Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ


Người tới là một nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc sa y đỏ hoa li ti cổ chéo, váy gấm viền hoa.

Trên đầu búi kiểu tóc đã kết hôn cài trang sức điểm thúy (*) tua rua lay động theo từng bước chân.

Mặt mày xinh đẹp, ánh mắt lạnh nhạt, khí thế bức người.

Ký Phù cũng không ngờ tới vào lúc này sẽ gặp Ký Nhược Liên bật thốt lên: "Đại hoàng tỷ?"

Rồi sau đó hắn liếc mắt nhìn chiếc nhẫn ngọc kia trong nháy mắt liền hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như giấy.

"Ngươi cho người âm thầm quan sát bên chỗ các đệ đệ và muội muội, muốn xác nhận những chiếc nhẫn ngọc kia đều không có động tĩnh, đều nằm trong kiểm soát của ngươi chỉ quên mỗi mình ta."

Ký Nhược Liên lạnh giọng nói, vừa nói vừa chậm rãi thả nhẹ bước chân tiến về phía trước.

Đợi đến khi tới trước mặt Ký Phù, nàng chợt tới gần, áp sát Ký Phù nói: "Ngươi quên ở chỗ ta còn có một chiếc nhẫn ngọc, không hề được ngâm độc."

Khí thế của nàng quá mức bức người Ký Phù qua hiểu tính tình bướng bỉnh của nàng, dưới chân không tự chủ được thối lui về phía sau.

Ký Nhược Liên là trưởng nữ của Hoàng thượng.

Cùng với người muội muội tính tình dịu dàng kia hoàn toàn bất đồng, Ký Nhược Liên tính tình lạnh lùng, mặc dù không dễ nổi giận nhưng nếu chạm đến giới hạn của nàng ta, dù cho nàng ta phải liều mạng đến đầu rơi máu chảy cũng tuyệt đối không buông tha đối phương.

Ký Nhược Liên gắt gao nhìn chằm chằm Ký Phù, nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhẹ giọng hỏi Thịnh Nghiễm Đế: "Phụ hoàng! Hắn đối đãi với đệ đệ của nữ nhi như vậy, thân là trưởng tỷ có phải ta nên trách phạt hắn không?"

Thịnh Nghiễm Đế không nói gì.

Du Hoàng hậu thấy hoàng thượng không phản đối thì nặng nề lên tiếng.

Ký Phù lớn tiếng cầu xin tha thứ, Thịnh Nghiễm Đế chỉ thờ ơ lạnh nhạt không nói một lời.

Lúc này Ký Nhược Liên sai người lấy roi ngựa tới, bàn tay ngọc khẽ dùng sức vung xuống, một tiếng vút vang lên roi quất vào người Ký Phù.

"Thứ nhất, cảm ơn ngươi đã chiếu cố đến đệ đệ ta tốt như vậy."

Thêm một tiếng quất roi.

"Thứ hai, cảm ơn ngươi lúc rảnh rỗi có thể nghĩ đến đệ đệ ta, còn nhớ mãi không quên luôn nghĩ đến đệ ấy."

Lại thêm một tiếng quất roi.

"Còn đây là ta cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã hao hết tâm lực bày mưu tính kế chỉ để hại một mình đệ ấy."

...

Ký Nhược Liên thuở nhỏ học tập rất giỏi, bắn tên, cưỡi ngựa không cần phải nói đến, chỉ riêng lực tay là đã không giống với các cô nương bình thường.

Đánh liên tiếp hơn hai mươi roi, lưng Ký Phù đã bê bết máu, nằm co quắp trên mặt đất.

Ký Nhược Liên còn muốn tiếp tục giơ roi thì đột nhiên Thịnh Nghiễm Đế lên tiếng cắt ngang.

"Trước hết cứ như vậy thôi!" Ông nói bằng giọng trầm tĩnh.

Ký Nhược Liên bất chợt quay đầu lại nhìn ông.


Ký Phù nước mắt lưng tròng, cố gắng chống lên một hơi cuối cùng, quỳ trên mặt đất lết gối tới trước mặt Thịnh Nghiễm Đế nói: "Phụ hoàng, nhi tử biết sai rồi.

Nhi tử thật sự không có ác tâm như vậy nếu như nhi tử thật muốn làm ra chuyện xấu gì đó thì tại sao những năm gần đây, không sớm làm đi?"

Hắn nhào vào đầu gối Thịnh Nghiễm Đế nói: "Phụ hoàng, mặc dù nhị đệ không còn nữa nhưng nhi tử vẫn luôn xem các đệ đệ khác như là nhị đệ đều là huynh đệ thân thích.

Sao nhi tử có thể làm ra chuyện ác độc như vậy đây."

"Chứng cứ trước mặt, ngươi còn nguỵ biện!" Đôi mắt đẹp của Ký Nhược Liên trợn tròn nói: "Ở trong mắt ngươi phụ hoàng là người dễ lừa gạt như vậy sao!"

"Hoàng thượng đã từng nói, nếu hắn thật sự có ý xấu tất sẽ không tha cho hắn." Du Hoàng hậu nói: "Bệ hạ, ngài không thể vì nghe hắn nhắc tới nhị hoàng tử thì liền muốn đổi ý."

Thịnh Nghiễm Đế nhất thời trầm mặc, lẳng lặng nhìn Ký Phù.

Bởi vì trên lưng có vết thương do roi nên mỗi một động tác của hắn đều ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, ngũ quan vặn vẹo.

Nhưng mặc dù vậy trên mặt hắn vẫn rõ ràng hiện lên vẻ hổ thẹn.

Thịnh Nghiễm Đế thầm thở dài.

Dù sao đây cũng là trưởng tử, là nhi tử đầu tiên của ông.

Thời điểm đứa con này ra đời, trong khoảnh khắc nhìn thấy, loại cảm xúc vui mừng như điên cùng với cảm giác thỏa mãn đó đến nay vẫn còn như in trong đầu Thịnh Nghiễm Đế không xóa đi được.

Rốt cuộc vẫn là nhiều năm không có con cháu, rốt cuộc vẫn là nhi tử tự tay mình nuôi lớn, trước đó không lâu ông cũng đã từng nghĩ tới việc nếu không có đích trưởng tử thì sẽ lập hắn làm thái tử.

Thịnh Nghiễm Đế vẫn nhớ như in dáng vẻ lúc đứa con trưởng này còn tấm bé chạy loạng choạng gọi từng tiếng phụ hoàng, không khỏi mềm lòng muốn bỏ qua cho hắn một lần.

"Phụ hoàng!" Ký Hành Châm bước lên phía trước hai bước, không nói thêm cái gì chỉ gọi thêm một tiếng: "Phụ hoàng."

Thịnh Nghiễm Đế nhìn dáng người thái tử như trúc, khuôn mặt trầm tĩnh có chút do dự.

Cuối cùng, ông nói: "Ký Phù làm việc lỗ mãng không nghĩ đến hậu quả, phạt cấm túc một năm."

Ký Phù thầm hận không thôi chỉ thấy là phụ thân thiên vị thái tử vậy nên mới phạt hắn một năm lâu như vậy.

Hơn nữa Thịnh Nghiễm Đế mặc dù chưa từng nói rõ nhưng mà thái độ này thì đã tỏ rõ trong đầu ông đã có kết luận, chuyện này đã nhận định rõ ai đúng ai sai.

Du Hoàng hậu cũng lộ vẻ mặt thất vọng.

Nhi tử của nàng thiếu chút nữa đã chết, hung thủ lại chỉ gánh kết quả phạt cấm túc.

"Như vậy không công bằng!"

Đang lúc yên lặng thì có một giọng nói của tiểu cô nương truyền đến, kiên định mà lại rõ ràng.

"Như vậy không công bằng!" A Âm ngẩng đầu nhìn Thịnh Nghiễm Đế, vành mắt phiếm hồng nói: "Thái tử ca ca thiếu chút nữa đã bị hại, chuyện này sao có thể chỉ như vậy liền coi như xong đây."

Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn nàng, chỉ sợ nàng chọc giận đế vương.

Trong mắt Thịnh Nghiễm Đế xẹt qua tia hung ác nhưng thời điểm nhìn thấy tiểu cô nương nắm thật chặt góc áo của Ký Hành Châm, được nhi tử của ông dịu dàng kéo ra phía sau che chở thì thần sắc của ông chậm rãi hòa hoãn.

"Ngươi có thể thay thái tử suy nghĩ, chuyện này rất tốt." Thịnh Nghiễm Đế vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé yếu ớt của tiểu cô nương nói: "Chẳng qua là ngươi chỉ biết có mình Hành Châm còn trẫm lại phải vì cả dòng họ Ký."


Dứt lời, Thịnh Nghiễm Đế thở dài một hơi, bước nhanh ra ngoài.

Du Hoàng hậu không nhịn được nữa, bất chợt đứng dậy nói: "Hoàng thượng! Ngài không thể thiên vị như vậy!"

Thịnh Nghiễm Đế quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng nói: "Thanh Lan đã mất đi một nhi tử.

Dù sao ta cũng phải lưu lại cho nàng ấy một đứa con."

Thanh Lan là khuê danh của Trịnh Hiền phi.

Du Hoàng hậu nghe Hoàng thượng nói lời này, quan sát thật kỹ vẻ mặt của Thịnh Nghiễm Đế giờ phút này, khiến lòng bà trầm xuống rơi vào vực sâu không đáy.

Sau khi Thịnh Nghiễm Đế rời đi, Ký Nhược Liên vội vàng tiến lên đỡ mẫu thân.

Cảm nhận được toàn thân mẫu thân đều đang khẽ run, Ký Nhược Liên vội hô lên: "Mẫu hậu, người đừng có để trong lòng những chuyện nhỏ kia.

Trong chuyện này rốt cuộc phụ hoàng cũng nghiêng về mẫu thân."

"Nghiêng về phía ta!" Du Hoàng hậu đau khổ gượng cười: "Hoàng thượng luôn miệng nói nghiêng về phía ta, người khác cũng nói Hoàng thượng nghiêng về phía ta nhưng sao ta không thể nào cảm nhận được?"

Du Hoàng hậu bám chặt cánh tay của nữ nhi, từng chữ khàn khàn bật ra từ cổ họng: "Con có tin hay không, đợi lát nữa nữ nhân kia đến chỗ Hoàng thượng vừa khóc, vừa nháo thì hình phạt một năm này cũng không cần phạt nữa!"

Ký Hành Châm thấy giờ phút này thần sắc mẫu hậu bi thương, tinh thần không tốt lắm, ôm A Âm đi tới trước mặt Du Hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, người…"

"Ta không có sao! Ta không có sao!"

Du Hoàng hậu lẩm bẩm vừa nói, vừa kéo tay Ký Nhược Liên qua, lại đặt tay A Âm vào trong tay Ký Hành Châm cùng nhau nắm lấy nói: "Ta thế nào đều được! Quan trọng là ...!các con.

Các con nhất định phải sống tốt.

Các con không có chuyện gì thì ta mới có thể yên tâm."

Du Hoàng hậu đoán không sai, quả nhiên chỉ một lúc Trịnh Hiền phi đã đến gặp Thịnh Nghiễm Đế cầu xin tha thứ cho Ký Phù.

Sau khi Trịnh Hiền phi bi thương khóc lóc kể lể, Thịnh Nghiễm Đế đã đổi thời hạn cấm túc từ một năm thành năm tháng.

Thời điểm Đoàn ma ma kể chuyện này cho Du Hoàng hậu nghe là lúc Du Hoàng hậu vừa mới trở lại Vĩnh An Cung vừa rửa mặt và thay xong xiêm áo.

Tẩy đi son phấn thì gương mặt bà tái nhợt không có chút máu.

Nhưng tròng mắt ngày thường có vẻ ảm đạm, giờ phút này lại sáng kinh người, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị hàm chứa uy nghiêm khiến người khác không dám nhìn gần.

"Ngươi nói lại." Du Hoàng hậu nhẹ giọng nói: "Tình hình lúc đó."

"Vâng." Đoàn ma ma khom người nói: "Lúc ấy Trịnh Hiền phi mặc một thân y phục màu ngọc bích thêu hoa lan cùng với váy dài do Hoàng thượng tự mình chọn làm cho nàng ta rồi ôm y phục khi nhị hoàng tử còn sống đến, quỳ gối trước Chiêu Ninh Điện khóc nức nở.

Sau đó Hoàng thượng sai người mời nàng vào ước chừng thời gian một nén nhang thì ý chỉ được ban xuống."

"Một nén nhang!" Du Hoàng hậu cười lạnh: "Chuyện liên quan đến tính mạng của nhi tử ta vậy mà bọn họ có thể đổi ý chỉ trong thời gian một nén nhang."


Đoàn ma ma cúi đầu không dám lên tiếng.

"Hắn không muốn nhi tử của ta sống tốt thì ta nhất định cũng không để cho hắn sống tốt!" Gương mặt trầm tĩnh của Du Hoàng hậu xẹt qua một tia ác độc, nói: "Phân phó xuống dưới phàm là thuốc trị thương đưa đến chỗ đại hoàng tử đều phải trộn vào một số thứ."

Đoàn ma ma thấp giọng nói: "Ý của nương nương là.."

Du Hoàng hậu lạnh nhạt nói: "Nếu đã quyết định cấm túc không ra khỏi cửa vậy thì cứ ở trên giường nằm thêm nhiều ngày, tối thiểu cũng phải hai ba tháng không cần đứng lên, vừa đúng để dưỡng thân thể.

Nghe nói khi vết thương sắp khép lại thì sẽ rất ngứa? Vậy cũng không thể cho hắn dễ dàng nhớ đến lúc đó hắn phải vừa ngứa vừa đau khó chịu gấp mấy lần so với người thường, phải trải qua thật khó khăn."

Đoàn ma ma hiểu ý, sau khi lĩnh mệnh thì lặng lẽ lui ra ngoài.

Cho đến khi trở về Cảnh Hoa Cung, A Âm vẫn tức giận bất bình như cũ, trong lòng khó chịu đến mức giống như bị người ta nhéo, kìm nén đến nổi tức ngực.

Ký Hành Châm nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, những chuyện không cam lòng kia ngược lại đã phai nhạt đi.

Hắn chọt chọt cái má phúng phính của nàng, nhẹ giọng nói: "Bánh bao, nàng tức cái gì đây?"

"Ta tức cái gì?" A Âm tức giận liếc hắn nói: "Ta sao phải tức giận rõ ràng là ta rất vui vẻ.

Ta có cái gì mà tức giận chứ."

Ký Hành Châm liếc nàng, chậm rãi nói: "Nàng tự hiểu trong lòng."

A Âm khẽ cất tiếng giễu cợt không nói thêm gì nữa.

Ký Hành Châm bế nàng đi ngự hoa viên, hai người cùng nhau ở trong vườn tản bộ một lúc, thấy sắc trời đã tối thì cùng nhau trở về chỗ Ký Hành Châm.

Trong thời gian hai người ra ngoài đi dạo, cung nhân đã quét dọn phòng sạch sẽ.

Không còn bất kỳ dấu vết nào, cũng không tìm được nửa điểm không khí giương cung bạt kiếm trước đó.

Còn sót lại cũng chỉ có căn phòng trống rỗng cùng các vật dụng lạnh như băng xung quanh.

Ký Hành Châm kéo A Âm cùng ngồi xuống bảo cung nhân mang lên ít đồ ăn.

Hôm nay A Âm không muốn ăn cơm nên cùng Ký Hành Châm ăn bánh bao.

Vả lại nàng cũng không đòi hỏi bánh bao sữa tươi mà mình thích ăn, ngược lại nghiêm chỉnh lấy một cái bánh bao thường từ chỗ Ký Hành Châm, cẩn thận nhai nuốt, ăn rất từ tốn.

Ký Hành Châm thấy nàng như vậy, hiểu được là nàng muốn an ủi hắn, nên không nói thêm gì nữa nhấc đũa lên gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng.

A Âm nhìn chén nhỏ của mình đã xếp thành ngọn núi nhỏ, cuối cùng không nhịn được, nói: "Người nói xem sao người có thể không tức giận đây?"

"Ta?" Ký Hành Châm ngước mắt nhìn nàng, múc cho nàng nửa chén canh: "Ta dĩ nhiên tức giận gặp phải loại chuyện này, làm sao có thể nhịn không nổi giận."

"Vậy thì người phải đi đến trước mặt Hoàng thượng nói chứ!" A Âm vội la lên: "Người không nói, thì làm sao Hoàng thượng biết người ấm ức? Người nhìn đại hoàng tử xem, hắn khóc đến thảm thương, rất thảm đó.

Người, người cũng không học theo một ít đi!"

Nghe một câu cuối cùng của nàng, Ký Hành Châm không khỏi giãn mặt mày ra, cười nói: "Học hắn làm gì? Không lẽ ta học theo hắn nàng sẽ thấy vui."

Nói xong, hắn gắp một miếng sườn xào chua ngọt đến trước mặt tiểu cô nương nói: "Ăn thử cái này đi chua chua ngọt ngọt, nàng thích."

"Sao người cứ như đầu gỗ vậy!" A Âm bực tức nói: "Chưa nghe qua câu trẻ nhỏ phải làm nũng mới có đường ăn sao? Người xem đại hoàng tử đi, làm ra lỗi lớn như vậy nhưng chỉ cần ở trước mặt Hoàng thượng nói nhiều mấy câu, cộng thêm khóc lóc thì Hoàng thượng đã mềm lòng rồi.

