Khi cách hắn ba bước, Lý Tri Ý dừng lại, tư thế thỉnh an tiêu chuẩn: "Hầu gia."
Không nghe được lời đáp lại, Lý Tri Ý đã tự đứng thẳng lại, hào phóng ngẩng đầu nhìn hắn.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào Tuyên Võ Hầu, hắn quả thực tuấn tú như mọi người nói vậy, đường nét rõ ràng, mặt mày tinh xảo, nếu như bình thường con em thế gia mặc đồ trắng như vậy thì cho dù dịu dàng cũng là dáng vẻ thư sinh.
Nhưng da thịt hắn màu lúa mì, vóc người cường tráng làm vơi đi phần nho nhã kia, mang đến vẻ đẹp nam tính trẻ trung và mạnh mẽ.
Một người đàn ông như vậy đã chọc cho Lưu Nguyên Nguyên điên cuồng, nếu như thường ở đế đô nữa thì không biết sẽ chiếm bao nhiêu trái tim nữ tử đây?
Lý Tri Ý nghĩ như vậy, không nhận ra bản thân đã đứng im một lúc lâu, thật ra cũng không bao lâu, chỉ là thân thể nửa hở nửa che của nàng quá mê người, đến mức khiến nam nhân cảm thấy một giây dài như nhiều năm.
Nàng đứng im ở đó, dáng vẻ đoan trang nền nã, giống với hình dáng của cô bé mười tuổi năm đó, chỉ là bây giờ cơ thể này của nàng có thể khiến nam nhân sôi máu.
Ngực tròn mông cong, eo thon vừa vặn, không quá gầy cũng không quá béo, mảnh vải đỏ hơi xuyên thấu càng làm cho tất cả những đường nét này trở nên hấp dẫn hơn.
Song Lý Tri Ý lại không hề hay biết, thật không ngờ nàng vừa cúi đầu khom lưng cũng dụ dỗ người ta phạm tội.
Đường Văn Tự bị khiêu khích đến nỗi hạ thân sưng đau, vẫn thấy nàng đứng đằng kia, hắn dứt khoát tiến lên hai bước, ôm ngang nàng, đặt nàng lên giường.
Lý Tri Ý còn chưa kịp kêu thành tiếng, cơ thể bỗng nhẹ đi, đã bị thả ở trên giường rồi.
"Xem ra phu nhân nhẹ hơn bề ngoài." Nàng nghe hắn nói như vậy, giọng điệu còn hơi trêu tức, cũng chút nghiêm túc.
Nói xong, thừa dịp nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn cách lớp quần áo mỏng manh nắm lấy bộ ngực đầy đặn của nàng: "Thế nhưng bầu vú này rất lớn."
Lý Tri Ý không thể tin mở to hai mắt, nghe thấy hắn thì thào nói: "Cũng rất mềm."
Những chuyện tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Tri Ý, nam nhân trên người nàng nói những lời tục tĩu mà nàng chưa từng nghe.
Còn chỉ dùng một bàn tay khô ráo xé toạc quần áo của nàng, nhào nặn bầu ngực và vuốt ve chơi đùa giữa hai chân nàng.
Lý Tri Ý cứng đờ mặc cho hắn hoạt động, trong đầu loạn như ma, đây là Tuyên Võ Hầu sao?
"Tại sao không ướt..." Nam nhân lẩm bẩm một câu, hắn duỗi thân trên cơ bắp, từ ngăn kéo trên đầu giường lấy một cái bình nhỏ, dùng ngón tay hẩy nút bình, đổ một nửa vào hạ thể Lý Tri Ý, mùi hoa thơm ngào ngạt trong nháy mắt ngập tràn giường.
Ngay cả khi được bôi trơn, khoảnh khắc nam nhân động thân tiến vào vẫn khiến Lý Tri Ý đau đến mức cau chặt mày.
Thì ra thật sự đau như vậy, thân dưới giống như bị một cây gậy cứng trơn mà dày mạnh mẽ nhét vào, vừa căng vừa đau.
Nàng nhớ tới lời Dung cô nói, cũng bất chấp tất cả, thầm nghĩ mong hắn chậm lại một chút.
"Hầu gia..." Nàng vừa mới nói hai chữ, đã bị nam nhân cắt ngang: "Thả lỏng, đứng cắn chặt như thế."
"Cái gì?"
Nam nhân ư một tiếng: "Cái miệng nhỏ bên dưới của phu nhân thả lỏng chút, chặt quá, cắn bản hầu cũng đau theo."
Trên khuôn mặt trái xoan nhẵn nhụi của Lý Tri Ý, bởi vì đau mà mất đi huyết sắc, giờ lại bò về.
Nếu chuyện này làm cho cả hai đều khó chịu như vậy, vì sao trên tị hỏa còn vẽ thần tình nam nữ say sưa chứ? Xem ra là lừa người ta sinh con mà thôi.
Lý Tri Ý nghĩ lung tung.
Đường Văn Tự rõ ràng là không định cho nàng thời gian suy nghĩ, hắn cọ xát nhẹ hai cái, "phập" một tiếng cắm hơn nửa côn thịt vào trong, xuyên qua lớp màng mỏng manh, chiếm trọn hành lang u tối chưa từng có ai đặt chân đến này, chạy thẳng băng trên hành lang âm u tiến vào cánh cửa đang đóng chặt ở cuối cùng.
Bởi vì hành động này khiến Lý Tri Ý đau đớn rên lên một tiếng, nước mắt không tự chủ được trào ra, không biết một cơn tức giận ngoan cố từ đâu đó bốc lên trong lòng, nàng cố gắng hết sức không để nó rơi xuống.
"Phu nhân muốn kêu thì cứ kêu to lên." Giọng nói suồng sã từ phía trên truyền đến.
Lý Tri Ý không lên tiếng, nàng hoàn toàn hiểu rõ rồi, cái gì mà công tử dịu dàng như ngọc chứ, rõ ràng là dã thú đội lốt người mà, vậy mà lại giấu diếm tất cả mọi người như vậy, ngay cả phụ thân tinh mắt của mình cũng thua hắn.
Nàng không biết mục đích hắn ngụy trang như vậy để làm gì, càng không biết sao hắn lại lộ bản chất ra như thế.
Đầu nàng rất loạn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc động phòng dày vò này.
Đường Văn Tự cười nguy hiểm: "Nếu phu nhân muốn chịu đựng, thì phu nhân nhất định phải nhịn, bên ngoài còn có người đó."
Vừa nói xong, hắn nâng hai đùi đầy đặn trắng nõn non nớt của nàng lên, buông lỏng eo và hông nàng, từ từ đứng dậy.
Đêm dài đằng đẵng, giờ mới chỉ vừa bắt đầu.