Mấy bọn công tử ăn chơi đàng điếm cảm thấy, gần đây Liên Túc không bình thường, lúc trước còn theo chân bọn họ đánh bài vui chơi, nhưng mấy ngày nay dường như anh ta có hơi mất hồn mất vía.
Cả người ngồi trên sofa, mặt không tươi cười khiến các cô gái không dám đến quấy rầy anh ta, chỉ nhìn từ xa.
Là một party bơi lội, một đống mỹ nữ mặc bikini, anh ta lại không có chút hứng thú nào.
"Anh xem anh ta có phải mấy ngày nay hỏng rồi không?" Một thanh niên chỉ tay vào Liên Túc, lộ vẻ trêu chọc, anh ta và liên Túc xem như là mặc chung quần lớn lên, nhà kinh doanh chuỗi khách sạn, "Đây là không được uống thuốc bồi bổ à? Đây chắc là làm tình đến hỏng cả người rồi."
"Cậu cút ngay!" Liên Túc cười nhạo một tiếng, "Cậu làm tình đến hỏng đầu rồi đấy, trong lòng tôi có chuyện, hiểu không hả?"
"Cậu có chuyện gì nhọc lòng? Chắc không phải làm người ta có thai chứ?" Thanh niên tự lấy một chai rượu champagne trên tủ rượu, khoác áo choàng tắm, "Cậu có chuyện gì, cũng không bảo cậu về thừa kế gia nghiệp."
Cậu ta đổ đầy ly rượu của Liên Túc, nhưng Liên Túc cũng không quay đầu lại, anh ta còn đang mặc sơ mi chỉnh tề, nút cúc trên cổ áo sáng lấp lánh, hôm nay Liên Túc mặc sơ mi gọn gàng, áo khoác đen cởi ra vắt trên thành ghế, làm nổi bật sự tuấn tú của anh ta.
Anh ta đùa nghịch quyển sách trên tay, lật qua lật lại, cũng không có ý định đọc.
Trên mặt càng là vẻ mất kiên nhẫn, lông mày nhíu chặt.
"Cô ấy không ở đây."
"Cái gì không ở đây?" Thanh niên kia cợt nhả đùa, nhưng lại đột nhiên bừng tỉnh: "Cậu thèm gái hả?"
"Cái miệng chó này của cậu đúng là không phun được ngà voi, tôi thấy một năm 12 tháng cậu đều động dục, làm sao, gần đây cặp song sinh cậu nhận kia không nghe lời à?" Liên Túc rất khinh thường người này, người bên cạnh đều là loại t*ng trùng lên não giống cậu ta, "Cậu sớm muộn gì cũng chết trên bụng phụ nữ."
"Vâng vâng, cậu nói gì cũng đúng, nhưng tôi vui, chết trong lòng gái đẹp vẫn tốt hơn vì làm việc quá sức.
Tôi hiểu phụ nữ hơn cậu, cậu xem cái bộ dạng này của cậu, tôi nhìn là biết." Tên t*ng trùng lên não này tên Từ Thiên Nhạc, trong lòng Liên Túc toàn gọi cậu ta là ngựa giống.
"Cậu nhất định là đang nghĩ đến phụ nữ." Từ Thiên Nhạc có đôi mắt sâu thẳm, diện mạo khá tây, nhếch miệng lộ ra một hàm răng đều tăm tắp.
"Nhưng ánh mắt cậu quá cao, cô gái khiến cậu nhớ thương hẳn là không đơn giản."
Suy nghĩ, cậu ta lại chợt hưng phấn.
"Xinh đẹp phải không? Có phải giống tiên nữ không?"
Liên Túc biết loại người trong đầu chỉ có phụ nữ giống Từ Thiên Nhạc không cần phải nổi giận, anh ta nhìn chằm chằm mặt nước ở bể bơi, nam thanh nữ tú trẻ tuổi đều chơi hăng hái, mà trong đầu anh ta chỉ toàn là gương mặt thanh tú kia, đôi mắt nâu nhạt trong trẻo, hoàn toàn không giống bọn người này, không có chút ô nhiễm vấy bẩn nào.
Anh ta ngẩng mặt lên, bàn tay che mắt lại, yết hầu lăn lộn: "Cậu căn bản không hiểu, đây là duyên phận."
Từ Thiên Nahcj vẫn cười hì hì, "Tôi không tin duyên phận."
"Là tôi thích cô ấy, cô ấy còn chưa thích tôi." Liên Túc nói, "Gần đây không thấy cô ấy tới, không biết còn có thể gặp mặt nữa không.
Nếu lần sau...!tôi sẽ từ từ hẹn cô ấy..."
"Bị loại người như cậu xem trọng cũng thật xui xẻo, người ta là cô gái đứng đắn." Từ Thiên Nhạc nói chuyện không dùng đầu óc, tự nhiên không kiêng dè: "Cậu rất thanh cao, nhiều chị gái xinh đẹp như vậy không thích, trong đầu chỉ toàn mấy cô gái văn nghệ, cậu cho rằng mỗi người đều giống mẹ cậu à?"
Liên Túc đưa chân đá cậu ta xuống bể bơi.
Tên này rơi xuống nước, rơi vào nhóm các cô gái xinh đẹp khiến người xung quanh hốt hoảng bất ngờ, còn cậu ta thì lau mặt, cười haha.
"Nếu cậu thích, lần sau tôi đi cùng cậu nhìn xem, giúp cậu tham mưu."
...
Anh ta cũng không có dự định đem theo cái bóng đèn, huống chi loại người như Từ Thiên Nhạc cũng không có đạo đức gì, cậu ta thích cô gái nào căn bản sẽ không quan tâm cái gì mà đạo lý vợ của bạn không thể động vào, thường dùng các thủ đoạn tấn công bằng tiền, cộng với vẻ ngoài ưa nhìn, đương nhiên không có gì bất lợi.
Ngay cả Liên Túc còn chưa từng thật sự theo đuổi ai, ánh mắt anh ta cao, đều là người khác để ý đến anh ta, căn bản anh ta chẳng quan tâm đến.
Nhưng Từ Thiên Nhạc thì khác, cậu ta rất giỏi lừa phụ nữ, Liên Túc sợ cậu ta nửa đường gây ra chuyện gì.
Mấy ngày liên tiếp Ôn Dư không xuất hiện, đang chậm rãi đi vào cửa, cô thay đổi cách trang điểm nhưng vẫn duy trì ấn tượng như cũ...!Loại nhẹ nhàng, yên tĩnh.
Cô tìm một nơi ngồi xuống.
Liên Tục chịu đựng không qua đó, trong lòng như có một con kiến đang bò, ngứa ngáy.
Anh ta nhìn qua, từ đuôi lông mày đến mái tóc cô, vẫn là gương mặt non mịn trắng nõn, sống mũi thanh tú, đeo một cặp kính viền mỏng, vài sợi tóc từ trên trán rơi xuống chóp mũi, tạo thành một cái bóng.
Thật sự xinh đẹp, không phải là cái vẻ đẹp đầy phàm tục kia...!Liên Túc chán ghét những ánh mắt đầy lợi ích đó.
Dường như cô đã nhận ra điều gì, khẽ nhíu mày, động tác viết vẽ gì đó cũng dừng lại.
Liên Túc lúc này mới đi qua, nhẹ nhàng gõ mặt bàn cô, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô như trong dự đoán.
"Không nhớ tôi à?" Liên Túc khẽ mỉm cười.
"Anh là..." Ôn dư chớp mắt, dường như đang nhớ lại anh ta là ai, "Là anh à."
Đáy mắt cô vẫn duy trì sự cảnh giác với người đàn ông xa lạ, Liên Túc cảm thấy dáng vẻ này cũng thật đáng yêu, giống như chú cừu con vậy, anh ta tự giới thiệu: "Tôi à? Tôi tên là Liên Túc, Liên trong tinh hỏa liên thiên."
Ôn Dư hết lần này đến lần khác suy nghĩ trong đầu, ánh mắt càng lúc càng trong trẻo, chớp mắt nói: "Tôi tên Lý San San."
Đương nhiên không thể dùng cùng một thân phận, ở trước mặt mấy người tiểu hot girl cô là Ôn Dư nghiêm túc ít nói, ở trước mặt Liên Túc, cô chỉ là một Lý San San yên tĩnh xinh đẹp.
Đây cũng không phải là Ôn Dư đột nhiên bịa ra, thật ra có một người tên Lý San San.
Là nghe các phu nhân kia nhắc đến, phía bắc có một Lý gia tương đối giàu có, Lý San San là họ hàng bên ngoại của Lý gia, không có danh tiếng, cha của Lý San San vừa mới phá sản, cái này cho dù điều tra cũng tìm được thông tin, có tên có họ.
Ôn Dư cân nhắc, mình có tiền, phải tìm được Lý San San cho cô ta phí bịt miệng.
Liên Túc không tìm được thông tin liên kết, dù sao vòng tròn của bọn họ cũng có tính bài xích rất mạnh..