Sau buổi sáng kính trà cho các trưởng bối Đường gia, cả đại gia đình Tuyên Võ Hầu phủ cùng nhau ăn trưa ở tiền sảnh, sau đó lão phu nhân một mình dẫn tôn tức về viện mình nói chuyện.
Viện của lão phu nhân vừa thanh lịch vừa giản dị.
Thoạt nhìn tháng năm không nhỏ, xem ra đã trải qua mấy chục năm mưa gió, chưa từng tu bổ, từng phiến đá, ngọn cây ngọn cỏ đều có vẻ dầm mưa dãi gió, khác hẳn với các viện khác trong Tuyên Võ Hầu phủ.
"Viện này trông rất cũ kỹ, phải không."
Lý Tri Ý trả lời: "Viện của tổ mẫu cổ mà không cũ, rất tao nhã."
Lão phu nhân cười nói: "Cháu là người biết quan tâm, lại tri thư đạt lễ, Văn Tự cưới được cháu là phúc của nó."
Lý Tri Ý gục đầu xuống, ra vẻ xấu hổ, nhưng không ngờ tới bởi vì cúi đầu mà trên cổ trắng nõn lộ ra một vết đỏ lớn chừng ngón tay cái.
Bởi vì dấu vết ở phía sau, nên không cúi thấp đầu sẽ không nhìn ra được.
Lão phu nhân cũng là người từng trải, sao không biết điều này có ý gì.
Vì vậy nụ cười trên môi càng sâu: "Tri Ý à, Văn Tự thường hay chạy đến Nhạn Tây, ít khi ở nhà, mặc dù chuyện của nó phải bận rộn nhưng bây giờ có gia đình rồi cũng không thể như vậy được, cháu nói đúng không!"
Lý Tri Ý cảm thấy bà đang ám chỉ gì đó, nhưng lại không rõ lão phu nhân đang ra hiệu ngầm cái gì, chỉ có thể phụ họa gật đầu.
Lão phu nhân cố ý nói thật chậm lại: "Bây giờ các cháu đang tân hôn, là thời điểm như mật thêm dầu.
Cháu đó, phải nghĩ cách giữ người lại, nhanh chóng khai chi tán diệp cho Đường gia chúng ta, có thê nhi rồi, nó sẽ ở nhà thôi."
Thì ra là lão phu nhân muốn ôm tằng tôn rồi, Lý Tri Ý nhất thời không nói nên lời.
Nàng thực sự không muốn lại trải qua cảm giác tối hôm qua, nam nhân kia ở trên giường vừa độc ác vừa xảo quyệt, không hề dịu dàng như trong mắt người ngoài, khiến nàng đau đớn không chịu nổi, bây giờ bên dưới vẫn còn sưng tấy.
Nhưng nàng không thể từ chối lời ám chỉ 'lộ liễu' như vậy của bà lão.
Lý Tri Ý ngoan ngoãn trả lời: "Tôn tức đã hiểu."
Lão phu nhân cười vỗ vỗ tay trắng mịn của Lý Tri Ý: "Thật ra hôm nay tổ mẫu gọi cháu tới còn có một việc."
Lão phu nhân bảo Lý Tri Ý ngồi trong phòng trước, còn bà đi vào phòng trong, Lý Tri Ý uống nửa chén trà, lão phu nhân mới bưng một cái tráp nhỏ đi ra.
Cái tráp trông rất cũ, lớp sơn bên trên đã tróc bảy tám phần, sờ vào trơn bóng nhờn, có thể nhận ra là thường xuyên được mở ra.
"Đây là hai chiếc chìa khóa, một chìa là Hầu phủ, một chìa là tư kho đại phòng.
Bên trong tư kho chứa đầy của hồi môn của bà mẫu cháu.
Nàng mất sớm, nên tư kho đại phòng vẫn do tổ mẫu quản, bây giờ nên giao cho cháu rồi."
Lý Tri Ý đứng lên, từ chối: "Cái này...!Tổ mẫu, như vậy có phải không hợp quy củ lắm không."
Theo lý thuyết chìa khóa phòng kho là sau khi quản việc bếp núc mới có thể cầm, nàng vừa vào cửa ngày thứ hai, đang trong tình trạng hai mắt thâm đen, làm sao lão phu nhân lại giao chìa khóa phòng kho đây.
Lão phu nhân lại không thèm để ý: "Sao trái quy củ? Về sau việc bếp núc cũng phải từ từ giao cho Hầu phu nhân mà, chỉ là cháu mới vào cửa còn chưa quen với công việc trong phủ mà thôi, giờ cháu cứ quản chìa khóa phòng kho trước đã, cái này không có ảnh hưởng gì."
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng Lý Tri Ý vẫn không muốn làm trái sự sắp xếp của lão phu nhân: "Vâng, Tri Ý nghe tổ mẫu."
Cháu dâu nghe lời, lão phu nhân cũng hài lòng, gật đầu nói: "Buổi chiều tổ mẫu bảo quản gia cầm sổ sách cho cháu, giờ cháu xem trước, nếu có gì thắc mắc về sự vụ Hầu phủ thì tới Đường viện, tổ mẫu có nhiều thời gian."
Lý Tri Ý không có ý kiến gì thêm: "Cảm ơn tổ mẫu."
Lão phu nhân nhẹ nhàng đỡ nàng dậy: "Hài tử ngoan, lễ nghi này chỉ cần người ngoài nhìn, trước mặt người nhà cũng không cần khách sáo như vậy."
Lão phu nhân lại kéo Lý Tri Ý nói chuyện đủ thứ trên đời, đến giờ ngủ trưa, bà mới để nàng trở về.
Lý Tri Ý bước từng bước chậm rãi trở lại viện, ở đó đang có quản sự đại phòng chờ nàng.
Quản sự đại phòng năm nay khoảng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò, râu quai nón ngắn, nhìn qua rất nhanh nhẹn.
"Tiểu nhân Vương Thôn, bái kiến phu nhân."
Lý Tri Ý vừa vào viện tử đã nhận được tin tức từ A Lan, vì vậy nhàn nhạt quan sát hắn: "Ngươi là Vương quản sự à, có chuyện gì không?"
"Bẩm phu nhân, Hầu gia phân phó từ nay về sau chuyện lớn nhỏ của đại phòng đều giao cho phu nhân định đoạt.
Đây là sổ sách mấy năm nay của đại phòng, mời ngài xem qua."
Nhìn trước mắt là mấy quyển sổ sách dày cộp, Lý Tri Ý hơi đau đầu, thậm chí còn nghi ngờ có phải người nọ cố ý hành hạ mình không, hay là hai bà cháu thần giao cách cảm, đặc biệt chọn cùng một ngày.
Oán trách thì oán trách, dù sao nàng cũng sớm có việc phải làm, không cần mỗi ngày đều nhàn rỗi, bận rộn cũng tốt.
Nàng tùy tiện lật xem, khá tốt, bởi vì người nọ thường xuyên không ở trong phủ nên các khoản thu đều cố định, khoản chi tương đối đơn giản.
"Vương quản sự, có phải đại phòng có một tư kho không?"
Vương Thôn ngẩn người, nhận được ánh mắt hỏi thăm của Lý Tri Ý thì lớn tiếng đáp: "Có có ạ, chỉ là...!Sao ngài đột nhiên hỏi tư kho."
"Tư kho hẳn là có danh sách! Ta muốn xem."
"Được, ngài chờ, tiểu nhân sẽ đi lấy ngay."
"Cái này để hạ nhân đi cũng được, người theo ta đi xem, ta muốn vào nhìn tư kho, nhân tiện kiểm tra số lượng."
Vương Thôn do dự một chút: "Phu nhân...!Chuyện này chỉ sợ..."
"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Vương Thôn có chút xấu hổ: "Tư kho đại phòng chứa đầy của hồi môn mà đại phu nhân để lại, không thể tùy tiện ra vào, phải có chìa khóa mới mở được, xin ngài thứ lỗi."
Lý Tri Ý đáp: "Không sao, lão phu nhân đã đưa chìa khóa cho ta rồi."
Trong mắt Vương Thôn xẹt qua một tia kinh ngạc, vẻ mặt ngượng ngùng trả lời: "Phu nhân, phòng kho đã lâu không được quét dọn, bụi bặm có hơi dày, không bằng chờ tiểu nhân phái người tới quét tước sạch sẽ đã, rồi ngài đi kiểm tra cũng chưa muộn."
Lý Tri Ý suy nghĩ một chút: "Tính vậy đi, người trước tiên phái người đi dọn dẹp, mấy ngày nữa ta rảnh rỗi lại đi xem một chút.”
"Vâng, phu nhân."
Vương Thôn rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Lý Tri Ý dần dần tắt đi.
Nàng đọc nhanh như gió vài trang sổ sách, rồi đặt nó trở lại chỗ cũ.
Sổ sách này rất đơn giản rõ ràng, nhưng lúc này nàng cũng không phát hiện ra chỗ nào sai, đành phải nghiên cứu kỹ càng sau.