Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế Np


Đứng từ xa Nguyễn Khanh Khanh cũng nhìn thấy xung quanh trạm xăng đã bị đủ loại sắt vụn tạp nham và đá chặn lại, lối ra duy nhất thì bị một cái xe việt dã đang tắt máy.

Cô chỉ có một thân một mình nên không dám xông bừa lên, lúc quay đầu xe chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cảm thấy não bộ như bị điện giật, cơ thể như bị đóng băng, toàn thân không thể nhúc nhích được.

Cô bị điều khiển!Nguyễn Khanh Khanh thầm thở dài, cô quá chủ quan rồi, không ngờ lại có loại dị năng tình thần vô liêm sỉ như vậy.

Xe con từ từ dừng lại bên đường, có hai người đàn ông đi từ trạm xăng ra mở cửa xe cô.

Cô gái bị hai người nọ đưa vào trong trạm xăng, não bộ cô vẫn trong trạng thái bị điều khiển, không thể cử động cũng không thể nói chuyện.

Đôi mắt sâu thẳm của Trì Trạch nhìn chằm chằm cô gái mặc áo cưới trước mặt, vạt áo cưới khá ngắn, vạt váy kéo dài cho thấy đã bị cắt đi.


Nhưng giờ đã là tận thế rồi mà còn có người mặc váy cưới đi ra đường sao? À không, đã tận thế rồi mà còn có phụ nữ đi lại một mình ngoài đường?Nên nói cô to gan hay là ngu ngốc đây?Trì Húc có gương mặt giống Trì Trạch đến tám phần đi xung quanh Nguyễn Khanh Khanh một vòng rồi huýt sáo nói: “Anh, làm gì với cô gái này giờ?”Trì Trạch bắt được một tia cảm xúc trong đôi mắt to tròn linh động của cô gái: “Để cô ấy nói chuyện.

”Gông cùm xiềng xích giam cầm cơ thể Nguyễn Khanh Khanh nháy mắt biến mất, nhưng hạ thân vẫn cứng ngắc không động đậy được.

“Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, hãy thả tôi đi đi, tôi không có tính uy hiếp với các anh đâu.

”Trì Húc cười nói: “Có uy hiếp hay không không phải cô nói là được.

”Trái tim Nguyễn Khanh Khanh run lên: “Anh muốn làm gì?”Người đàn ông hờ hững rút một điếu thuốc trong túi ra, châm lửa, rít một hơi dài rồi mới nói: “Thời thế này, một cô gái, một mình lái xe trên đường.

” Ánh mắt Trì Húc lướt qua gương mặt sạch sẽ của cô gái, cầm một lọn tóc trên vai cô lên thưởng thức, nói: “Còn bình an vô sự, quần áo sạch sẽ, cô cảm thấy điều này có bình thường không?”Lúc này Nguyễn Khanh Khanh mới chợt nhận ra, dọc đường cô lái xe đến đây ngoài tang thi thì chưa từng gặp một người phụ nữ bình thường nào.


“Lúc trước tôi bị nhốt ở một chỗ, đến hôm nay mới thoát ra được.

Tại sao chẳng có một người phụ nữ nào bên ngoài vậy?”“Ở thời tận thế này, phụ nữ cũng là một loại tài nguyên, nếu bản thân không có năng lực mạnh hay phụ thuộc vào kẻ mạnh thì sẽ biến thành đồ ăn.

” Người đàn ông nãy giờ im lặng đột nhiên nhướng mày, lạnh nhạt nói.

Trì Húc cười hì hì nói: “Chị gái, cái lý do này của chị tệ quá đấy! Tóm lại là bây giờ chúng tôi phải trông chừng chị thật chặt, đề phòng chị là gián điệp ở đâu đến.

”Nguyễn Khanh Khanh nghe thế vô cùng khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng thở phào một hơi, Hai người đàn ông trước mặt, một lạnh lùng một phóng khoáng tùy ý, cách ăn mặc và quần áo trên người không giống người thiếu đồ ăn.

Chỉ cần cô không bị biến thành đồ ăn thì trước mắt coi như đã an toàn.

“Được, tôi sẽ chứng minh thân phận của mình.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận