Điều này thật ngoài dự liệu của A Âm.
Nàng ngẫm lại lời của Ký Hành Châm một lần nữa thì âm thầm kinh hãi.
A Âm đang muốn suy nghĩ kỹ việc này thì Thường Thư Bạch nhanh chóng đi tới bên cửa sổ.
Hắn nhấc rèm cửa lên nhìn xem rồi sau đó gọi Ký Hành Châm: "Tiên sinh đến rồi nhanh trở lại học thôi." Rồi nói với A Âm: "Chuyện này để bàn sau.
Trước tiên chúng ta phải nín nhịn cho hết khóa học đã."
Trời lúc này quả thật đã không còn sớm, A Âm bái biệt hai người rồi trở về Sùng Minh Cung cũng may Khương tiên sinh còn chưa tới, nàng vội ngồi xuống luyện đàn trước chờ tới giờ học.
Không lâu sau thì Khương tiên sinh đã tới lớp.
Khương Thành Hiên cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, đầu buộc ngọc quan (*), cẩm bào lụa hoa màu đá xanh quý giá, vóc người cao lớn, khí chất thanh cao.
Hắn vốn là Trữ vương gia Lục thúc của Ký Hành Châm, thuở nhỏ cũng làm thư đồng, tư chất thông minh, học hành cực giỏi.
Sau khi đỗ Thám Hoa thì vào Hàn Lâm Viện.
Bởi vì tài đánh đàn cao siêu mà được chọn vào cung dạy đàn.
Thấy tất cả mọi người đang luyện đàn, Khương Thành Hiên không lên tiếng cắt ngang mà chỉ lẳng lặng bước đi thong thả bước đến bên cạnh mỗi người để lắng nghe.
Thấy có chỗ nào không ổn thì mới lên tiếng chỉ điểm đôi chút.
A Âm cảm nhận được Khương Thành Hiên đang đi tới bên cạnh mình nên hơi khẩn trương, cố gắng khiến cho mỗi một âm đàn của bản thân đều trở nên hoàn hảo không thể tìm ra lỗi.
Cứ nghĩ tiên sinh chỉ đứng nghe một chút thôi, sau khi tiên sinh đi thì có thể thả lỏng.
Nào biết nàng đàn sắp hết một khúc rồi mà Khương Thành Hiên vẫn không di chuyển nửa bước.
A Âm chỉ có thể tập trung tinh thần tiếp tục đàn thật tốt.
Một khúc đàn kết thúc nhưng nàng thấy Khương Thành Hiên vẫn chưa rời đi, đang nghĩ không biết có nên đàn cho tiên sinh nghe một lần nữa không thì nghe Khương Thành Hiên khen: "Không tệ!"
A Âm mừng rỡ cười.
Lúc này chợt từ phía sau có một tiếng đàn truyền đến, tiếng đàn hết sức dồn dập.
Trên mặt Khương thành lộ vẻ không vui, quay đầu lại nói: "Quá mức gấp rút, chỉ chú trọng kỹ xảo, hoàn toàn không có cảm xúc."
Nghe thấy lời này Trịnh Huệ Nhiễm vốn đang muốn tranh cao thấp nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
Đỏ không phải vì xấu hổ khi tự cảm thấy không bằng mà là vì tức giận.
Trịnh Huệ Nhiễm với A Âm vốn bất hòa, hôm gặp nhau ở cửa hiệu trang phục Phúc Lâm càng khiến cho mối bất hòa này tăng thêm một bậc.
Trước đó vài ngày lại bị phạt đứng chung, Ký Phù còn thay A Âm giải thích chứ không nói đỡ cho Trịnh Huệ Nhiễm, sau đó thì Ký Hành Châm tới dẫn A Âm rời đi.
Cứ hết lần này tới lần khác khiến ý thù địch của Trịnh Huệ Nhiễm đối với A Âm đã tăng tới mức cao nhất.
Vậy nên vừa rồi khi nghe A Âm được tán dương mới không kiềm chế được.
Đối với tài đánh đàn của mình Trịnh Huệ Nhiễm rất tự tin thật không ngờ tiên sinh lại bình phẩm như vậy.
Hiện tại tâm tình nàng không tốt khi nhìn sang thì bắt gặp nét mặt vui vẻ của A Âm còn chưa kịp thu hồi, cho là A Âm đang cười nhạo mình.
Trịnh Huệ Nhiễm nổi giận nói: "Tiên sinh không khỏi quá thiên vị rồi."
"Chuyện gì cũng có tốt có xấu!" Khương Thành Hiên cười vang nói: "Ngươi nói lời của ta là 'thiên vị', vậy ta cũng đành thừa nhận.
Xưa nay ta 'thiên vị' tiếng đàn hay không 'thiên vị' người không tốt."
Đây là nói rõ Trịnh Huệ Nhiễm thuộc nhóm "không tốt" kia.
Trịnh Huệ Nhiễm giận đến mức đỏ bừng mặt nhưng rốt cuộc vẫn có điểm cố kỵ nên không thể phản bác.
Khương Thành Hiên đi sang chỗ khác.
Trước khi kết thúc khóa học, Khương Thành Hiên gọi A Âm lại hỏi: "Tiểu thư ở Du gia là đứng thứ năm sao?"
A Âm vội gật đầu nói phải.
Khương Thành Hiên cười nói với nàng: "Vậy đúng rồi! Đúng lúc một vị cố nhân đang ở nhà ta làm khách, lúc tán gẫu có nhắc đến cô nương.
Ngày mai sau khi học xong nếu không có chuyện gì thì ta sẽ tới đón cô nương, không ngại đi cùng ta ra ngoài một chuyến gặp vị cố nhân đó chứ."
A Âm tò mò: "Tiên sinh là đang nói tới ai?"
Khương Thành Hiên cười thần bí với nàng rồi nói: "Đến lúc đó cô nương sẽ biết! Nếu không phải hôm nay sau khi rời cung ta có chuyện khác phải làm thì ta sẽ dẫn cô nương đi đến phủ gặp ngay hôm nay."
A Âm được Hoàng hậu nương nương ban cho thẻ bài có thể ra vào cung bất cứ lúc nào.
Còn đối với người khác muốn vào cung một chuyến thì khó lại càng thêm khó.
Trong lòng cứ tò mò, dĩ nhiên A Âm đồng ý.
Sau khi Khương Thành Hiên và nàng quyết định xong thời gian ngày mai tới đón nàng thì mới cất bước rời khỏi phòng.
Bóng dáng Khương Thành Hiên vừa khuất tầm mắt trong phòng liền vang lên âm thanh ồn ào của vật nặng bị hất rơi xuống đất.
A Âm nhìn theo nơi phát ra tiếng động thì thấy trên bàn Trịnh Huệ Nhiễm ngoại trừ cây đàn ra toàn bộ những vật dụng khác đều đã rơi xuống đất.
"Tính khí Trịnh tiểu thư thật lớn đó!" Ký Vy ở một bên cười lạnh nói: "Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì ném luôn đàn xuống đất đi.
Chỉ biết ném mấy đồ xung quanh rồi chừa lại đàn thì có ý nghĩa gì?"
Ký Nhược Phù không tán thành cách nói này nhìn về phía Ký Vy nhẹ giọng nhắc nhở nàng mấy câu.
Ký Vy không dám cãi lời nhị Hoàng tỷ nên im lặng không nói gì nữa.
Sau khi Trịnh Huệ Nhiễm bị Ký Vy đậm chọt mấy câu như vậy, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên là đang tức nghẹn.
Nếu không phải Ký Như ở bên cạnh lôi kéo nàng thì sợ là nàng sẽ ở tại chỗ này cãi cho bằng được.
Ký Nhược Phù với Thường Vân Hàm kêu A Âm nhanh cùng nhau rời đi còn Ký Vy thì tự về một mình.
Lúc đang đi trên đường vì Thường Vân Hàm muốn hái một số hoa cỏ để làm đồ kẹp sách nên thỉnh thoảng lại chạy sang ven đường.
