Ngõ nhỏ Hằng Thuận chỉ có hai tòa phủ đệ, một là Sở gia, còn một là Lương gia.
Sở Kiều vòng qua nửa con đường quay về Lương phủ.
Nguyên bản đình viện Lương phủ có một gốc kim quế, trước đó vì thiếu chi phí, Sở Kiều và Lương Ôn đã làm chủ bán cây hoa quế kia đi.
Mà người mua chính là Nhị ca, Sở Viễn.
Thật sự Sở Kiều không rõ, sao Nhị ca lại coi trọng một tiểu quả phụ? Lần trước hắn mua cây hoa quế là giả, chạy tới trêu chọc nàng mới là thật sự...
Mà thôi, về sau nhất định phải cách xa Nhị ca một chút, nếu ngày nào đó bị hắn ép, nàng đảm bảo sẽ bị lộ thân phận.
Trở lại phủ, Lương Ôn chặn nàng ở đường mòn, “Như Ngọc, thế nào? Sở gia có đồng ý nói tốt cho muội không?”
Trong hai năm Sở Kiều trùng sinh, Sở gia thường thường giúp đỡ Lương gia, nhưng thời gian ngày một dài, chung quy đây cũng không phải biện pháp.
Mới vừa Nhị ca cũng nói, chuyện lần này, hắn cũng không giúp được.
Vẻ mặt thất lạc của Sở Kiều đã nói rõ kết quả, Lương Ôn lôi kéo nàng sang một bên nói chuyện, “Như Ngọc a, bất luận thế nào chuyện này cũng phải giải quyết sớm, nay Vân Dực và Vân Kỳ cũng là con của muội, ngày sai hai ca nhi có tiền đồ, người làm nương là muội cũng có chỗ dựa vào a.”
Lương Ôn vòng đi vòng lại cường điệu tình hình gần đây cho Sở Kiều.
Sở Kiểu đang nghĩ làm thế nào để thoát thân trước, ý niệm đầu tiên của nàng là sống sót cho tốt, đương nhiên nàng cũng hiểu đạo lý nhất vinh câu vinh.
Lúc trước khi còn là Hoàng Thái Hậu, nàng và Viêm Đế cũng là ‘mẹ con đồng tâm’ mới có thể miễn cưỡng bình yên vượt qua mười năm đằng đẵng.
Nếu đời này bị vây ở Lương gia như vậy, ngày khác hai đứa con riêng trở nên nổi bật, ngày tháng của Sở Kiều đúng là có thể khá hơn một chút.
Nàng nói: “Sở gia không hẳn có thể giúp được, còn nữa, Trấn Quốc Công đang viễn chinh bên ngoài, ta cũng không thể đi làm phiền trưởng công tử Sở gia, về phần Nhị công tử….”
Đến cùng Sở Kiều cũng không muốn chửi bới Nhị ca nhà mình, nên không nói tiếp.
Chợt, nàng lại nói một câu, “Đại tỷ, nếu không ngày mai ta mang theo Vân Dực, Vân Kỳ đi Trình phủ một chuyến? Nói đến cũng cũng là Sở gia chúng ta đánh người ta trước, mà bất luận rốt cuộc Trình gia có thái độ gì, tạ lỗi là không thể tránh khỏi.”
Kỳ thật, trong lòng Sở Kiều rất rõ ràng, già trẻ lớn bé của Lương gia, trong đó bao gồm cả chính nàng đều không phải là người tuân thủ đạo nghĩa gì.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng cũng cảm thấy công tử Trình gia bị đánh là do hắn tự tìm.
Nếu theo tính tình nàng đời trước, khẳng định cũng là đánh trước rồi lại nói.
Nhưng nay Lương gia thế nhược, cả nhà ‘cô nhi quả phụ’, đối mặt với cường quyền, làm sao có thể không cúi đầu?
Lương Ôn im nặng, nàng ấy lớn hơn Lương Thời hai tuổi, nay đã gần ba mươi tuổi, tuy tướng mạo thanh lệ, nhưng lại là phụ nhân không thể sinh dục, dường như ngày sau không có khả năng tái giá.
Lương Ôn còn ngóng trông hai huynh đệ Vân Dực, Vân Kỳ có thể sớm lên như diều gặp gió hơn cả Sở Kiều.
Suy nghĩ giây lát, Lương Ôn nói: “Cũng được, Như Ngọc a, khó khăn cho muội.” Nàng ấy vỗ vỗ mu bàn tay Sở Kiều.
Hai năm trước Sở Kiều còn rất lo lắng Lương Ôn sẽ nhận ra nàng.
Hai người các nàng từng là khuê mật không có gì giấu nhau, lúc trước nếu hai nhà làm có ý kết thân, khẳng định đối phương sẽ ủng hộ, có thể nói là thân càng thêm thân.
Trong hai năm qua trong nhiều lúc vô ý Sở Kiều đã để lộ sơ hở nhưng chưa bao giờ Lương Ôn nhìn ra đầu mối.
Không biết là do nàng giả bộ quá giống? Hay là Lương Ôn đã sớm quên nàng?
Xuất phát từ tò mò, Sở Kiều hỏi một câu đơn giản, “Đại tỷ, ta nghe nói vị Hoàng Thái Hậu của Sở gia ở cách vách từng là bạn cũ của tỷ?”
Nhớ đến cố nhân, đầu tiên Lương Ôn thở dài một tiếng, Hoàng Thái Hậu rất được Viêm Đế kính trọng, cho dù nàng đã chết hai năm, Viêm Đế vẫn không nỡ hạ táng, thi thể Hoàng Thái Hậu vẫn được bảo quản đóng băng trong thạch anh ở Khôn Thọ Cung.
Đại thần trong triều từng đề nghị hạ táng, nhưng Viêm Đế mượn nhiều lí do, chạm chạp không chịu đem thi thể của nàng vào hoàng lăng.
Lương Ôn hạ thấp âm thanh, trộm nói một câu, “Như Ngọc, muội cẩn thận một chút, việc này há là việc nhà chúng ta có thể vọng nghị? Muội vạn lần đừng đề cập đến Thái Hậu nương nương trước mặt mẫu thân, muội biết chưa?”
Sở Kiều nghe lời ấy, vẫn không hiểu.
Khi nàng còn nhỏ thường xuyên sang Lương gia chơi đùa, Lương lão thái thái rất thích nàng, còn từng muốn hai nhà kết thân.
Sao nay lại không thể nhắc đến?
Lương Ôn nhìn mặt nhỏ của nàng, lại nói: “Những cái này đều là chuyện cũ năm xưa, không nhắc tới cũng vậy, tóm lại mẫu thân đem cái chết của Nhị đệ đổ lên đầu Hoàng Thái Hậu!”
Sở Kiều cứng đờ.
Lương Thời chết, can hệ gì đến nàng?
Rõ ràng nàng chết trước Lương Thời!
Lương Ôn nói xong cho rằng Sở Kiều sợ hãi, nói: “Muội cũng không cần sợ hãi quá mức, tóm lại nhớ lấy không thể nhắc tới Hoàng Thái Hậu ở trong nhà.”
Nghe lời này của Lương Ôn, cả đêm Sở Kiều không thể ngủ yên.
Thật sự nàng không nghĩ ra, Lương Thời chết, sao có thể dính dáng nửa phần đến nàng?
Cả đêm này, Sở Kiều đạp bài vị của Lương Thời xuống giường, động tĩnh quấy nhiễu đến A Phúc đang ngủ.
Từ nhỏ đến lớn Sở Kiều đều hay sợ bóng sợ gió, cho dù nay thân phận của nàng là Nhan Như Ngọc, ban đêm vẫn cần phải có người canh đêm, bởi vì nàng rất sợ tối.
A Phúc ngủ ở ngay bên dưới.
Nghe thấy động tĩnh, A Phúc nhìn thoáng qua bài vị ở dưới chân, bận rộn ngồi chồm hỗm lên, nàng ấy ôm bài vị một lần nữa đặt lên tháp, “Phu nhân, ngài làm gì vậy? Vạn nhất để lão thái thái thấy, lại nói ngài không kính trọng phu quân.”
Sở Kiều đã ‘đồng giường cộng chẩm’ với bài vị hai năm, chưa nói tới nàng sợ hãi, chỉ càng nghĩ càng mơ hồ, Lương Thời tiêu diệt phản tặc mà hi sinh vì nhiệm vụ, vì sao Lương lão thái thái lại đem cái chết của Lương Thời đổ lên đâu nàng?
Sở Kiều kéo chăn mỏng che người lại, vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh xoay quanh đầu thấm vào tim, nàng nói với A Phúc: “Lấy đại nhân nhà ngươi xuống đi! Từ nay bắt đầu không chuẩn cho hắn lên giường!”
A Phúc nhìn nhìn bài vị, lại nhìn phu nhân không hiểu sao lại tức giận, nàng ấy rất khó xử, “……”
Tính ra, nàng còn lớn hơn Sở Kiều một tuổi, lúc Sở Kiều vào cửa hai năm trước vừa trong mười lăm tuổi, còn là tiểu cô nương nũng nịu.
A Phúc bàn bạc với Sở Kiều nói: “Phu nhân, việc này ngàn vạn không thể để lão thái thái biết, sớm ngày mai, nhất định ngài phải ôm đại nhân đến tiền viện dùng cơm.”
Ôm đại nhân…….
Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt thủy nhuận của Sở Kiều sáng lên, nàng trừng mắt nhìn, hơn nửa khắc không thể thích ứng với câu này.
Nàng quen Lương Thời khi còn bé ngây thơ, sao giống như lại liên lụy không rõ nữa?
Sớm ngày kế, Sở Kiều ôm bài vị đến trước mặt Lương lão thái thái uống một chén cháo trắng, sau đó dẫn hai con riêng đi Trình gia.
Lương gia đã không dùng nổi xe ngựa, mấy thất lương câu đã sớm bán đi.
Kỳ thật, tài sản riêng của Lương gia cũng không ít, chỉ là Lương Thời đắc tội rất nhiều quan viên, hai năm qua, Lương gia có thể bảo trụ mấy mạng người đã là rất may rồi.
Chuyện làm Sở Kiều không thể hiểu, sao từ trước tới nay Viêm Đế không quan tâm đến tình trạng của Lương gia?
Nàng nhỡ rõ, Viêm Đế thường nhắc tới Lương Thời trước mặt nàng, còn gọi một tiếng ‘lão sư’.
Viêm Đế không có lý do gì đối với Lương gia thấy chết không cứu.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Đời trước Sở Kiều giống như sống trong ảo cảnh hư vô, chỉ cần nàng nghe lời đúng mực, những đại thần kia sẽ không dễ dàng động đến nàng.
Rất nhiều chuyện, căn bản nàng không nhìn rõ, hơn nữa nàng được chăng hay chớ, cũng không muốn chu toàn với những kẻ gian nịnh kia.
Khi tới Trình phủ thì mặt trời rực rỡ ngày thu đã lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn oánh nhuận của Sở Kiều như hoa đào tháng ba nở rộ, càng thêm yêu kiều xinh đẹp đoan trang, chợt liếc mắt còn thấy một chút ngây ngô của hài nhi.
Nếu không nhìn đôi con ngươi giải hoạt kia của nàng, chỉ thấy nàng là một tiểu cô nương ngây thơ.
Lương Vân Dực cảm thấy kế mẫu có vẻ hơi mệt mỏi, áy náy nói: “Mẫu thân, ngài cần nghỉ ngơi trước một chút không?”
Lương Vân Kỳ cũng nói: “Chúng ta tới đây tạ lỗi, Trình phủ bọn họ chưa chắc sẽ cảm kích! Hừ, nhớ năm đó cha ta còn ở kinh thành thì Trình gia hắn không dám không coi ai ra gì như vậy!”
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà tây, đây là đạo lý không thay đổi từ xưa tới nay.
Mẹ con ba người ngừng ở ngoài cửa phủ Trình gia một lát.
Sở Kiều tiến lên vài bước, nàng không có danh thiếp của bản thân, đành trực tiếp báo người giữ cửa, “Làm phiền thông báo quý phủ một tiếng, Lương gia Nhan thị và hai nhi tử đến đăng môn giải thích.”
Xưng hô ‘Lương gia Nhan thị’ thật không phải là điều Sở Kiều thích.
Chưa bao giờ nàng nghĩ đời này sẽ ‘gả’ cho Lương Thời.
Dường như thủ vệ giữ cửa đã sớm biết người Lương gia sẽ đến, mấy nam tử trưởng thành lộ vẻ mặt tham lam nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới, ánh mắt bất thiện.
Trong đó có một nam tử nói: “Ha ha, Lương gia Nhan thị? Ngươi là đệ nhất mỹ nhân thành Thông Châu, nữ nhi Nhan gia?”
Mỗi lần nghe lời này, Sở Kiều đã biết sự tình không ổn, sao nàng lại không thể nghĩ được Trình gia sẽ có ý đóng cửa không gặp?
Từ trước đến nay Sở Kiều không thích ăn mệt, nhất là mệt trước mắt.
Sở Kiều mỉa mai, rời khỏi đại môn Sở gia, sau đó đứng dưới tàng cây hòe nghĩ biện pháp.
Lúc này, nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa đỗ trong hẻm nhỏ, trên xe con ngựa kia có miếng gỗ đeo huy hiệu viết một chữ “Tiêu”.
Chữ viết cứng cỏi hùng hậu, trên huy bài còn mạ vàng các cạnh, vừa thấy là biết chỉ có nhà phú quý mới có thể dùng.
Dây là xe ngựa của Tiêu Vương phủ?
Giờ này Tiêu Trạm đang ở Trịnh phủ?
Từ trước đến nay Sở Kiều không phải người thâm tàng bất lộ, người giấu tài, nàng cũng không có dã tâm tranh đoạt quyền thế, chỉ có một chút thông minh nho nhỏ.
Muốn nghĩ để lần này Trình gia không truy cứu, việc nhỏ hóa không, dường như rất khó khăn.
Nàng nghĩ tới bệnh cũ của Tiêu Trạm, trước đây ở trong cung thì Sở Kiều biết Tiêu Trạm mất ngủ thường niên, lại nghe đồn hắn bị ác mộng quấy nhiễu, theo số tuổi càng lớn, càng thêm nghiêm trọng.
Mấy năm nay Tiêu Trạm tìm không ít danh y, nhưng tật ở đầu của hắn chưa từng chữa khỏi.
Ngược lại Sở Kiều có cách để có thể giảm bớt tật đau đầu, nhớ đến đó, nàng suy nghĩ một biện pháp khác, tóm lại càng hữu hiệu hơn so với cầu tình Trình gia.
Nàng vô cùng nhớ rõ những năm kia Tiêu Trạm ủng hộ duy trì nàng, hắn từng đứng trước mặt nàng, ánh mắt kiên định nói cho nàng biết: “Thái Hậu nương nương yên tâm, thần nhất định đảm bảo cho Thái Hậu nhất thế an ninh.”