Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ


Lời này của Vương lão tiên sinh khiến hai người đều bất ngờ.

"Không phải là tam sao?" A Âm vội hỏi: "Vậy thì là mấy?"

"Tứ!" Vương lão tiên sinh nhìn chằm chằm vết khắc đó một hồi lâu, khẳng định nói: "Đây là của Tứ hoàng tử!"

Lại là Ký Chung.

A Âm cùng Ký Hành Châm hai mặt nhìn nhau, bị tin tức bất thình lình này làm bất ngờ đến nỗi không biết phải làm sao.

Từ đầu đến giờ cứ suy nghĩ là do có người cố ý động tay động chân với nhẫn ngọc của Ký Hành Châm, ai ngờ lúc này mới vỡ lẽ nhẫn ngọc này không phải là của Ký Hành Châm...

Nói vậy thì thuốc trị thương kia lại là chuyện gì?

A Âm đã để cho Cẩm Bình nói, lý ra đã hỏi Ngọc Nha, chứng thật Ngọc Nha quả thật đã lén dùng thuốc trị thương mà Ký Hành Châm đưa cho Nguyên Tiêu.

Vốn suy nghĩ đối phương là nhằm vào Ký Hành Châm nên mới dùng thuốc với nhẫn ngọc này để ám hại, bây giờ đã biết được nhẫn ngọc này không phải của Ký Hành Châm vậy thì chuyện này lại càng nghĩ không ra.

Vương lão tiên sinh cẩn thận quan sát vẻ mặt của hai người rồi hỏi: "Có chuyện gì không ổn sao?"

"Không có!" Ký Hành Châm chậm rãi đáp: "Vật này ta đã dùng lâu bên người bỗng nhiên phát hiện ra không phải của mình thấy hơi không quen thôi."

"Chuyện này cũng khó trách!" Vương lão tiên sinh cười nói: "Nhẫn của mọi người đều chung một kích cỡ cùng một kiểu.

Chất liệu cũng giống nhau vậy nên không dễ mà phát hiện."

Chuyện Nguyên Tiêu với Ngọc Nha đều cùng gặp chuyện không may không thể tùy ý truyền ra ngoài.

Ký Hành Châm và A Âm kiềm chế một bụng tâm sự tận lực trầm tĩnh ứng đối với Vương lão tiên sinh.

Đợi sau khi Ký Hành Châm đánh một ván cờ với lão nhân gia, A Âm mới tiễn Vương lão tiên sinh rời đi.

Ký Hành Châm vốn cũng muốn đi cùng nhưng Vương lão tiên sinh lấy lý do thân phận thái tử điện hạ tôn quý để uyển chuyển cự tuyệt nên chỉ có một mình A Âm tiễn người.

Hai người đi tới giữa sân, Vương lão tiên sinh ôm A Âm nhẹ giọng hỏi: "Nha đầu nói thật với ta đến chuyện này thực sự là thế nào?" Không đợi A Âm kiếm cớ, ông đã chặn trước: "Ta phát hiện điện hạ không cho ta đụng vào chiếc nhẫn ngọc kia chỉ cho ta xem ta khẳng định trên chiếc nhẫn có vấn đề."

"Con làm sao biết được!" A Âm hiểu chuyện tình trong cung rất phức tạp, Vương lão tiên sinh biết càng ít thì ngược lại sẽ càng tốt cho ông, liền nói: "Con tuổi còn nhỏ rất nhiều chuyện mọi người đều không nói cho con biết."

Lời này của A Âm ngược lại đáng tin dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, cho dù thật sự có vấn đề thì người bên cạnh cũng sẽ không nói cho nàng biết.

Vương lão tiên sinh thở dài nói: "Điện hạ tuổi còn trẻ nhưng tâm tư thâm sâu..."

Nghĩ lại thì thấy lời này cũng không tiện nói với một tiểu cô nương.

Nhìn cách chơi cờ của Ký Hành Châm liền biết mỗi một nước cờ đều được có mưu đồ, ẩn giấu tâm cơ vậy có thể là chuyện này nói với A Âm thì không thỏa đáng, huống hồ nếu có nói thì tiểu nha đầu cũng không nhất định sẽ hiểu.

Vì vậy Vương lão tiên sinh lại nói: "Nha đầu ngươi ở Cảnh Hoa Cung này dù thế nào cũng không thích hợp.


Nên từ giờ nếu có cơ hội thì hãy chuyển đến chỗ khác."

A Âm gật đầu nói: "Ta hiểu!" Mặc dù hiện tại có thể ở nhưng đến khi qua sinh thần thì đã bắt đầu phải chú ý lễ nghi nam nữ rồi lúc đó nàng đâu thể cứ ở trong Cảnh Hoa Cung mãi như vậy.

"Nha đầu ngươi hiểu sao?...!Nha đầu ngươi còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì chứ!" Vương lão tiên sinh thổi râu trợn mắt nói: "Ta hỏi ngươi bánh lá gai của ta đâu?"

Lúc này A Âm mới nhớ tới chuyện lần trước bản thân đã nói mấy ngày nữa lúc đến Khương gia sẽ mang theo bánh lá gai cho ông.

Nhưng mà nàng chỉ nhớ khi nào đi đến Khương gia thì mang theo cho ông lại quên mất ông vào cung cũng có thể đưa cho ông mà.

Vì vậy nàng nói với giọng nhỏ xíu: "Con chưa đến Khương gia mà..." Ngẫm lại thì nhớ ra ông còn giữ đồ của mình, nên mạnh dạn đáp lại: "Còn nhắc đến bánh lá gai, túi của con đâu?"

Ánh mắt Vương lão tiên sinh lóe lên nói: "Ừ thì… Nha đầu ngươi cũng biết lão nhân gia ta sao có thể dễ quên chuyện như vậy được.

Chỉ là vì hôm nay đi vội quá cho nên quên mang theo."

"Được thôi!" A Âm gật đầu nói: "Kẻ tám lạng người nửa cân chúng ta huề nhau!"

Sau khi tiễn Vương lão tiên sinh đi, Ký Hành Châm liền giữ A Âm lại trong phòng hắn pha trà cho nàng uống.

"Nhưng vì sao nhẫn ngọc của Ký Chung lại ở chỗ này của ta?" Ký Hành Châm đặt chung trà mới pha xuống trước mặt A Âm nhìn nàng nâng chung trà lên uống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn tự suy ngẫm: "Ta với hắn không tiếp xúc nhiều lắm."

"Chuyện này ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ." A Âm nói: "Nếu như tứ hoàng tử muốn lấy nhẫn ngọc của người khác đi chơi thì nhất quyết sẽ không lấy của người mới đúng."

Lời này ngược lại khiến cho Ký Hành Châm có chút bất ngờ.

"Vì sao nói như vậy?" Hắn vừa hỏi vừa chuyển sang bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng cùng ngồi chung.

A Âm gác chung trà qua một bên, dùng dằng muốn nhảy xuống, một lần hai lần cũng không thành công, nên tạm thời bỏ cuộc, giãy giụa tức giận trừng mắt lạnh nhạt nói: "Bởi vì tứ hoàng tử sợ người!"

Ký Hành Châm tức cười, một lát sau nhẹ gật đầu: "Điều này cũng đúng!"

A Âm không ngờ tới lần này hắn lại thừa nhận, hừ một tiếng quay đầu đi không để ý tới hắn.

Ký Hành Châm liền nhấc chung trà lên đưa cho nàng uống.

A Âm cảm thấy như vậy quá giống trẻ nhỏ nên không chịu, lắc lắc thân mình tránh sang bên cạnh.

Kết quả đụng phải cánh tay hắn đang cầm chung trà, nước trong chung trà bắn ra bên ngoài làm ướt xiêm y của hắn.