Thừa dịp lúc này, Ký Nhược Phù nhỏ giọng hỏi A Âm: "Lúc nãy muội với tiên sinh nói gì với nhau vậy?"
Lúc Khương Thành Hiên nói ra chuyện này cũng không hề né tránh người xung quanh, nên A Âm suy nghĩ chắc chuyện này không có gì để giấu giếm, thế là thoải mái kể lại: "Tiên sinh muốn muội đến chỗ của người để gặp một cố nhân, ngày mai sau khi học xong sẽ đến đón muội."
Khương gia là nhà dòng dõi thư hương, ngoại tổ phụ của A Âm là Trình đại học sĩ cả nhà đều thanh quý.
Khương gia với Trình gia quan hệ thân cận, hồi nhỏ trước khi A Âm đi đến Giang Nam cũng đã từng gặp Khương Thành Hiên, vào lễ mừng năm mới Khương Thành Hiên còn từng bế nàng.
Đối với việc đến Khương gia ngược lại nàng không quá mức khẩn trương nói đúng ra thì hết sức thản nhiên.
"Thật vậy sao?" Gương mặt Ký Nhược Phù lộ vẻ mừng rỡ nói: "Vậy ngày mai để ta đi cùng với muội, muội thấy thế nào? Đúng lúc có thể đi ra ngoài giải sầu."
Chuyện này có hơi làm khó A Âm trước tiên không nói đến ai khác chỉ riêng bên Thịnh Nghiễm Đế và Du Hoàng hậu thôi đã khó ăn nói rồi.
Dù sao thì Ký Nhược Phù cũng là công chúa chuyện ra cung làm khách này cần phải xem ý kiến của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Đối với chuyện này Ký Nhược Phù không lo lắng lắm nói: "Bên Phụ hoàng với mẫu hậu ta sẽ tự đi nói.
Nếu như họ đồng ý thì muội phải đồng ý với ta!"
Nếu đã nói như vậy thì chuyện này không cần lo nữa nhưng vẫn còn một chuyện cần phải nói rõ trước.
A Âm cười nói: "Sáng mai ta còn phải hỏi ý của tiên sinh nữa nếu như tiên sinh cũng không phản đối vậy đương nhiên là được."
Đến cùng thì mời công chúa đến cũng không giống với các tiểu cô nương khác.
Người khác chỉ cần chiếu cố thoả đáng chu đáo là được.
Còn công chúa thì cần phải để ý lễ nghi, còn phải chú ý phân bậc, khó khăn hơn nhiều.
Hai mắt Ký Nhược Phù sáng lên nói: "Tính khí tiên sinh tốt như vậy lại rất chiếu cố chúng ta, vậy chắc không phản đối đâu."
Thái độ của nàng làm cho A Âm có hơi ngạc nhiên tính tình Ký Nhược Phù nhã nhặn, A Âm rất ít khi thấy nàng xử sự như vậy biết rõ quấy rầy đối phương nhưng vẫn kiên trì gặp.
A Âm cười đáp một tiếng.
Đến cửa cung Sùng Minh Cung, A Âm hỏi ma ma canh cửa biết được bên hoàng tử còn chưa có tan học nên nói cáo biệt với Ký Nhược Phù và Thường Vân Hàm rồi đi sang Sùng Ninh Cung.
Ở cửa cung chờ một lát thì thấy Ký Hành Châm với Thường Thư Bạch đi đến bên này.
Giơ tay lên ngoắc hai người thấy hai người đã nhìn thấy mình A Âm liền chạy nhanh tới chỗ bọn họ.
Ký Hành Châm đưa tay muốn ôm nàng.
Đúng lúc A Âm trông thấy Ký Chung ở bên cạnh đang liếc mắt nhìn sang bên này, ánh mắt xoay tròn cũng không biết là đang nhìn cái gì.
A Âm hỏi hắn: "Tứ hoàng tử đang nhìn ta sao?"