Còn người, thiếu chút nữa mạng đã không còn lại không chiếm được chỗ tốt nào."

Dứt lời, nàng liền đặt mạnh đôi đũa xuống chén nói: "Tức chết ta!"

Người tức giận là nàng đây cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảnh này phát sinh.


Nàng biết đột nhiên mình nói ra một câu kia trong phút chốc đã khiến cho Hoàng thượng nổi giận.

Sau lại không biết vì sao Hoàng thượng không so đo nữa.

Nghĩ lại hành động lỗ mãng của mình A Âm có chút chán nản, cúi đầu nói: "Bỏ đi! May nhờ người không kích động.

Nếu như người thật sự làm ra chuyện gì thì Hoàng thượng cũng sẽ không mềm lòng."

Nàng gẩy đôi đũa trên miệng chén, rầu rĩ nói: "Thật ra thì người làm rất đúng, phải kiềm được tức giận.

Ta thì không nén được tức giận nhưng mà chuyện này thật sự là khiến người ta rất tức giận.

Hoàng thượng thật là thiên vị."

Ký Hành Châm nhìn bộ mặt như đưa đám của nàng ý cười bên môi càng sâu hơn.

Hắn đề đồ trong tay xuống bàn, đưa tay ôm tiểu cô nương vào trong lòng.

"Không sao!" Ký Hành Châm nói: "Ta không thèm để ý những chuyện này."

"Tại sao?"

Ký Hành Châm nâng tay lau khóe môi nàng: "Nàng quan tâm ta như vậy, ta cao hứng còn không còn kịp nữa là, làm gì còn muốn đi so đo những chuyện kia?"

Biết rõ hắn là vì thấy nàng mất hứng nên cố ý nói vậy để trấn an, nhưng A Âm nghe thấy vẫn rất hưởng thụ.

Rốt cuộc trong lòng đã có chút thư thản, nàng liếc hắn nói: "Người bất thường mới quan tâm người."

"Vâng! Vâng! Vâng!" Ký Hành Châm thận từng li từng tí đút thịt vào miệng của nàng nói: "Tiểu quỷ tham ăn thích khóc của chúng ta là quan tâm ta nhất."

A Âm giận sôi lên, hết lần này tới lần khác bị hắn đút thịt vào miệng, không nói chuyện rõ được, không có cách nào lập tức phản bác chỉ có thể nhanh chóng nhai thịt trong miệng, cố gắng nuốt nhanh để lên tiếng.

Ký Hành Châm nhìn chằm chằm nàng từ ánh mắt đến cần cổ đến hai gò má và dáng vẻ liều mạng nhai nuốt của nàng không nhịn được cười vang.

*

Vết thương do roi của đại hoàng tử không cho truyền ra ngoài chỉ nói là bị bệnh cần tĩnh dưỡng.

Lúc đầu nói là do cảm lạnh nhưng cảm lạnh này kéo dài suốt một tháng cũng không có chuyển biến tốt, đổi thành chứng ho khan.

Chứng ho khan tiếp một tháng vẫn chưa khỏi hẳn như cũ, phàm là có người hỏi tới, thì không viện cớ khác nữa chỉ nói là lúc trước bệnh còn chưa khỏi hẳn cho nên không thể tùy ý ra ngoài đi lại.

Trong thời gian đó số lần tứ hoàng tử Ký Chung tới thăm là nhiều nhất.

Lúc đầu hắn còn hỏi han đôi câu, sau thấy đối phương cái gì cũng không chịu nói nên hắn cũng không tới nữa.

Cứ kéo dài hơn ba tháng, cuối cùng Ký Phù cũng xuất hiện trước mặt mọi người chỉ là tinh thần không được tốt lắm nhìn có hơi uể oải, không chút tinh thần.

Thời gian thoáng cái trôi qua, trong nháy mắt đã sắp đến tháng chín, A Âm đã sắp sửa tròn bảy tuổi.

Qua sinh nhật bảy tuổi, nàng đã phải bắt đầu chú ý lễ nghi nam nữ, không thể ngồi cùng bàn ăn với nam tử cũng không thể gắn bó thân mật với người khác phái giống như xưa nữa.

Bao gồm cả Ký Hành Châm.

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Vợ ôm ôm ~~~︿( ̄︶ ̄)︿

A Âm: Ha hả, ta muốn mau lớn lên ~

Thái tử: Tâm tính thiện lương (ㄒoㄒ) ~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận