Liễu Y Nhu đi vào viện Thanh Sương.
“Cô cô.”
Liễu Vân Chỉ ngồi ở ghế trên, trong tay bưng một ly trà, nhấp một ngụm, rồi đặt nhẹ xuống.
“Sự tình tiến triển như thế nào?” Liễu Vân Chỉ hỏi.
” Thái độ thế tử rất lãnh đạm, ta không có cơ hội tiếp cận thế tử.”
“Ngươi cần phải nghĩ kỹ, nếu ngươi không được làm trắc phi thế tử, sau này còn có đường nào tốt hơn, chỉ bằng thân phận thứ nữ của ngươi, có thể leo được cành cao nào hay sao.” Liễu Vân Chỉ hận sắt không thành thép nói.
“Y Nhu hiểu rõ.” Liễu Y Nhu giờ phút này chỉ có thể khom lưng cúi đầu.
“Ngươi hiểu thì tốt, thừa dịp thế tử còn trong phủ, nghĩ cách đoạt lấy sự ưu ái của thế tử đi.”
“Vâng ạ.” Liễu Y Nhu bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, thật ra nội tâm sóng gió mãnh liệt.
Đều xuất thân là thứ nữ, bằng cái gì ngươi có thể làm Trấn Bắc vương phi, mà ta chỉ có thể làm thiếp.
“Vương phi nương nương, ngài cảm thấy Liễu đại cô nương có thể bắt lấy thế tử sao? Nếu là nhìn tư sắc, Liễu đại cô nương này kém xa quận chúa Trường Ninh.” Vương ma ma nói.
Nhiều năm như vậy, quận chúa Trường Ninh nghĩ mọi cách cũng không thể làm thế tử thay đổi.
“Nàng có thể đứng vững gót chân hay không ta không quan tâm, chỉ cần có thể làm Triệu Gia Hòa ngột ngạt là được.” Ba lần bốn lượt đối nghịch với ta, một khi đã như vậy, đừng trách ta thủ hạ vô tình.
Liễu Y Nhu vừa đi khỏi viện Thanh Sương, ánh mắt liền trở nên ngoan độc, nếu không thể trông vào thế thử, thì phải đổi đường khác.
Viện Triêu Lộ
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Triệu Gia Hòa nằm trên giường, Tống Thanh Hàn đứng ở mép giường.
“Phu quân, ta muốn ăn vịt bát bảo của Bát Bảo trai.”
“Ta kêu hạ nhân đi mua.” Tống Thanh Hàn nói.
“Ta muốn ăn món phu quân tự tay mua, chẳng lẽ chút tâm nguyện của ta phu quân cũng không thể thỏa mãn sao?” Triệu Gia Hòa tỏ vẻ ủy khuất.
Nhìn Triệu Gia Hòa đáng thương hề hề, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Thanh Hàn lại đáp ứng.
Ngày hôm sau phố lớn ngõ nhỏ bàn tán khắp nơi.
“Ngươi có nghe gì không? Ngày hôm qua thế tử Trấn Bắc Vương tự mình đi Bát Bảo trai mua đồ.” Một người kích động nói.
“Vậy thì có sao, có luật pháp nào quy định thế tử Trấn Bắc Vương không thể đi Bát Bảo trai mua đồ.” Một người khác nói.
“Vậy ngươi cũng không biết, thế tử Trấn Bắc Vương đi Bát Bảo trai mua đồ ăn là bởi vì thế tử phi muốn ăn.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Chính miệng chưởng quầy Bát Bảo trai nói, còn có thể có giả sao?”
“Lúc trước thế tử Trấn Bắc Vương không phải thành thân không bao lâu đã đến quân doanh sao? Gần đây mới trở về, mọi người đều nói là bởi vì thế tử Trấn Bắc Vương không thích thế tử phi mới đến quân doanh trốn tránh.”
Xem ra cũng chỉ là lời đồn thôi.
“Quận chúa! Quận chúa! Ngài biết gì không? Bên ngoài đều nói thế tử rất sủng ái ngài, nên tự mình đi mua vịt bát bảo cho ngài đó.” Vân Y vui sướng nói Triệu Gia Hòa với.
Triệu Gia Hòa chậm rãi buông chén trà trong tay, “Người bên ngoài đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.” Nhớ trước đây thành thân không bao lâu, Tống Thanh Hàn liền đến quân doanh, phố lớn ngõ nhỏ nghị luận sôi nổi, nói là quận chúa Trường Ninh ương ngạnh, bị thế tử Trấn Bắc Vương ghét bỏ, lúc này mới không bao lâu đã thay đổi lời đồn.
“Thế tử nguyện ý tự mình đi mua thức ăn cho ngài đã chứng minh được thế tử vẫn có để ý đến ngài.”
Để ý, ta đã từng làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, hắn có từng để ý sao.
Triệu Gia Hòa không trả lời Vân Y.
“Quận chúa.” Nam Chỉ về tới viện Triêu Lộ.
“Vân Y, ngươi đi dặn phòng ăn hầm một chung canh gà.”
“Vâng, thưa quận chúa.”
Sau khi Vân Y rời đi, Nam Chỉ lấy thư hồi âm của Mộc Cẩn ra đưa qua.
Trong thư nói rằng Phó Cảnh Thần bị bại lộ thân phận ở Tề quốc, sau đó bị đuổi giết, cho nên mới cắt đứt liên hệ với Triệu Gia Hòa.
Bây giờ thương thế đã khôi phục ít nhiều, chờ một thời gian nữa, Phó Chi Hằng sẽ đến Sở quốc.
Mộc Cẩn dự tính lưu lại Tề quốc một thời gian, nhờ cơ duyên xảo hợp Mộc Cẩn phát hiện hoàng đế Tề quốc hạ lệnh để Tô Quý Phi âm thầm hạ độc Hoàng Thượng, độc dược được luyện từ độc vật đặc chế ở Tề quốc, giải dược cũng chỉ có thể ở Tề quốc mới có thể tìm được.
Hiện tại chỉ sợ Hoàng Thượng đã trúng độc nặng, nhất định phải mau chóng tìm được giải dược, mới có thể cứu Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng quả nhiên là trúng độc, Mộc Cẩn hiện tại đã biết được độc dược này là do độc vật chế thành, chỉ cần tìm được dược liệu tương khắc thì có thể chế ra giải dược.”
“Quận chúa, chúng ta không tiến cung đã lâu, không biết Hoàng Thượng hiện tại như thế nào?” Nam Chỉ nói.
“Nếu có gì thì công chúa Hòa Khang sẽ truyền tin.
Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Ba ngày sau, phủ Trấn Bắc Vương người ngã ngựa đổ, nguyên nhân là thi thể Liễu Y Nhu được phát hiện ở trong hồ.
Khi vớt lên thì thi thể đã trắng bệch.
Rõ ràng đã chết lâu rồi.
“Vương phi nương nương, ngài phải làm chủ cho tiểu thư nhà ta!” Nha hoàn Bích Vân quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể nói.
Trấn Bắc vương phi nổi trận lôi đình, “Đang yên đang lành tại sao lại như vậy?”
“Khởi bẩm Vương phi nương nương, buổi tối lúc tiểu thư cùng nô tỳ chuẩn bị trở về viện Thanh Sương, trên đường có gặp mặt quận chúa Trường Ninh, tiểu thư nói muốn trò chuyện cùng quận chúa, kêu nô tỳ rời đi trước, kết quả nô tỳ trở về đợi nửa ngày cũng không thấy tiểu thư trở về, nên gọi mấy nha hoàn khác cùng nhau tìm, không ngờ lại phát hiện thi thể của tiểu thư ở trong hồ.
Xin Vương phi nương nương nhất định phải lấy lại công đạo cho tiểu thư!”
“Ngươi nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là quận chúa Trường Ninh hại Y Nhu?” Liễu Vân Chỉ nhìn chằm chằm Bích Vân hỏi.
Triệu Gia Hòa lẳng lặng nhìn Bích Vân khóc lóc kể lể.
Liễu Vân Chỉ hỏi Bích Vân, “Ngươi biết bôi nhọ hoàng thân quốc thích là tội gì sao?”
“Lời nô tỳ nói ra đều là sự thật, huống hồ quận chúa hại tiểu thư nhà chúng ta cũng không phải không có nguyên nhân.
Mấy ngày trước, tiểu thư làm bánh phù dung đưa cho thế tử cùng thế tử phi, trùng hợp thế tử cũng ở đó, tiểu thư muốn thế tử nếm thử điểm tâm, nhưng thế tử phi lại cố ý làm đổ điểm tâm tiểu thư làm.” Bích Vân nói rõ ràng rành mạch.
“Thế tử phi, ngươi có cái gì muốn nói sao?” Liễu Vân Chỉ hỏi Triệu Gia Hòa.
“Ta có gặp Liễu Y Nhu, nhưng ta không hãm hại nàng ta, huống hồ, Vương phi nương nương cũng không muốn biết Liễu tiểu thư nói gì với ta sao? Mị hương của Tề quốc……”
“Im miệng! Người đâu, trước tiên đưa nha hoàn này đến Đại Lý Tự, sau đó bẩm báo việc này với Hoàng Thượng để điều tra rõ chân tướng, hết thảy đều có Hoàng Thượng định đoạt.” Trấn Bắc vương phi không đợi Triệu Gia Hòa nói xong liền gọi người, áp giải Bích Vân đưa đi mất.
“Liễu nhị tiểu thư đâu?” Vương phi hỏi.
“Sau khi Liễu nhị tiểu thư biết đại tiểu thư xảy ra chuyện liền quay về Liễu phủ để thưa lại tình huống đi.” Vương ma ma nói.
“Người đâu, đưa thi thể Liễu đại tiểu thư về Liễu phủ đi, cũng thông báo cho Liễu thị lang, ráng đợi thêm mấy ngày, sau điều tra rõ chân tướng, hôm sau ta sẽ tự mình đi cho Liễu phủ một cái công đạo.”
“Quận chúa đi về trước đi, việc này chờ Vương gia cùng thế tử hồi phủ lại bàn tiếp.”
Sau khi Triệu Gia Hòa trở lại viện Triêu Lộ nhớ lại chuyện phát sinh trưa nay.
Nàng chuẩn bị về viện Triêu Lộ, trên đường đi gặp Liễu Y Nhu, nàng ta nói muốn làm một giao dịch, chỉ cần giúp nàng trở thành chính thê của Tống Thanh Tuyên, nàng ta sẽ tiết lộ cho Triệu Gia Hòa một bí mật lớn.
Vì để tỏ thành ý, Liễu Y Nhu nói cho nàng, năm đó Liễu Vân Chỉ có thể gả vào phủ Trấn Bắc Vương cũng nhờ mị hương của Tề quốc.
Mị hương là thuốc đặc chế của Tề quốc, bởi vì nó có thể khiến người sinh ra ảo giác, làm người □□, cho nên khi xuất hiện mị hương ở Triệu quốc đã bị ban lệnh cấm rõ ràng, nếu muốn có cấm dược này, e không phải là chuyện dễ, một tiểu thư khuê phòng sao có năng lực làm được chuyện đó, xem ra Liễu Vân Chỉ có liên hệ với người Tề quốc.
Triệu Gia Hòa tỏ vẻ không cảm thấy hứng thú về bí mật theo như lời của Liễu Y Nhu.
Liễu Y Nhu nói nàng hãy suy xét kĩ, bất cứ lúc nào nàng nguyện ý hợp tác, Liễu Y Nhu sẽ tiết lộ bí mật cho nàng.
Không ngờ Triệu Gia Hòa còn chưa quyết định, Liễu Y Nhu đã bị người diệt khẩu.
Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng soi rọi khắp đình viện.
Tống Thanh Hàn trở lại phủ Trấn Bắc Vương, sau khi nghe Liễu Y Nhu bị hại, phái người đi Đại Lý Tự để Đại Lý Tự Khanh phái người đến Liễu phủ nghiệm thi.
Tống Thanh Hàn đi vào viện Triêu Lộ.
Triệu Gia Hòa đang ngồi uống rượu một mình trong viện.
Thấy Tống Thanh Hàn tới, “Phu quân muốn uống một ly không? Rượu hoa đào hảo hạng.” Triệu Gia Hòa lười biếng nói.
“Không cần, ta tới là có một số việc muốn hỏi nàng.” Tống Thanh Hàn nói.
“Chuyện Liễu Y Nhu nàng thấy thế nào?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Thần sắc Triệu Gia Hòa lãnh đạm, tự giễu cười cười, “Không phải có người nói là ta hại nàng sao?”
“Nàng ta nói gì với nàng?” Tống Thanh Hàn nhìn về phía Triệu Gia Hòa.
“Nàng nói, muốn làm giao dịch với ta, chỉ cần ta giúp nàng trở thành chính thê của Tống Thanh Tuyên, nàng sẽ nói cho ta nghe một bí mật.” Triệu Gia Hòa nói.
“Bí mật gì?”
“Không biết, ta không dám có hứng thú với bí mật của nàng ta, huống hồ hôn nhân đại sự, nếu Tống Thanh Tuyên không thích nàng, sao ta giúp nàng được.” Triệu Gia Hòa lại rót thêm một chén rượu.
“Nhưng mà nàng có nhắc tới một sự kiện hơn hai mươi năm trước.
Nàng nói Trấn Bắc vương phi hiện giờ có thể gả cao vào phủ Trấn Bắc Vương là bởi vì mị hương.”
“Mị hương?”
“Không sai, là vật mà chỉ có Tề quốc mới có, đã bị cấm sử dụng ở Triệu quốc.”
Mí mắt Tống Thanh Hàn rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm túc, không biết nghĩ đến cái gì, dường như chung quanh tản ra hàn khí.
“Không bao lâu nữa thành Trường An sẽ ồn ào huyên náo cho mà xem, nữ nhi Liễu thị lang chết ở phủ Trấn Bắc Vương cũng không phải là chuyện nhỏ, Liễu tướng và Liễu thị lang sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
Có lẽ là uống quá nhiều rượu hoa đào, trên mặt Triệu Gia Hòa đã bắt đầu ửng đỏ.
Tống Thanh Hàn đứng dậy, “Nàng không cần lo lắng những việc này, ta sẽ điều tra rõ chân tướng.”
“Trời tối rất lạnh, vào phòng đi.” Nói xong lại dặn dò Nam Chỉ chuẩn bị canh giải rượu, sau đó rời khỏi viện Triêu Lộ.
Quả nhiên ngày hôm sau khắp thành Trường An đều nghị luận chuyện của nữ nhi Liễu thị lang chết ở phủ Trấn Bắc Vương.
Tụm năm tụm ba ở một chỗ, “Có nghe gì chưa? Đại tiểu thư nhà Liễu thị lang đã chết ở phủ Trấn Bắc Vương.”
“Ta biết, ta biết, nghe nói là chết đuối, thi thể đã đưa về Liễu gia.”
Một nam tử khác nói, “Nghe nói cái chết của Liễu tiểu thư có uẩn khúc, hình như có liên quan tới thế tử phi.”
“Ta cũng nghe nói, thế tử phi không phải là quận chúa Trường Ninh sao? Ương ngạnh bám víu lâu như vậy mới được gả vào phủ Trấn Bắc Vương, nghe nói là bởi vì Liễu tiểu thư ngấp nghé vờn quanh thế tử, sau đó bị quận chúa Trường Ninh bắt gặp, nên hãm hại Liễu tiểu thư.”
“Uầy, vậy cũng không đúng, lúc trước không còn phải nói thế tử Trấn Bắc Vương tự mình mua vịt bát bảo cho thế tử phi sao?” Một nam tử trung niên nói.
“Vậy có thể chứng minh do thế tử nhất thời hứng khởi nên mới làm chuyện đó.”
“Quận chúa Trường Ninh ngươi còn không biết sao? Năm đó nữ nhi Lỗ Quốc Công đã được thế tử Trấn Bắc Vương để mắt, kết quả bị quận chúa Trường Ninh đẩy xuống nước, cuối cùng được thị vệ cứu lên, không còn trong sạch, bị Hoàng Thượng tứ hôn cho thị vệ.
Vì đền bù cho Tôn tiểu thư, Hoàng Thượng phong nàng làm huyện chủ Nghi An.” Một nam tử nói thao thao bất tuyệt.
Trong nhất thời, phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều đồn thổi, nói quận chúa Trường Ninh hại Liễu gia tiểu thư.
Viện Triêu Lộ
“Không tốt rồi, quận chúa, đã xảy ra chuyện!” Nam Chỉ vội vội vàng vàng bẩm báo..