Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 54.2: Mối duyên phận lừa người này (2)
Nam Cung Tiêu Phong ở trong xe cứ nhấp nhổm đứng ngồi không yên.
Cậu ta đến là để bới lông tìm vết.
Nhưng đối phương đến cả xe cũng không đi ra, cãi cũng không thèm cãi thì cậu ta bới lông kiểu gì? Hễ là người Trung Quốc, khi làm việc gì cũng muốn mình chiếm được lý lẽ trước, cho dù là xã hội đen thì cũng phải lấy đạo nghĩa giang hồ ra đối phó.
Nam Cung Tiêu Phong dù sao cũng là người Trung Quốc, nếu không phải lúc cấp bách thì cậu ta sẽ không làm mấy việc như bỏ qua sĩ diện.
Huống hồ từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diêu Doanh Tâm, trong lòng cậu ta như có một sợi lông vũ đang chọc lét, cho nên mục đích cơ bản nhất của lần đi soi mói này chính là một kiểu bắt chuyện, đương nhiên không cần phải quá mất phong độ.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, một chiếc xe tải lớn đi đến, dừng ở trước mặt Nam Cung Tiêu Phong rồi chậm rãi kéo xe cậu đi.
“Mấy người định làm gì!” Thấy xe bị kéo đi, Nam Cung Tiêu Phong nhịn không được nữa, lập tức mở cửa xe ra, đứng bật dậy, từ ghế lái trừng mắt gào thét với người bên trong xe.
Ai ngờ lúc này Diêu Thiên Thiên lại thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, mỉm cười khiêu khích nói: “Muốn vi phạm luật giao thông một lần nữa, hay là muốn xe bị hỏng nên gọi xe tải đến kéo đi, cậu chọn một cái đi.”
Nói xong cô ngồi lại vào xe, dùng tư thái cao quý nói với chú Lâm: “Lái xe.”
Khi xe của các cô lướt ngang qua Nam Cung Tiêu Phong thì giọng nói dễ nghe của Diêu Doanh Tâm truyền tới lỗ tai của Nam Cung Tiêu Phong: “Chị ơi, cậu ta ngốc quá đi mất.”
Nam Cung Tiêu Phong: (╰_╯)#!
Nam phụ đấu với nữ phụ trọng sinh, hai lần đấu thua cả hai.
Tính khiêu chiến quá thấp, không hề có chút cảm giác thành tựu nào.
Diêu Thiên Thiên bi thương ngửa cổ lên than thở với ông trời.
Tâm trạng của Độc Cô Cầu Bại* gì đó, cuối cùng cô cũng đã hiểu được.
Tên nhát gan này Nam Cung Tiêu Phong, cô còn không cần phải tự mình ra tay!
*Ý nói tâm trạng cô độc của người luôn giành chiến thắng, mãi đứng ở trên đỉnh cao, không ai sánh bằng, chỉ mong có người cùng đọ sức.
Chỉ số thông minh của nam chính trong bộ truyện này cũng thấp quá nhỉ? Giống như lúc đọc truyện bọn họ vẫn cứ ở mãi trong vòng luẩn quẩn: thích nữ chính => bị nữ phụ khiêu khích => hiểu lầm nữ chính => tổn thương nữ chính => hóa giải hiểu lầm => xin nữ chính tha thứ => lần thứ hai đem lòng yêu nữ chính => lần thứ hai bị khiêu khích…
Được rồi, đại đa số tiểu thuyết ngôn tình não tàn đều sẽ theo mô típ kịch bản cũ rích này.
Mặc kệ tác giả viết nam chính xuất hiện đẹp trai tài giỏi phong độ như thế nào, một khi gặp phải vấn đề tình cảm thì đều sẽ biến thành kẻ ngốc.
Bị người ta khiêu khích một trăm lần thì có thể bị trúng kế đến chín mươi chín lần, cố tình lúc này tác giả còn không ngừng miêu tả nam chính thông minh nhạy bén thế nào, vừa bị trúng bẫy đã ngay lập tức phản ứng lại ngay!
Cô nên vỗ tay chúc mừng vì nam chính vẫn còn biết phản ứng lại chứ không phải là ngu ngốc hiểu lầm người ta cả đời sao hả? (⊙_⊙)
Sau chuyện lần đó, Nam Cung Tiêu Phong đã kết một mối huyết hải thâm thù với hai chị em bọn họ, luôn xuất hiện làm chướng mắt hai người, thậm chí có lần còn kêu mấy tên côn đồ tới ép các cô vào hẻm nhỏ định giở trò bắt cóc, có điều đều bị các cô dễ dàng hóa giải.
Tuy rằng Mộ Dung Cần đã chuyển tổng công ty về nước, nhưng ban đầu ông lập nghiệp ở nước M, cho dù đã mang đi hơn một nửa gia nghiệp nhưng thế lực còn lại vẫn đủ để khinh thường đại đa số các công ty khác ở nước M.
Mặc dù ở Trung Quốc, thế lực của gia tộc Nam Cung không thua gì Mộ Dung Cần, nhưng trong phạm vi của nước M bọn họ lại không có căn cơ gì, cho nên dù Nam Cung Tiêu Phong có lăn lộn thế nào thì cũng vô dụng.
Dù là vậy, lần bắt cóc đó vẫn khiến cho Diêu Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi.
Nói thật thì, từ khi đến với thế giới này cô không chỉ bị bắt cóc một lần, nhưng mỗi lần như vậy cô đều rất bình tĩnh, thậm chí còn có phần thong dong.
Chỉ có duy nhất một lần này cô lại cảm giác được nguy hiểm đang gần kề.
Trong nguyên tác, bởi vì kẻ thù của gia tộc Nam Cung nên Diêu Thiên Thiên mới bị bắt cóc, dẫn đến bi kịch của cô, mà lúc này đây, ý đồ của Nam Cung Tiêu Phong rất rõ ràng, chỉ mong bắt được Diêu Doanh Tâm về, còn Diêu Thiên Thiên muốn làm gì thì tùy.
Cho dù chưa đến mười tuổi đã bị đưa đến nước M sinh sống, nhưng Nam Cung Tiêu Phong với tư cách là người thừa kế gia tộc xã hội đen được Nam Cung Sở vừa ý nhất đã sớm được bồi dưỡng thành một người tàn nhẫn độc ác từ khi còn nhỏ.
Trong nguyên tác, sau khi Nam Cung Tiêu Phong lớn lên gặp lại Diêu Doanh Tâm nhưng không hề nhớ cô chính là cô gái bé bỏng có quan hệ thân thiết với mình lúc nhỏ.
Diêu Doanh Tâm lúc đó đã là nữ minh tinh có chút tiếng tăm trong giới giải trí, bị công tử giới xã hội đen Nam Cung Tiêu Phong nhìn trúng, xém chút nữa đã bị cưỡng ép.
Nếu không có Diêu Đại Vĩ và Mộ Dung Tường - tổng giám đốc công ty Tinh Đồ lúc đó hết lòng che chở, sợ là Diêu Doanh Tâm đã bị Nam Cung Tiêu Phong ném lên giường không biết bao nhiêu lần.
Đến lúc đó, cốt truyện này sẽ không còn là truyện sủng ngọt nữa mà sẽ là thể loại ngôn tình ngược thân ngược tâm đầy bi thảm.
Nhưng ngay cả khi được rất nhiều người bảo vệ, Diêu Doanh Tâm vẫn bị Nam Cung Tiêu Phong nhân lúc sơ hở bắt đi.
Lúc đó nữ chính bị thô bạo ném lên trên giường, rất nhiều độc giả bình luận ở dưới kêu gào muốn thịt muốn thịt, sau khi thịt thì ngược tra nam gì gì đó.
Kết quả Nam Cung Tiêu Phong cởi hết quần áo, sau khi đè lên trên người con thỏ trắng Diêu Doanh Tâm đang khóc đến nỗi đỏ hoe hai mắt thì nhìn thấy mặt dây chuyền đeo trên cổ cô.
Bất ngờ nhận ra đó chính là mặt dây chuyền khi còn nhỏ chính cậu ta đã đưa cho, Tâm, Nhi, mối, tình, đầu, của, cậu, ta! (Diêu Thiên Thiên: Trời má một đứa nhóc bảy tuổi tặng quà cho một cô nhóc còn nhớ rõ như vậy, thâm tình như vậy, cũng không dễ dàng gì.)
Cậu ta túm lấy mặt dây chuyền muốn quan sát cẩn thận, em gái một giây trước còn yếu đuối bất lực đột nhiên biến thân, sức mạnh vô biên dùng một tay đẩy tên cường bạo xuống giường, giống như gà mái bảo vệ đàn con nắm chặt lấy mặt dây chuyền đeo trước ngực, cứng rắn nói: “Đây là đồ do anh Tiểu Phong tặng cho tôi, anh không được chạm vào!”
Vì thế Nam Cung Tiêu Phong quần, cũng, đã, cởi, súng, đã, lên, nòng lại vì phát hiện đối phương chính là mối, tình, đầu, của, mình...!Thế là phải nhẫn nhịn quay đầu đi vào phòng tắm, tự, quay, tay!
Lúc đó tất cả độc giả bao gồm cả Diêu Thiên đều tức giận đến mức quăng con chuột máy tính: “Ông đây đã cởi quần ra rồi mà cô lại cho tôi xem thứ này?”
Tác giả: Đây là truyện sủng trăm phần trăm!
Vì thế từ đó trở đi, Nam Cung Tiêu Phong trong chớp mắt đã hoàn thành toàn bộ quá trình từ tra nam biến thành trung khuyển, thiếu gia xã hội đen xấu xa trở nên dính người mỗi ngày đi làm đều tặng hoa tặng trang sức tặng xe tặng luôn cả bản thân mình, thật đúng là ném hết mặt mũi của xã hội đen!
Trong nguyên tác, Nam Cung Tiêu Phong ở trước mặt nữ chính hoàn toàn không có chút sát thương nào, nhưng sau lưng thì vẫn như cũ không từ thủ đoạn.
Nếu không phải như vậy thì Tề Lỗi cũng đã không thua dưới thủ đoạn đê tiện của cậu ta.
Hiện tại Nam Cung Tiêu Phong lại một lần nữa coi trọng Diêu Doanh Tâm, hơn nữa thủ đoạn còn ngày càng cực đoan.
Hiện giờ không còn giả thiết mối tình đầu từ thuở bé, liệu cậu ta có còn cởi quần rồi tự chạy đi quay tay không?
Chắc chắn là không thể nào.
Trước mắt, kết quả của việc Diêu Thiên Thiên cải biên cốt truyện đều là phát triển theo hướng tốt hơn, chỉ có lần này là tồi tệ hơn so với trước đây.
Cho dù thế lực của bọn cô bây giờ mạnh hơn Nam Cung Tiêu Phong, nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là xã hội đen, không có khả năng làm thịt người ta rồi chôn trong vườn làm phân bón cho hoa.
Hơn nữa năm đó Diêu Doanh Tâm có đến mấy thế lực lớn bảo vệ mà cậu ta vẫn có thể mở ra một con đường máu bắt nữ chính đi.
Lúc này đây chỉ có chị em hai người bọn họ, bốn năm tới thật sự có thể trốn thoát được sao?
Diêu Thiên Thiên không sợ Nam Cung Tiêu Phong, thế nhưng một khi bị người ta chú ý đến thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô nhất định phải phòng ngừa chu đáo mới được.
Mộ Dung Cần đã bắt đầu ra tay dạy dỗ Nam Cung Tiêu Phong.
Tuy nhiên, suy cho cùng thì cũng không thể thực sự làm gì người ta.
Còn Tề Lỗi nước xa không cứu được lửa gần, cho dù có thể cứu được thì cũng chỉ có thể làm giảm bớt nguy cơ trước mắt, không thể diệt trừ căn nguyên tai họa Nam Cung Tiêu Phong này.
Trong tình huống như vậy, người có thể quét sạch hoàn toàn mọi mầm mống tai họa, tựa hồ chỉ có một người duy nhất.