Bánh bao...
Toàn thân A Âm cứng đờ, bước chân dừng lại, chầm chậm xoay người.
Nhìn các tỷ muội ở phía xa xa vẻ mặt khác nhau, khóc không ra nước mắt.
Nàng đặc biệt thích ăn bánh bao hoàng kim (*)
Nàng rất kén ăn, bánh bao hoàng kim cũng phải là mùi vị chính gốc mới được.
Nhưng món bánh này lại là đặc sản ở vùng phía nam, ở kinh thành không ăn được, làm nàng hết sức nhớ nhung.
Về sau hoàng thượng chiêu gọi ngự trù làm các món ăn phía Nam.
Ngày đó, đúng lúc nàng vào cung thì ngự trù làm bánh bao hoàng kim, lại vừa khéo là mùi vị mà nàng thích nhất.
Không khống chế được, nàng ăn liền ba cái.
Lúc đó Ký Hành Châm lớn hơn nàng bốn tuổi lại chỉ ăn được hai cái, vì hắn không thích ăn ngọt.
Kết quả từ đó về sau hắn cứ gặp nàng lại kêu "Bánh bao", vì nàng thích bánh bao, thêm nữa da nàng lại trắng, lúc chân mày nhíu lại đặc biệt giống như nếp gấp trên bánh bao...
Đây lại chính là một trong những nguyên nhân quan trọng vì sao A Âm không thể chung sống hòa thuận với Ký Hành Châm.
Hai người luôn luôn bất hòa.
Trời sanh khó giải.
A Âm chầm chậm bước tới từng bước, đôi giày gấm đen kia lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, nàng mới ngẩng đầu cười đáp: "Điện hạ, sợ là không thể."
Nghe nàng nói câu "Không thể", Ký Hành Châm mới nhớ ra ý nàng là chuyện hắn kêu nàng pha trà, nhếch mày cười hỏi: "Sao lại không thể?"
A Âm nở nụ cười, cất giọng mềm mại: "Ta còn nhỏ thế này làm sao học được tài nghệ cao siêu như pha trà."
Du Thiên Lan định nói rõ ràng hai ngày trước lúc mới về nàng nhìn thấy A Âm đang pha trà mà.
Mặc dù tài nghệ không tính là đặc biệt tốt nhưng mà vẫn có hương có sắc.
Nhưng lời sắp ra đến miệng lại bị ánh mắt của Du Hàm ngăn cản, sau cùng nàng sờ sờ mũi không nói gì.
Ký Hành Châm cũng không trông cậy vào việc một nha đầu sáu tuổi có thể làm chuyện đòi hỏi kỹ thuật này, hắn giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng nói: "Vậy thì bưng tới đây cho ta một chén trà."
Biết nàng được nuông chiều lớn lên, hắn nhẹ giọng khuyên bảo: "Nàng đến chỗ nha hoàn rót cho ta một chung trà mang đến đây là được."
Vừa rồi A Âm cúi đầu không kịp phòng bị, thình lình bị hắn xoa đầu.
Đến lúc phản ứng kịp lập tức nghiêng đầu tránh đi, kết quả vừa mới dịch chuyển thì tay của hắn cũng chuyển theo.
Lòng nàng trào dâng bi thương.
Vóc dáng này của nàng không cách nào vượt qua hắn được.
Thân hình hắn cao như vậy, còn vóc dáng của nàng so với bạn cùng lứa thì tương đối nhỏ nhắn, làm tạo động tác này của hắn rất thuận tay.
Nhớ ngày đó hắn túm hư kiểu tóc của nàng làm hại nàng phải nhờ Đoàn ma ma giúp nàng vấn lại.
Vì vậy bây giờ hễ vào cung nàng sẽ thắt tóc đuôi sam.
Ai ngờ hắn chê thắt bím khó coi, cứ tháo bím tóc của nàng ra.
Chuyện này cũng thôi đi, hắn còn tịch thu luôn dây buộc tóc của nàng.
Về sau càng ngày càng nghiêm trọng hơn, bất kể là nàng cài, cột, gắn cái gì trên đầu đều không giữ qua một canh giờ đã bị hắn tịch thu...
Người này thật sự cực kỳ xấu xa, hư hỏng, bại hoại.
A Âm không để ý tới hắn, hừ nhẹ nói: "Ta không đi."
Ký Hành Châm sớm biết nàng sẽ nói vậy, âm thầm mừng rỡ, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói ôn hòa: "Không chịu cũng không sao hết.
Vậy đi theo bổn thái tử, ta sẽ dạy nàng."
Nói xong hắn dẫn đầu chậm rãi đi về phía trước.
A Âm ngượng ngùng nhìn Du Hàm cười cười, không cam tâm tình nguyện chậm chạp bước theo.
Ở đây đã cách xa mọi người A Âm lười cho hắn mặt mũi, quay đầu chạy đi chơi.
Ký Hành Châm phản ứng rất nhanh bắt lấy cánh tay nàng hỏi: "Ta chưa dạy mà nàng chạy đi đâu?" Không nói thêm lời nào nữa, kéo nàng đến bên cạnh Noãn các.
Ký Hành Châm vốn muốn dẫn nàng đến Đông cung xem.
Hắn mười tuổi đã có thể đơn độc cai quản cả một cung điện, hơn nữa, ở Đông cung hắn còn có mấy huynh đệ thân phận rất tôn quý.
Nàng vừa trở lại kinh thành vẫn chưa gặp qua.
Chẳng qua hắn có tính toán giỏi thế nào đi chăng nữa thì nha đầu này cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời, thật là hết cách.
Hắn từ bỏ ý định, chỉ dẫn nàng sang một viện khác ở gần đó.
Nói chuyện nãy giờ, lúc này đã cảm thấy khô cổ.
Hắn liền phân phó nha hoàn mang bộ trà cụ tới, tự mình pha trà.
"Đừng có giận dỗi!" Ký Hành Châm rót chén trà đầu cho A Âm: "Không phải thấy ở đó không thú vị sao?"
Hắn biết nàng có thể hiểu ý hắn nên cũng không giải thích nhiều thêm.
A Âm biết ý hắn là đang lấy cớ cho nàng thoát thân, cảm giác như mình bị mua chuộc.
Nhưng trà hắn pha lại rất ngon, nàng đành bất đắc dĩ đón nhận.
"Ừm." Nàng thuận miệng đáp một tiếng.
"Hôm khác nàng vào cung, ta sẽ pha trà khác ngon hơn cho nàng thưởng thức.
Bây giờ lá trà cùng với nước đều là tùy tiện lấy ở gần đây, ta lười phải tốn công phu."
Tay Ký Hành Châm vén ống tay áo bên phải, rót thêm trà vào chung của nàng: "Ba năm nay ta luôn đi theo tiên sinh học tập không ít, đợi đến lúc đó nàng xem thử tài nghệ của ta có tiến bộ hơn không."
"Ừm." A Âm gật đầu đáp: "Được thôi."
Nàng âm thầm học pha trà chính là để phòng ngừa.
Ký Hành Châm ngoại trừ tính cách hay thay đổi và tính khí chẳng ra làm sao ra thì mọi mặt còn lại đều rất tốt.
Đa tài đa nghệ, dụng tâm khổ luyện, rất ra dáng nam tử trưởng thành.
A Âm ngẩng đầu nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mắt.
Dáng vẻ không thể chê, rất bổ mắt.
Chỉ là tật xấu của hắn rất chết người.
A Âm vì đề phòng hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn so tài với nàng, nên ba năm nay, hắn học cái gì thì nàng cũng sẽ học cái đó.
Ví như là pha trà.
Năm đó hắn chỉ mới bảy tuổi, nhưng trà nghệ của hắn đã khá thông thạo.
Mặc dù chưa đạt đến trình độ thượng thừa nhưng trà lúc đó đã rất có hương sắc.
Lúc này khẳng định so với trước kia càng lợi hại hơn.
Nàng không trông mong mình có thể thắng hắn nhưng ít ra không để thua quá khó coi.
Hai người ở chỗ này trong chốc lát rồi cùng nhau trở về cung của Du Hoàng hậu.
Lúc này các tỷ muội Du gia đã có mặt đầy đủ.
Thấy hai người đến sau, các cô nương đứng dậy hành lễ với Ký Hành Châm.
Ký Hành Châm tùy ý đáp một tiếng rồi đi đến bên cạnh Du Hoàng hậu.
Du Hoàng hậu trách hắn: "Làm gì không nói tiếng nào đã đi rồi? Còn để mặc các tỷ muội ở đó." Quan trọng nhất là chưa nói được mấy câu với Du Hàm.
"Dẫn ngũ muội muội đi uống trà." Ký Hành Châm nói.
Nhắc tới chuyện này, A Âm liền mượn lý do trả đũa hắn, mách với Du Hoàng hậu: "Cô cô, thái tử điện hạ khát nước lại sai con đi bưng trà."
Ký Hành Châm nhìn nàng, như cười như không.
Vẻ mặt A Âm bình tĩnh.
Ai bảo hắn ở trước mặt mọi người gọi nàng là bánh bao? Không thể nhẫn nhịn được!
Du Hoàng hậu ngắt một đóa hoa mai ở bình bên cạnh, gọi A Âm đến cài cành hoa lên cho nàng rồi nói: "Biểu ca này của con thỉnh thoảng rất không có nguyên tắc, con hãy khoan dung cho nó nhiều hơn."
Nhìn lại thấy Du Hàm đang ở đây, bà nói như vậy không phải sẽ khiến Du Hàm cảm thấy Ký Hành Châm còn trẻ, không hiểu chuyện sao? Du hoàng hậu liền nói thêm: "Nhưng mà thường ngày thái tử rất hiểu chuyện."
A Âm gật đầu đồng ý: "Thái tử điện hạ vẫn luôn rất tốt.
Lúc trước thái tử còn pha trà cho con uống."
"Phải vậy chứ." Du Hoàng hậu hiểu lời A Âm nói là chỉ thời điểm ăn điểm tâm khi nãy, mỉm cười nói: "Hai huynh muội các con phải chiếu cố lẫn nhau thật tốt." Sau khi cho A Âm trở về chỗ ngồi, Hoàng hậu phủi phủi bụi bặm trên vạt áo cho Ký Hành Châm rồi dặn dò: "Con đừng có khi dễ ngũ muội muội."
"Nhi tử nào dám khi dễ nàng." Ký Hành Châm cười nhạt: "Đều là nàng khi dễ con."
Du Thiên Lan bĩu môi nói nhỏ: "Ngũ muội nhát gan như vậy nào khi dễ được ngài."
Nàng đã hạ thấp giọng nói, nào ngờ lúc này không có ai nói chuyện trong điện yên tĩnh không một tiếng động, giọng nói của nàng lại trở nên hơi lớn, vừa vặn mọi người đều nghe thấy.
Ký Hành Châm liếc nhìn nàng hai mắt lạnh lùng.
Du Thiên Lan khẩn trương muốn khóc.
A Âm nhịn không được, kéo tay Du Thiên Lan nói: "Tứ tỷ tỷ đừng sợ, thái tử điện hạ là người rất tốt, người chỉ đùa giỡn với tỷ thôi."
Ánh mắt Ký Hành Châm thoáng trở nên ấm áp.
Du Thiên Lan khụt khịt mũi nén nước mắt.
Du Thiên Tuyết trước đó đã cảm thấy buồn bực, lúc này lại thấy bầu không khí xung quanh muội muội và thái tử có chút bất thường, không nhịn được quát nhẹ Du Thiên Lan: "Toàn nói lung tung!"
Du Hàm cảm thấy quá mức thất lễ, kéo cánh tay Du Thiên Tuyết.
Du Thiên Tuyết liền sực nhớ ở đây còn có Du Hoàng hậu với Ký Hành Châm, vội vàng im lặng.
Nhìn một màn này, trong lòng Du hoàng hậu cũng tự có cân nhắc.
Đoàn ma ma đứng ở cách đó không xa, mặc dù không nghe rõ toàn bộ câu chuyện giữa các vị tiểu thư và thái tử nhưng vẫn hiểu được đại khái.
Đối với Du Thiên Tuyết làm việc lỗ mãng và Du Hàm biết lấy đại cục làm trọng, Du hoàng hậu hiểu rõ trong lòng.
Giờ phút này so sánh hai tỷ muội với nhau, Du hoàng hậu càng thêm tán thưởng Du Hàm.
Dùng xong ngự thiện lại nói một vài chuyện vặt, thấy thời gian không còn sớm nữa, nữ tử cần phải về nhà sớm nên Du Hoàng hậu cũng không giữ các nàng ở lâu, sau khi dặn dò một phen, phân phó cung nhân chuẩn bị kiệu đưa các nàng ra xe ngựa hồi phủ.
Du Hoàng hậu ban thưởng vài món cho các nàng.
Mỗi người hai chiếc châu hoa, một đôi khuyên tai bạch ngọc.
Châu hoa cơ bản đều cùng một dạng, còn khuyên tai thì không, loại ngọc của Du Hàm với A Âm thì trong suốt hơn, chất lượng tốt hơn.
Hai người các nàng ở nhà, một người là trưởng nữ, một người là út nữ, những người còn lại mặc dù trong lòng không mấy dễ chịu, nhưng cũng không thể ý kiến.
Tỷ muội Du gia đang từ biệt Du Hoàng hậu thì Ký Hành Châm vẫy vẫy tay với A Âm.
Nàng quay sang, thấy không ai chú ý đến mình, mới thong thả đi đến trước mặt Ký Hành Châm, cảnh giác hỏi: "Điện hạ có gì phân phó?"
Ký Hành Châm liếc nàng một cái, cầm cái túi nhỏ từ nha hoàn đặt vào trong tay nàng nói: "Đây tặng cho nàng cầm theo ăn trên đường."
Mặc dù chưa mở túi ra nhưng đã cảm nhận được đồ bên trong nóng hổi.
Nhiệt độ xuyên thấu qua chiếc túi truyền tới lòng bàn tay không tính là nóng, lại có thể làm ấm tay.
A Âm nâng nâng cái túi, mùi thơm thoang thoảng bay ra, nàng vừa ngửi đã biết ngay là bánh bao hoàng kim của ngự trù làm.
Vẻ mặt A Âm mừng rỡ, vừa định nói cám ơn, ai ngờ lúc này Ký Hành Châm thấy không ai chú ý, mắt phượng nhếch lên, cười khẽ, nhìn nàng, tạo khẩu hình miệng nói hai chữ:
Bánh bao!
Hai chữ này ý chỉ cái gì, trong lòng A Âm rõ nhất, đương nhiên là không phải chỉ món ăn trong túi này.
Sắc mặt nàng tối sầm lại, một chút cảm kích vừa dấy lên trong lòng đều bị ngọn lửa thiêu cháy trong chớp mắt.
Nàng hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến hắn nữa.