"Á...!ồ...!người tốt ơi...!á...!nhẹ thôi...!á...!anh trai tốt...!ôi...!ưm...!ừm...!ồ...!tha cho em đi...!ưm...!ưm...!rồi...!lại rồi...!ư...!á..." Tiếng rên rỉ yêu kiều liên tục của Phương Ngọc Tuệ nhấp nhô cao thấp, sự tiếp xúc chặt chẽ giữa hai người không biết từ lúc nào đã đổi tư thế, một lần nữa trở lại tư thế nam trên nữ dưới, Hạo Thiên khám phá từng tấc da thịt động lòng người của Phương Ngọc Tuệ, khuôn mặt ngọc ngà kiều diễm, dáng người tràn đầy tình tứ, vẻ tình tứ yêu kiều, đều khiến Hạo Thiên say đắm.
Hạo Thiên tiếp tục ra vào mạnh mẽ trong người Phương Ngọc Tuệ, chặt chẽ không có một khe hở nào để lộ ra một giọt, tất cả đều bị vũ khí lợi hại hùng vĩ của Dương Tiểu Thiên từ từ thu vào, Hạo Thiên cảm thấy kỳ lạ: "Cửu Thiên Ngự Nữ Chân Quyết." của mình lại có thể tự động thu công lực của phụ nữ, đây quả là một điều bất ngờ lớn, tiếp đó, Hạo Thiên cảm thấy một luồng khí mát lạnh đột nhiên từ sâu trong người Phương Ngọc Tuệ trào ra, qua vũ khí lợi hại tràn vào cơ thể mình, rồi nhìn lại Phương Ngọc Tuệ, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt khác thường.
"Anh...!anh...!anh nhanh...!nhanh..."
Toàn thân Phương Ngọc Tuệ hoàn toàn không thể phát ra một chút sức lực nào, chỉ có thể kinh hoàng thúc giục Hạo Thiên nhưng lời còn chưa dứt đã chỉ còn thở ra mà không hít vào được nữa.
Hạo Thiên đang hân hoan tận hưởng cơ thể mỹ miều của Phương Ngọc Tuệ, đột nhiên phát hiện cơ thể nàng bắt đầu trở nên lạnh ngắt, nhất thời giật mình, nhìn lại, Phương Ngọc Tuệ thế mà đã đến tình trạng hương tiêu ngọc vẫn, Hạo Thiên không ngờ Ngự Nữ Chân Quyết của mình lại lợi hại như vậy, thế mà lại thu hết toàn bộ công lực của Phương Ngọc Tuệ, tâm niệm vừa động, từ đan điền phát ra một luồng chân khí nóng bỏng, qua sự kết nối chặt chẽ của hai người truyền sang, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ của Phương Ngọc Tuệ, truyền qua một luồng chân khí mát lạnh, hai luồng chân khí lưu chuyển trong kinh mạch của Phương Ngọc Tuệ, một lúc sau, cơ thể Phương Ngọc Tuệ trở lại hồng hào nhưng vẫn mềm nhũn nằm trên người Hạo Thiên không thể cử động, Hạo Thiên thấy thương cơ thể Phương Ngọc Tuệ, lại từ vũ khí lợi hại truyền qua một ít nội khí, Phương Ngọc Tuệ mới có chút sức lực để cử động.
Thấy vậy, Hạo Thiên lại bắt đầu vận động, Phương Ngọc Tuệ phát hiện Hạo Thiên thế mà vẫn còn sức lực, trong miệng cầu xin: "Người tốt...!em xin anh...!tha cho em đi...!em thật sự không được rồi...!em xin anh..."
Phương Ngọc Tuệ cảm nhận vũ khí lợi hại trong người Phương Ngọc Tuệ đang ra vào, sự phình to theo sự tiếp xúc của da thịt đồng thời khiến Phương Ngọc Tuệ được thỏa mãn hơn, thân rắn uốn éo, vũ điệu uyển chuyển tuyệt đẹp, hai chân dài thon thả trái phải quấn quanh sau lưng Hạo Thiên.
"Có sung sướng không?"
Hạo Thiên áp sát vào vành tai nhỏ nhắn của Phương Ngọc Tuệ ân cần hỏi, hắn biết, bây giờ là thời khắc then chốt rồi, có thể chinh phục được Phương Ngọc Tuệ hay không là phải xem lúc này.
