"Sao có thể như vậy!" Mặc dù trước khi đặt ra câu hỏi đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi A Âm nghe được sự thật này vẫn khó có thể chấp nhận: "Tại sao lại có người muốn hại bọn họ?"
Đầu tiên là Nguyên Tiêu sau nữa là Ngọc Nha...
Thanh Lan Tiểu Trúc là một viện độc lập không quấy rầy người khác cũng chưa từng có xung đột với ai.
Vì sao lại rước lấy tai họa này khiến cho người khác nảy sinh ác ý hãm hại?
Trên vai trầm xuống, truyền đến cảm giác ấm áp.
A Âm ngẩng đầu nhìn thì thấy Ký Hành Châm đang nhìn nàng với ánh mắt sâu kín.
"Nàng yên tâm!" Hắn kiên định nói: "Chuyện này ta nhất định sẽ cho người tra rõ."
A Âm khẽ gật đầu.
"Điện hạ xin cho phép hạ quan nói nhiều một câu." Lúc này Lạc thái y ở một bên nói: "Chuyện này sợ là không dễ dàng."
Ký Hành Châm quay sang nhìn về phía ông: "Lời này có ý gì?"
"Thứ nhất vật này quá mức thần bí không biết đến cuối cùng là ở nơi nào, tại sao lại lần lượt lây nhiễm, thứ hai vật này quá mức ly kỳ, mặc dù hạ quan có thể xác định là vật hại người nhưng không cách nào phân biệt chính xác nó là loại nào, vì chưa từng gặp qua."
Vừa không biết đồ ở nơi nào vừa không biết nó là dạng gì, muốn tra rõ sẽ hết sức khó khăn.
Ký Hành Châm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía A Âm.
"Bánh bao! Tạm thời nàng phải dọn đến Cảnh Hoa Cung ở." Hắn nói: "Nơi này không an toàn! Không thể tiếp tục ở lại!"
A Âm vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ đau buồn vì Nguyên Tiêu không còn nữa, lo lắng cho thân thể Ngọc Nha mắc bệnh.
Bỗng nhiên nghe hắn nói như vậy, vội nói: "Chuyện này e là không hợp quy củ..."
"Quy củ quan trọng hay là tính mạng quan trọng?" Ký Hành Châm cũng nóng nảy, lúc nói chuyện giọng nói khó tránh xen lẫn mấy phần sắc bén: "Nếu chỉ là vật hại người bình thường thì chỉ cần tăng cường đề phòng là được.
Nhưng hiện tại cơ bản là không biết vật đó là gì, không biết phải nên đề phòng như thế nào, một mình nàng ở chỗ này muốn ta phải yên tâm thế nào!"
Người thiếu niên tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại vì thân phận chí cao mà khí độ hơn người.
Ngày thường hắn cố ý để xuống thân phận nên khí thế không bộc lộ rõ ràng, trong lúc nóng nảy không chú ý đến giọng điệu cùng từ ngữ, nên phần quyền uy lúc trước luôn cố ý che giấu lúc này đã hiển hiện ra, mang theo khí thế bức người, không người nào có thể phản kháng.
A Âm ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: "Nhưng như vậy thật sự không hợp quy củ mà!"
"Cứ quyết định vậy đi!"
Ký Hành Châm căn bản không để ý đến phản đối của nàng, phân phó cung nhân thu thập đồ của nàng để cho Vạn ma ma, Cẩm Bình và Ngọc Trâm chuyển đồ đi rồi nói với A Âm: "Nơi của ta có rất nhiều viện, nếu nàng không muốn ở chánh điện thì ở thiền điện bên cạnh, tùy nàng chọn.
Trước khi chưa tìm ra được vật kia thì không cho phép tùy ý chạy về!"
A Âm nghiêng đầu không để ý tới hắn nói: "Thật bá đạo mà! Sao người biết chắc chắn nhất định là Thanh Lan Tiểu Trúc có vấn đề mà không phải là Cảnh Hoa Cung chứ?"
Dù sao thì trước khi Nguyên Tiêu gặp chuyện không may cũng là do đi đến Cảnh Hoa Cung.
"Điện hạ!" Lạc thái y ở một bên chắp tay nói: "Nếu như không còn chuyện gì khác, hạ quan xin cáo từ trước.
Hạ quan sẽ dốc sức tìm ra thuốc giải độc sẽ nhanh chóng cho người đưa đến."
Ký Hành Châm khẽ gật đầu nói: "Chuyện này tạm thời không được để lộ ra."
"Hạ quan sẽ lưu ý." Lạc thái y nói: "Nhất định sẽ không ‘đánh rắn động cỏ’."
Ký Hành Châm thấy ông đã hiểu ý thì khoát tay cho ông lui đi.
Lạc thái y khom người lui ra.
A Âm vẫn còn muốn thương lượng với Ký Hành Châm, dù sao thì Đông cung đâu phải là nơi có thể tùy tiện đến ở nhờ.
Chẳng qua là lời phản đối của nàng còn chưa kịp nói ra đã bị Ký Hành Châm chặn ngang ôm vào lòng.
"Chỉ là chỗ ở thôi mà!" Ký Hành Châm nói: "Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc thì trở về là được."
A Âm biết mình tuổi còn nhỏ, lời nói không có tác dụng liền mang Thịnh Nghiễm Đế cùng Du Hoàng hậu ra nói: "Nhưng Bệ hạ với nương nương sẽ không đồng ý."
"Không sao!" Ký Hành Châm nói: "Nàng mới bao lớn chứ? Đến chỗ ta ở lại một hai ngày, phụ hoàng và mẫu hậu chắc chắn sẽ không phản đối."
A Âm bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời tùy hắn quyết định.
Nhưng sau khi đến Cảnh Hoa Cung bởi vì chuyện này không phải là chuyện đùa nên Ký Hành Châm phải cùng với A Âm đi một chuyến đến Vĩnh An Cung, nói chuyện này với Du Hoàng hậu.
Lúc đó Du hoàng hậu đang được Đoàn ma ma hầu hạ uống thuốc.
Nghe nói hai người đến bà cho cung nhân bên cạnh truyền lời để bọn họ chờ ở Noãn các.
Sau khi uống hết chén thuốc thì mở cửa sổ ra cho thông gió chờ đến khi mùi thuốc trong phòng tản đi mới cho truyền hai người vào trong.
Thời điểm cung nhân đến Noãn các truyền lời, Đoàn ma ma không nhịn được nói với Du Hoàng hậu: "Có thể lời nói của nô tì người không muốn nghe.
Nhưng mà nương nương thân thể người không tốt thì nên nói với điện hạ mới phải."
"Hành Châm còn nhỏ, ta sợ là sau khi nó biết sẽ phải lo lắng, quấy nhiễu tinh thần của nó." Du Hoàng hậu nhắm hai mắt tựa vào gối mềm, mệt mỏi lắc đầu nói: "Bệnh tình này của ta vẫn chưa đến mức quá kém ta còn có thể chịu đựng được.
Đợi đến khi không thể chống đỡ được nữa thì ta sẽ nói với thằng bé."
Đoàn ma ma bất đắc dĩ thở dài tiến lên muốn phủ thêm cho Du Hoàng hậu một lớp áo.
Du Hoàng hậu giơ tay lên ngăn lại kêu Đoàn ma ma đỡ đứng dậy, ngồi trước bàn trang điểm chỉnh trang phục: "Bọn nhỏ cũng sắp đến rồi.
Ta đi xem thử là có chuyện gì."
Thời điểm Ký Hành Châm cùng A Âm vào phòng, hai người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng cùng bi thương hiếm thấy.
Du Hoàng hậu thấy, cho toàn bộ người trong điện lui ra ngoài, chỉ chừa lại người thân cận là Đoàn ma ma, lúc này mới hỏi: "Vẻ mặt này là thế nào? Có chuyện rắc rối gì sao?" Dứt lời thì cười nói: "Hai đứa các con đó, bình thường cãi nhau ầm ĩ thì thôi nhưng ngàn vạn lần đừng có để chút chuyện nhốn nháo này ở trong lòng."
"Không phải là vấn đề của nhi tử và A Âm!" Ký Hành Châm bước lên phía trước đến trước mắt Du Hoàng hậu hành lễ, rồi hạ giọng nói: "Hôm nay Nguyên Tiêu đã mất, tụi con chôn nó ở dưới gốc cây bạch dương.
Sau khi trở về thì phát hiện cung nữ Ngọc Nha chiếu cố Nguyên Tiêu cũng phát bệnh không dậy nổi.
Sau khi Lạc thái y chẩn bệnh thì bệnh chứng hoàn toàn giống với Nguyên Tiêu."
Du Hoàng hậu rất thích Nguyên Tiêu.
Nó như một quả cầu lông mềm mại mịn màng, khiến người ta yêu thích dù tâm trạng có đang xấu cũng sẽ chuyển thành tốt.
Nhưng bỗng nhiên Nguyên Tiêu lại ngã bệnh, sau lần đó Du Hoàng hậu chỉ mới gặp nó được một lần.
Ai ngờ hôm nay lần nữa nghe được tin tức của nó thì đã mất rồi.
Trong lòng Du Hoàng hậu đau buồn, không nhịn được bám vào tay vịn của ghế, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nóng nảy hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Không phải nói điều dưỡng mấy ngày là sẽ khỏe sao?"
"E là có người cố ý nhúng tay vào."
Ký Hành Châm đáp lời rồi thuật lại toàn bộ lời nói của Lạc thái y cho Du Hoàng hậu nghe.
Du Hoàng hậu ở lâu trong cung đã biết quá rõ những đen tối đằng sau, những chuyện này chỉ cần nghe qua đôi câu thì đã biết được ý tứ của thái y.
Năm đó Du lão thái gia có ân cứu mạng với phụ thân của Lạc thái y, Lạc gia hết sức cảm kích Du lão thái gia.
Vậy nên nhất định Lạc thái y sẽ không bịa đặt ra chuyện như vậy.
Ánh mắt Du Hoàng hậu chợt tối tăm, nghĩ lại một lượt chuyện này thật kỹ rồi nói với Ký Hành Châm: "Trước khi chuyện này được tra rõ, vạn lần không được để lộ ra ngoài."
"Nhi tử hiểu!" Ký Hành Châm nói: "Cũng đã dặn dò Lạc thái y."
Du Hoàng hậu hài lòng mỉm cười.
Ký Hành Châm lại nói: "Chỉ là hiện tại nhi tử có một yêu cầu quá đáng, có một việc nhi tử đã tự mình chủ trương nhưng A Âm không đồng ý, kính xin mẫu hậu giúp ta định đoạt."
Du Hoàng hậu liếc nhìn A Âm đang khéo léo ngồi ở trên ghế ở cách đó không xa, nói với Ký Hành Châm: "Con cứ nói đi!"
Mặc dù thời điểm Ký Hành Châm nói với A Âm như đinh chém sắt nhưng hắn cũng sợ Du Hoàng hậu sẽ không cho phép, không đồng ý với cách làm của mình.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, hắn cố gắng khiến cho giọng nói nghe ra hết sức bình tĩnh: "Thanh Lan Tiểu Trúc liên tiếp xảy ra vấn đề, nếu còn để A Âm ở nơi đó thì e là không lắm thích hợp.
Nhi tử lo lắng cho an nguy nàng nên trước mắt muốn nàng dọn đến Cảnh Hoa Cung ở tạm một thời gian ngắn."
Ký Hành Châm muốn A Âm qua chỗ hắn ở.
Những người khác không cần nói đến, nhưng nữ nhân của hắn thì phải ở bên cạnh và trong tầm mắt của hắn thì hắn mới có thể an tâm.
Nhưng mà chuyện này quả thật có chút không hợp quy củ.
Dù sao vẫn còn chỗ bên Du Hoàng hậu, điều hắn sợ nhất chính là mẫu hậu nói một câu "Không thì để nàng chuyển đến Vĩnh An Cung".
Có mẫu hậu che chở đương nhiên A Âm cũng sẽ không có việc gì.
Nhưng nếu hắn không thể để nàng ở bên cạnh mình mà che chở thì cứ cảm thấy mất mát.
Trong lòng Ký Hành Châm thấp thỏm chỉ sợ Du Hoàng hậu sẽ cự tuyệt đề nghị này, suy nghĩ một chút nói thêm: "Thật ra thì nhi tử suy nghĩ chủ yếu là hộ vệ ở Cảnh Hoa Cung an toàn và thỏa đáng hơn.
So với Thanh Lan Tiểu Trúc thì tốt hơn nhiều.
Thiền điện bên Đông Cung cũng rất nhiều nàng thích chỗ nào thì cứ tự mình lựa chọn là được, nhiều chỗ như vậy nàng có thể tìm ra một chỗ ở mình thích."
Du Hoàng hậu vốn không muốn đáp ứng chuyện này nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì thấy ở trong cung này, người thật lòng thật dạ suy nghĩ vì A Âm, sợ rằng ngoại trừ bà thì chỉ còn hai đứa con của mình mà thôi.
Nhược Phù cũng có thể bảo vệ A Âm, chỉ là Nhược Phù quá mức mềm lòng, thời điểm nên cứng rắn thì không cứng rắn.
Nếu điểm này rơi vào tay người có tâm sẽ bị lợi dụng, không những không bảo vệ nổi A Âm, ngược lại Nhược Phù còn bị kéo vào theo.
Về phần mình...
Thân thể đang ôm bệnh vốn không muốn nhi tử lo lắng.
Nếu tiểu nha đầu cơ trí như A Âm vào đây ở chắc chắn sẽ rất nhanh có thể phát hiện ra đầu mối.
Cảnh Hoa Cung quả thật không tệ, A Âm tuổi còn nhỏ những người khác cũng không tiện nói gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Du Hoàng hậu gật đầu: "Vậy trước mắt cứ để con bé ở đó mấy ngày.
Xem tình huống thế nào rồi mới tiếp tục định đoạt."
Nhưng sao bà cứ cảm thấy có chút kỳ lạ ở trong cung A Âm cũng không có cái gì đáng giá để người khác tìm cách mưu tính chỉ sợ là ‘Túy ông say không phải ở rượu.’
Vì vậy Du Hoàng hậu nhắc nhở Ký Hành Châm: "Chính con cũng phải cẩn thận đề phòng, A Âm mới đến lại không phải là người họ Ký, chuyện thế này không được sai lầm."
Ký Hành Châm hiểu được lo lắng của Du Hoàng hậu, sợ rằng đối tượng của đối phương là hắn, vội đáp: "Mẫu hậu cứ yên tâm! Trong lòng nhi tử hiểu rõ dĩ nhiên sẽ vạn phần cẩn thận."
Du Hoàng hậu lại cùng hắn bàn bạc trong chốc lát mới cho hai người rời đi.
Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ từ từ biến mất trong tầm mắt, ánh mắt Du Hoàng hậu đầu tiên là chuyển lạnh, sau đó trong mắt lạnh thấu xương liếc nhìn phương hướng Tĩnh Tuyết Cung ở phía xa, rồi nhẹ thở dài.
"Ta cảm thấy, ta không nên tiếp tục thế này!" Bà nói nhỏ bên tai Đoàn ma ma: "Mặc dù bệnh này của ta không có thuốc nào cứu chữa thì ta cũng phải tìm ra biện pháp để kéo dài mạng sống mới được.
Nếu không thì hai đứa bé này phải làm sao bây giờ?"
Trong mắt Đoàn ma ma ngân ngấn ánh lệ: "Vâng! Nương nương, người phải sống thật tốt dù là vì điện hạ, người cũng phải sống thật tốt."
Sau một hồi Du Hoàng hậu thoáng gật đầu, nhẹ đến nỗi không thể nhận ra.
Tuổi A Âm còn nhỏ, tất cả đồ dùng đều nhỏ, mặc dù hơi nhiều cũng không chiếm quá nhiều diện tích.
Toàn bộ gia sản cũng chỉ gói gọn trong bảy tám cái rương, Kính Sơn với Vân Phong thêm mười mấy tiểu thái giám tìm mấy chiếc xe ngựa, không bao lâu đã chuyển toàn bộ đồ đạc từ Thanh Lan Tiểu Trúc đến Cảnh Hoa Cung.
Chuyện Ngọc Nha ngã bệnh không thể giấu được nên Ký Hành Châm phân phó Vạn ma ma nói với bên ngoài là Ngọc Nha nhiễm phong hàn, vậy nên tạm thời dời đến sân sau của Thanh Lan Tiểu Trúc ở.
Kính Sơn phân phó mấy tên tiểu thái giám có thể tin đặc biệt chiếu cố.
Về phần A Âm, thứ nhất là sợ nàng nhiễm bệnh, thứ hai là phát hiện ở Thanh Lan Tiểu Trúc có chuột, tiểu cô nương rất sợ chuột vậy nên chạy đến Cảnh Hoa Cung ở nhờ một thời gian.
Đối với hai cái lý do này A Âm hết sức xem thường.
Nhiễm bệnh...
Nhớ ngày đó thời điểm thái tử điện hạ nhiễm phong hàn nàng cũng đã ở bên cạnh, vậy mà bây giờ còn phải đi chỗ khác tránh? Còn nữa tại sao lại là nàng tránh đi mà không phải là chuyển Ngọc Nha đi?
Còn có chuột, Thanh Lan Tiểu Trúc rất sạch sẽ, căn bản là không có.
Nàng cảm thấy hai cái cớ này quá là buồn cười, căn bản sợ là người khác sẽ không tin.
Vì vậy sau khi ngủ dậy, lúc nàng đi đến Sùng Minh Cung dọc theo đường đi còn lo lắng vạn nhất có người hỏi nàng lý do thật sự chuyển đến Cảnh Hoa Cung, vậy thì nàng nên trả lời như thế nào.
Mặc dù đường có chút ngoằn ngoèo nhưng sau khi A Âm đi khỏi Cảnh Hoa Cung nàng vẫn đi một chuyến đến cái viện có vườn hoa to kia.
Nàng không đi vào trong sân mà chỉ đứng bên ngoài cách viện đó một khoảng không xa ngẩng đầu lên, từ xa ngắm nhìn cây bạch dương cao lớn kia.
Lẳng lặng nhìn một hồi, tưởng niệm cục bông Nguyên Tiêu thật lâu, lúc này mới nhấc từng bước nặng nề đi đến Sùng Minh Cung.
Ký Hành Châm lo lắng cho sức khỏe của nàng nên không cho nàng đi thăm Ngọc Nha bên kia.
Sáng nay nàng đã hỏi Kính Sơn, nghe nói tình trạng của Ngọc Nha rất đáng lo ngại nếu trong thời gian thích hợp không tìm ra được thuốc giải thì e là không giữ được tính mạng.
Trên đường đi A Âm vừa thương tâm vừa lo lắng, tưởng tượng đến cảnh bị mọi người hỏi thăm khi gặp mặt, trong lúc nhất thời trong đầu một mảnh rối rắm, không biết nên trả lời tra khảo của mọi người thế nào mới phải.
Đằng sau cứ không ngừng truyền đến tiếng gọi.
A Âm nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy Ký Vy đang thở hổn hển chạy về phía nàng.
"Muội đang nghĩ gì đó?" Ký Vy ở bên cạnh cười hỏi: "Ta phải gọi muội nhiều lần muội mới nghe thấy."
A Âm nói: "Mới chuyển sang chỗ mới có hơi không quen."
À! Đương nhiên là không quen rồi." Ký Vy nhìn ngó xung quanh, nói nhỏ: "Tam ca rất hung dữ đó? Muội cũng thật là thảm! Đi nơi nào không đi lại dời đến chỗ của huynh ấy."
A Âm thầm nói hai cái lý do rách nát của Ký Hành Châm quả nhiên là không có chỗ dùng sợ là ngay cả Ký Vy cũng không gạt được.
Đang suy nghĩ phải nói với nàng thế nào mới được thì nghe thấy Ký Vy nói: "Có chuột quả thật rất đáng sợ.
Năm đó ta đi trên đường có nhìn thấy một con chuột màu xám tro lông thật dài dọa ta sợ đến nỗi bỏ chạy.
Vì chuyện này mà ta còn bị Ký Như cười nhạo suốt mấy tháng.
Nghe thấy lời này, A Âm mới hiểu được vì sao Ký Hành Châm lấy cái cớ tùy tiện vậy hơn nữa các cô nương khác rất là tin sợ.
Cho nên mạnh miệng cười nói: "Chính vì vậy! Nên ta mới tạm thời quấy rầy thái tử mấy ngày trước mắt cứ ở tạm đó."
"Thái tử là biểu ca của muội nên chiếu cố muội cũng phải thôi.
Muội chưa thấy đại hoàng huynh đó cứ luôn che chở đám người Trịnh Huệ Nhiễm, thật là đáng ghét."
Ký Vy nói xong, mới nhớ tới hôm qua, khi A Âm với Trịnh Huệ Nhiễm bị Tào ma ma trách phạt, Ký Phù chưa từng nói giúp Trịnh Huệ Nhiễm, ngược lại đi cầu xin cho A Âm.
Nàng vội ngậm miệng, đánh trống lãng bắt sang đề tài khác để che giấu: "Nghe nói muội sống riêng ở thiền điện? Rộng như vậy rất đáng sợ? Nhưng mà cũng không sao lúc trước muội cũng sống một mình ở Thanh Lan Tiểu Trúc nên chắc sẽ rất nhanh thích ứng."
Tử nhỏ đến lớn Ký Vy đều chưa từng ra ở riêng, vẫn ở chung với Cố tần như cũ.
A Âm đáp một tiếng sau đó nhớ lại hôm qua lúc Cố tần ngồi xem tỉ thí cứ liên tục ho khan, nên hỏi: "Cố tần nương nương thế nào rồi? Hôm qua ta thấy thân thể Cố tần không được khỏe, không biết là đã đỡ hơn chút nào chưa."
Nghe A Âm hỏi như vậy, sắc mặt Ký Vy hơi thay đổi.
Trên gương mặt không treo nụ cười như nãy giờ nữa mà để lộ mấy phần bất đắc dĩ.
"Có đỡ hơn một chút nhưng mà cũng vậy thôi." Ký Vy khẽ thở dài: "Chỉ ho khan thôi ngoài ra không có gì.
Chứng ho khan này dù có uống thuốc cũng không thấy tốt lên."
Hai ngày này tâm tình A Âm lên xuống kịch liệt không chịu nổi nhất là khi thấy người bên cạnh bị bệnh.
Thấy Ký Vy lo lắng cho Cố tần liền cầm tay nàng an ủi: "Rồi cũng sẽ tốt lên thôi! Chúng ta cũng sẽ như vậy."
Ký Vy dừng một chút mới trở tay nắm lấy tay nàng nói: "Đúng vây! Nhất định sẽ tốt!"
Sau khi đến Sùng Minh Cung thời gian vẫn còn sớm, A Âm tính ngồi xuống luyện tập trước.
Hôm nay là khóa học "đàn".
Người dạy đàn là Khương tiên sinh rất nghiêm nghị, nếu người nào không chịu luyện tập cho tốt, Khương tiên sinh sẽ không chút nể tình"mời" người đó ra ngoài.
Ai ngờ A Âm chỉ mới đứng trước đàn còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy Vân Phong gấp gáp chạy đến, nói thầm với nàng, vừa rồi điện hạ không tìm thấy cô nương đã rất giận dữ.
Suốt đường đi từ Cảnh Hoa Cung đến Sùng Ninh Cung, mặt mày đều sa sầm, vẻ mặt không tốt chút nào.
Bọn họ không chịu được cơn giận của điện hạ nên muốn mời tiểu thư đi đến đó một chuyến xem có thể khiến cho điện hạ bớt giận hay không.
A Âm im lặng.
Nàng biết từ trước đến giờ Ký Hành Châm đều dậy sớm đi luyện võ, không có ở trong Cảnh Hoa Cung.
Bởi vì muốn đến thăm Nguyên Tiêu một chút nên sau khi nàng rửa mặt dùng điểm tâm thì liền rời khỏi Cảnh Hoa Cung, đi vòng ra ngoài điện cũng không chờ Ký Hành Châm đi cùng.
Nhưng mà, nàng đã lưu lại cho hắn tờ giấy: "Ta đi trước buổi tối gặp" rồi mà...
Mặc dù không muốn đi lắm nhưng thấy bộ dạng nóng nảy củaVân Phong cũng không phải là giả A Âm đành đi theo hắn đến Sùng Ninh Cung.
Tiểu thái giám Ngân Phong thấy A Âm tới, vui mừng khôn xiết vội vàng tới đây nghênh đón nàng: "Tiểu thư! Người đã tới điện hạ đang ở nhĩ phòng bên cạnh ôn bài tập, người nhanh đến đó xem một chút đi."
Chỉ sợ A Âm không biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, Ngân Phong bổ sung: "Thường công tử mới vừa tới.
Điện hạ với Thường công tử vừa ầm ĩ một trận sợ là tâm tình không tốt lắm."
A Âm lê bước chân lề mề đi vào phòng.
Ký Hành Châm đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân thì ánh mắt thản nhiên nhìn sang: "Tới rồi sao?"
"...!Ừ."
"Sao không đợi ta mà lại tự mình đi!"
Mặc dù ngữ điệu của hắn hết sức bình tĩnh nhưng A Âm không khỏi có chút lo lắng: "Ta không biết khi nào người mới trở lại nên muốn đi thăm Nguyên Tiêu chút, rồi..."
Nghe nàng nhắc tới Nguyên Tiêu cuối cùng Ký Hành Châm không có cách nào trách nàng, chỉ đành ôm một trong bụng khó chịu.
Đóng sách vở lại đặt lên bàn, bước nhanh tới chỗ A Âm: "Nếu muốn đi thăm nó thì ta ôm nàng đi không phải là nhanh hơn sao? Nàng chỉ cần chờ ta một lát thôi là đã đi cùng được rồi."
Thường Thư Bạch trước đó vẫn luôn trầm mặc, lúc này không nhịn được ở một bên hô lên: "Hai người các ngươi thật là quá đáng, cứ ngang nhiên bỏ mặc một người bị thương như ta ở chỗ này không thèm để ý đến!"
Giọng điệu của hắn không như bình thường, A Âm buồn cười nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Tiểu Bạch bị thương ở chỗ nào rồi?"
Thường Thư Bạch trưng ngón tay ra nói: "Sáng nay lúc luyện kiếm ca ca bị trường kiếm của lão gia tử nhà ta chém một kiếm.
Muội xem đi, muội xem đi coi vết thương sâu cỡ nào nha! Lão gia tử thật ác độc!"
Hắn khoa trương nói xong, A Âm nhìn kỹ một hồi cũng chỉ thấy trên tay của hắn có một vết thương nhỏ xíu xiu thôi nhưng dù sao cũng đã là vết thương của kiếm tạo ra nên sẽ chảy máu.
Người tập võ nhất định phải thế dùng vũ khí so chiêu với người khác sẽ thường xuyên lưu lại vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ.
Nếu muốn võ nghệ tinh tiến mà chỉ tự mình luyện tập thì sẽ không thành, nhất định phải cùng với người khác so chiêu, trong quá trình không ngừng trau dồi, không ngừng khắc phục mới có thể tiến bộ.
Vì vậy trên người, người tập võ cũng có không ít vết thương.
Các ca ca như vậy, Thường Thư Bạch như vậy và Ký Hành Châm cũng là như vậy.
Trong lúc A Âm đang cảm thán thì nghe thấy Thường Thư Bạch la hét đòi thuốc bắt Ký Hành Châm phải đưa thuốc trị thương cho hắn.
Ký Hành Châm cười nói hắn không biết đủ, ở phủ Trấn Quốc Công đều là thuốc tốt.
Vậy mà Thường Thư Bạch cứ bám riết không tha cứ theo hắn đòi thuốc.
Nhìn thấy vết thương ở ngón tay của Thường Thư Bạch, đột nhiên trong đầu A Âm nghĩ đến một chuyện.
Hôm qua nàng và Ký Hành Châm đã suy nghĩ thật lâu đến cùng là chỗ nào có vấn đề nhưng nghĩ mãi không ra.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Vì những gì Nguyên Tiêu và Ngọc Nha tiếp xúc qua thì nàng với Ký Hành Châm cũng tiếp xúc qua.
Thậm chí Kính Sơn, Vân Phong còn có Cẩm Bình các nàng cũng tiếp xúc qua.
Vậy tại sao bọn họ không sao mà chỉ có Nguyên Tiêu với Ngọc Nha là xảy ra chuyện?
Thật là vấn đề nan giải.
Ban đầu A Âm chỉ cảm thấy đã bỏ qua chi tiết quan trọng nhưng nghĩ hoài nghĩ không ra.
Nhưng đúng vào lúc này khi thấy vết thương trên tay của Thường Thư Bạch, A Âm đột nhiên nhớ ra, hai ngày trước thời điểm nàng gặp Ngọc Nha thì trên đầu ngón tay của Ngọc Nha cũng có một vết thương.
Lúc ấy nàng có hỏi Ngọc Nha là sao lại bị thương, Ngọc Nha nói lúc ăn cơm không cẩn thận làm bể chén, lúc thu gom mảnh vụn thì bị thương.
Vết thương nhỏ không quan trọng lắm nhưng nếu A Âm nhớ không lầm thì bên Ngọc Nha không có thuốc trị thương.
Và sau khi bị thương Ngọc Nha cũng không hề hỏi mượn bất cứ ai muốn thuốc trị thương.
Nếu nhớ không lầm Ký Hành Châm có giao cho Ngọc Nha một bình thuốc nhỏ, đặc biệt dùng cho Nguyên Tiêu trị vết thương bị gai đâm...
Không lẽ Ngọc Nha trộm dùng thuốc trị thương mà Ký Hành Châm đưa cho Nguyên Tiêu?
A Âm vội hỏi Ký Hành Châm: "Người còn nhớ bình thuốc người cho Nguyên Tiêu không?"
Ký Hành Châm không biết tại sao bỗng dưng nàng lại nói đến chuyện này, hơi ngạc nhiên nói: "Nhớ!"
"Người đã dùng qua rồi sao?"
"Không có!"
A Âm trầm ngâm nói: "Vấn đề không nằm ở thuốc đó chứ?"
"Thuốc gì? Xảy ra vấn đề gì?" Thường Thư Bạch nghe tới đây hỏi: "Nếu mà có thuốc thì cho ta một ít dù gì cũng phải để vết thương lành hết đau đã chứ."
Ký Hành Châm liền chỉ hắn nói: "Thuốc kia Thư Bạch đã dùng qua.
Hôm Nguyên Tiêu bị gai đâm bị thương cũng đúng lúc Thư Bạch vào cung, thuốc kia cũng vừa đưa tới.
Trên tay hắn có vết thương nên đã lấy thoa."
Sau lại móng vuốt Nguyên Tiêu cần bôi thuốc Ký Hành Châm liền đưa bình đó cho Nguyên Tiêu dùng.
A Âm nhìn thấy Thường Thư Bạch sinh long hoạt hổ thế này thì trầm mặc quyết định xóa bỏ cái ý tưởng ly kỳ mình mới nghĩ ra trong đầu.
Ký Hành Châm thấy vẻ mặt nàng khác thường nên hỏi nàng lý do vì sao lại nhắc tới chuyện này.
A Âm liền nói với hắn ý nghĩ của mình.
Thường Thư Bạch ở bên cạnh nghe không hiểu nên tiến sát lại hỏi rõ ngọn nguồn.
Ký Hành Châm nhìn xung quanh không còn ai khác thì kể lại chuyện của Nguyên Tiêu với Ngọc Nha cho hắn nghe.
"Ta với thái tử đã bàn bạc hồi lâu vẫn không tìm ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Thậm chí chúng ta cũng đã suy tính đến chuyện Nguyên Tiêu chơi đùa với nhẫn ngọc nhưng mà có rất nhiều người đã chạm qua nhẫn ngọc, đều không có ai gặp chuyện không may.
Nên lúc nãy ta mới nghĩ là thuốc kia có vấn đề."
Nói xong, tâm trạng A Âm hạ thấp, nói: "Xem ra là không phải.
Tiểu Bạch đã dùng qua lại không có chuyện gì chứng tỏ ta nghĩ sai rồi."
"Cũng không hẳn vậy!" Thường Thư Bạch nửa híp đôi mắt hoa đào, nhẹ nhàng nói: "Hai người có nghĩ tới chuyện này không, có một số thứ dùng riêng lẻ thì vô hại.
Lúc ta đi du ngoạn ở Tây Cương thì có gặp phải một trường hợp như vậy.
Một vật dùng riêng thì không có gì khác thường nhưng nếu dùng chung với một vật khác thì sẽ tạo thành kết quả 'không thể tưởng được'."
A Âm vội hỏi: "Vậy là sao?"
Trong lúc nhất thời nàng chưa hiểu được nhưng Ký Hành Châm đã hiểu ngay ý tứ của Thường Thư Bạch.
"Thuốc bôi và nhẫn ngọc." Ký Hành Châm chậm rãi nói: "Chúng ta có chạm qua nhẫn ngọc nhưng không dùng qua thuốc trị thương.
Thư Bạch dùng thuốc trị thương nhưng gần đây không có dùng nhẫn ngọc.
Hoặc là đồng thời dùng hai loại này thì sẽ xuất hiện loại triệu chứng này."