Sổ Tay Sắc Đẹp Của Thiếu Niên Hồng Hoang


Tối hôm đó, Đường Thiên Thiên sau khi Hạo Thiên rời đi một lúc thì bay về hướng anh rời đi nhưng tốc độ của Hạo Thiên quá nhanh, đến khi Đường Thiên Thiên đuổi ra thì đã không thấy bóng dáng Hạo Thiên đâu nữa, cô đành tiếp tục bay về hướng phái Tuyết Sơn nhưng khi cô đến phái Tuyết Sơn thì lại nghe thấy các đệ tử phái Tuyết Sơn xung quanh bàn tán, nói rằng vừa rồi có một người lén xâm nhập vào phái Tuyết Sơn nhưng đã bị chưởng môn và mấy vị trưởng lão đánh trọng thương, sau đó không biết tung tích.

Đường Thiên Thiên nghe thấy những lời bàn tán của các đệ tử này, vô cùng lo lắng, cô biết rõ công lực của những trưởng lão phái Tuyết Sơn này cao cường đến mức nào, cộng thêm bên cạnh còn có một chưởng môn phái Tuyết Sơn có công lực không kém cô là bao, Hạo Thiên bây giờ e là hung đa cát ít.

Cô rất muốn lập tức qua hỏi các đệ tử phái Tuyết Sơn về tình hình thực sự của Hạo Thiên nhưng cô biết, lúc này qua đó, chẳng khác nào dê vào miệng cọp, hung đa cát ít, tính mạng của mình không quan trọng nhưng không thể vì thế mà liên lụy đến đông đảo sư huynh đệ muội phái Thiên Nữ.

Cuối cùng cô cũng tìm được một cơ hội, trong số những đệ tử tuần tra của phái Tuyết Sơn có một người đi về phía bìa rừng, ước chừng là muốn đi tiểu.


Đường Thiên Thiên đợi người đệ tử đó đi tiểu xong, lặng lẽ đi đến bên cạnh anh ta, hai tay bịt miệng anh ta, kéo anh ta vào sâu trong rừng.

Đi vào bên trong, cô rút một thanh kiếm chỉ vào yết hầu của người đệ tử đó và hỏi: "Vừa rồi các ngươi nói người xâm nhập vào phái Tuyết Sơn thế nào rồi?" Người đệ tử đó thấy trước mặt có một người mặc đồ đen đang cầm một thanh kiếm chỉ vào yết hầu của mình, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, lại nghe thấy người đó hỏi, vội vàng trả lời: "Tiền bối, ta chỉ là một đệ tử tuần sơn, sao biết được nhiều chuyện như vậy, ta chỉ nghe mấy vị sư huynh nói, người đó tuy bị thương nặng nhưng vẫn trốn thoát được, đến giờ vẫn chưa bị bắt được, tiền bối, người đại nhân đại lượng, tha cho ta đi."

Nói xong, anh ta run rẩy nhìn Đường Thiên Thiên.

Đường Thiên Thiên nghe nói Hạo Thiên đã trốn thoát, trong lòng vô cùng vui mừng nhưng nghĩ đến Hạo Thiên bị thương nặng, trong lòng không khỏi đau lòng, nghĩ thầm: Bây giờ xung quanh phái Tuyết Sơn được tìm kiếm nghiêm ngặt như vậy nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa bị tìm thấy, ước chừng là đã trốn thoát rồi, hay là ta trở về phái Thiên Nữ chờ tin tức của anh ấy vậy.

Nghĩ vậy, cô thu kiếm lại bay về phía xa, người đệ tử đó đột nhiên cảm thấy thanh kiếm chỉ vào yết hầu của mình được nới lỏng, tưởng rằng người mặc đồ đen kia muốn giết người diệt khẩu, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, nào ngờ cầu xin mãi cũng không thấy ai đáp lại, anh ta cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thì không còn thấy bóng dáng người mặc đồ đen kia nữa, hóa ra cô ta đã đi từ lâu, người đệ tử đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đường Thiên Thiên trở về phái Thiên Nữ chờ mấy ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạo Thiên đâu, lúc này cô bắt đầu lo lắng, cô nghĩ: Nếu hôm nay Hạo Thiên vẫn chưa trở về thì ước chừng là hung đa cát ít rồi, cho dù có phải dùng hết sức mạnh của phái Thiên Nữ thì ta cũng phải báo thù cho Hạo Thiên, dù sao Hạo Thiên cũng là vì môn phái mà đến phái Tuyết Sơn dò la tin tức, mới bị đánh thương, bây giờ không biết tung tích.


Nếu cô biết mấy ngày nay Hạo Thiên ở trong chốn êm ấm vui vẻ quên cả trời đất thì ước chừng cô nhất định sẽ có xung động lột da Hạo Thiên.

Hạo Thiên từ khi thu phục được con chồn tía đó thì một đường bay về hướng phái Thiên Nữ, giữa đường không dừng lại nhiều, còn con chồn tía đó cũng ngoan ngoãn nằm trên vai Hạo Thiên, rất hưởng thụ.

Bay được khoảng một canh giờ, xa xa đã nhìn thấy đỉnh Thiên Nữ cao ngất, Hạo Thiên tỏ ra rất kích động, mấy ngày không gặp sư phụ các cô rồi, không biết họ thế nào rồi? Nghĩ vậy, anh đã đến trước cổng lớn phái Thiên Nữ, đệ tử gác cổng thấy Hạo Thiên trở về, rất vui mừng, Hạo Thiên hỏi cô ta về tình hình của môn phái mấy ngày anh không có ở đây.

Đệ tử gác cổng nói với anh rằng: "Mấy ngày nay không có gì bất thường, hơn nữa phái Tuyết Sơn từ lần trước bị anh đánh lui thì không còn đến nữa, chỉ có tin tức truyền đến là anh đến phái Tuyết Sơn dò la tin tức bị đánh thương, mà mấy ngày nay anh không trở về, trong môn có chút bất an, đặc biệt là chưởng môn và mấy vị trưởng lão đều tỏ ra rất đau lòng, bây giờ anh trở về, họ nghe được tin này nhất định sẽ rất vui mừng." Nói xong, cô ta chạy vào trong.

Hạo Thiên nghe nói sư phụ và mấy vị trưởng lão vì chuyện của mình mà không vui, anh cảm thấy rất hổ thẹn.


Mấy ngày nay mình chỉ lo bồi đắp tình cảm với Tử Di và cô ấy, hoàn toàn quên mất chuyện của môn phái, nghĩ đến đây anh cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.

Đường Thiên Thiên ngồi trong đại sảnh đang suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên một nữ đệ tử thở hồng hộc chạy vào, lớn tiếng nói với cô: "Chưởng môn, chưởng môn!" Đường Thiên Thiên nhìn dáng vẻ của cô ta, nói: "Có chuyện gì, từ từ nói, đừng vội." Nữ đệ tử đó nghỉ một lúc, nói với cô: "Chưởng môn, sư huynh Hạo Thiên trở về rồi, đang ở bên ngoài chờ, người xem có gọi anh ấy vào không?" Đường Thiên Thiên nghe nói Hạo Thiên trở về, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, đi ra ngoài.

Đợi nữ đệ tử đó nói xong ngẩng đầu lên nhìn thì Đường Thiên Thiên đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cô ta lẩm bẩm ở đó: "Còn bảo ta đừng vội, chính người lại vội như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận