A Âm không biết vì sao Du Hoàng hậu giữ nàng lại, nhưng có thể cùng cô cô trò chuyện, nàng vẫn rất vui.
Đợi sau khi mọi người đều rời đi, hai chân ngắn cũn của A Âm lật đật chạy đến trước mặt Du Hoàng hậu, ngẩng đầu ân cần hỏi: "Cô cô có thấy khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Du Hoàng hậu vui mừng xoa xoa đầu A Âm, kéo nàng lại ngồi gần bên, cười hỏi: "Trên đường A Âm hồi kinh có vất vả không?"
"Đương nhiên là không vất vả ạ.
Trên đường đi rất vui."
A Âm biết gần đây Du Hoàng hậu thân thể không tốt nên lược bỏ những việc bôn ba mệt nhọc trên đường, chỉ kể Người nghe những chuyện thú vị mà thôi.
Lúc tiểu cô nương nói chuyện, ánh mắt sáng lấp lánh, miêu tả mọi việc rất sống động khiến người nghe như được tận mắt nhìn thấy.
Du Hoàng hậu càng nghe càng nhập tâm, ý cười trong mắt cũng càng ngày càng đậm.
Du Hoàng hậu lại hỏi nàng một số chuyện liên quan đến Giang Nam, A Âm trả lời rõ ràng từng chuyện.
"Giang Nam rất tốt." Nhắc tới chuyện này Du Hoàng hậu có chút buồn bã: "Năm đó ta đã từng đi một lần, chỉ tiếc là không nán lại được bao lâu đã phải hồi kinh."
Dứt lời, Hoàng hậu lại nói với A Âm một số chuyện vặt vãnh, lúc này mới để nàng đi ngự vườn hoa tìm những người khác chơi.
Nhìn bóng lưng A Âm, suy nghĩ của Du Hoàng hậu từ từ bay xa.
Hôm nay bà cố ý muốn A Âm tới đây một chuyến, đương nhiên là liên quan đến chuyện hơn ba năm trước.
Khi đó Du Chính Minh vẫn chưa đi đến Giang Nam, cả ba phòng Du gia đều ở tại kinh thành.
Mùa hè năm ấy Ký Hành Châm đột nhiên phát bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, mấy ngày liên tiếp cứ sốt cao không giảm.
Việc này khiến hoàng hậu vô cùng sầu lo, phân phó thái y thay phiên trông chừng chẩn đoán, nhưng bệnh tình Ký Hành Châm vẫn không có chuyển biến, ngược lại còn chuyển nặng.
Người Ký Hành Châm nóng như thiêu đốt, các thái y cũng lắc đầu chỉ nói trời đất phù hộ hy vọng thái tử có thể vượt qua.
Sau khi Du hoàng hậu nghe bẩm báo thì ngất tại chỗ.
Du lão thái gia cùng lão phu nhân lo lắng không thôi, cho người vào cung thăm hỏi.
Vừa khéo chính là tam lão gia cùng tam phu nhân đi thăm, còn dẫn A Âm đi theo.
Lúc ba người đến nơi, Du Hoàng hậu đã tỉnh lại.
Bà chỉ sợ cả nhà Du Chính Minh bị lây bệnh, nên không cho bọn họ vào giường thăm, thậm chí còn không cho bọn họ vào phòng Ký Hành Châm.
Nhưng đang lúc Du Hoàng hậu và Du Chính Minh nói chuyện, Đoàn ma ma vội vã chạy tới bẩm báo, nói là ngũ tiểu thư chạy đến điện của thái tử điện hạ, bọn họ muốn ngăn cũng không được.
Cung nhân canh cửa sợ ầm ĩ đến thái tử, không dám ngăn cản tranh chấp với ngũ tiểu thư, đành chạy đến cầu xin ý chỉ của Hoàng hậu.
Du Hoàng hậu cùng phu thê Du Chính Minh vội vàng đi tới điện của thái tử, tới nơi lại thấy A Âm đang ghé vào bên giường Ký Hành Châm, như đang trò chuyện cùng thái tử.
Trình thị sợ A Âm cũng nhiễm bệnh nặng như thái tử liền khiển trách A Âm một phen rồi vội vàng kéo nàng ra khỏi phòng.
Nhắc tới cũng thật kỳ diệu, một khắc đó, bệnh của Ký Hành Châm lại chuyển biến tốt hơn.
Đầu tiên là hạ sốt sau đó dần dần hồi phục hoàn toàn.
Về sau Du Hoàng hậu hỏi chuyện này, Ký Hành Châm chỉ nói là A Âm đút vào miệng hắn một lá trà còn lại thì hắn không biết.
Mặc dù lá trà đó chỉ là trò đùa của tiểu cô nương, nhưng bất kể như thế nào thì cũng là A Âm mang đến phúc khí khiến cho thái tử có thể khỏi bệnh.
Dù A Âm đánh bậy đánh bạ lại có thể giúp một tay đuổi đi bệnh tật, Du Hoàng hậu cũng mặc định chuyện đó là do A Âm giúp đỡ.
Cho nên Du Hoàng hậu muốn cầu xin Bệ hạ phong cho A Âm phong hào Hương Quân ban thưởng cho nàng đất phong.
Nhưng nếu bấy giờ lập tức làm chuyện này lại không phù hợp.
Du Hoàng hậu đành gác lại chuyện này, kết quả mùa đông năm ấy Du Chính Minh lại bị điều đi Giang Nam, A Âm đương nhiên cũng phải đi theo.
Hôm nay tiểu cô nương trở lại, Du Hoàng hậu liền nhớ đến chuyện này.
Nhưng hôm nay, sau khi gặp lại, Du Hoàng hậu bộc phát hứng khởi, cảm thấy chỉ phong cho A Âm phong hào Hương Quân là không đủ, định thương lượng với hoàng thượng, xem thử có thể ban phong hào Huyện Quân hay không.
Mặc dù A Âm rất thích đến ngự hoa viên chơi nhưng nghĩ đến Ký Hành Châm cũng ở đó, nàng lại chần chừ.
Tên kia nhìn thì hào hoa phong nhã nhưng bên trong thì rất đạo mạo.
Không trêu chọc hắn thì không sao, một khi đã chọc phải hắn thì sẽ không có quả ngon mà ăn.
Dù sao cảnh sắc trong cung đều đẹp, không bằng đi dạo trên đường là có thể tránh mặt hắn thêm chút.
Nghĩ như vậy A Âm bước chậm lại, đang phân vân có nên chuyển sang đường khác hay không, tránh cho đường này quá ngắn không kéo dài được thời gian.
Đang lúc nàng do dự nên rẽ ngã nào thì ở một đầu ngã rẽ khác chợt xuất hiện đoàn người nghiêm trang đi về hướng này.
Thiếu niên kia khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người trung bình, khuôn mặt mang theo ý cười, nhìn qua hết sức bình dị gần gũi.
A Âm nhận ra là đại hoàng tử Ký Phù, vạn phần không muốn chạm mặt, vì vậy quả quyết tiếp tục đi theo hướng mình đang đi.
Hơn nữa còn cố ý bước nhanh hơn, tránh việc đối phương đi nhanh mà gặp phải.
Kết quả không để ý lại đi quá nhanh, chớp mắt đã đến ngự hoa viên.
Ngự hoa viên tràn đầy xuân sắc, hoa mai nở rộ.
Ký Hành Châm ung dung bước đi thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về đằng sau.
Hắn biết thân thể mẫu hậu không tốt, đáng lý thời gian trò chuyện cũng không được lâu, nên tiểu nha đầu cũng sẽ nhanh qua đây.
Nhưng đợi hồi lâu vẫn chưa thấy, hắn dặn dò người hầu bên cạnh mấy câu rồi đi qua bên đó xem.
Mới vừa phân phó người hầu xong, chưa kịp rời đi, Ký Hành Châm đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn lấp ló bên ngoài.
Thấy nàng đã đến, hắn không lo lắng nữa thu hồi mệnh lệnh đã phân phó, Ký Hành Châm ung dung chậm rãi bước về phía trước.
Du Thiên Lan nhỏ giọng nói với Du Thiên Tuyết: "Tỷ tỷ, tỷ nhìn kì, mới vừa rồi thái tử điện hạ còn lạnh lùng như băng, còn bây giờ lại như xuân về hoa nở.
Tỷ nói thử xem là chuyện gì?"
Du Thiên Tuyết cảm thấy ngại vì muội muội nói hơi lớn cho nàng một ánh mắt cảnh cáo.
Sau đó nàng nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía nhìn thấy hoa mai ở xung quanh, trong lòng nảy ra một ý.
Thái tử tính tình trầm tĩnh lạnh nhạt, làm nàng thấy hắn như hoa mai này, cao ngạo lại thanh nhã.
Không lẽ hắn nhìn thấy hoa mai nên cao hứng?
Du Thiên Tuyết thầm phấn khởi, kiềm chế sự vui sướng trong lòng, cố gắng để cho thanh âm của mình thật tự nhiên: "Hương mai tràn ngập bốn phía thấm vào ruột gan.
Ở một nơi tao nhã thế này thì tâm tình tự nhiên sẽ khoan khoái."
Nàng cố ý gia tăng âm lượng nói ra lời này, bất kể vừa rồi thái tử có nghe hay không nghe thấy lời của Du Thiên Lan thì lời này của nàng đều thỏa đáng.
Nếu thái tử nghe thấy câu nói của Du Thiên Lan thì là nàng đang giúp Du Thiên Lan giải thích với thái tử.
Còn nếu thái tử không nghe thấy, thì là nàng đang tự cảm khái nói vậy cũng hợp tâm ý hắn.
Thế nào cũng tốt.
Du Thiên Tuyết vì có chút khẩn trương nên siết chặt hai tay, vội vàng giấu vào ống tay áo, tránh bị người khác phát hiện, lại hơi cúi thấp đầu bày ra tư thái nhu hòa, kính cẩn.
Du Hàm cảm thấy Du Thiên Tuyết có chút thất lễ, không vui quay đầu lại nhìn nàng.
Thì thấy nàng đang cúi đầu như đã biết lỗi sai nên không nói gì thêm nữa, chỉ có thể buông tiếng thở dài.
Ký Hành Châm nghe thấy lời của Du Thiên Tuyết, theo phản xạ nghiêng đầu nhìn thử, thấy xung quanh lục mai nở rộ rất đẹp, động lòng, đưa tay ngắt một cành mai.
Trong tay hắn cầm cành lục mai lại nhìn sang phía cửa viện.
Một bóng dáng nho nhỏ đang đứng sát bên kia tường, chắc là đang tính toán cách vòng qua chỗ này của bọn họ đi đến chỗ khác.
Ký Hành Châm biết ở tiểu viện nha đầu đứng có một bụi hồng mai vừa nở.
Nhưng hắn nhớ rõ là tiểu nha đầu này thích nhất là lục mai.
Vậy sao lại không đến nơi này ngắm lục mai mà đi vào viện hồng mai kia?
Nghĩ tới nghĩ lui, Ký Hành Châm đột nhiên hiểu ra, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Mặc dù tính cách trầm ổn nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé mười tuổi.
Thấy dáng vẻ cố tình xa cách của A Âm, lòng hắn không mấy dễ chịu.
Quan hệ của nàng với các ca ca trong nhà luôn rất tốt.
Còn hắn, trong đầu chỉ nhận thức mỗi mình nàng, nàng lại không để vào mắt.
Hắn có chỗ nào không bằng Du Lâm Sâm và Du Lâm An?
Tại sao tiểu nha đầu chỉ thích hai ca ca kia nàng, mà không thích hắn?
Ký Hành Châm lại ném cành lục mai kia đi.
Vô tình, cành mai kia lại rơi vào bên cạnh Du Thiên Tuyết với Du Thiên Lan.
Du Thiên Lan bất ngờ bị dọa sợ, hô lên một tiếng vội vàng chạy qua bên cạnh, ôm lấy cánh tay Du Ly không buông.
Du Thiên Tuyết đè nén niềm vui sướng trong lòng, cúi người nhặt cành mai lên.
Cành lục mai này vừa nhìn đã biết là được tỉ mỉ chọn lựa, hoa mai trên cành vừa nở, hình dáng cành cũng đẹp.
Cầm ở trong tay rất đẹp mắt, cắm ở trong bình cũng không tệ.
Du Thiên Tuyết khẳng định lời mình vừa nói là chính xác.
Tính ra thì các nàng và thái tử cũng đã gặp nhau không ít lần, chỉ là tính tình thái tử lạnh nhạt rất ít nói chuyện với các nàng.
Nàng lấy dũng khí tiến lên, chơi đùa với cành mai kia, kèm theo giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ: "Thái tử điện hạ có muốn thưởng trà không? Hay để ta pha trà cho điện hạ?"
Nói vậy khiến Ký Hành Châm nghĩ đến chuyện lúc nãy mình pha trà cho tiểu nha đầu kia.
Uổng công hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng lại không cảm kích.
Vì vậy tâm tình càng kém hơn, lạnh lùng nói: "Ngươi biết pha trà sao?"
Giọng nói của hắn lạnh lẽo làm cho Du Thiên Tuyết hơi ngập ngừng, có chút do dự nói: "Vâng, nhưng tài sơ học thiển, chỉ biết một chút thôi, nếu có thất lễ mong thái tử điện hạ bỏ qua."
Nói đến đây, đừng nói là Ký Hành Châm ngay cả Du Hàm cũng phát hiện ra Du Thiên Tuyết đang cố ý lấy lòng.
Du Hàm quát khẽ: "Nhị muội muội!"
Du Thiên Tuyết nhìn cành mai trước mắt, không chịu lùi bước, tiếp tục hỏi Ký Hành Châm: "Thái tử điện hạ có muốn thưởng trà hay không?"
Mặc dù trong lòng Ký Hành Châm đang mất hứng nhưng bởi vì giáo dưỡng từ nhỏ khiến hắn khống chế rất tốt không bộc lộ ra mặt.
Nhưng hắn bình sinh ghét nhất kiểu người nịnh bợ như vậy, nhìn người họ hàng không thân này, hắn chán ghét, giễu cợt nhẹ giọng nói: "Nếu đã tài sơ học thiển thì không cần bêu xấu.
Tránh cho....!"
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn thoáng qua, liền đổi chủ đề: "Bánh bao! Tới đây cho ta!"
Bóng dáng nhỏ nhắn hoảng sợ cuối cùng dừng lại.
Ký Hành Châm biết nàng nghe thấy, tâm tình tốt lên, cười nhẹ, chậm rãi nói: "Bánh bao, Bổn điện hạ muốn uống trà, nàng nhanh tới đây pha trà cho bổn điện hạ."