Chương 16: Cốt truyện này chạy lệch ( 8 ) ( tiếp theo )
Giờ Vương Nhị Nha đã không còn tên là Vương Nhị Nha nữa.
Bà đã đổi tên thành Vương Bình, một cái tên rất đỗi bình thường.
Diêu Thiên Thiên hiểu ý của bà - chính là muốn cuộc sống của hai mẹ con bọn họ trôi qua một cách yên bình.
Vương Nhị Nha không thay đổi họ cho Diêu Thiên Thiên.
Theo suy nghĩ của bà, con gái họ gì không quan trọng, nó vẫn là đứa con gái yêu của bà.
Đúng là không có đứa con nào ngoan hơn Diêu Thiên Thiên.
Khi cô mới bốn tuổi thì cha mẹ ly dị, cô cũng không làm ầm ĩ, không nhiễu, không quấy, không khóc.
Mấy năm này, Vương Nhị Nha vẫn luôn vội vàng học tập ở trường cao đẳng, không có nhiều thời gian chăm sóc con.
Nhưng thành tích học tập của Diêu Thiên Thiên vẫn rất ưu tú nên bà cũng không phải lo lắng gì cả.
Mặc dù hai mẹ con có tiền, nhưng năm năm qua vẫn làm lụng vô cùng vất vả.
Trường mà Vương Nhị Nha theo học là một trường học toàn thời gian.
Dù nó cũng ở thành phố B nhưng lại rất xa nhà.
Đôi khi việc học bận quá, bà còn không có thời gian để về nhà.
Diêu Thiên Thiên vẫn luôn lớn lên ở trung tâm chăm sóc trẻ, điều này khiến cho Vương Nhị Nha cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhưng Diêu Thiên Thiên lại không nghĩ như vậy.
Cô là người hiểu rõ hơn ai hết rằng Vương Nhị Nha đã mệt mỏi đến mức nào.
Mặc dù có tiền mua xe, nhưng bà không biết lái xe.
Vì vậy hôm nào bà cũng phải dậy sớm để bắt xe bus.
Ngoài việc bận quá nên phải ngủ lại trường học ra, thời gian còn lại mặc kệ bản thân có mệt đến đâu thì bà vẫn cố gắng về nhà.
Trước khi cô đi ngủ, bà đều sẽ đặt một nụ hôn “chúc ngủ ngon” ấm áp lên trán cô.
Diêu Thiên Thiên tin rằng một người mẹ chu đáo và có trách nhiệm như vậy, chắc chắn là một người mẹ kiểu mẫu lý tưởng.
Năm tháng như thoi đưa, cô chính là người được chứng kiến sự trưởng thành của Vương Nhị Nha.
Ngày đầu khi đến thành phố B, mẹ con cô đều không có hộ khẩu nên gặp rất nhiều khó khăn trong việc mua nhà và nhập học.
Một mình Vương Nhị Nha đã chạy vạy khắp nơi, may mắn cuối cùng cũng tìm được cách và phải bỏ ra một ít tiền mới sắp xếp ổn thỏa được.
Sau đó Vương Nhị Nha đã dùng một cách nào đó đổi tên đăng ký thi mà không gặp trở ngại gì.
Lúc chọn trường bà cũng chọn một ngôi trường có khóa học trọn gói.
Thời điểm ấy mọi người đều thích ra nước ngoài du học, bộ môn công chức cũng không được xem trọng vì nó phân bổ dễ, điều chức cũng dễ.
Vương Nhị Nha khá thích mấy khu đất chưa được quy hoạch ở thành phố B nên bà chọn chuyên ngành “Quy hoạch ở thành phố”.
Cuối cùng, bà được phân bổ đến “Cục Xây Dựng Đô Thị”.
Ngay khi bà làm việc ở đó được một năm thì thành phố B bắt đầu thực hiện quy hoạch đô thị với quy mô lớn.
Mặc dù Vương Nhị Nha chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng vì bà nhanh nhẹn, chăm chỉ, siêng năng nên được sếp trọng dụng, đồng thời cũng vì thế mà có một chút quyền lực.
Tuy nhiên, điều này cũng không đại biểu cho những ngày tháng tốt đẹp của họ đã đến.
Trái lại, sự nghiệp của Vương Nhị Nha càng ngày càng khó thăng tiến.
Vì bà là một cô gái nông thôn, khi bà mười tám tuổi đã kết hôn với Diêu Đại Vĩ.
Tới lúc Diêu Thiên Thiên một tuổi thì hai người mới đi làm giấy đăng ký kết hôn.
Giờ Vương Nhị Nha ly hôn thì mới chỉ hai mươi ba tuổi.
Ở nông thôn, một cô gái hai mươi ba tuổi đã là gái lỡ, còn ở thành phố B thì bà vẫn là một cô gái trẻ đầy hứa hẹn.
Đến lúc bà học xong cao đẳng thì mới chỉ hai mươi sáu tuổi, cộng thêm khuôn mặt dịu dàng, vừa đến đơn vị công tác đã có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho bà.
Nhưng Vương Nhị Nha đã tuyệt vọng với đàn ông từ lâu.
Trong lòng bà thầm nghĩ chỉ muốn nuôi nấng Diêu Thiên Thiên thật tốt.
Khi mấy người trong đơn vị biết bà đã qua một đời chồng và đang nuôi một đứa con gái, điều đó đã bắt đầu “trồng cỏ*” trong lòng một số người đàn ông.
Trồng cỏ (động từ): ý là làm người khác dần hết hi vọng.
Đối với mấy loại đàn ông này, Vương Nhị Nha luôn từ chối dứt khoát.
Trong mấy năm nay, bà đã tôi luyện ra khí thế mạnh mẽ.
Bà cũng không cần phải sử dụng giọng điệu quá đanh thép, chỉ cần nói vài câu đã khiến người ta hết hi vọng, khiến người ta tự biết xấu hổ mà lui.
Dần dà, những người đàn ông có điều kiện bình thường đều không dám ngỏ lời với bà.
Người phụ nữ này thật sự quá mạnh mẽ, quá nghị lực.
Nhưng tại nơi làm việc cũng sẽ không tránh được một hoặc hai tên biến thái muốn “ăn bớt” gì đó.
Có một lần Vương Nhị Nha đã bị chuốc rượu say như chết, nhưng bà vẫn cố duy trì sự tỉnh táo, lúc về đến nhà mới dám ngất đi.
Ngày đó, Diêu Thiên Thiên vô cùng sợ hãi, cô bé nhanh chóng gọi cho 120 đến cứu Vương Nhị Nha.
Sau hôm ấy, Vương Nhị Nha đã rút ra được một bài học.
Bà nằm ở nhà hơn mười ngày mới đi làm lại, sau đó còn châm một đống lỗ kim vào tay cho lãnh đạo xem.
Lãnh đạo cũng bị dọa sợ, Vương Nhị Nha cố tình giả bệnh để xin giấy nghỉ phép ở bệnh viện.
Bà còn yêu cầu bác sĩ nói dối giúp mình.
Lúc ấy, bác sĩ “bày mưu đặt kế” thảo luận qua điện thoại với dáng vẻ vô cùng nghiêm trọng, phun ra một đống ngôn ngữ chuyên ngành rồi tổng kết lại trong một câu...!Bệnh nhân này còn uống rượu nữa thì chỉ có nằm chờ chết thôi.
Cũng vào năm đấy, nhà nước đã ban hành quy định nghiêm cấm dùng quỹ công để ăn uống rượu chè linh tinh.
Mặc dù việc cấm hoàn toàn là rất khó, nhưng mọi người cũng đã bớt rượu chè lại.
Vì Vương Nhị Nha “suýt chết” do uống rượu nên không còn ai dám có ý xấu chuốc rượu bà thêm lần nào nữa.
Nhỡ đâu mời người ta uống lại hại chết người ta, sau đó bị vạch tội, từng người một đều chờ bị lôi lên đồn đi thôi.
Bằng cách này, công việc của Vương Nhị Nha dần dần trở nên thuận lợi hơn.
Bà cũng chuẩn bị thi lên đại học nên mỗi ngày bà đều về nhà từ rất sớm, vừa hạnh phúc nhìn con gái, vừa chăm chỉ học tập.
Ngày trước, bà luôn về muộn hơn Diêu Thiên Thiên.
Nhưng hôm nay đường về nhà của cô bị trì hoãn do xảy ra “lũ lụt”.
Thế nên khi Tề Lỗi đưa cô về nhà, vừa vặn lại “chạm mặt” với Vương Nhị Nha.
Vương Nhị Nha nhìn một người đàn ông từ đằng xa đi đến ( Tề Lỗi rất cao, nếu không nhìn mặt thì sẽ nghĩ là một người đàn ông trưởng thành ).
Anh ta đang dắt một chiếc xe đạp và ôm một cô bé đang khóc đến mặt mũi ướt nhẹp.
Bà không khỏi cảm thấy nghi hoặc, sao bóng dáng cô bé kia lại giống Thiên Thiên nhà mình thế nhỉ? Thế là Vương Nhị Nha đứng lại nhìn trong chốc lát.
Càng ngày càng gần, đó không phải Thiên Thiên nhà mình sao? Có chuyện gì với người đàn ông đó vậy? Thiên Thiên không muốn cho cậu ta ôm, cậu ta lại ôm chặt không thả sao? Còn dùng tay sờ mặt con gái mình?
Giết nó!
Mấy năm nay, Vương Nhị Nha ứng xử càng thêm khéo léo, nhưng tính cách đanh đá vẫn không thể nào sửa được.
Bình thường không ai đụng đến điểm “mấu chốt” của bà, thì bà sẽ không ra tay ẩu đả người ta.
Nhưng Diêu Thiên Thiên là “tâm can bảo bối” của Vương Nhị Nha, ai dám làm
tổn thương con bé thì người đó đang đối đầu với bà rồi.
Vương Nhị Nha quá tức giận nên không hề nghĩ ngợi giơ chiếc túi có mấy quyển sách tham khảo nặng trịch trong tay lên ( một quyển sách dày có thể ngang với mấy cục gạch ), không một chút chần chừ ném về phía Tề Lỗi.
Tác giả có điều muốn nói: Tiêu đề của chương trước được viết xuyên suốt trong cốt truyện này.
Bạn có thấy sâu sắc không ?
Chương này chỉ nói về sự trưởng thành của Vương Nhị Nha trong những năm gần đây, thanh niên lười cũng thấy rất phiền.
Nhưng vì tương lai hạnh phúc của Diêu Thiên Thiên, cô bắt buộc phải có một chỗ dựa vững chắc!
Tất nhiên, cũng phải có một cha kế xứng đôi với Nhị Nha!
P/S: Cảm ơn Tiểu Miêu đã tặng một Tia Sét ~ ~