Khuôn mặt kiều diễm của Phương Ngọc Tuệ ý vị sâu xa, miễn cưỡng phối hợp với mỗi lần thúc mạnh của Hạo Thiên, toàn thân hơi thấm đẫm mồ hôi thơm ngát tỏa ra hương thơm đặc biệt của nàng, ngược lại lại càng kích thích Hạo Thiên chinh phục người đẹp trong lòng.
"Á...!đẹp quá...!anh mạnh quá...!sướng quá...!em chết mất thôi...!á..." Phản ứng sung sướng của Phương Ngọc Tuệ khiến Hạo Thiên vô cùng thoải mái, người phụ nữ này đúng là một vưu vật trần gian, nếu không phải vì sự giáo dưỡng và trải nghiệm thường ngày khiến nàng phải kiềm chế bản thân, nếu không thì chắc chắn nàng là một đứa trẻ bẩm sinh và bây giờ một mặt của nàng đã bị mình phát hiện ra, xem ra sau này còn nhiều điều thú vị, đồng thời Hạo Thiên cũng biết mình đã an toàn, từ biểu hiện của Phương Ngọc Tuệ có thể thấy, mình đã chinh phục được nàng.
Hạo Thiên cảm nhận được tần suất của vũ khí lợi hại của mình trong âm đạo của Phương Ngọc Tuệ, chỉ thấy lỗ nhỏ hẹp vô cùng, tiến vào vô cùng khó khăn, hơn nữa theo phản ứng tự nhiên của cơ thể Phương Ngọc Tuệ mà co lại càng khiến vũ khí lợi hại của mình có cảm giác bị kẹp chặt, may mà mình dùng tinh thần lực mạnh mẽ khống chế bản thân, mới có thể vượt qua con đường nhỏ gập ghềnh khác thường này để chống đỡ lấy tử cung của nàng, hai bên tiếp xúc, chỉ thấy cửa hoa phòng cũng hẹp như vậy, không nhịn được dùng sức mạnh đột nhiên tiến về phía trước.
"Á...!nhẹ thôi...!người tốt của em...!á...!chết mất...!á...!đừng dừng...!em còn muốn...!á..." Phương Ngọc Tuệ cảm nhận được sức mạnh của vũ khí lợi hại của Hạo Thiên, tê dại, chua xót, đủ loại tư vị cùng truyền từ nhụy hoa nhô ra phía trước giao chiến với vũ khí lợi hại đến trung khu não bộ, rồi từ đó phân bố đến toàn bộ tủy xương mềm mại không chịu nổi kích thích của mình.
Vũ khí lợi hại của Hạo Thiên liên tục va chạm vào hoa phòng hẹp mềm mại của Phương Ngọc Tuệ, chặt chẽ chống đỡ lấy nhụy hoa phía trước của nàng giống như đầu lưỡi nhọn hoắt, cong cong, từ đó có thể dễ dàng chạm đến đáy nhụy hoa, khiến Phương Ngọc Tuệ không có sức chống cự, chỉ có thể từng bước lùi lại, nước hoa như vậy cũng theo đó mà tràn xuống, Hạo Thiên đâm vào trăm lần, bị nóng bỏng đâm vào, trong cơ thể Phương Ngọc Tuệ tỏa ra mùi thơm nồng nàn, mà Phương Ngọc Tuệ cũng cảm nhận được mùi thơm của Hạo Thiên, trong miệng kêu lên: "Vào đi...!thoải mái quá...!em chết mất...!á..." Sau khi ân ái xong, hai người ôm chặt lấy nhau, mỹ phụ thở hổn hển, Hạo Thiên đau lòng truyền vào cơ thể nàng một ít nội khí, nàng mới hồi phục lại, tiếp đó hai người im lặng một lúc lâu, vẫn do mỹ phụ phá vỡ sự yên tĩnh này, mỹ phụ mặt đỏ như lửa lại mang theo một tia e thẹn và tò mò nói: "Anh lợi hại thật, lần trước em đã nhìn thấy anh ở phái Thiên Nữ, anh đến phái Tuyết Sơn chúng em làm gì?"