Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế Np


Nguyễn Khanh Khanh tận mắt nhìn thấy trong một góc nhỏ, ba bốn gã đàn ông cao lớn đang sử dụng dị năng đánh đập một thanh niên gầy yếu.

Ở một bên khác, một đám đàn ông dáng vẻ lưu manh hệt như thú hoang nằm sấp trên người một cô gái toàn thân trần trụi, thực hiện vận động pít tông ngay trước mắt đám đông.

Nguyễn Khanh Khanh không đành lòng nhìn tiếp, cô ghé sát vào lòng Trì Húc, dùng quần áo che đầu lại.

Chiếc xe việt dã đi về trước khoảng mười lăm phút, cuối cùng bốn người họ cũng tiến vào nội thành.

Chỉ cách nhau một bức tường, nhưng bên trong và ngoài tường lại là hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau.

Nếu như nói bên ngoài căn cứ là một đống phế tích tĩnh mịch điêu tàn, ngoại thành căn cứ là một thế giới tội ác đầy hỗn loạn và tàn khốc, vậy thì khu nội thành của căn cứ đã gần bằng với một khu vực phát triển sầm uất trước mạt thế, không chỉ có trật tự tốt, mà còn có cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh.


Mọi người đi đến một khu biệt thự giữa hồ có khung cảnh thanh nhã: "Ban đầu khu vực này là một tòa chung cư, bởi vì nó khá gần với kho khí giới của quân đội, cho nên cũng được gộp vào trong căn cứ, hiện tại là nơi ở tạm thời của người đứng đầu và các sĩ quan cấp cao.

"Chiếc xe việt dã dừng lại trước một căn biệt thự song lập* xa hoa rộng lớn.

Một vài binh lính vũ trang cầm súng trong tay tiến lên chào theo nghi thức quân đội, dẫn mấy người bọn họ đi đến trước phòng họp.

(*Biệt thự song lập: kiểu biệt thự ghép khối từ hai căn trên cùng một khu đất, có một mặt tường chung)Úc Văn Chu nhìn Trì Trạch với ánh mắt đầy hàm ý: "Đi đi, Triệu Cương đang chờ mọi người đấy.

"Trì Trạch gật đầu.

Mấy người họ lần lượt tiến vào phòng họp, Nguyễn Khanh Khanh không có chỗ để đi, đành phải yên lặng đi theo sau ba người, không ngờ rằng binh lính đứng gác ngoài cửa phòng họp chỉ ngăn một mình cô lại.

"Đứng lại, phụ nữ không được vào.


"Trì Húc tỏ ra mất kiên nhẫn, đang định nói gì đó, Úc Văn Chu đã quát lớn: "Câm miệng, làm tốt chuyện của mình đi, sống mà không biết nghĩ à?"Binh lính kia vội vàng cúi đầu: "Vâng! Sư trưởng Úc, thuộc hạ mạo phạm rồi.

"Ngồi chính giữa phòng họp là một người đàn ông mặt chữ điền, tóc húi cua trông cực kỳ uy nghiêm, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ trên trán, xuyên qua mắt phải đến dưới cằm ông ta.

Triệu Cương thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt sáng lên, cười lớn hô một tiếng: "Cuối cùng cũng đến rồi, mau ngồi đi.

""Cậu này chính là Trì Trạch đúng không? Tôi có nghe Úc Văn Chu nói qua rồi, hiện tại căn cứ đang thiếu người tài hệ kim loại như cậu đấy.

"Trì Trạch khẽ gật đầu, không nhìn ra cảm xúc.

"Cậu này chắc chắn là em trai nhỏ Trì Húc, quả nhiên xưa nay anh hùng xuất thiếu niên.

""Cô này là…" Triệu Cương chú ý thấy còn có một cô gái rất xinh xắn đứng trong góc, không khỏi đánh giá thêm vài lần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận