Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ


Nghe thấy lời này của Ký Hành Châm trong lòng A Âm ngổn ngang trăm mối.

Nàng biết hắn đối với nàng rất tốt, nàng cũng biết nếu như không có ai ngăn trở thì nàng vẫn sẽ như cũ cùng hắn hi hi ha ha, chung sống với hắn như là bạn tốt.

Nhưng nói muốn tránh khỏi tai mắt khắp nơi của Hoàng thượng nào có dễ vậy sao?

Nếu như bị Thịnh Nghiễm Đế phát hiện bọn họ lừa ông vẫn còn lén lút lui tới thì có thể tưởng tượng ra ông sẽ nổi trận lôi đình thế nào.

A Âm lắc đầu cự tuyệt: "Không được! Không được! Chuyện này là ta không đúng, cứ như vậy đi."

Ký Hành Châm nhìn cái cằm nhọn hoắc của nàng cùng vòng eo tinh tế hắn đang ôm, thầm nghĩ đến cùng mấy năm nay nàng đã trải qua thế nào, trong lòng nàng rốt cuộc phải chịu bao nhiêu áp lực.

Năm đó nàng không buồn không lo, xuất thân danh môn, trưởng bối yêu thương cưng chìu, huynh muội tương thân tương ái.

Cái gì cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần lo lắng chỉ cần mỗi một ngày trôi qua thật vui vẻ là được.

Nếu không phải bởi vì chuyện chung thân của hắn thì nàng cũng không cần phải vào cung chịu tội, trải qua cuộc sống thế này.

Trong lòng Ký Hành Châm giống như là dao cứa, cảm giác rất khó chịu.

"Chuyện này không thể cứ kéo dài như vậy." Hắn kéo tay của nàng qua đặt trong lòng bàn tay nói: "Ta không muốn về sau hai chúng ta cứ như người xa lạ."

Từ giờ đến lúc nàng có thể thành thân vẫn còn rất nhiều năm.

Vạn nhất sau khi lớn lên nàng không nguyện ý gả cho hắn; vạn nhất hôn ước này khiến cho nàng thống khổ.

Vậy thì đến lúc đó hắn biết phải làm thế nào đây?

Hắn là quả quyết không muốn nhìn thấy tình trạng như vậy diễn ra.

Ký Hành Châm biết A Âm không thể hiểu được mọi cố kỵ với sầu lo trong lòng hắn nhưng lúc này hắn cũng không thể nói cho nàng nghe những chuyện kia.

Sau khi tự ngẫm nghĩ, hắn nói: "Ta chỉ hỏi nàng một câu nàng có còn nhớ rõ khi chúng ta còn bé quan hệ thân cận ra sao không?"

Sau khi A Âm quay mặt đi thì không nói lời nào.

"Nhớ là tốt rồi." Ký Hành Châm thở phào một hơi: "Ta cũng nhớ, hơn nữa ta biết từ nay về sau ở bên cạnh ta tuyệt đối sẽ không có bất kì nữ nhi nào tốt hơn nàng."

"Nhưng mà người…"

A Âm muốn nói rồi người cũng sẽ phải cưới thê tử sinh con nhưng phát hiện lúc này nói như vậy có hơi võ đoán.

Ký Hành Châm cắt ngang lời nàng, tiếp tục nói: "Nếu nàng vẫn còn băn khoăn tình nghĩa năm xưa thì xin nàng không nên cự tuyệt đề nghị của ta.

Nàng hãy suy nghĩ cho thật kỹ."

Xưa giờ hắn chỉ toàn nói chuyện vui đùa với nàng chưa bao giờ nghiêm túc thế này.

Lần đầu tiên hắn nói với nàng một chữ "Xin" cực kỳ trịnh trọng thế này.

Trong lòng A Âm bỗng dưng run lên, không khỏi ngẩng đầu nhìn sang lại thấy hắn đang cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát Ký Hành Châm chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Hắn tập võ từ nhỏ thính giác so người bình thường nhạy hơn rất nhiều.

A Âm không phát hiện nhưng hắn lại biết có người đang đến gần.

Ký Hành Châm vội vàng đặt người nữ nhi trong lòng đứng xuống đất sau đó vội vã sửa sang lại y phục cho nàng.

Sau cùng cẩn thận lắng tai nghe khoảng cách của thanh âm kia, xác nhận còn chưa tới cửa, hắn nhanh chóng cúi người khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Rồi sau đó nhanh chóng tách ra, cấp tốc lui về sau mấy bước.

Đúng lúc Ký Hành Châm lui đến vị trí cách thật xa A Âm thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

Nãy giờ ở phòng bên kia Thường Vân Hàm vẫn luôn lưu ý đến bên này.

Sau khi nghe thấy một tiếng phịch vang lên nàng đã bắt đầu thấy lo lắng cho A Âm.

Sau đó thấy Ký Hành Châm ở lâu trong đây không bước ra ngoài nàng hết sức lo lắng, lúc này mới đi vào phòng xem thử.

Thường Vân Hàm quan sát bốn phía, cuối cùng nhìn chằm chằm vào cái trụ giường gãy làm đôi, kinh ngạc nói: "Đây là…"

"Cãi nhau một trận." Ký Hành Châm thản nhiên nói: "Không cẩn thận đụng gãy."

"Không cẩn thận đụng gãy?"

Trụ giường này rất là cứng rắn, không cẩn thận đụng như thế nào mà khiến cho nó gãy làm đôi như vậy, còn chấn động đến mức nóc giường cũng sụp xuống?

Dĩ nhiên là phải dưới cơn giận dữ dùng lực cực lớn mới thành ra như vậy.


Thường Vân Hàm không khỏi nói: "Quan hệ của hai người các ngươi vẫn luôn rất tốt sao hiện giờ lại đến nông nỗi này."

Ngay cả cãi nhau còn có thể làm đến trình độ sập trụ giường.

"Đã vậy thì cứ là vậy nào có nhiều nguyên do như vậy." Giọng nói Ký Hành Châm hơi mất kiên nhẫn: "Sắp đến giờ học nếu như không còn chuyện gì khác, ta trở về đây." Vừa nói vừa xoay người rời đi, dứt khoát kiên quyết không một chút lưu luyến.

Thường Vân Hàm không ngờ tới chuyện sẽ thành thế này.

Nàng nhìn thấy A Âm đứng ngây ngốc, áy náy nói: "Thư Bạch kêu ta giữ muội nằm lại đây giả bộ bệnh, ta, ta..."

A Âm chợt hồi thần, vội vàng tiến lên nắm tay Thường Vân Hàm nói: "Thường tỷ tỷ không cần nói xin lỗi."

Có thể nói mối quan hệ giữa nàng với Ký Hành Châm có thể hòa giải là nhờ có sự tương trợ của Thường Vân Hàm và mọi người.

Chẳng qua là Ký Hành Châm đã nói đối với bên ngoài vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt như cũ, nếu như để Thịnh Nghiễm Đế phát hiện mảy may một chút đầu mối thôi sợ là sẽ rất phiền toái.

Nếu đã phải lừa gạt thì ở trước mặt Thường Vân Hàm hay mọi người đều phải giấu kín.

A Âm không cách nào nói rõ nguyên do trong chuyện này với Thường Vân Hàm, chỉ có thể nói: "Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ thật ra tỷ đã giúp muội rất nhiều."

Thường Vân Hàm bất đắc dĩ thở dài.

A Âm cười ôm cánh tay của nàng kêu Vạn ma ma sai người tới sửa trụ giường.

Thường Vân Hàm kể lại chuyện Ký Hành Châm với A Âm vừa mới cãi nhau một trận cho Vạn ma ma nghe.

Vạn ma ma rất rầu rĩ, hiện giờ Thái tử điện hạ với tiểu thư xa cách thế này, bà cũng không tiện nói thêm cái gì chỉ phân phó người bẩm báo việc này với Hoàng hậu nương nương, nhìn giường này nên đổi một cái khác rồi cho người đến sửa chữa.

Mắt thấy đã đến thời gian, nếu không đi nhanh sợ là không kịp giờ học A Âm cùng Thường Vân Hàm liền vội vàng đi đến Sùng Minh Cung.

Sau khi Ký Hành Châm rời khỏi Thanh Lan Tiểu Trúc thì thấp giọng chất vấn Vân Phong: "Thường tiểu thư đi đến gần phòng sao ngươi không đánh tiếng với ta?"

Vân Phong mờ mịt hỏi: "Thường tiểu thư đi qua lúc nào? Nô tài không có chú ý tới."

Lời này đã nhắc nhở Ký Hành Châm.

Thường Vân Hàm tập võ từ nhỏ công phu so với người bình thường tốt hơn nhiều.

Mặc dù Vân Phong cơ trí nhưng ở phương diện "Võ" thì rất thiếu sót.

Từ giờ về sau nếu như muốn yên tâm làm việc thì không thể không tìm thêm mấy người có công phu cao hầu hạ ở bên cạnh.

Hằng năm mỗi khóa học trong cung đều phải diễn ra một lần thi vào dịp mùa đông trước khi nghỉ lễ năm mới.

Mỗi lần đến dịp này, A Âm đều rất khẩn trương ôn tập nàng không hy vọng sau một năm học nỗ lực lại không được thành tích lý tưởng.

Thường Vân Hàm đuổi theo sát nàng đến Sùng Minh Cung ở một bên hỏi A Âm: "Kì thi này muội đã ôn tập như thế rồi? Nếu như có khóa học nào quá khó thì muội cứ nói với ta và Nhược Phù.

Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giúp muội nghiên cứu học tập."

Thường Vân Hàm nói như vậy là bởi vì nàng với Ký Nhược Phù đều biết có ba khóa học A Âm đặc biệt lo lắng, học tập rất khắc khổ.

A Âm nghe vậy, cười khổ nói: "Cảm ơn Thường tỷ tỷ về chuyện này các tỷ cũng không giúp muội được vẫn phải dựa vào chính muội tiếp tục nỗ lực luyện tập."

A Âm lo lắng nhất chính là kì thi "Bắn cung", "Chữ" cùng với "Múa".

"Bắn cung" là khóa học nàng yếu nhất mặc dù sau đó có thể kéo cung cũng có thể bắn tên nhưng luôn luôn không thể bắn tốt.

Trong khi Ký Nhược Phù với Thường Vân Hàm đều là cung thủ giỏi còn Thường Thư Bạch thì càng thêm am hiểu môn này.

Ba người bọn họ không biết đã thay phiên nhau chỉ dẫn cho nàng bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn không có nhiều tiến bộ.

Về phần khóa học "chữ" thật ra thì chữ viết của nàng cũng không tệ.

Ngay cả Hoàng thượng cũng đã từng khen, nói chữ của nàng thanh tú uyển chuyển.

Chỉ là Cố tiên sinh nhìn không thuận mắt mỗi lần đến lúc phê bình đều sẽ nói bài tập của nàng đi ngược với những điều ông giảng dạy.

Ký Nhược Phù nói thầm với nàng là do năm đó ngày đầu nàng đến lớp của Cố tiên sinh mà đi trễ nên Cố tiên sinh mới không có ấn tượng tốt với nàng.

Vì trợ giúp A Âm, Ký Nhược Phù từng ở trước mặt đề cập với Cố tiên sinh một lần là Hoàng thượng từng tán dương chữ của A Âm.

Nhưng Cố tiên sinh căn bản không để ý tới, thậm chí còn nói: "Hoàng thượng khen chữ của cô nương đó là vì Hoàng thượng khích lệ cô nương.

Còn ta phê bình cô nương là vì muốn cô nương tiến bộ hơn."

Lời này nghe thì rất có lý Ký Nhược Phù cũng không tiện nói thêm cái gì.

Dù sao Thịnh Nghiễm Đế đối với các tiên sinh có thừa tôn kính.

Hằng năm đến kì thi "Chữ" A Âm đều chỉ vừa đủ tiêu chuẩn để vượt qua.


Về phần khóa học "Múa" thì có thể nói là bất đắc dĩ nhất.

Tô nương tử rất thích A Âm, vô cùng thích.

Nói theo như lời của Tô nương là trong tất cả học trò mà bản thân đã dạy thì A Âm là người có thiên phú tốt nhất, điều kiện bẩm sinh cũng tốt nhất … dáng người mảnh khảnh dẻo dai, khả năng lĩnh ngộ cao, động tác ưu mỹ, thật sự là không tìm ra điểm nào không tốt để nói.

Nhưng cũng bởi vì vậy mà Tô nương tử đối với A Âm ôm hy vọng rất lớn, yêu cầu đối với nàng so với người khác càng nghiêm khắc hơn.

Nếu lấy mức độ mười phần ra so thì người khác làm đến trình độ sáu phần Tô nương tử sẽ gật đầu nhưng riêng A Âm không đạt đến chín phần hoặc là cao hơn thì Tô nương tử sẽ không "bỏ qua" cho nàng.

Giờ A Âm vừa nghe đến thi "Múa" đã kinh hồn bạt vía.

"Tô nương tử cũng thật là khiến cho ngưới khác chú ý." Thường Vân Hàm thở dài nói: "Ban đầu ta không hề biết Tô nương tử lại là người dạy nghiêm khắc như vậy.

Đến lúc thấy nàng dạy muội ta mới chân chính hiểu được thì ra không phải là nàng không nghiêm khắc chẳng qua là còn chưa có tìm được người để nàng nghiêm khắc mà thôi."

A Âm cười khổ nói: "Chắc là vậy."

Thật ra thì chân chính khiến A Âm không ngờ nhất không phải là Tô nương tử mà ngược lại, chính là Tào ma ma.

Theo lý thuyết thì tất nhiên Thịnh Nghiễm Đế sẽ nói được làm được.

Nếu ông đã nói nàng "Lễ" còn chưa đủ, muốn nàng sau này nghiêm túc học hơn thì nhất định sẽ đề cập qua với Tào ma ma cần nghiêm khắc với nàng hơn.

Nhưng từ năm đó đến tận năm nay, từ đầu đến cuối Tào ma ma đều đối xử bình đẳng với A Âm.

Không đối với nàng quá tử tế cũng không quá khắt khe với nàng hết thảy đều theo tiêu chuẩn bình thường.

A Âm cảm thấy rất ngoài ý muốn cứ tới khóa học "Lễ" nàng sẽ theo quán tính mà nghiêm túc hơn.

Cũng may khóa học hôm nay không liên quan gì đến các khóa học kia.

Hôm nay là học "Đàn" của Khương Thành Hiên dạy.

Tính tình Khương Thành Hiên ôn hoà, dạy học trò rất kiên nhẫn, thời điểm đến kì thi hắn cũng không ra đề quá khó, thi đàn là khóa thi nhẹ nhàng nhất của nhóm nữ tử.

Hơn nữa A Âm học đàn rất tốt vì vậy với khóa này, bất luận là đi học hay đi thi A Âm đều không thấy khẩn trương hoặc lo lắng.

Sau khi A Âm với Thường Vân Hàm vào cửa, nhóm nữ tử đều đang ngồi luyện đàn.

Trên mặt các nàng phần lớn đều mang theo ý cười, thích ý lại tự tại, không có khẩn trương thái quá hoặc là lo lắng.

Chỉ có một người là khác so với những người xung quanh.

Vẻ mặt Ký Nhược Phù căng thẳng luyện tập hết sức dụng tâm chuyên chú.

Thậm chí Thường Vân Hàm đến bên cạnh nàng mà nàng cũng không phát hiện, một lòng tập trung vào cây đàn không chút phân tâm.

Thường Vân Hàm nhướng người sang A Âm bên này, nói: "Nhị biểu tỷ của muội luyện đàn như nhập ma chướng."

Lời này cũng không phải là trêu chọc mà là đang cảm phục.

Trong số các nàng tài đánh đàn của Ký Nhược Phù là tốt nhất, không phục không được.

A Âm cười nói: "Ngược lại muội đây cũng muốn được nhập ma chướng như vậy một lần.

Khổ nỗi tài nghệ không đủ vậy nên chỉ có thể hâm mộ mà thôi."

Lúc này vừa vặn Ký Nhược Phù đàn xuống âm cuối cùng rồi thu tay.

Nàng chỉ nghe thấy A Âm nói loáng thoáng mấy từ, liền hỏi: "Hâm mộ cái gì? Ma chướng cái gì?"

A Âm với Thường Vân Hàm liếc mắt nhìn nhau sau đó mím môi cười, không đáp lời nàng.

Ký Nhược Phù phải quấy A Âm một hồi.

A Âm mới cười liên tiếp khoát tay nói: "Được rồi! Được rồi! Nói cho tỷ biết là được." Dứt lời liền nói lại cho nàng nghe lời nói vừa rồi của hai người.

Gương mặt Ký Nhược Phù hơi phiếm hồng, cúi đầu gảy hai cái lên đàn nói: "Ta thích nhất là khóa học này nên đương nhiên sẽ dụng tâm hơn."

Nói xong nàng nhìn sang A Âm hỏi: "Ngược lại là muội đó, sao hôm nay lại cười nhiều hơn.

Vừa rồi muội tới muộn trong lúc đó gặp phải chuyện tốt gì sao?"

Nhắc tới chuyện này Thường Vân Hàm chỉ sợ A Âm sẽ nhớ tới chuyện vừa mới cãi vã với Ký Hành Châm, vội vàng đổi chủ đề: "Sao hôm nay Khương tiên sinh còn chưa tới? Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì rồi."

Lúc này ba người mới phát hiện đã qua giờ vào học nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Khương Thành Hiên.


Ký Nhược Phù vội hỏi A Âm: "Muội có biết tiên sinh xảy ra chuyện gì không?"

Ngày hôm trước vừa đúng là ngày nghỉ, bên nhà ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu Trình gia của A Âm có quan hệ rất tốt với bên Khương gia.

Nếu như bên Khương gia có chuyện gì thì có thể A Âm sẽ biết được một phần.

Nhưng đối với chuyện lần này A Âm cũng rất mờ mịt.

Dạo gần đây khi về phủ nàng cũng vẫn cố gắng ôn luyện, căn bản không rảnh quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Ngược lại Thường Vân Hàm nhớ tới một chuyện nhìn xung quanh thấy không có ai khác, mới nhỏ giọng nói: "Nghe nói Khương gia làm mai cho Khương tiên sinh, không biết chuyện hôm nay là có liên quan đến chuyện này không nữa?"

Mặc dù Khương Thành Hiên đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa thành thân.

Lúc trước đã từng đính hôn với một cô nương nhưng thân thể đối phương yếu đuối, mấy năm trước đây vẫn triền miên trên giường bệnh, hôn sự này đành lần lượt kéo dài.

Một năm trước cô nương kia không qua khỏi gia đình kia là nhà quen biết với Khương gia, vì vậy Khương gia cũng không lập tức mai mối cho Khương Thành Hiên nói là chờ qua một thời gian nữa.

Hiện giờ chuyện này đã trôi qua một năm cũng đã đến lúc.

Bởi vì hai nhà Trình gia với Khương gia có giao hảo nên ít nhiều gì A Âm cũng biết chút ít đến việc đính hôn của Khương Thành Hiên với gia đình cô nương kia.

Nhưng còn chuyện Khương gia đang tìm mối hôn sự cho hắn thì đây là lần đầu A Âm nghe nói, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao Thường tỷ tỷ lại biết được những chuyện này? Muội chưa từng nghe nói qua."

Theo lý thuyết thì quan hệ giữa hai nhà Trình gia và Khương gia tốt hơn, Thường gia đã biết chuyện thì mẫu thân cũng phải biết mới đúng chứ.

Vậy sao nàng chưa từng nghe mẫu thân đề cập tới?

"Muội tuổi còn nhỏ người trong nhà sao lại nói chuyện này với muội." Thường Vân Hàm vừa nghe A Âm hỏi đã biết nàng thắc mắc ở đâu, nên giải thích: "Ta đã đến tuổi thành thân thỉnh thoảng mẫu thân sẽ nói với ta những chuyện này nên ta mới biết được một chút."

Thường Vân Hàm đã đính hôn, hiện giờ đã tròn mười lăm tuổi vốn đã có thể xuất giá.

Chỉ là phủ Trấn Quốc Công muốn giữ nàng thêm hai năm nên đã thương nghị với đối phương đợi đến khi nàng mười bảy mới xuất giá.

Hiện giờ Thường Vân Hàm đang theo mẫu thân học xử lý sự vụ trong phủ và cách ứng xử mối quan hệ với người khác, mẫu thân thường xuyên nói với nàng những chuyện đối nhân xử thế nên từng thuận miệng nhắc đến chuyện này.

Hai người ở nơi này trò chuyện, trò chuyện một hồi mới phát hiện Ký Nhược Phù không tham dự vào đề tài này.

Quay sang nhìn Ký Nhược Phù thì phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt đang ngẩn người nhìn cây mai vàng ở ngoài cửa sổ đối diện.

"Ngươi làm sao vậy?" Thường Vân Hàm đẩy nàng một cái.

Toàn thân Ký Nhược Phù run lên hiển nhiên là bị kinh sợ.

Sau đó hồi thần cười khoát khoát tay nói: "Không có gì!" Rồi đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Các ngươi nhìn xem Khương tiên sinh tới rồi phải vào học thôi."

Rồi sau đó nàng đoan chánh yên lặng ngồi xuống chờ tiên sinh đến không chịu nói thêm một câu nào nữa.

Thường Vân Hàm với A Âm cũng nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình chờ.

"Thật là vạn phần xin lỗi!" Khương Thành Hiên vừa bước vào bên trong đã áy náy nói: "Hai ngày trước ta bị cảm lạnh, mấy ngày nay cũng không dậy nổi.

Hôm nay thức dậy hơi trễ đã làm chậm trễ khóa học, thật không phải."

Ký Nhược Phù lên tiếng hỏi: "Bệnh tình của tiên sinh đã khá hơn chưa? Có cần mời thái y tới đề khám cho tiên sinh hay không?"

"Chuyện này thì không cần, đa tạ Nhị công chúa." Khương Thành Hiên ôn hòa nói: "Chỉ là chút bệnh vặt thôi đã sắp khỏi hẳn rồi." Dứt lời thì mỉm cười nói: "Cũng không phải là vì bệnh chứng không, mà còn do ta lười biếng không thể dậy sớm."

Giọng Trịnh Huệ Nhiễm ở bên kia vang lên: "Thân thể của tiên sinh cũng không phải là làm bằng sắt.

Thỉnh thoảng sinh bệnh cũng là chuyện bình thường, người không nên tự trách."

Khương Thành Hiên nhìn nàng cười cười rồi ngồi xuống trước cây đàn bắt đầu giảng giải những điểm trọng yếu của bài hôm nay.

Sau khi kết thúc khóa học, Thường Vân Hàm và những người khác tự mình rời đi, còn Ký Nhược Phù vẫn không có trở về chỗ ở của mình, ngược lại đi theo A Âm đến Thanh Lan Tiểu Trúc nói là lát nữa có chuyện muốn nói với nàng.

Được được tới nửa đường đến chỗ có ít người, Ký Nhược Phù dẫn A Âm đến chỗ gốc cây ngô đồng nghỉ chân một lát rồi hỏi nhỏ: "Muội muội có thể giúp ta một chuyện hay không?"

A Âm không chút nghĩ ngợi lập tức nói: "Muội có thể giúp dĩ nhiên sẽ tận lực giúp!"

Ký Nhược Phù đối với nàng rất tốt tốt cứ như là tỷ muội ruột vậy.

Nếu như chuyện nàng có thể giúp thì đừng nói là một chuyện, mười chuyện hay mười mấy chuyện nàng cũng vui vẻ đồng ý.

Ký Nhược Phù cười nói: "Đã như vậy thì ta cũng không khách khí với muội nữa.

Ngày mai sau khi học xong ta muốn ra cung một chuyến đến Khương gia thăm tiên sinh.

Không biết muội có thể giúp ta nói với mẫu hậu một tiếng hay không?"

Câu kế tiếp có chút khó mở miệng, gương mặt Ký Nhược Phù đỏ ửng nói: "Ta chỉ là muốn nhờ muội… muội hãy nói với mẫu hậu là muội muốn đi thăm Khương tiên sinh, sau đó thì xin cho ta đi cùng với muội."

A Âm ngạc nhiên hỏi: "Tỷ tỷ muốn đi thăm vậy sao không nói thẳng với nương nương?"

Không phải là nàng không muốn giúp chuyện này chỉ vì nàng cảm thấy mặc dù Du Hoàng hậu là Hoàng hậu cao quý nhưng xưa nay luôn tôn kính các vị tiên sinh, Ký Nhược Phù không cần thiết phải kiêng dè với Du Hoàng hậu như vậy, nên nàng mới nói như vậy.

Ký Nhược Phù cắn môi, hỏi nhỏ: "Nếu ta tự nói mẫu hậu sẽ đồng ý sao?"

"Dĩ nhiên sẽ đồng ý." A Âm cười nói: "Khương tiên sinh dạy chúng ta lâu như vậy, tiên sinh mắc bệnh thân là học trò đi thăm là phải có chuyện gì được."

Ký Nhược Phù suy nghĩ một chút, rồi sau đó cười nói: "Mượn lời chúc lành của muội vậy thì ta sẽ đi hỏi thử ý tứ của mẫu hậu." Bổ sung thêm: "Chỉ là phải phiền toái muội đi theo ta một chuyến."

A Âm vốn cũng tính đi thăm Du Hoàng hậu đến thỉnh an bà, nghe vậy đương nhiên đồng ý.


Ai ngờ lúc hai người tới nơi thì đúng lúc gặp được Ký Hành Châm đến thỉnh an Du Hoàng hậu.

Tầm mắt của A Âm với Ký Hành Châm chạm nhau trong giây lát rồi lập tức tách ra.

A Âm tiến lên hành lễ thỉnh an Du Hoàng hậu rồi lại hành lễ với Ký Hành Châm.

Chỉ là lễ của nàng còn chưa xong Ký Hành Châm đã dùng vẻ mặt thản nhiên di chuyển sang bình hoa bên cạnh ngắm cành mai vàng mới được cắm vào, lễ này của A Âm không thể hoàn thành.

Mặc dù Ký Hành Châm là cố ý tránh ra không muốn nhận lễ của A Âm.

Nhưng người ngoài nhìn vào thì lại mang hàm nghĩa khác nhau rất nhiều.

Tất cả mọi người đều biết hiện tại mối quan hệ giữa Thái tử điện hạ với ngũ tiểu thư Du gia rất xa cách, thường ngày trên căn bản không gặp mặt nhau.

Tình cảnh như hiện giờ hai người có thể ở cùng một phòng là trăm năm khó gặp.

Vừa rồi ngũ tiểu thư Du gia hành lễ sợ là Thái tử điện hạ không muốn để ý tới nên mới xoay người tránh đi.

Du Hoàng hậu cũng nghĩ như vậy.

Du Hoàng hậu cũng không biết hai đứa bé này nháo loạn cái gì thấy hơi ngượng ngùng chỉ sợ A Âm khó chịu nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

Ký Nhược Phù liền ngồi xuống ở bên kia của Du Hoàng hậu, Du Hoàng hậu cười hỏi chuyện học tập của các nàng mấy ngày nay.

Ký Nhược Phù nói xong chuyện bài vở, đồng thời nói luôn chuyện mình muốn ra cung thăm bệnh với Du Hoàng hậu: "...!Khương tiên sinh dạy chúng ta đã lâu, bổn phận là học trò nên đi thăm mới phải.

Chỉ là thân phận của nữ nhi đặc thù không biết chuyến đi này có thích hợp không."

"Chuyện này thì có gì mà không thích hợp?" Du Hoàng hậu nói: "Mặc dù con thân là công chúa hoàng gia, thì vẫn phải nên tôn sư trọng đạo.

Thăm là phải thăm dẫn theo một ma ma đi cùng là được."

Ký Nhược Phù không ngờ tới Du hoàng hậu thật sự đồng ý, vui mừng liếc nhìn sang A Âm.

A Âm tặng cho nàng một nụ cười xán lạn.

Du Hoàng hậu hỏi: "A Âm cũng muốn đi sao?"

"Vâng!" A Âm cười nói: "Con muốn đi cùng với Phù tỷ tỷ." Hiện tại mỗi ngày Thường Vân Hàm đều phải đi theo mẫu thân học tập quản gia, không có rảnh đi cùng với Ký Nhược Phù chuyến này.

Thêm nữa Khương tiên sinh cũng đối với nàng rất tốt, nàng cũng nên đi thăm tiên sinh.

"Ừ." Du Hoàng hậu nói: "Hai tỷ muội các con đi cùng nhau có người làm bạn cũng tốt."

Ký Nhược Phù đang muốn nói với Du Hoàng hậu chuyện nên dẫn theo ma ma nào đi cùng, thì nghe thấy người thiếu niên ở một bên kia lên tiếng: "Nhị hoàng tỷ là muốn đến phủ của Khương Thám hoa sao?"

"Đúng vậy!" Ký Nhược Phù đáp lời, nghiêng đầu nhìn sang Ký Hành Châm.

Ký Hành Châm nói với nàng: "Khương đại nhân kỳ nghệ cao siêu ta đang suy nghĩ nếu có thời gian sẽ đến thỉnh giáo chỉ là luôn không có cơ hội.

Nếu như nhị hoàng tỷ muốn đi Khương gia thì không bằng chúng ta cùng đi.

Tỳ đi thăm Khương Thám hoa còn ta thì đi thỉnh giáo Khương đại nhân, không biết ý của mẫu hậu như thế nào?"

Câu trước là hắn nói với Ký Nhược Phù còn một câu cuối cùng là đang hỏi ý của Du Hoàng hậu.

Khương đại nhân trong lời của Ký Hành Châm, không phải là Khương Thành Hiên mà là phụ thân của Khương Thành Hiên.

Du Hoàng hậu tự ngẫm nghĩ thấy có Ký Hành Châm đi chung cũng tốt.

Hơn nữa, bọn nhỏ đã lớn cứ giữ mãi ở trong cung cũng không có ích lợi, thỉnh thoảng nên đi ra ngoài một chút sẽ tốt hơn.

"Vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi." Du Hoàng hậu giải quyết dứt khoát.

A Âm lặng lẽ nhìn Ký Hành Châm vừa vặn nhìn thấy tầm mắt của hắn đang thản nhiên nhìn qua hướng của nàng, sau đó bất động thanh sắc lảng đi.

Du Hoàng hậu thấy hôm nay mai vàng nở rộ, lập tức muốn cắm thêm vài bình hoa.

A Âm biết xưa nay hoa mai luôn hợp tâm ý của Du Hoàng hậu, nghe Du Hoàng hậu nói như vậy nàng liền chủ động đi chọn cành mai.

Còn Ký Nhược Phù thì ở lại trong phòng bàn chi tiết chuyện ngày mai xuất cung với Du Hoàng hậu.

Ký Hành Châm đứng ở bên cửa sổ đọc sách, tập viết, thỉnh thoảng đi ra ngoài nhìn ngắm một lát.

Một hồi sau hắn gác bút đặt sách vở xuống, nói cáo biệt với Du Hoàng hậu.

Thời điểm Ký Hành Châm đi ra khỏi phòng thì đúng lúc A Âm bước vào phòng.

Trong nháy mắt khi hai người đi lướt qua nhau, tay A Âm bị nhét vào một mảnh giấy.

Còn người thiếu niên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cứ nhìn thẳng phía trước, tựa như không hề có chuyện gì xảy ra.

A Âm thầm cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt bất động lặng lẽ giấu tờ giấy đi.

Đợi đến khi giao cành mai cho Đoàn ma ma bên cạnh Du Hoàng hậu, A Âm mới lặng lẽ đi tới một nơi yên lặng mở tờ giấy nhỏ kia ra xem.

Trên giấy không có nhiều chữ chỉ lát đát vài từ.

"Ngày mai ở Khương gia chờ ta tìm nàng."

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Ngày mai đã có thể gặp A Âm ~ thật là vui ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận