"Sao lại như vậy? Ta đi xem một chút!"
A Âm lo lắng không thôi vừa nói vừa đi về hướng Thanh Lan Tiểu Trúc.
Mới đi được vài bước đột nhiên nàng dừng chân lại quay đầu nhìn sang nơi nào đó.
"Ngươi chờ ta một chút!" Bỏ lại cho Cẩm Bình một câu rồi A Âm vội vàng đi đến nơi đó.
Ký Hành Châm đang phân phó Vân Phong làm việc thì thấy A Âm xa xa đi tới rất vui mừng, khẽ cười nói: "Bánh bao, ta cùng Thường Cửu muốn tỷ thí với đại hoàng huynh nàng sang đây xem đi."
Mặc dù lời nói ra giống như là câu nghi vấn nhưng giọng nói kia rõ ràng là khẳng định.
A Âm lúc trước nghe nói bọn họ muốn so tài bắn cung nghe xong cũng không ngạc nhiên.
Nhưng thấy mọi người đều phân phó toàn bộ tùy tùng của mình đi làm việc, nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng hỏi: "Hai người tính mời ai tới?"
Thường Thư Bạch xúm lại nói: "Bệ hạ cùng nương nương là chắc chắn phải có, những người khác cũng phải mời tính ra không ít người."
A Âm không ngờ tới bọn họ tỷ thí bắn cung lại bày trận lớn như vậy liền nói ngay: "Chuyện gì xảy ra?"
"Cũng không có chuyện gì!" Ký Hành Châm nói: "Chỉ là để công bằng hơn thôi."
A Âm biết nếu như đã mời Bệ hạ cùng Du Hoàng hậu tới vậy thì chắc chắn cũng sẽ mời Trịnh Hiền phi và Mạnh Thục phi.
Nhưng nếu mấy vị này đều đến thì những phi tần khác không thể không biết tin tức rồi lập tức hành động đi theo tới đây.
Trước sau tốn không ít thời gian.
Sau khi suy tính, A Âm cố ý hỏi Ký Hành Châm: "Vậy thì trận tỷ thí này còn bao lâu nữa mới bắt đầu?"
Thường Thư Bạch tính toán một chút nói: "Khoảng hơn nửa canh giờ."
A Âm đáp một tiếng sau đó đi ngược trở lại thầm tính toán thời gian của mình.
Sau khi tính toán xong xuôi nàng cảm thấy vừa đủ thời gian liền theo Cẩm Bình trở về Thanh Lan Tiểu Trúc đi xem tình trạng của Nguyên Tiêu trước.
Vì đã đặt ra yêu cầu không đươc đổi cung tên vậy nên Ký Hành Châm, Thường Thư Bạch còn có Ký Phù và Trịnh Thắng Chương dĩ nhiên cũng không tiện rời đi từng người đều giữ cung tên trong tay.
Ngay cả Ký Chung sau khi nghe nói chuyện này cũng lật đật chạy đến bên cạnh bọn họ.
Sau khi cùng Thường Thư Bạch bàn bạc một số chuyện Ký Hành Châm chợt phát hiện A Âm không còn ở trên ghế nữa liền quay sang hỏi Thường Thư Bạch.
Dĩ nhiên Thường Thư Bạch cũng không biết Ký Hành Châm lại đi hỏi Du Chính Minh.
Du Chính Minh cũng đâu biết nữ nhi bảo bối của mình chạy đi nơi nào? Nên nói: "Mặc dù tuổi con bé còn nhỏ nhưng rất biết chừng mực sẽ không chạy loạn gây chuyện đâu.
Xin điện hạ cứ yên tâm!"
Ký Hành Châm đâu có lo lắng nàng gây chuyện? Chỉ là có mấy lời không tiện nói với Du Chính Minh nên chỉ cười cười trở về vị trí của mình.
A Âm vừa đến Thanh Lan Tiểu Trúc liền hỏi vị trí hiện tại của Nguyên Tiêu.
Biết được Vạn ma ma đã chuyển nó lên giường ở sương phòng bên cạnh, nàng trực tiếp đi sang bên đó.
Vừa vén rèm lên thì thấy một cục bông nho nhỏ mềm nhũn co rúc ở một góc trên sạp giường.
Lúc nàng đi vật nhỏ này còn hoạt bát đáng yêu bây giờ lại không động đậy, toàn thân vô lực nằm co quắp giữa tấm đệm gấm dày.
Nhìn dáng vẻ thoi thóp của Nguyên Tiêu, A Âm rất đau lòng tiếng bước chân cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Sau khi đến bên tháp nàng nhẹ nhàng đưa tay cẩn thận vuốt ve bộ lông của nó.
Nguyên Tiêu như cảm nhận được nàng, nó ngóc đầu lên, hé mắt lẳng lặng nhìn nàng.
Nhưng chỉ được trong chốc lát nó lại nhắm mắt, uể oải không thể động đậy nữa.
"Sao lại thành ra như vậy?" A Âm gấp đến độ vành mắt đỏ lên: "Buổi sáng còn khỏe mạnh mà sao tự nhiên lại thành như vậy?"
"Nô tì cũng không biết!" Cung nhân trong phòng vội quỳ rạp xuống đất.
Không phải là A Âm muốn trách móc bắt tội người nào, chỉ là quá lo lắng cho Nguyên Tiêu nên lúc nói chuyện mới hơi nóng nảy.
Nàng kêu cung nhân đứng lên rồi hỏi kỹ càng hôm nay Nguyên Tiêu đã đi chỗ nào.
Biết được sau khi nàng đi Nguyên Tiêu có chạy đến chỗ của Ký Hành Châm, A Âm không khỏi nhẹ giọng oán trách nó, nói nó khi không chạy loạn cái gì nếu như nó không chạy lung tung thì không chừng sẽ không bị như thế này.
Thấy tiểu tử này bộ dáng yếu ớt trong lòng A Âm không thể ngừng lo lắng, rốt cuộc chỉ có thể nghẹn lại.
Chỉ lẳng lặng ở bên cạnh chăm sóc nó, hi vọng có mình làm bạn có thể khiến nó dễ chịu hơn chút.
Bởi vì lo lắng cho Nguyên Tiêu nên A Âm quên mất thời gian.
Đợi đến khi sực nhớ ra thì mới phát hiện đã hơi trễ, vội vàng chạy đi.
Cẩm Bình vội gọi nàng lại, nhắc nhở: “Tiểu thư đừng lo lắng quá! Đi kiệu đến sẽ nhanh hơn!”
A Âm theo bản năng nói Bệ hạ không cho phép, sau khi nói xong mới nhớ ra Hoàng thượng chỉ không cho phép các nàng ngồi kiệu khi đi học, còn hiện tại đâu phải là nàng đi học,nên có ngồi kiệu cũng không phạm quy củ.
Cẩm Bình thấy nàng không phản đối biết nàng cần đi gấp, nên lập tức bảo người khiêng kiệu đến.
Lúc này A Âm nghĩ đến một vấn đề, nhỏ giọng hỏi Cẩm Bình: "Nếu như Bệ hạ với nương nương biết ta không đi học mà lại đi xem thái tử điện hạ so tài.
Thì có sao không?"
"Chắn chắn không!" Ban nãy Cẩm Bình đã biết được ngọn nguồn câu chuyện liền nói: " 'Bệnh' của tiểu thư chỉ là không thể mệt mỏi mà thôi, đâu có không được ngồi nhìn.
Sẽ không sao đâu! Huống hồ, hôm nay tiểu thư là đặc biệt vì muốn cỗ vũ thái tử điện hạ nên mới không nằm trên giường nghỉ ngơi, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không trách tội."
Thật ra thì A Âm đã quyết định phải đi cỗ vũ để Ký Hành Châm cố gắng lên, chỉ là trong lòng có hơi thấp thỏm nên mới hỏi Cẩm Bình xem sao.
Mặc dù những lời Cẩm Bình nói nàng cũng đã từng suy nghĩ qua nhưng đến khi nghe người khác cũng nói vậy nàng mới an tâm hơn tựa như được uống thuốc an thần.
"Vậy thì tốt!" Toàn thân A Âm thả lỏng nói: "Hi vọng không sao! Mượn lời may mắn của muội!"
"Thật sẽ không sao!" Cẩm Bình cười lại khuyên A Âm thả lỏng tâm tình.
Cuối cùng cỗ kiệu cũng được khiêng tới đợi A Âm lên kiệu bọn thái giám nâng cỗ kiệu nhanh chóng đi đến sân tập võ.
A Âm chân ngắn chạy chậm, ngồi kiệu nhanh hơn nhiều so với nàng tự đi.
Thỉnh thoảng A Âm lại nhấc màn kiệu nhìn ra bên ngoài, không lâu sau đã trông thấy cửa viện của sân tập võ ở đằng xa.
...
"Ủa? Nha đầu Du gia đâu? Sao lại không thấy?" Lúc này Ký Chung phát hiện không thấy bóng dáng A Âm nên đến gần bên Thường Thư Bạch hỏi.
Thường Thư Bạch cười lạnh nói: "Làm sao ta biết được? Nếu muốn hỏi cũng phải hỏi ngươi mới đúng, vừa rồi ngươi với muội ấy là đứng gần nhau nhất.
Giờ ngược lại còn tới hỏi ta?"
Ký Chung thấy hắn rốt cục đã chịu để ý tới mình rất là vui cũng không để ý giọng điệu kia không tốt chút nào, vui tươi hớn hở nói: "Ta không nên hỏi ngươi, ta không nên hỏi ngươi." Bám lấy không tha "cơ hội tốt" này, hắn không nhịn được hỏi: "Ngươi xem, hiện tại cũng đang rảnh rỗi, vậy ngươi có thể dạy ta không?"
Thường Thư Bạch híp mắt nâng lên một ngón tay.
Ký Chung hưng phấn nhìn chằm chằm.
Đột nhiên Thường Thư Bạch gập ngón tay gõ vào trán của hắn một cái.
Ký Chung kêu lên rồi lấy tay ôm trán.
Thường Thư Bạch chế giễu nói: "Xem bộ dạng yếu ớt dễ tức giận này của ngươi đi còn muốn ta dạy học? Ngươi tu hành tám trăm năm nữa đi!"
"Tám trăm năm?" Ký Chung gào khóc, kháng nghị: "Tại sao nha đầu Du gia cũng yếu ớt mà ngươi lại chịu quan tâm tới nàng.
Ta khỏe hơn nàng ta nhiều, ngươi lại nói ta như vậy!"
"Nàng ta là muội muội của ta." Thường Thư Bạch nhếch mày nhìn sang hỏi: "Ngươi có thể so với muội muội ta sao?"
Ký Chung lắc đầu không nói.
Lúc này Thường Thư Bạch mới phát hiện Ký Hành Châm đã yên lặng một lúc lâu nên đi đến bên cạnh hắn hỏi: "Ngươi thế này là sao? Chẳng lẽ là đang lo lắng cho muội muội bảo bối của ta?"
Ký Hành Châm lười phải tốn nước miếng tranh luận những hư danh kia với hắn, thản nhiên liếc hắn một cái không quan tâm.
Thường Thư Bạch sờ sờ cằm kết luận hiện tại người này tâm tình không tốt, không nên trêu chọc hắn thì tốt hơn.
Thấy Ký Hành Châm cứ nhìn cung tên chằm chằm, cũng cầm cung tên của mình lên tiếp tục suy nghĩ.
Cũng không lâu sau thì Thịnh Nghiễm Đế đã tới sân tập võ, đi cùng hoàng thượng là Du Hoàng hậu.
Một lát sau nữa thì Trịnh Hiền phi, Mạnh Thục phi đến.
Ngay sau đó, Cố tần, Lưu quý nhân cùng những phi tần khác cũng lục tục đến.
Ký Chung nhìn trận thế này thì choáng váng chạy đi tìm Thường Thư Bạch.
Thường Thư Bạch không để ý tới hắn vậy nên hắn đi xem mọi người xung quanh.
Nói thật, hắn không dám quấy rầy Ký Hành Châm bởi vì thái tử điện hạ trời sinh tính tình lạnh nhạt, mặc dù rất khách khí với hắn nhưng nhìn chung thì rất xa cách.
Trái lại chẳng bằng đại hoàng huynh bình dị, gần gũi lại còn hiền hòa dễ gần.
Ký Chung chạy qua phía Ký Phù đứng sát bên Trịnh Thắng Chương.
Trịnh Thắng Chương đang cùng Ký Phù nói chuyện quan trọng, thấy Ký Chung tới đây thì rất bực mình.
Bởi vì mẫu thân của Ký Chung là Lưu quý nhân, bên ngoại không có thế lực nên Trịnh Thắng Chương đối đãi với Ký Chung ít đi mấy phần cung kính, giờ phút này có chút không vui liếc xéo hắn muốn cho hắn biết khó mà lui, chủ động đi chỗ khác.
Ký Chung không nhìn ra sắc mặt Trịnh Thắng Chương không vui, chỉ mở to hai mắt nhìn Ký Phù, hỏi: "Đại hoàng huynh hai ngươi mới nói cung tên có được hay không, rốt cuộc là sao vậy?"
Sắc mặt Trịnh Thắng Chương nhanh chóng biến đổi lúc này ánh mắt liền lộ ra sát khí.
Ký Phù đẩy hắn một cái.
Trịnh Thắng Chương mới chợt hồi thần thần sắc trong mắt từ từ khôi phục như thường.
"Không có gì!" Ký Phù mỉm cười nói với Ký Chung: "Sắp phải tỷ thí nên ta muốn tổng kiểm tra cung tên kỹ càng.
Tốt hay không cần phải tỉ mỉ quan sát."
Ký Chung mờ mịt "À" một tiếng gật đầu.
Ký Phù nói Lưu quý nhân đã đến kêu Ký Chung đi thỉnh an Lưu quý nhân.
Ký Chung không dễ dàng mới có thể trốn tới chỗ này, sợ Hoàng thượng nói hắn tùy ý chạy loạn trong khóa học, vậy nên đứng tại chỗ suy nghĩ một lát rồi chạy tới đứng đợi bên cạnh Du tiên sinh dạy thay.
Thịnh Nghiễm Đế đợi một lát nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ nên tuyên bố bọn họ bắt đầu tỷ thí.
Nơi này vốn là sân tập võ nhưng để tiện cho đế vương quan sát nên đã xây dựng một đài cao để ngồi xem trên đài cao có mái che, che đi ánh mặt trời chói chan.
Lúc này Thịnh Nghiễm Đế cùng Hoàng hậu và tất cả phi tần ngồi trên đài cao nhìn xuống nhìn về chỗ bắn tên cách đó không xa.
Vòng tỷ thí đầu tiên là Thường Thư Bạch với Trịnh Thắng Chương.
Hai người đồng thời bắn tên về phía tấm bia, mỗi người bắn liên tục mười mũi tên, tài nghệ của ai tốt nhất sẽ được biết sau khi tổng thành tích.
Trịnh Thắng Chương bắn trúng hồng tâm tám lần còn Thường Thư Bạch thì được mười lần dĩ nhiên là Thường Thư Bạch thắng.
Sắc mặt Trịnh Thắng Chương khó coi thời điểm nhìn về phía Ký Phù có chút hoảng hốt.
Ký Phù cười ôn hòa nói chúc mừng với Thường Thư Bạch.
"Không dám! Không dám!" Thường Thư Bạch cười đến híp mắt, giơ tay lên vỗ vỗ cung tên bên cạnh nói: "Mặc dù cung tên có hơi kém một chút nhưng thật may là tài nghệ của ta cao siêu nên mới không xảy ra sự cố thật là trong cái rủi có cái may."
Lúc này đồ Hoàng thượng ban thưởng đưa đến là một bộ tranh do danh gia tiền triều vẽ.
Thường Thư Bạch không ngờ tới mình lại được ban thưởng vật này, quay sang hỏi Ký Hành Châm: "Đây có phải là Bệ hạ đang nhắc nhở ta chú ý văn khóa không?"
Nói xong hồi lâu mà không nghe tiếng đáp lại.
Thường Thư Bạch nhìn sang mới phát hiện lúc này Ký Hành Châm đang hồn vía trên mây, ngơ ngẩn nhìn thẳng một hướng, ánh mắt bất động.
Hắn tò mò không thôi muốn nhìn theo xem thử rốt cuộc là Ký Hành Châm đang nhìn cái gì.
Ai ngờ còn chưa kịp nhìn kỹ Ký Hành Châm đã thu hồi tầm mắt.
"Đi thôi!" Ký Hành Châm nói.
Trong lúc nhất thời Thường Thư Bạch không nghe kịp hỏi: "Cái gì?"
Ký Hành Châm cầm trường cung trong tay nói: "Tỷ thí!"
Thường Thư Bạch bừng tỉnh đại ngộ giờ đã đến phiên Ký Hành Châm tỷ thí với Ký Phù, vội nói: "Đúng rồi! Ngươi cố gắng lên!"
Ký Hành Châm gật đầu lại quay đầu liếc mắt nhìn về hướng kia, sau đó khẽ thở dài lúc này mới đi đến sân tập.
Ký Phù và Ký Hành Châm một trái một phải...!đứng song song với nhau.
Hai người đồng thời giương cung nhìn về bia bắn nơi xa.
Không lâu sau hai mũi tên liên tiếp bay ra vèo vèo.
Tất cả mọi người đều im lặng tập trung nhìn sang lại thấy mũi tên của Ký Phù ghim thẳng vào bia còn mũi tên của Ký Hành Châm không đến được tấm bia ngược lại đi chếch rơi ở giữa chừng.
Mọi người kinh ngạc.
Tài bắn cung của thái tử điện hạ mọi người đều biết rõ ai cũng không nghĩ mũi tên lần này lại rẽ ngang như vậy.
Thường Thư Bạch khẩn trương.
Hắn và Ký Hành Châm đã sớm bàn bạc đối sách chỉ là không ngờ tới đệ nhất cung thủ như Ký Hành Châm lại không thể đạt tới hiệu quả đề ra.
Mũi tên kia vốn không phải nửa đường thất bại mà phải...
Đột nhiên Thường Thư Bạch nhướng mày.
Hoặc giả Ký Hành Châm biết một mũi tên này của mình không thể làm đến thập toàn thập mỹ, dù sao thì muốn đạt được hiệu quả như vậy thì cần phải hết sức tập trung, đặt tất cả tinh lực vào cung tên không thể có một chút sai lầm.
Nếu không, một chút sai lầm nhỏ cũng không thể đạt tới kết quả như mong muốn hoặc là bởi vì giữa chừng xảy ra chút vấn đề nên hắn mới để cho tên rơi ở giữa chừng?
Hắn đang trái lo phải nghĩ thì nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người nhỏ nhắn đang tiến đến bên này.
Thường Thư Bạch vội vẫy tay kêu: "Muội muội, bên này! Bên này! Tới chỗ ta đây!"
Một câu bất chợt này của hắn khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn hắn.
Tiếp theo thì chuyển tầm mắt nhìn theo phương hướng hắn vẫy gọi.
A Âm tính lén lén lút lút tới đây muốn âm thầm ngồi xem tỷ thí.
Không ngờ hắn lại khiến nàng trở thành tiêu điểm chú ý.
Nàng nhìn sang mọi người lúng túng cười cười, tức giận trừng mắt nhìn kẻ gây chuyện.
Ai ngờ mới vừa trợn mắt nhìn thì trong chớp mắt trước mặt đã tối sầm có người đứng chắn trước mặt của nàng.
"Sao bây giờ mới đến?" Ký Hành Châm dịu dàng hỏi.
"Nguyên Tiêu bệnh nặng, ta đi qua xem nó." A Âm vừa nói vừa nhón chân muốn nhìn chỗ tỷ thí chỉ là hắn cao quá nàng có nhón chân cũng không nhìn thấy được, chỉ có thể nghiêng người qua một bên nhìn sang.
Chẳng qua còn chưa kịp nhìn rõ cả người nàng đã được nhấc lên một cách nhẹ nhàng.
"Ta phải ra sân thi đấu sẽ tiếp tục ngay thôi." Ký Hành Châm vừa nói, vừa nhẹ nhàng than thở: "Ta còn tưởng rằng nàng cảm thấy không thú vị nên bỏ về trước."
A Âm vội nói: "Làm gì có chuyện đó! Người tham gia tỷ thí ta nhất định phải tới xem." Lại hơi áy náy nói: "Là do bận chăm sóc cho Nguyên Tiêu nên quên mất thời gian mới trì hoãn tới tận bây giờ."
Ký Hành Châm chậm rãi nở nụ cười.
"Không sao!" Giọng hắn nhẹ nhàng: "Tới vừa đúng lúc! Vừa kịp để cho nàng nhìn xem ta thắng như thế nào."