Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 53: Mối duyên phận lừa người này (1)
Có vẻ thiếu niên kia rất tức giận nhưng vì ngại chị gái ngực bự bên cạnh nên không thể phá hủy hình tượng của bản thân mà đi nổi giận với hai chị em bọn họ.
Cậu ta làm động tác đưa tay lên cổ chém một đường như đang chặt đầu để uy hiếp, sau đó dứt khoát quay đầu không hề nhìn bọn họ nữa, tiếp tục thân mật với chị gái ngực bự kia.
Nước M rất tự do và phóng khoáng, lúc nào cũng có thể gặp được cảnh ôm ấp hôn hít.
Chưa được bao lâu, chị gái ngực bự và cậu thiếu niên kia đã phát triển tới mức ôm hôn thắm thiết rồi.
Diêu Doanh Tâm từ trước tới nay chưa từng đọc qua bất kỳ bộ truyện ngôn tình nào, tâm hồn trong sáng như một tờ giấy trắng.
Thấy cảnh tượng này, cô ta chỉ biết tròn mắt nhìn chằm chằm hai người họ.
Diêu Thiên Thiên bình tĩnh xoay đầu cô ta về, không để “em gái” nhìn thêm nữa.
“Chị… Bọn họ…” Diêu Doanh Tâm có chút bối rối hỏi lại.
“Nhìn thấy cảnh đấy em có cảm giác gì?” Diêu Thiên Thiên không hề dạy dỗ hay áp đặt bất cứ điều gì với Diêu Doanh Tâm mà chỉ hỏi cảm nhận của bản thân cô ta.
Diêu Doanh Tâm cau mày, sau đó lại giãn ra, rồi lại cau mày, cuối cùng cô ta nhỏ giọng nói: “Họ đang hẹn hò đúng không? Trước đây em chỉ mới nghe nói chứ chưa từng chứng kiến, mấy cô bạn cùng lớp em sẽ cầm sách sau đó đỏ mặt cùng nhau thảo luận vấn đề này, nhưng họ lại không nói với em, em cũng không hiểu chuyện này cho lắm.”
Dưới sự cách ly tuyệt đối của Diêu Đại Vĩ và sự chú ý của hầu như toàn bộ nam sinh, Diêu Doanh Tâm không thể hòa hợp với các bạn nữ trong lớp.
Thật ra cô ta cũng rất muốn kết bạn, nhưng phải biết rằng, phần lớn nữ phụ trong các tác phẩm Mary Sue đều không thích nữ chính.
Vậy nên quả thực cô ta rất khó kết bạn với các bạn nữ.
Đang hẹn hò sao? Diêu Thiên Thiên cũng không quá tin tưởng.
Cậu trai kia dù đang hôn chị gái ngực bự đắm đuối nhưng vẫn không quên dùng ánh mắt tràn đầy đắc ý nhìn Diêu Doanh Tâm.
Khi cậu ta thấy nữ chính không hề nhìn mình, khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng, rõ ràng cậu ta đã bị hào quang nữ chính của Diêu Doanh Tâm hấp dẫn.
Hơn nữa cô có thể nhìn ra, cậu ta chỉ đang chơi đùa với chị gái kia thôi chứ làm gì có tý tình cảm nào.
“Nhưng…” Diêu Doanh Tâm nói tiếp: “Em thấy loại chuyện thân mật như thế này mà để người khác nhìn thấy cũng không hay lắm thì phải?”
Diêu Thiên Thiên giải thích cho cô ta: “Mỗi quốc gia đều có tư tưởng riêng.
Tư tưởng của người Trung Quốc khá bảo thủ, không thích bị người khác nhìn thấy cử chỉ thân mình của mình với người yêu.
Nhưng tư tưởng của nước M lại khá phóng khoáng, họ thấy thể hiện tình yêu không có gì sai trái.
Chị thấy đây là tập tục của mỗi nước, chỉ cần không làm ra chuyện gì tổn hại đến đạo đức, phong tục thì chúng ta vẫn nên tôn trọng tư tưởng của bọn họ.”
“Chị thật tốt!” Đôi mắt Diêu Doanh Tâm lấp lánh nhìn chị gái, gật đầu nói: “Em thấy hành vi của họ rất bình thường, chỉ là biểu hiện của một tình yêu sâu đậm, yêu tới mức khó kìm nén được.
Em cũng cảm thấy chị gái tóc vàng kia là người nước M, làm như vậy không sao.
Thế nhưng chúng ta vẫn nên theo tư tưởng của người Trung Quốc, đừng quá…” Cô ta làm một động tác tay rất cường điệu.
Diêu Thiên Thiên mỉm cười, xoa xoa đầu em gái.
Mẹ ơi, tam quan ngày càng trở nên bình thường hơn rồi! Trong nguyên tác, Diêu Doanh Tâm thường bị cái tên thích thể hiện tình cảm Nam Cung Tiêu Phong ép buộc làm những cử chỉ thân mật trước mặt những nam chính và nữ phụ khác, cơ bản không phải đang bày tỏ tình yêu mà là đang gây thù chuốc oán kéo rắc rối.
Nếu Diêu Doanh Tâm của hiện tại đã nghĩ như vậy, có nghĩa là Nam Cung Tiêu Phong đã có năm mươi phần trăm bị đánh rớt rồi.
Nam chính thứ hai còn chưa ra trận đã bị dập tắt hết hi vọng, thật sự quá tốt đẹp!
Lại nói, vì Nam Cung Tiêu Phong phải chạy ra nước ngoài tránh nơi đầu sóng ngọn gió, không có tình tiết học cùng Diêu Doanh Tâm nên tới giờ cậu ta vẫn chưa xuất hiện.
Cũng không biết lớn lên trông như thế nào, không bằng trước tiên cứ KO* luôn tên nam chính mà cô ghét nhất trong nguyên tác đi đã.
Diêu Thiên Thiên bởi vì kẻ thù của gia tộc Nam Cung Tiêu Phong nên mới bị bắt cóc, bị người ta cưỡng hiếp tập thể rồi tự sát, người này tuyệt đối không thể bỏ qua, chắc chắn phải diệt trừ tận gốc! Trước mặt Diêu Doanh Tâm thì ra vẻ tình cảm chân thành, sâu nặng, nhưng sau lưng lại làm ra vô số chuyện xấu.
Cậu ta còn bắt cóc ba của Lưu Dương để uy hiếp Lưu Dương, buộc anh ta phải tự sát sau khi phản bội Tề Lỗi, là nguồn cơn khiến người nhà họ Tề tan cửa nát nhà!
*KO: knock out, hạ đo ván.
Phải hoàn toàn cách ly Nam Cung Tiêu Phong và Diêu Doanh Tâm, tuyệt đối không thể để hai người họ có cơ hội gặp mặt.
Mà tên thiếu niên kia cũng thật đáng ghét, cứ nhìn Diêu Doanh Tâm mãi không chịu rời.
Cậu chỉ là một nhân vật quần chúng đến tên cũng không có mà thôi, nhìn cái gì mà nhìn!
Diêu Doanh Tâm cũng chú ý tới điểm này, khẽ rụt cổ lại thì thầm với Thiên Thiên: “Chị, cái người kia thật đáng ghét, cứ dùng ánh mắt đó nhìn em.”
Dù không hiểu gì về tình yêu nhưng trực giác của phụ nữ đã giúp cô ta nhìn ra ý đồ của đối phương, vì thế Diêu Doanh Tâm không khỏi có chút sợ hãi.
Diêu Thiên Thiên nhíu mày, vừa liếc qua liền phát hiện ánh mắt không thèm che dấu của tên thiếu niên kia, trong lòng rất không thoải mái.
Đừng nói tới việc cậu ta chỉ là một diễn viên quần chúng mà dám mơ tưởng tới nữ chính, lại còn đứng núi này trông núi nọ, riêng điểm này thôi cũng khiến người khác không thể yêu thích nổi rồi.
Cô cúi đầu, dùng động tác uống nước để che dấu ánh mắt tính kế của mình, nói nhỏ với Diêu Doanh Tâm: “Không sao, lát nữa chị sẽ giúp em báo thù.”
Hai người ngồi trong quán rất lâu, lâu đến mức chị gái phương Tây không kiên nhẫn nổi, nhất định muốn kéo tên thiếu niên kia bỏ đi.
Tới lúc ấy, cậu ta mới không cam tâm tình nguyện rời khỏi chỗ ngồi, vừa đi vừa nhìn chằm chằm Diêu Doanh Tâm, ánh mắt không rời.
Thấy họ đi rồi, Diêu Thiên Thiên khẽ khều chân Diêu Doanh Tâm, Diêu Doanh Tâm hiểu ý cười nói: “Chị ơi, em rất hâm mộ những người biết lái ô tô luôn á! Đặc biệt là những tay đua trên tivi, ngồi trên xe họ nhất định sẽ có cảm giác như đang bay.”
Diêu Thiên Thiên nhíu mày tỏ vẻ ngăn cản: “Lái xe nhanh rất nguy hiểm, tay đua cũng là nghề cực kỳ nguy hiểm.
Tâm Tâm đừng ngồi xe nào lái nhanh, sau này thi đỗ bằng lái xe rồi cũng không cần đi nhanh như vậy.”
Diêu Doanh Tâm mếu máo, lộ ra vẻ mặt thất vọng, dáng vẻ tâm không cam, tình không nguyện.
Dáng vẻ buồn bực của cô ta lập tức rơi vào trong mắt của tên thiếu niên vẫn luôn chú ý tới bên này, chỉ thấy cậu ta nở nụ cười vừa ngông cuồng vừa quyến rũ, leo lên xe, vèo một cái lái xe rời đi, còn phóng nhanh hơn nhiều so với lúc quệt vào xe bọn họ ở khu biệt thự kia!
Diêu Doanh Tâm trợn tròn mắt: “Chị, chị ơi, hóa ra thật sự có người ngốc như vậy! Anh ta lái xe nhanh như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, nếu vì chúng ta…”
Diêu Thiên nở nụ cười hài lòng, cô hi vọng Diêu Doanh Tâm có thể trở nên thông minh, đừng giống với bộ dạng tiểu bạch* lúc nào cũng tròn mắt, cái gì cũng không hiểu như trong nguyên tác, ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có, chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải dựa vào đàn ông giúp đỡ.
Nhưng đồng thời, cô cũng không hi vọng Diêu Doanh Tâm sẽ trở thành một người lòng dạ độc ác, giống với mấy nhân vật nữ phụ không chuyện ác nào không làm trong những bộ tiểu thuyết khác.
Mà Diêu Doanh Tâm hiện tại rất thông minh, đồng thời cũng có tam quan bình thường, không bị mất đi sự thiện lương cơ bản nhất.
*Tiểu bạch: Ngây thơ, ngu ngốc, đầu óc đơn giản.
“Đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì rồi, có chúng ta mà, không phải sao?” Diêu Thiên Thiên lấy điện thoại ra lắc lắc: “Nhớ biển số xe rồi chứ?”
Diêu Doanh Tâm cười ha ha gật đầu.
Cô ta thấy Diêu Thiên Thiên gọi điện báo cáo có người lái xe vượt quá tốc độ.
Lặng lẽ thắp một cây nến cho cậu thiếu niên phi xe siêu tốc kia.