Triệu Gia Hòa lặng lẽ đi đến phía sau cửa, thấy một thanh chủy thủ cắm vào kẹt cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Kẽo kẹt ——” cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Người bên ngoài lặng lẽ rảo bước một bước, đột nhiên, Triệu Gia Hòa dùng một tay khóa chặt cánh tay người nọ, một tay đặt lên cổ.
“Đừng đừng đừng, là ta.” Triệu Duẫn Ninh vội vàng lên tiếng.
“Đã quá nửa đêm ngươi đến phủ Trấn Bắc Vương làm gì?” Triệu Gia Hòa buông tay.
“Ta không phải nghe nói ngươi bị thương sao, muốn đến thăm ngươi, xem thử ngươi có thiếu tay thiếu chân hay không thôi mà, ha ha ha……” Triệu Duẫn Ninh cười vui vẻ vô cùng.
“Nếu như vậy, xem xong rồi, ngươi đi ngay đi.” Triệu Gia Hòa xoay người ngồi trên mép giường.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Được rồi, được rồi, nói chính sự với ngươi, nữ nhân Tô Dao kia xúi giục phụ vương phái ta đến Tề quốc hòa thân, khẳng định là có ý đồ khác, huống hồ ta nghe nói Nhị hoàng tử phi Tề quốc chết không minh bạch, chắc chắn có quan hệ với chuyện liên hôn, nói không chừng bọn họ chính vì muốn liên hôn, cho nên mới giết Nhị hoàng tử phi.” Triệu Duẫn Ninh nói ra nghi kị của nàng cho Triệu Gia Hòa biết.
Mặc kệ như thế nào cái chết của Nhị hoàng tử phi Tề quốc đúng thật kỳ quặc.
Chết bệnh chắc cũng chỉ là lấy cớ cho qua để tuyên bố với bên ngoài, đáng thương cho nàng ta bị coi như quân cờ, cuối cùng còn rơi vào kết cục bị mất mạng.
Triệu Gia Hòa có chút cảm khái cho vị Nhị hoàng tử phi này.
“Tô Dao xúi giục Hoàng Thượng để ngươi đi hòa thân, sau lưng chắc chắn có mưu đồ, ngươi phải cẩn thận ứng đối, nếu như không được thì đến Từ Ninh Cung tìm Thái Hậu giúp ngươi.” Triệu Gia Hòa kiến nghị.
Đừng nhìn công chúa Tề quốc này tuổi nhỏ mà xem thường, thủ đoạn độc ác so với Triệu Duẫn Ninh chỉ hơn không kém.
Người trong hoàng thất đều không phải nhân vật đơn giản, nghe nói là nàng ta chủ động muốn đến Triệu quốc hòa thân, người bình thường ai sẽ chịu được, gả cho một người tuổi còn lớn hơn cha của mình.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Mặc kệ như thế nào, ta sẽ không đồng ý hòa thân.
Cho dù chết, ta cũng không muốn gả đi Tề quốc.” Triệu Duẫn Ninh cũng không muốn gả cho người mình không thích.
“Bên cạnh Hoàng Thượng hiện giờ chỉ có một nữ nhi là ngươi, đương nhiên vạn phần sủng ái, chẳng qua bị Tô Dao nhất thời mê hoặc.” Triệu Gia Hòa an ủi nàng.
“Ta cảm thấy phụ hoàng càng ngày càng kỳ quái.” Triệu Duẫn Ninh nói.
“Kỳ quái? Cái gì kỳ quái?” Triệu Gia Hòa khó hiểu.
“Mỗi ngày phụ hoàng đều đến cung của Tô Quý Phi qua đêm, Hoàng Hậu khuyên bảo nhiều lần cũng không được, ngược lại làm phụ hoàng làm chán ghét.
Hơn nữa ánh mắt phụ hoàng gần đây có chút kỳ lạ.” Triệu Duẫn Ninh nhớ lại sự kỳ lạ của Hoàng Thượng.
Triệu Gia Hòa sau khi nghe xong trong lòng có điều nghi ngờ, chẳng lẽ là Tô Quý Phi lén động tay động chân?
“Việc này ngươi nghĩ cách để Thái Hậu biết.” Hoàng Thượng vẫn có vài phần kính trọng Thái Hậu, nếu như Thái Hậu ra mặt, Hoàng Thượng hẳn sẽ cho chút mặt mũi.
“Sau đó ngươi hãy nghĩ cách để lộ tin tức cho Tống Thanh Hàn.”
“Vì cái gì? Sao ngươi không tự nói với hắn.” Triệu Duẫn Ninh nghi hoặc.
“Ta không phải còn đang mất trí nhớ sao, nếu ta nói cho hắn, chẳng phải là không đánh đã khai.”
“Ta nói mà, nhìn dáng vẻ của ngươi có chỗ nào giống bị mất trí, bản công chúa vừa gặp đã biết ngươi không mất trí nhớ.” Triệu Duẫn Ninh rất đắc ý.
“Ngươi ở trong cung lưu ý hướng đi của Tô Dao, nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết ngay lập tức đi tìm Thái Hậu hỗ trợ, không nên cứng đối cứng cùng nàng ta.”
“Ta đã biết, ta về cung trước, cũng không biết Thư Ngọc các nàng có thể chịu được bao lâu, ta phải nhanh hồi cung.”
“Mau trở về đi, cẩn thận một chút.”
Triệu Gia Hòa gọi Nam Chỉ tới, “Bên sư huynh có tin tức gì không?”
“Phó công tử không truyền tin đến đã lâu.”
Triệu Gia Hòa cảm thấy rất kỳ quái, trước kia sư huynh cách mấy ngày đều sẽ truyền tin tức về, lâu như vậy không gửi thư, chẳng lẽ đã gặp nguy hiểm.
“Ngươi nói Mộc Cẩn đi Tề quốc một chuyến, xem xem sư huynh có gặp phải chuyện ngoài ý muốn hay không.”
“Nhưng mà Mộc Cẩn phải bảo vệ an toàn của quận chúa, nếu nàng đến Tề quốc, quận chúa gặp nguy hiểm thì làm sao?” Nam Chỉ thật sự lo lắng.
“Xem xét tình huống hiện tại, tạm thời sẽ không có việc gì, Tống Thanh Hàn ở trong phủ, người đứng sau sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vâng, nô tỳ liền đi tìm Mộc Cẩn.”
Cơn buồn ngủ đột kích, Triệu Gia Hòa nằm ở trên giường, chẳng được bao lâu đã ngủ.
“Thế tử, Vương gia hồi phủ.”
Ánh mắt Tống Thanh Hàn khẽ đình trệ, lạnh lùng nói, “Đã biết.”
Nhớ tới Tống Việt, bút trong tay bị bẻ gãy “Bang” một tiếng.
Nhiều năm như vậy, quan hệ hai người vẫn luôn nước sôi lửa bỏng.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn và Triệu Gia Hòa cùng đi thỉnh an Trấn Bắc vương.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Một nam tử mặc y phục gấm màu đen, khuôn mặt nghiêm túc, ngồi giữa đại sảnh.
Thấy Tống Thanh Hàn cùng Triệu Gia Hòa tới, một ánh mắt cũng không thèm cho Tống Thanh Hàn.
“Nghe nói thế tử phi mấy ngày trước bị thương, bây giờ đã ổn hơn chưa?”
“Đa tạ Trấn Bắc vương, đã không còn gì đáng ngại.” Triệu Gia Hòa nhàn nhạt nói.
“Thế thì tốt, người đâu, đưa nhân sâm Hoàng Thượng ngự tứ đến đây, để thế tử phi lấy về điều trị thân thể.”
“Đa tạ Trấn Bắc vương.”
Tống Thanh Hàn đứng bên cạnh không nói một lời, không biết là vui hay buồn.
Thỉnh an xong hai người cùng rời đi.
Tống Thanh Hàn đi phía trước, Triệu Gia Hòa theo phía sau.
“Thế tử……” Triệu Gia Hòa mở miệng.
“Ta muốn hồi phủ một thời gian.”
Tống Thanh Hàn dừng bước, khẽ nhoẻn miệng, “Như thế nào, sợ ta lấy máu tim nàng?”
Triệu Gia Hòa chớp mắt, “Đương nhiên sợ rồi.”
Tống Thanh Hàn chậm rãi đến gần Triệu Gia Hòa, khom lưng chăm chăm nhìn vào mắt nàng.
Triệu Gia Hòa cảm giác được hơi thở ấm áp phả lên mặt, ngứa ngáy khó chịu, quay mặt đi, thụt lùi về sau.
“Đợi mấy ngày nữa, ta cùng trở về với nàng.” Tống Thanh Hàn nói.
“Không cần, ta trở về một mình được rồi.”
“Bộ dáng hiện tại của nàng trở về là muốn để trưởng công chúa các nàng phải lo lắng sao?” Tống Thanh Hàn hỏi.
“Ta……”
“Đại ca, đại tẩu.”
Triệu Gia Hòa còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Nhị công tử phủ Trấn Bắc Vương Tống Thanh Tuyên, tuổi chừng hai mươi, mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo, dáng người thon dài, một đôi mắt đào hoa dễ làm người khác chú ý.
Ai có thể biết được thiếu niên có dáng vẻ như vậy lại là tướng quân Bình Viễn tay cầm trọng binh.
Hai người Tống Thanh Hàn và Tống Thanh Tuyên, một người lạnh như băng sương, khó có thể tiếp cận, một người ôn nhuận như ngọc.
“Mấy ngày không gặp, có vẻ đại ca đại tẩu thân mật hơn hẳn.”
Triệu Gia Hòa trầm mặc không nói, Tống Thanh Hàn cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.
“Nói đến thì nhị đệ cũng nên thành thân đi, không biết đã có ý trung nhân hay chưa.” Tống Thanh Hàn chuyển đề tài.
“Đại ca nói đùa.”
“Chuyện trong quân thật sự quá bận rộn, thành thân chỉ làm chậm trễ cô nương nhà người ta, ta vẫn chưa tính đến chuyện thành thân.
Lại nói hiện giờ Triệu quốc cũng không phải thật sự ổn định, hiện tại ta chỉ muốn góp sức vì Hoàng Thượng, phân ưu cho phụ vương.”
Triệu Gia Hòa nghĩ thầm, đều cùng một người cha, nghe cách nói chuyện của người ta đi, nhìn lại ngươi xem, khó trách không được cha ngươi thích.
Trấn Bắc vương không phải thân thích của hoàng đế, dựa vào chiến công hiển hách mới được tiên đế phong làm Trấn Bắc vương, dưới gối chỉ có hai người con, Tống Thanh Hàn do tiên Vương phi sinh và Tống Thanh Tuyên do Vương phi hiện tại sinh, so sánh hai người, Trấn Bắc vương coi trọng Tống Thanh Tuyên hơn, nhưng ông lại không thể truyền tước vị cho Tống Thanh Tuyên, bởi vì Tống Thanh Hàn vừa sinh ra, đương kim hoàng thượng liền hạ lệnh phong thế tử, tương lai kế thừa tước vị.
“Thành gia lập nghiệp chính là chuyện nhân sinh thường tình, huống hồ Vương phi cũng hy vọng ngươi sớm ngày thành hôn mà phải không? Nghe nói Vương phi tính đón cháu gái của Liễu tướng đến ở vài ngày, e là cũng là vì hôn sự của đệ.” Tống Thanh Hàn nói.
Tống Thanh Tuyên nghe xong sắc mặt khẽ biến, “Đất nước chưa ổn định, làm sao có thể thành gia lập thất.
Có lẽ mẫu phi chỉ cảm thấy cô đơn, đón biểu muội đến đây chơi với bà thôi.” Tống Thanh Tuyên tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế cũng hiểu rõ dụng ý của mẫu thân.
Liễu tướng là tổ phụ của Tống Thanh Tuyên và Tống Thanh Hàn, cháu gái của ông đương nhiên là biểu muội của bọn họ.
“Một khi đã như vậy, chúng ta xin rời đi trước.” Tống Thanh Hàn dắt tay Triệu Gia Hòa rời đi.
Tống Thanh Tuyên chắp tay hành lễ.
Sau khi trở lại viện Triêu Lộ, Tống Thanh Hàn đưa cho Triệu Gia Hòa một viên thuốc.
“Đây là?” Triệu Gia Hòa khó hiểu.
“Đại hoàng tử phái người đưa tới, nói Hoàng Thượng vẫn luôn dùng thuốc này, trước mắt hắn không có cách nào tra ra đây là thuốc gì.”
Dựa vào năng lực của Đại hoàng tử vậy mà cũng không tra ra là thuốc gì, xem ra thật sự rất khó giải quyết.
“Thế tử đưa ta xem là có ý gì?” Triệu Gia Hòa nói.
“Nàng có một tỳ nữ tên Mộc Cẩn, tuy không hiểu y thuật, nhưng am hiểu dùng độc, nàng hãy để nàng ta xem thử trong thuốc này có độc hay không.”
“Mộc Cẩn mấy ngày nay không ở trong phủ, trong thời gian ngắn cũng chưa thể quay về.” Cũng không biết tình huống bên kia của Mộc Cẩn thế nào rồi, có tìm được sư huynh hay chưa.
“Đã như vậy, xem ra việc này còn phải tìm Phất Trần công tử.” Tống Thanh Hàn nói.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Ta có một chuyện tò mò, Phất Trần công tử này là người nào? Thế tử sao quen biết với hắn?”
“Ba năm trước ta cứu hắn ở biên cảnh, lúc ấy hắn bị trọng thương, đang gặp nguy hiểm, ta đã đưa hắn về Trường An.
Sau khi thương thế lành lại vẫn luôn ở tại Trường An, hơn nữa nguyện ý làm việc cho ta trong vòng ba năm, nhắc mới nhớ hiệu lực ba năm cũng sắp hết rồi.” Vốn tưởng rằng là thư sinh nhu nhược, nhưng không thể ngờ tới thực lực của hắn cũng không thể khinh thường.
“Chàng không sợ hắn là gian tế địch quốc?” Triệu Gia Hòa hỏi.
“Sẽ không, tuy rằng không biết thân phận thật của hắn, nhưng ta biết hắn không phải mật thám.” Tống Thanh Hàn khẳng định.
Ngươi vậy mà lại tin tưởng hắn ta như vậy, lúc trước ngươi cũng chẳng tin tưởng ta đâu, Triệu Gia Hòa thầm đau lòng.
“Thế tử đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Triệu Gia Hòa xoay người lên giường nhắm mắt lại.
Tống Thanh Hàn không thể hiểu được, cảm thấy nàng có chút kỳ lạ.
Chờ sau khi Tống Thanh Hàn rời đi, Triệu Gia Hòa chậm rãi mở mắt.
Nhớ đến việc lúc xưa, cảm thất chua xót.
Tết Trung Thu hai năm trước, trọng thần triều đình dẫn theo gia quyến cùng tham gia, nữ nhi Lỗ Quốc Công Tôn Nhã Lê ba lần bốn lượt khiêu khích nàng, chỉ vì nàng ta cũng thích Tống Thanh Hàn.
Triệu Gia Hòa không thích náo nhiệt, chơi một mình vui biết bao.
Đang cho đàn cá chép gấm trong ao ăn, Tôn Nhã Lê đột nhiên đi tới.
“Cho dù ngươi là quận chúa thì thế nào, Tống Thanh Hàn cũng đâu có thích ngươi, cho dù ngươi mặt dày mày dạn quấn lấy chàng, chàng có cho ngươi sắc mặt tốt sao?” Tôn Nhã Lê ép hỏi chọc giận nàng.
“Hắn không thích ta vậy hắn thích ngươi à?” Triệu Gia Hòa hỏi lại.
Tôn Nhã Lê cố ý để lộ ra ngọc bội bên hông, “Khối ngọc bội này ngươi đã muốn có từ lâu đúng chứ, trong yến tiệc mừng sinh nhật năn nỉ chàng ấy tặng cho ngươi, chàng cũng chẳng đưa ra, ngươi nói xem chàng ấy có ý gì?”
Triệu Gia Hòa nắm chặt khăn tay, tuy nàng biết Tôn Nhã Lê đang dùng phép khích tướng, nhưng không thể không thừa nhận nàng ta thành công chọc giận nàng.
“Cho nên nói, cho dù ngươi là quận chúa, thì có ích gì.”
Triệu Gia Hòa duỗi tay muốn đoạt ngọc bội, đột nhiên nghe Tôn Nhã Lê la lên, “A! Cứu mạng!”
“Bùm” một tiếng, Tôn Nhã Lê rơi vào trong nước.
Cung nữ thị vệ sốt sắng tiến đến cứu người.
Chờ đến lúc Tống Thanh Hàn đến nơi, Tôn Nhã Lê đã được một thị vệ cứu lên, khóc sướt mướt trong lòng phu nhân Lỗ Quốc Công.
Hoàng Thượng lạnh giọng đến, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn Nhã Lê khóc như lê hoa đái vũ, “Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho Nhã Lê, quận chúa bởi vì ghen ghét thế tử đưa cho ta miếng ngọc bội mà nàng vòi vĩnh nhiều lần, tâm sinh oán hận, vậy mà có thể đẩy Nhã Lê xuống nước.”
Tống Thanh Hàn nghe xong đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khác thường, nhưng chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh.
Hoàng Thượng quay đầu nhìn về phía Triệu Gia Hòa, “Con còn gì để nói không?”
Triệu Gia Hòa nhìn về phía Tống Thanh Hàn..