Nhìn thấy trên bộ cẩm y viền hoa văn trúc kia chợt có một chỗ sẫm màu trong lòng A Âm có hơi áy náy.

Dù gì hắn cũng hao tổn tâm sức pha trà...

Ký Hành Châm nhìn biểu cảm của nàng liền biết nàng đang áy náy, cười nhạt lắc đầu, đặt chung trà chỉ còn một nửa xuống, cầm chung trà của hắn còn chưa uống lên đưa nàng uống.


A Âm nhấp một ngụm sau đó chỉ y phục của hắn nói: "Ướt rồi, không đổi bộ khác sao?"

"Không sao!"

"Nhưng mà..."

Hiện tại trời đang nóng y phục thì mỏng manh, bị ướt một mảng lớn như vậy, y phục dính vào người khẳng định rất khó chịu.

Thấy dáng vẻ băn khoăn của tiểu cô nương Ký Hành Châm không kiên trì nữa, ôm nàng đi đến phòng ngủ của hắn thay quần áo.

A Âm nào biết hắn sẽ bế nàng đi thẳng vào đây? Nàng bám vào vách chuẩn bị chuồn đi nào biết nàng vừa mới bước hai bước thì nghe hắn lớn tiếng nói: "Lấy giúp ta một bộ y phục mới."

A Âm không vui nói: "Ta nào biết đặt ở đâu? Ta đi gọi Ngân Phong tới."

"Không cần!" Ký Hành Châm nói: "Đồ treo ở trong tủ bên tay trái nàng."

A Âm thầm nói nàng đi sang chỗ khác rồi đã không còn đứng ở chỗ cũ nữa.

Bây giờ làm gì có cái tủ nào ở bên tay trái nữa? Hiện tại nằm bên tay trái nàng chính là….

Hửm?

Cái tủ?

A Âm kinh ngạc nhìn qua cửa phòng ở bên cạnh rồi lại nhìn sang bóng người mơ hồ chuyển động sau bức bình phong.

"Nàng cứ mở tủ ra lấy một bộ y phục." Trong giọng nói của Ký Hành Châm mang theo vài phần vui vẻ: "Nàng thấy thích bộ nào thì chọn bộ đó."

A Âm cười gằn giậm chân bình bịch đi tới bên cái tủ, mở cửa tủ ra rồi kéo một cái ghế đến, leo lên cẩn thận tìm kiếm từ trên xuống dưới.

Sau cùng chọn một bộ y phục đen như mực, ôm y phục vào trong lòng rồi nhảy xuống ghế chạy nhanh đến bức bình phong bên cạnh cũng không thèm nhìn, cứ nhấc tay ném thẳng đồ qua.

Nàng rất yên tâm hắn có thể chụp được.

Hắn có thể biết rõ nàng đang đứng chỗ nào thì làm sao không biết đồ đã tới?

Quả nhiên là như vậy căn bản không có âm thanh y phục rơi xuống chứng tỏ hắn đã chụp được y phục rồi.

Tiếng thay y phục vang lên cả nửa ngày.

A Âm đứng bên cạnh cửa chờ.

Không biết là bao lâu Ký Hành Châm mới đi ra nhưng y phục ở bên trên vẫn chưa được buộc chặt đai lưng lỏng lẻo.

Vừa đúng lúc A Âm nhìn sang không ngờ lại bắt gặp cảnh như vậy.


Không thể không nói, vóc dáng hắn thật tốt...

Nhìn gầy teo như thế nhưng rất có cơ bụng...

Sáu múi hay là tám múi?

"Ta biết là kêu nàng chọn nàng sẽ chọn bộ này bởi vì bộ này lộ vẻ chững chạc nhất.

Thật sự nàng lại chọn đúng bộ này." Ký Hành Châm nói một hồi nhưng không nghe tiếng đáp lại, ngước mắt hỏi tiểu cô nương: "Sao lại không nói chuyện?"

A Âm phản ứng nhanh ngay từ lúc hắn ngước mắt nhìn sang thì hết sức bình tĩnh quay mặt đi.

Giờ phút này hết sức lạnh nhạt đáp: "Có cái gì hay mà nói? Người coi ta là nha hoàn sai bảo ta còn phải vui mừng sao!"

Ký Hành Châm nhìn kỹ ánh mắt nàng, rồi sau đó khẽ cười dùng tay gõ vào trán nàng nói: "Mạnh miệng!"

A Âm ôm trán dùng ánh mắt phẫn nộ vô hình chửi bới hắn.

Ký Hành Châm cười vang bế nàng đi ra bên ngoài.

A Âm liếc mắt nhìn sang.

Thiếu niên môi hồng, răng trắng, mặc một thân y phục màu đen, dung mạo ngược lại càng thêm xuất sắc chỉ là mặt mày cứ lạnh lùng, khí thế mười phần.

...!Thật không nên chọn bộ y phục này.

Vốn muốn cho hắn biến dạng, nào biết lại còn đẹp mắt hơn.

Mặc dù đã biết được nhẫn ngọc là của Ký Chung nhưng A Âm cùng Ký Hành Châm vẫn không để lộ ra.

Hai người vốn định nói chuyện với Du Hoàng hậu nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy không thỏa đáng lắm.

Xưa nay Ký Chung không có thân cận với Du Hoàng hậu và Du Hoàng hậu cũng không thích Ký Chung lắm.

Lỡ như chuyện này không liên quan đến Ký Chung nhưng hiện tại lại tùy tiện nói cho Du Hoàng hậu nghe vậy thì nói chung là không tốt lắm.

Ký Hành Châm âm thầm phái người đi tra chuyện này.

A Âm cũng cho người bên cạnh giúp một tay thám thính tin tức.

Mặc dù Cẩm Bình có thể tin tưởng hơn, nhưng A Âm vẫn quyết định để cho Ngọc Trâm đi làm chuyện này.

Dù sao Ngọc Trâm cũng hoạt bát am hiểu bắt chuyện với người khác hơn, lại cơ trí, gặp phải chuyện phát sinh cũng biết ứng đối nhanh chóng.

Ngọc Trâm không hỏi nhiều chỉ nghe theo phân phó của A Âm.

A Âm để cho nàng đi hỏi thăm chuyện nhẫn ngọc của tứ hoàng tử, thăm dò xem tứ hoàng tử thường để nhẫn ngọc ở đâu, khi nào thì không còn thấy nữa, có dễ dàng lấy được hay không.

"Khi hỏi thăm ngươi phải cẩn thận một chút, đừng khiến người ta lưu ý đến chuyện chúng ta đang thu thập tin tức liên quan đến vật này." A Âm nhỏ giọng dặn dò nàng.

Ngọc Trâm nghiêm túc nhận lệnh, hỏi xin A Âm mấy túi hoa quả và điểm tâm xong đặt vào trong một cái hộp nhỏ cầm trên tay, lúc này mới ra khỏi viện đi đến hướng ngự hoa viên.

Ngự hoa viên là nơi dạo chơi của các quý nhân bình thường nếu có rảnh rỗi thì các cung nữ và thái giám cũng không thể đến đây.


Nhưng bọn họ cũng tự có biện pháp đó chính là tìm ở bên cạnh ngự hoa viên một cái viện trống, không người ở, ngồi ở một vị trí cao trong viện.

Tựa như đình nghỉ mát trên núi giả.

Không ai nhìn thấy, ngồi ở nơi này yên tĩnh, nhàn nhã uống một cốc trà, ăn các loại điểm tâm và hoa quả do chủ tử ban thưởng, còn có thể thuận tiện thưởng thức được cảnh đẹp tinh tế ở ngự hoa viên cách vách, thật là thích ý và khoan khoái.

Ngọc Trâm biết cung nhân phục vụ bên cạnh tứ hoàng tử, thỉnh thoảng vào lúc Tứ hoàng tử nghỉ trưa sẽ đến đây liên tục mấy ngày đều mang theo điểm tâm và hoa quả đến.

Canh giữ ở đây chừng mấy ngày cuối cùng cũng gặp được hai cung nữ.

Các nàng đang cùng nhau chia sẻ điểm tâm và ngồi nói chuyện tán gẫu lúc này mới nghe lén được một số tin tức.

Mặc dù tay Ký Chung còn nhỏ không đeo vừa chiếc nhẫn ngọc Phỉ Thúy đó nhưng bởi vì các hoàng huynh đều đeo nó nên hắn rất hâm mộ, thường xuyên cầm nó ở trong tay chơi.

Chẳng qua là tính cách của hắn hoạt bát, theo thói quen cứ thích vui đùa bên ngoài, vậy nên có lúc đang chơi với nhẫn ngọc thì cầm theo bỏ chạy ra ngoài chơi.

Sau đó thì cung nữ, thái giám bên cạnh không ngừng bận rộn đi theo sau hắn chỉ sợ hắn làm rơi nhẫn ngọc, vừa dụ dỗ vừa khuyên nhủ lấy nhẫn ngọc từ trong tay hắn cất vào trong hộp.

Có lúc cung nhân còn chưa kịp khuyên thì hắn cứ tiện tay đặt nó xuống vị trí gần đó.

Có khi là bàn đá, băng đá, có khi là đình nghỉ mát thủy tạ, có hai lần cung nữ ở hồ nước còn phát hiện nhẫn ngọc ở bên trong hộp thức ăn cho cá chép gấm.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối người bên cạnh Ký Chung vẫn chưa phát giác ra vật kia bị đã đánh tráo.

Vật này khi nào thì bị đánh tráo sợ rằng ngay cả bản thân Ký Chung cũng không biết.

Đoán chừng theo tính tình của hắn thậm chí còn không nhớ rõ ngày nào mình đặt nó ở đâu.

Lúc A Âm kể những chuyện này với Ký Hành Châm thì hắn đang ở trong viện luyện kiếm.

Ánh nắng sớm nhu hòa mà ấm áp, chiếu vào trên người thiếu niên rồi như hòa vào nhau, mang theo sự hòa quyện ấm áp làm cho quanh người hắn phát ra một tầng ánh sáng nhu hòa.

Sau khi A Âm nói xong những chuyện mình biết thì chống cằm nhìn hắn chăm chú.

Hồi lâu sau Ký Hành Châm thu kiếm đi tới bên cạnh nàng, kéo nàng qua bên cạnh đặt khăn tay vào trong tay nàng sau đó ôm lấy nàng nói: "Đi thôi!"

A Âm cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn, ngạc nhiên hỏi: "Không phải bình thường người luyện thời gian một nén nhang mới đủ sao? Sao giờ không luyện nữa?"

Thiếu niên nắm tay nàng thật chặt mím chặt môi.

Thật ra là vì nàng cứ ở đó nhìn chằm chằm hắn nên hắn sợ kiếm chiêu của mình không đúng hoặc là tư thế dùng kiếm chưa đủ tốt, làm khó hắn trở nên lưỡng lự cứ lo trước lo sau.

Cứ dằng co như vậy hồi lâu hắn nhận thấy cứ kéo dài tình trạng này là không được nên quyết định cứ tạm thời gác lại việc luyện tập, đợi đến chạng vạng thì luyện bổ sung thêm.

Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của tiểu cô nương, hắn nhất quyết sẽ không nói những lời này ra khỏi miệng.

Vậy nên Ký Hành Châm khẽ cười, vẻ mặt ấm áp nghiêm túc nói: "Ta đây cũng vừa thu thập được một số tin tức, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với đại hoàng huynh.

Ta muốn nhanh chóng chia sẻ với nàng vậy nên tạm gác chuyện luyện kiếm lại."

Tác giả có lời muốn nói:

A Âm: Hửm? Thật sự là nguyên nhân này sao? Ta cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận