Chương 31: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (3) ( tiếp theo )
Đồng thời cũng quay đầu sang nhìn Diêu Doanh Tâm đang vô cùng đau khổ trồng nấm ở dưới đất: “Con cũng nhớ ra em ấy là ai rồi!”
Sắc mặt của Diêu Đại Vĩ nháy mắt trở nên tốt hơn một chút.
Diêu Doanh Tâm cũng vô cùng vui sướng muốn nhào tới đòi cô ôm.
Nhưng câu nói tiếp theo của Diêu Thiên Thiên lại khiến hai người họ chấn động: “Chú không phải là cái chú thu lưu* hai mẹ con con lúc con còn nhỏ sao! Với lại mấy hôm trước chúng ta cũng từng gặp nhau đúng không ạ!”
* thu nhận và giúp đỡ
“Phốc —— phốc ——” Liên tục có hai tiếng cười vang lên.
Diêu Thiên Thiên liếc nhìn qua phía bên đó một chút, chỉ thấy có một bóng người đang ôm bụng ngồi xổm ở dưới đất.
Diêu Đại Vĩ cắn răng nói: “Là mẹ nói với con phải gọi ba ba là chú?”
Diêu Thiên Thiên đương nhiên là lắc đầu: “Mẹ con chưa từng nói gì đến chuyện này.
Con cũng từng hỏi mẹ, cái chú ở trong căn nhà lớn, lúc nào cũng không nhìn thấy mặt mũi tăm hơi là ai.
Nhưng mẹ lại rơi nước mắt rồi lắc đầu, vì thế con cũng không dám hỏi lại nữa.
Con nhớ rõ khi còn nhỏ con rất sợ chú.
Lúc chú ở bên cạnh con, cho dù đau bụng con cũng không dám khóc.
Hơn nữa con nhớ chú cũng không thường xuyên trở về căn nhà lớn kia, có phải nơi đó là cho hai mẹ con con thuê đúng không ạ? Chắc chú ở chỗ khác đúng không, hình như có một lần con nhìn thấy chú đi với một dì nào đó vừa cao lại vừa xinh đẹp thì phải.”
Diêu Thiên Thiên nói xong còn không biết liêm sỉ nắm lấy tay Diêu Doanh Tâm, sau đó hỏi cô bé: “Em gái à, dì ấy là mẹ của em đúng không?”
Khi đó Diêu Doanh Tâm chỉ mới hai tuổi, ngoại trừ sự chấp nhất phải nhớ kĩ Diêu Thiên Thiên bằng được ra, cô ta đúng là không có ấn tượng gì mấy với Vương Nhị Nha.
Dù sao trong cốt truyện gốc không hề có sự tồn tại của người mẹ này.
Diêu Doanh Tâm lại đi theo hướng cốt truyện gốc nên đương nhiên cô ta sẽ không nhớ được bà.
Lúc này Diêu Doanh Tâm cũng đã phản ứng lại.
Không đúng, tại sao mình lại không có mẹ?
Mấy năm nay cũng nhờ Diêu Đại Vĩ giáo dục "rất tốt", Diêu Doanh Tâm căn bản là không nhớ một chút gì về mẹ cả.
Lúc này lại đột nhiên nhớ tới, thế là cô ta vô cùng ngây thơ trừng mắt hỏi Diêu Đại Vĩ: “Ba ba, mẹ của con đâu? Đến chị hai còn biết, vì sao con lại không biết?”
Diêu Đại Vĩ:…
Diêu Thiên Thiên ngay lúc này quyết định cho ông ta một đòn trí mạng: “Hay là như vậy đi.
Hôm nay mẹ con dặn con qua nhà mẹ nuôi có chút chuyện.
Vậy chúng ta hẹn hôm khác nói chuyện nhé, chú cũng nhớ phải mang theo dì xinh đẹp nha! Ngày ba ba con đi, cũng may có chú thu lưu con và mẹ.
Tuy rằng chú không thường xuyên trở về căn nhà lớn kia, nhưng lần nào chú nhìn thấy mẹ con cũng tỏ ra vô cùng lễ độ.
Thật sự không hề giống mấy người đàn ông xấu xa khác, thấy quả phụ là lại có suy nghĩ muốn "chui trỗ trống".”
Đây đúng là đao đao chọc thẳng vào tim, Diêu Đại Vĩ vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, làm sao Vương Nhị Nha có thể trở thành quả phụ được!
Mắt thấy khuôn mặt của ông ta từ đỏ chuyển sang trắng.
Hơn nữa Diêu Thiên Thiên lại còn vừa nói vừa hỏi Diêu Doanh Tâm.
Diêu Đại Vĩ sợ cô tiếp tục nói ra chuyện gì đó khiến cho người khác kinh sợ nên đã vội vội vàng vàng bế Diêu Doanh Tâm lên xe, đến mấy vấn đề như “Hôm nào đi ăn cơm” cũng không dám trả lời.
Diêu Doanh Tâm khó khăn lắm mới được gặp chị nên cô ta không ngừng giãy giụa muốn tránh khỏi vòng tay của Diêu Đại Vĩ, đã vào trong xe rồi còn ló đầu ra nhìn Diêu Thiên Thiên: “Chị ơi!”, khiến cho Diêu Thiên Thiên trong một khoảnh khắc thế nhưng cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất đáng thương.
Từ nhỏ đã bị một người cha không có ý đồ tốt nuôi lớn, vậy mà không hề trở nên méo mó lệch lạc, chắc là nhờ bàn tay vàng và vầng sáng “thánh mẫu” phù hộ cũng nên.
Nhìn Diêu Đại Vĩ vô cùng chật vật lái xe rời đi, Diêu Thiên Thiên đổ mồ hôi đầy đầu, lát sau cô mới thở dài một hơi.
Rất sung sướng!
Do cô nhìn trúng Tề Lỗi nên cũng không muốn "ngược" anh.
Còn Mộ Dung Nghiêm là vì cô quá áy náy nên cũng không tập trung toàn bộ lực sát thương lên người cậu ta.
Trong khoảng thời gian này cô đã nín nhịn quá lâu rồi, may sao lại có một "bia đỡ đạn" xuất hiện.
Diêu Thiên Thiên âm thầm gật đầu.
Hay lắm, bảo đao của cô vẫn chưa cùn, sức chiến đấu vẫn ở thời kỳ đỉnh cao.
Dạo gần đây bị Mộ Dung Nghiêm hại thảm, suýt chút nữa cô còn cho rằng mình là cô vợ đáng thương trong mấy bộ tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm ấy chứ.
Mong rằng Diêu Đại Vĩ có thể tới đây thêm vài lần nữa để cho cô có cơ hội xả stress!
“Phốc —— phốc —— phốc ——” Nghiêng đầu nhìn người qua đường Giáp phía sau đang dựa vào cột điện không ngừng "phốc" "phốc".
Thật phiền!
Nếu không phải hồi nãy anh ta cứ dùng mấy tiếng này cản cô lại thì bây giờ da mặt của Diêu Đại Vĩ chắc chắn đã bị cô lột thêm ba lớp nữa rồi!
Thừa dịp sức chiến đấu của bản thân chưa giảm, Diêu Thiên Thiên quay đầu, hết sức "lãnh diễm" "cao quý" ra vẻ quan tâm hỏi: “Sao anh cứ đánh rắm mãi thế? Tiêu hóa không tốt ạ? Đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, chẳng may gan thận xảy ra vấn đề là rất nghiêm trọng đó.”
Đặc biệt là thận, nếu thận có vấn đề, đàn ông các anh chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Chẳng qua hiện tại cô chỉ là một đứa trẻ con mới học lớp 4, thế nên câu cuối cùng có lực sát thương lớn nhất Diêu Thiên Thiên lại không thể nói ra.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho cái người đang cười nắc nẻ kia phải thay đổi sắc mặt rồi.
Chà chà, lực sát thương lớn như vậy đi công kích người khác đúng là rất vui, nhưng khi nó chuyển sang công kích mình…
Ai từng trải qua thì mới biết được!
Nam Cung Tiêu Minh cuối cùng cũng chịu đứng thẳng người.
Anh ta đi đến trước mặt Diêu Thiên Thiên, duỗi tay nhéo lấy khuôn mặt cô, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng gào thảm thiết.
Móng vuốt của Diêu Thiên Thiên cào mạnh vào mu bàn tay Nam Cung Tiêu Minh tạo ra 4 vệt máu.
Sau đó cô che lại chỗ thịt vừa mới bị véo, trừng mắt nhìn anh ta.
“Véo chỗ nào không véo, không thấy mặt của người ta đang sưng lên sao?” Không chờ Nam Cung Tiêu Minh báo thù cho 4 vết cào trên mu bàn tay mình, Diêu Thiên Thiên đã dẫn đầu ra chiêu.
Nam Cung Tiêu Minh lúc này mới nhận ra, hai bên má của cô gái nhỏ đang sưng tấy lên.
Nãy anh ta còn cho rằng cô béo đến nỗi dị dạng chứ…
Thế là chiếc “đùi vàng” cũng không tiếp tục chọc cô nữa, anh ta đột nhiên ngồi xổm, sau đó nhìn xuống Diêu Thiên Thiên ( đậu má đã ngồi xuống rồi còn cao hơn cô nữa ): “Mặt em làm sao thế? Sưng thành như vậy, có ai bắt nạt em hả?”
Có thể bắt nạt bé béo đến mức này, xem ra lực sát thương của người kia cũng vô cùng mạnh mẽ! Trong lòng Nam Cung Tiêu Minh không khỏi cảm thấy bội phục.
Anh ta nhất định phải thuê được người kia về làm thuộc hạ cho mình mới được, sức chiến đấu hung mãnh đến vậy cơ mà.
Ai ngờ lúc này Diêu Thiên Thiên vì cái răng bị đau cũng đã nhận ra Nam Cung Tiêu Minh ( nếu dựa vào mặt thì sẽ không nhận ra 0-0 ).
Cô chỉ vào mặt anh ta, mặt như đưa đám nói: “Chính là anh hại mặt của em biến thành như vậy!”
Nam Cung Tiêu Minh: (⊙_⊙)?
Chuyện này là sao?
Tác giả có lời muốn nói: Chương này khiến tôi cảm thấy rất sung sướng, ~\(≧▽≦)/~!
Một chương rồi chưa gặp Tề Lỗi, nhớ cậu ta ghê (ˇˍˇ ) ~
PS: Giải thích một chút, lần trước gặp mặt Thiên Thiên cũng không nói gì, lúc gặp lại cô ấy cũng không gọi Diêu Đại Vĩ là ba ba.
Thế nên mấy đứa trẻ có trí nhớ không tốt, không nhớ gì chuyện quá bình thường! ~\(≧▽≦)/~!