Ký Chung không ngờ tới nàng lại mở miệng hỏi, hất cầm hừ nói: "Đúng vậy!" Sau đó dùng liếc mắt nhìn nàng nói: "Ta nhìn để chê cười ngươi, lớn như vậy rồi còn phải bế!" Vừa nói vừa làm cái mặt quỷ.
Ký Hành Châm chậm rãi quay đầu sang, yên lặng nhìn hắn.
Ký Chung sợ nhất chính là thái tử ca ca, nhất thời toàn thân cứng đờ không dám mở miệng.
Thấy Ký Hành Châm đưa tay muốn bế nàng lần nữa A Âm cười híp mắt thuận thế để cho hắn bế lên, từ trên cao nhìn xuống Ký Chung nói: "Đừng có mạnh miệng! Nói gì mà chê cười ta...!Ta thấy là tứ hoàng tử đang hâm mộ ta thì có.
Ta không cần phải đi bộ còn tứ hoàng tử thì phải tự đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ký Chung kìm nén đến đỏ bừng, tức giận nói: "Ai muốn giống nha đầu lừa đảo ngươi chứ! Ta hâm mộ ngươi làm gì chứ!" Vừa nói vừa đỏ bừng mặt bỏ chạy thật xa.
Thường Thư Bạch nói muốn đưa A Âm trở về Thanh Lan Tiểu Trúc trước rồi sau đó lại đến Cảnh Hoa Cung bàn chuyện.
Ai ngờ hắn mới vừa nói ra cái ý nghĩ này thì Ký Hành Châm với A Âm cùng cười lên.
"Cần gì phải phiền toái như vậy?" Ký Hành Châm nói: "Hiện tại nàng đang ở chỗ ta!"
Thường Thư Bạch kinh ngạc nói: "Muội ấy chuyển đến cung của ngươi làm gì?" Hỏi xong thì nghĩ ra: "Bởi vì cứ liên tiếp xảy ra chuyện sao?"
Ký Hành Châm thản nhiên: “Ừ”.
Thường Thư Bạch không nhắc lại chuyện này nữa.
Ký Hành Châm bảo Vân Phong đi Thanh Lan Tiểu Trúc lấy thuốc trị thương lúc trước Nguyên Tiêu dùng, lại cố ý dặn dò hắn ngàn vạn lần không được chạm tay vào.
Mặc dù Vân Phong không hiểu vì sao thái tử điện hạ dặn dò như vậy nhưng cũng không nhiều hỏi chỉ lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi bọn họ đến Cảnh Hoa Cung, Vân Phong cũng vừa về tới.
Ký Hành Châm lại sai Kính Sơn dùng khăn tay cầm nhẫn ngọc ra, đặt hai vật này đặt lên trên bàn, sau đó ba người cho toàn bộ người lui ra ngoài rồi chụm lại tỉ mỉ quan sát.
Nói thật trước ý nghĩ này cũng chỉ là suy đoán mà thôi, cụ thể có phải như vậy hay không thì còn phải đợi chứng minh.
Nếu như không có bằng chứng cụ thể mà lại tùy tiện bẩm báo lên trên thì đến lúc đó khi đối mặt với câu hỏi của Du Hoàng hậu cùng Thịnh Nghiễm Đế sẽ không có cách nào trả lời.
Dù sao thì ít ngày trước đã để cho thái y xem xét nhẫn ngọc này rồi cũng không phát hiện bất cứ khác thường nào.
Cho nên lúc nãy trên đường về ba người cũng đã bàn bạc xong xuôi trước mắt cứ về xem hai vật này có chỗ nào không ổn không rồi hãy nói tiếp.
Thường Thư Bạch kiến thức rộng đã từng thấy qua tương đối nhiều chuyện ly kỳ cổ quái.
Ký Hành Châm để hắn quan sát kỹ xem có phát hiện gì mới không.
Thường Thư Bạch biết chuyện này không phải là chuyện đùa nên hớn hở đáp ứng, rồi sau đó căng mắt nhìn chòng chọc hai vật này, một chút cũng không dám buông lỏng.
Ai ngờ hắn đang nhìn thật cẩn thận thì nghe Ký Hành Châm hỏi: "Bánh bao chắc là mệt rồi? Ta có chút điểm tâm nàng ăn đỡ chút đi!"
Thường Thư Bạch nhanh chóng quay đầu lại nhìn thì thấy Ký Hành Châm kéo bên ngăn kéo bên cạnh bưng ra một đĩa bánh Phù Dung, sau đó bảo cung nhân chuẩn bị nước, rồi cẩn thận rửa tay, lau khô tay cho A Âm.
Hơn nữa, Ký Hành Châm còn tỉ mỉ xắn tay áo lên cho A Âm để tránh bị ướt: "Trà chỉ vừa mới pha nếu như khát thì uống vài hớp trước chờ trà ra."
"Các người hay thật!" Thường Thư Bạch nghiến răng bực tức nói: "Các người ở nơi đây nhàn nhã đắc ý uống trà ăn điểm tâm chỉ có mình ta bên này khổ cực quan sát là thế nào?"
Ký Hành Châm mỉm cười nói: "Làm phiền rồi! Không phải là Thường đại thiếu gia nói bọn ta là người phàm không thể so được nên muốn khổ cực hơn chút hay sao."
Thường Thư Bạch nặng nề hừ một tiếng, đành chấp nhận quay lại tiếp tục cẩn thận xem xét đồ vật kia.
Hắn biết tiểu nha đầu cùng tên thái tử này đã nhìn qua hai vật này không hết bao nhiêu lần rồi.
Vậy nên mới không thèm nhìn nữa vì đã quen thuộc đến nỗi bây giờ bắt bọn họ nhắm hai mắt lại cũng có thể vẽ ra được.
Thường Thư Bạch cẩn thận quan sát, không lâu sau, có tiếng bước chân chạy đến.
Sau đó một giọng nói mềm mại ngọt ngào ở bên cạnh vang lên: "Nào, há miệng!"
Thường Thư Bạch mừng rỡ không thôi, chậm rãi há miệng ra còn không quên nói: "Muội muội có lòng, còn biết cho ca ca ăn."
Vừa mới dứt lời thì trong miệng bị nhét bánh vào.
Thường Thư Bạch ăn rất cao hứng đang muốn quay sang cảm ơn A Âm thì thấy người đang thu tay lại ở bên cạnh không phải là tiểu nha đầu mà là Ký Hành Châm.
Thường Thư Bạch quay đầu nhìn sang thấy trên đầu ngón tay tiểu cô nương còn dính vụn bánh, vẻ mặt mờ mịt ngẩn người tại chỗ.
"Thái tử điện hạ thật hẹp hòi!" Thường Thư Bạch khinh thường nói: "Muội ấy chỉ cho ta một chút điểm tâm thôi, ngươi cũng phải đoạt lấy cho bằng được.
Không thể để cho muội ấy tự tay đút cho ta sao?"
Ký Hành Châm huơ huơ tay phải của mình, thản nhiên nói: "Không phải là hẹp hòi! Mà vốn phải nên như thế."
Thường Thư Bạch giận sôi lên đưa tay chụp tay của hắn.
Tay Ký Hành Châm mới vừa cầm bánh ngọt, đầu ngón tay còn dính chút vụn bánh.
Tay hai người chụp vào nhau như vậy làm vụn bánh rớt xuống.
Đúng lúc tay Ký Hành Châm đang ở phía trên chiếc nhẫn ngọc kia vụn bánh vừa vặn rơi vào trên nhẫn ngọc.
Thường Thư Bạch có chút hối hận, vội vàng đi tìm khăn tay định lau sạch nó.
Nhưng khi hắn cầm khăn, đang muốn lau nhẫn ngọc thì bị Ký Hành Châm giơ tay lên ngăn lại.
"Chậm đã!" Ký Hành Châm cẩn thận nhìn chằm chằm chỗ vụn bánh rơi xuống nhẫn ngọc, híp mắt nói: "Chỗ này giống như có vết khắc."
(*) Ngọc quan: mão nhỏ cố định tóc bằng ngọc .