Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 47.1: Cốt truyện này đã thay đổi (7)
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên kể lại toàn bộ tình huống lúc đó cho anh nghe.
Cứ cho là Tề Lỗi đã biết chuyện này bằng một cách khác, nhưng diễn biến từ chính đương sự kể ra so với tài liệu suông, vẫn là không giống nhau.
Đương nhiên cô vẫn giấu đi chuyện mình bị tập kích, chỉ nói kẻ bắt cóc kia sau khi nhận ra cô vẫn cố ý muốn bắt cô, không hiểu là vì sao.
Cô không sợ Tề Lỗi nghe được chuyện mình không còn trong sạch (Gì cơ?) sẽ không cần cô nữa, mà là sợ Tề Lỗi lấy danh nghĩa an ủi mà nhào nắn cô đủ kiểu (⊙_⊙).
Trong tiểu thuyết thường có loại tình tiết này, nữ chính bị người xấu thèm muốn có được nữ chính âm mưu bắt đi, dù cho đã thực hiện được mưu đồ hay chưa vẫn sẽ để lại dấu vết trên người nữ chính.
Sau đó sẽ là cảnh tượng nam chính vừa dịu dàng an ủi vừa tràn đầy lửa giận (kỳ thật đều là lửa dục o(╯□╰)o) khắc xuống dấu vết của chính mình lên những nơi nữ chính bị chạm vào, ý là muốn chứng minh: nơi bị bọn chúng làm bẩn anh đều đã tẩy sạch (o(╯□╰)o).
Loại tình tiết này thật ra cũng lãng mạn đấy, nhưng đối với Diêu Thiên Thiên đã từng đọc rất nhiều văn não tàn mà nói, đây không khác chó đi tiểu chiếm địa bàn? Mọi người xem, địa bàn của mình bị con chó khác (o(╯□╰)o) chiếm mất, chính mình liền dùng nước tiểu chiếm đoạt lại.
.
.
.
.
.
Mẹ nó cô thật là quá dung tục mà ╮(╯_╰)╭.
Dù cô không hề nhắc tới chuyện bị tập kích nhưng Tề Lỗi vẫn híp mắt suy tư.
Anh đoán người che mặt kia chắc là một trong số những tay trong mà Mộ Dung Cần cố ý sắp xếp bên cạnh Tôn Chí Khôn.
Lẽ ra chuyện Diêu Doanh Tâm phải sắp xếp tốt rồi, vậy mà vẫn cố ý bắt Diêu Thiên Thiên.
Theo như Tề Lỗi thấy, hành động của người che mặt này chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là thu hút sự chú ý của Diêu Thiên Thiên, để cô biết được bản thân anh cũng tham dự vào chuyện này, từ đó trong lòng cô sẽ có vướng mắc với anh.
Nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ có suy đoán không giống như vậy.
Nhưng đối với Tề Lỗi, người quan trọng nhất trong lòng anh là Diêu Thiên Thiên, đương nhiên luôn coi cô như châu báu sợ bị đoạt đi mất.
Cho nên trong tình hình đặc biệt lúc ấy, anh đã vô thức xem cô là đối tượng tranh đoạt đứng đầu.
.
.
.
.
.
Giấu đi vẻ hờn giận trong đáy mắt, Tề Lỗi ghé sát vào Diêu Thiên Thiên, cúi đầu liếm nhẹ vành tai trắng nõn đầy đặn của cô, dịu dàng nói: "Anh tạm thời chưa đoán ra được thân phận của họ là gì.
Nhưng không phải em và chú Cần đã thương lượng tốt rồi à, vì sao không đi hỏi chú ấy mà lại tới hỏi anh trước? Chú Cần mới là người bố trí mọi thứ, chú ấy chắc hẳn là người biết rõ thân phận của người che mặt nhất chứ."
Diêu Thiên Thiên trả lời vô cùng tự nhiên: "Bởi vì anh là Tề Lỗi."
Bởi vì là Tề Lỗi - boss phản diện, nên anh phải là người không gì không biết, không gì không làm được.
Ở trong bất kỳ cốt truyện nào, khi nhân vật chính chưa lớn mạnh, thế giới đương nhiên đều nằm trong lòng bàn tay của boss phản diện rồi.
Chỉ là thân phận một người bịt mặt mà thôi, sao có thể làm khó Tề Lỗi chứ.
Đừng tưởng cô không biết Tề Lỗi đã bắt đầu đào tạo tổ chức gián điệp (⊙_⊙).
Thương trường như chiến trường, trong nguyên tác nói Tề Lỗi có thể chỉ với một lần ra tay đã có thể đoạt hết tất cả tài sản của bốn vị nam chính.
Như vậy khẳng định anh đã cài vào chỗ họ không ít người, đương nhiên anh phải không gì không biết mới đúng.
Bắt gặp ánh mắt "Anh là số một thế giới, anh là điện anh là quang, anh là ma vương duy nhất* (Cái quái gì vậy?)" của Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi nhịn không được dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, khàn giọng hỏi: “Hôn em một cái được không?"
*Lời chế từ bài hát Super Star của nhóm nhạc S.H.E.
Diêu Thiên Thiên đỏ mặt, hai bên tai cũng hồng rực lên.
Cô đương nhiên sẽ không vì một nụ hôn nho nhỏ mà thẹn thùng tới mức như vậy.
Là bởi giọng nói và ánh mắt kia của Tề Lỗi, tất cả đều thể hiện rõ ràng, anh đang động tình.
Nếu chỉ hôn một chút liền tha cho cô, vậy thì anh không phải một người đàn ông chân chính! Nhưng nếu cô gật đầu đồng ý, đây không phải tự mình làm một chú cừu nhỏ trắng tròn mũm mĩm tắm rửa sạch sẽ rồi trực tiếp chạy lên bàn ăn của sói sao?
Tề Lỗi thấy dáng vẻ đỏ mặt do dự của Diêu Thiên Thiên liền hôn nhẹ lên mái tóc cô, vừa dịu dàng vừa yêu thương mà nhẹ nhàng hỏi: "Được không?"
"Vâng." Diêu Thiên Thiên không thể khống chế được chính mình, khẽ gật đầu một cái, trên cổ cũng lộ ra sắc đỏ.
Mẹ nó cô thực sự choáng váng rồi, mỹ nam kế thế này, cô không thể cưỡng lại được!
Được Diêu Thiên Thiên cho phép, Tề Lỗi mỉm cười thỏa mãn, giơ tay ôm cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nhẹ, sau đó lập tức tách ra.
Diêu Thiên Thiên chỉ cảm thấy như có một dòng điện áp truyền từ môi mình lan ra khắp cơ thể, toàn thân bị làm cho run rẩy không ngừng, nhưng lại rất thoải mái.
Cho đến giờ phút này cô mới hiểu, thì ra cái gọi là điện giật cũng không hề khoa trương chút nào.
Khi người yêu nhau thân mật, thật sự sẽ xuất hiện loại cảm giác kì lạ này.
Tề Lỗi giấu vẻ tươi cười nơi đáy mắt, lại cúi đầu khẽ hôn một lại, rồi lại lập tức tách ra.
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, cả người Diêu Thiên Thiên cứ như bị một loạt dòng điện xâm nhập chạy tán loạn.
Cô cảm thấy nếu lúc này có ai đó cắn tay cô một cái, phỏng chừng so với bơ hạch đào còn mềm mại hơn nhiều.
Vậy mà Tề Lỗi lại như một người cao ngạo đang bố thí, chỉ cho cô một chút cảm giác tê dại.
Diêu Thiên Thiên làm sao có thể thỏa mãn chỉ với nụ hôn chuồn chuồn lướt này.
Cô ngẩng cổ lên, mông khẽ nhúc nhích, rướn người chủ động hôn Tề Lỗi một cái.
Ánh mắt Tề Lỗi tối sầm lại, không còn khách khí nữa, ôm chặt Diêu Thiên Thiên tiến công thần tốc, môi lưỡi giao hòa, đoạt lấy tất cả ý chí của cô.
Diêu Thiên Thiên bị anh dùng lực ôm chặt, thân thể càng thêm mềm nhũn, đầu óc rối tinh rối mù.
Ban đầu còn có thể phản kích lại một chút, nhưng sau đó chỉ có thể chiều theo anh, dù sao cũng là do cô chủ động rơi vào tay giặc.
Quả nhiên phương pháp Tề Miểu dạy rất hữu hiệu, Tề Lỗi âm thầm đắc ý.
May mà ý nghĩ này không bị Diêu Thiên Thiên biết được, nếu không hình tượng âm trầm lãnh khốc anh vẫn duy trì bấy lâu nay sẽ tan vỡ không còn gì.
Được rồi, ngay lúc này, tất cả những âm thanh bên ngoài dường như đều biến mất không còn một mảnh.