Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 56: Duyên phận lừa người này (4)
Mãi mới đuổi được Diêu Doanh Tâm đi, Diêu Thiên Thiên chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần của mình đều bị hút đến nỗi cạn kiệt.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai phải ở cùng hai con người này suốt mấy năm liền, áp lực như núi lập tức ùn ùn kéo đến.
Nằm trên giường một hồi, đúng lúc đang cảm thấy bản thân cần phải thư giãn, đột nhiên lại bị thông báo tin nhắn của Tề Lỗi gửi đến làm cho bừng tỉnh.
Tề Lỗi:【 Sắp lên máy bay rồi, mấy tiếng nữa sẽ đến nước M.】
Gì cơ??! Diêu Thiên Thiên vừa mới đọc được tin nhắn lập tức bật dậy khỏi giường, run rẩy cầm điện thoại trong tay gọi điện thoại cho Tề Lỗi.
Thế nhưng đáp lại cô chỉ là giọng nữ máy móc thông báo anh đã tắt điện thoại.
Thấy vậy, cô ngây người nhìn điện thoại, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, đột nhiên có cảm giác kiếp nạn sắp giáng xuống đầu mình.
Phải biết rằng, để có thể che giấu chuyện phiền phức liên quan đến Nam Cung Tiêu Phong, cô đã phải tìm mọi cách tóm lấy những người theo dõi xung quanh mình, dùng phương thức nửa đe dọa nửa dụ dỗ để bọn họ đừng báo lại chuyện này cho Tề Lỗi biết.
Vậy mà dưới sự kiểm soát có quy mô lớn như vậy, Tề Lỗi vẫn có thể cài gián điệp vào trong nhà cô nằm vùng ư?
Trái Đất thật đáng sợ, cô muốn trở về Sao Hỏa…
Thật ra, Diêu Thiên Thiên không hề hy vọng Tề Lỗi sẽ gây thù chuốc oán với mấy vị nam chính trong nguyên tác một chút nào cả.
Chính vì kết thù với bọn họ nên bọn họ mới tìm cách phá hủy công ty của anh, cuối cùng còn rơi vào kết cục hai bàn tay trắng mất hết tất cả.
Mà hiện giờ, đầu mối kết thù hận lớn nhất là Tề Miểu và Diêu Doanh Tâm đều bị cô đưa đến bên cạnh mình, còn sống chung với nhau, cuộc sống cũng không tồi.
Cô cho rằng, nếu cứ như vậy, kết cục bi thảm kia chắc có lẽ sẽ không xảy ra đâu.
Thế nhưng hiện giờ Tề Lỗi đã đến, biết được mọi chuyện mà Nam Cung Tiêu Phong đã làm với hai chị em bọn họ, lại thêm hiểu lầm giữa cô và Nam Cung Tiêu Minh lúc trước.
Có hai anh em này cùng nhau hợp lực, chỉ e Tề Lỗi sẽ thực sự muốn ra tay với nhà Nam Cung.
Thương trường như chiến trường.
Diêu Thiên Thiên không ngại chuyện Tề Lỗi mở rộng sự nghiệp kinh doanh.
Dù sao thì thắng bại cũng là chuyện thường của nhà binh.
Nhưng cô không muốn Tề Lỗi lựa chọn giống như ý muốn của tác giả, không muốn sau này Tề Lỗi trở nên nghèo túng, quẫn bách.
Nhất định phải nghĩ ra cách để giấu được anh.
Nhưng lỡ như anh biết được thì phải làm thế nào?
Phải nghĩ cách trấn an anh.
Nhưng Tề Lỗi là người dễ dàng bị người ta điều khiển như vậy sao?
Trong ba mươi sáu kế* liệu có kế nào đối phó được Tề Lỗi không nhỉ? Vây Ngụy cứu Triệu, ám độ trần thương, chạy là thượng sách, mỹ nhân kế, kế phản gián**…….
*Danh xưng "Tam thập lục kế" được nhắc đến lần đầu tiên trong Nam Tề thư, truyện Vương Kính Tắc.
Trong truyện, Kính Tắc có nói rằng "Đàn công tam thập lục sách, tẩu thị thượng kế" (Trong 36 kế của Đàn công thì chạy là hay nhất).
Ý Kính Tắc muốn nhắc đến danh tướng Lưu Tống là Đàn Đạo Tế, tuy đánh Bắc Ngụy bất lợi, lương thảo thiếu thốn, chủ động lui binh, bảo toàn lực lượng.
Tuy vậy, cả Nam Tề thư lẫn Nam sử không ghi chép thêm bất kỳ điều gì về 36 kế.
Theo các nhà nghiên cứu, con số 36 chỉ là một biểu tượng rút từ Dịch kinh nhằm để chỉ số lượng nhiều.
Nó như là một điển cố, rồi được người đời sau viết sách thêm thắt vào cho đủ 36 kế.
**Vây Ngụy cứu Triệu: Tránh nơi địch mạnh nhất, đánh vào hiểm yếu khiến địch phải rút về; Ám độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới; Mỹ nhân kế: Dùng gái đẹp để làm rối loạn quân địch; Kế phản gián: Lợi dụng kế của địch để biến thành kế của mình.
Khoan đã, hai mắt Diêu Thiên Thiên đột nhiên sáng bừng lên.
Mỹ nhân kế? Cái này được đấy!
Vậy là cô bắt đầu thay quần áo.
Bộ quần áo mới mua này là kiểu cao bồi nam tính cực kỳ cool ngầu.
Nhưng muốn ngầu hơn Tề Lỗi thì khác gì đi tìm chết.
Muốn chinh phục được anh, mê hoặc anh thần hồn điên đảo thì phải dựa vào vẻ đẹp mềm mại nữ tính mới được.
Trang phục cao bồi, không được.
Chiếc váy hở lưng này quả thực rất đẹp, nhưng mà hình như hơi lộ liễu thì phải? Tề Lỗi nhất định sẽ nổi lên thú tính mà ăn sạch cô đó.
Cô, cô, cô… vẫn còn nhỏ mà.
(Độ tuổi tâm hồn đã là bà già rồi…) Chiếc váy công chúa này nhìn qua có vẻ rất đơn thuần rất đáng yêu, nhưng mà trông ngốc quá.
Bộ đồ sát ngực kia hình như không thích hợp để mặc đi ra ngoài cho lắm.
Chiếc váy lá sen này còn chưa tìm được đôi giày phối cùng.
Bộ kia…
Cái này không được, cái kia cũng không được.
Diêu Thiên Thiên càn quét toàn bộ quần áo cô mua trong hai tháng nay một lượt, kết quả không tìm được một bộ nào có thể mặc đi gặp người ta! Vì vậy, cô đột nhiên ý thức được một chuyện.
Những lần gặp mặt Tề Lỗi trong quá khứ, cô hầu như toàn mặc quần áo thể thao hoặc là đồng phục trường, quả thực không hề có chút nữ tính nào! Đừng nói mỹ nhân kế, chỉ sợ Tề Lỗi nhìn thấy cô thô tục như vậy sẽ từ bỏ cô mà chạy theo người yêu trong nguyên tác mất!
Diêu Thiên Thiên đặt mông ngồi trên một đống quần áo đẹp đẽ đắt tiền, vứt hết ba mươi sáu kế ra sau đầu, không thèm giữ lại chút gì.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô chưa thèm nhìn tên người gọi đến đã ấn nút nghe, giọng điệu khó chịu bực bội: “Có lời mau nói, có rắm mau thả.
Chị đây sắp đến ngày tận thế rồi đây này.”
Nam Cung Tiêu Minh: …
“Tôi nhớ hình như có bé mập nào đó tự mình gọi điện thoại tới nói có chuyện cần nhờ tôi giúp thì phải?” Cuối cùng Nam Cung Tiêu Minh cũng không dùng giọng điệu lạnh nhạt của Hà Phi để nói chuyện nữa, mà quay lại dáng vẻ láu cá mà trêu chọc cô, vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra.
Diêu Thiên Thiên: …
“Khụ khụ.” Cô hắng hắng giọng: “Anh Nam Cung~~ Anh đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân mà~~ Vừa nãy người ta tưởng là người khác gọi tới ~~ Anh…”
Giơ điện thoại ra trước mặt nhìn qua số điện thoại, được lắm, quả nhiên không phải là số mà cô gọi cho anh Phi lần trước.
Cô bèn an tâm tiếp tục nói: “Số này của anh người ta đâu có biết ~~”
Nam Cung Tiêu Minh: …
Thật là ghê tởm đến sảng khoái!
“Uốn thẳng đầu lưỡi rồi hẵng nói chuyện tiếp.” Nam Cung Tiêu Minh cố ý giả giọng điệu hung hãn của anh Phi: “Nói chuyện đứng đắn chút đi!”
Nghe vậy, trong lòng Diêu Thiên Thiên thầm “Xì” một tiếng, ngoài mặt vẫn cố ý giảm âm thanh: “Anh ở bên đó còn không được nói chuyện nữa sao? Làm gián điệp khổ thật đó.”