giấu kín cho nàng."
Nói đến đây, Ký Hành Châm có hơi chần chờ: "Hôm nay Vũ tiên sinh không tới được nói là sẽ tìm người dạy thay có điều vẫn chưa là ai." Tự ngẫm một hồi sau đó thoải mái cười nói: "Có là ai thì người đó cũng sẽ rất tốt nàng không cần lo lắng!"
A Âm nhất thời cảm thấy các tiên sinh của Sùng Ninh Cung thật là hiền lành, lúc này mới hạ quyết tâm: "Vậy thì chúng ta cùng đến đó thôi!"
Ký Hành Châm liền ôm nàng đi đến hướng cung điện ở đối diện.
Lúc đầu A Âm còn vui vẻ tự mình bồi bổ não ăn điểm tâm, uống trà, ung dung cười nhìn Ký Hành Châm và mọi người khổ luyện.
Cho đến khi nhìn thấy người dạy thay Vũ tiên sinh nàng cảm thấy cảnh tượng xung quanh vỡ tan như bọt nước.
Từ xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, sắc mặt A Âm trong nháy mắt liền thay đổi.
Nàng vèo một cái vọt từ trên ghế thái sư nhảy xuống đất đứng nghiêm thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, mang theo thần sắc bi tráng thấy chết không sờn, yên tĩnh chờ vị kia đi đến.
(*) Nhẫn ngọc đeo ngón tay dùng để bảo vệ ngón tay khi bắn cung và giảm ma sát với ngón tay.
Được làm bằng da, đá, sừng, gỗ, xương, gạc, ngà, kim loại, gốm sứ, nhựa hoặc thủy tinh vừa vặn ở đầu ngón tay.