“Đại nhân mau đi xem xem, cách chỗ quan nha của chúng ta không xa đã xảy ra một vụ án giết người, có rất nhiểu Cẩm y vệ bị thương, còn có người chết nữa.”
Cây bút lông trong tay ngừng lại, ngẩng đầu lên từ đống tài liệu công văn ở trên bàn hỏi: “Vậy Cẩm y vệ nào chết rồi?”
“Ai đó báo là thủ lĩnh của Cẩm y vệ, cụ thể là ai thì hạ quan không rõ.”
Quan công định tiếp tục hối thúc, chưa từng nghĩ là Thẩm Nhiêu đặt bút xuống là chạy ngay luôn.
Cái gì mà đoan trang nho nhã đều bị quăng lại ở phía sau, không có chút nào là thận trọng.
Một tiểu quan đến gọi Thẩm Nhiêu rất bái phục: “Thẩm thiếu khanh đại nhân thực rất siêng năng.”
Thẩm Nhiêu ra khỏi nha môn đã lập tức thấy một vài Cẩm y vệ đang đánh nhau với người mặt áo đen ở trên đỉnh của một căn nhà cách đó không xa, khó phân thắng bại, giằng co mãi không buông, nàng đẩy đám người đang xem náo nhiệt sang hai bên, rồi nhìn thấy một Cẩm y vệ đang nằm sấp trên mặt đất, không nhìn rõ mặt, một dòng máu trong người hắn tuôn ra, ngoằn ngoèo chảy xuống khắp nơi.
Cả trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, vừa chuẩn bị bước lên thì bị người dùng vỏ đao chặn đường lại, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Thẩm thiếu khanh, ở phía trước rất nguy hiểm, dừng lại.”
Đột nhiên Thẩm Nhiêu tóm chặt hắn lại nói: “Chỉ huy sứ của các ngươi đâu?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2.
Chiếc Hộp Ánh Trăng
3.
Quái Vật - Hiểu Bạo
4.
Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================
“Chỉ huy sứ ngài ấy…” Lục Viễn gãi đầu chỉ về hướng gần y quán: “Là ở đó, bây giờ có thể ngài ấy không quá tiện, hay là người…”
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Thẩm Nhiêu lao nhanh về hướng đó, Lục Viễn cong môi lại, đây là sao? Hắn chỉ về hướng y quán chứ đâu phải kỹ viện, tại sao Thẩm đại nhân lại vội vàng như vây? Đi bắt thông dâm à?
Nàng vừa bước vào đã lập tức chụp ngay một y đồng lại để hỏi: “Cho hỏi có một Cẩm y vệ vừa mới đưa vào đây phải không, người đâu?”
Y đồng nhìn nàng đang mặc quan phục màu đỏ, thì biết ngay là một đại quan, nhanh chóng chỉ đường: “Ở ngay bên đó, trước đó đưa vào hai người, có một người vừa mới tắt thở rồi.”
Thẩm Nhiêu cũng không biết làm sao để bước đến, nàng cắn răng vén bức rèm ra, nhìn thấy người đang bị mảnh vải trắng phủ ở trên mặt, trên người đang mặt phi ngư phục.
Trước mắt nàng là một màu đen, suýt nữa là ngã xuống đất, nàng vịn vào cái cột mới cố gắng đứng vững được.
Ngực đau thắt lại, vị tanh ở trong cổ họng trào lên rồi nàng lẩm bẩm: “Tạ Cẩn…”
Không phải nói là trước khi nàng chưa chết thì hắn không được chết sao?
“Không được, ngài không được chết, ngài ngồi dậy cho ta!” Nàng lôi chiếc khăn che mặt ra, khi nhìn thấy khuôn mặt của người chết thì vội giật mình sửng sốt, đây là ai?.
“Thẩm Nhiêu?” Có người ở đằng sau vén rèm bước vào nhìn thấy sắc mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy, giống như là muốn ngất đi bất cứ lúc nào nên vội đến đỡ nàng: “Nhiêu Nhiêu, sao vậy?”
Thẩm Nhiêu quay đầu lại không thể tin nổi, lại nhìn sang người đang nằm ở đó, rồi đột nhiên nôn ra máu, khuôn mặt trước mắt càng lúc càng mờ dần: “Ngài chưa chết sao…?”
Tạ Cẩn: “?”
Lúc tỉnh lại đã thấy Tạ Cẩn ngồi ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vẻ mặt của Chỉ huy sứ đại nhân giãn ra khi nhìn thấy nàng tỉnh lại rồi nói khẽ: “Đại phu nói là nàng thương tâm quá độ, khí hỏa tấn công vào tim, ai khiến nàng giận thành ra như thế này?”
Khi Thẩm Nhiêu tưởng rằng hắn chết rồi, nên trong nội tâm có cảm giác bi thương đau lòng, nàng vô thức ôm lấy ngực mình: “Đau quá.”
“Có thể không đau sao? Đã nôn ra máu rồi” Hắn xích lên một chút rồi đưa cánh tay ra để nàng gối lên, sau đó thì áp mặt mình vào mặt nàng.
Tạ chỉ huy sứ đại nhân rất dịu dàng nói: “Khuôn mặt này của nàng lạnh như người chết vậy.”
“Ta nghĩ rằng ngài chết rồi.” Nàng cũng không quan tâm đây là ở đâu, nhanh chóng ôm lấy cổ hắn.
Tạ Cẩn ngây người ra, sau đó nhớ đến gian phòng lúc trước, nên đành nói: “Trang phục như vậy đều là của toàn bộ Cẩm y vệ, phi ngư phục đó là được ban tặng, nàng không thể nhìn thấy phi ngư phục thì cho rằng đó là ta, trí thông mình thường ngày của nàng để đâu rồi.”
Trên vẻ mặt của hắn thì rất nghiêm túc nhưng trong lòng thì rất hớn hở.
Nàng tưởng mình đã chết vậy nên rất đau buồn, chắc hẳn là trong lòng vô cùng quan tâm hắn.
Trong lòng Thẩm Nhiêu nghĩ lại vẫn còn sợ, thở ra một hơi dài rồi khẽ đánh một cái nhẹ lên cánh tay của hắn: “Ta suýt chết vì sợ, ngài còn cười nhạo ta nữa, đều phải trách Lục Viễn nói năng không rõ ràng.”
“Ừ” Quay về cần phải khen thưởng hắn, đột nhiên Tạ Cẩn nhớ ra một chuyện tốt nên nói: “Thụy Vương thật sự bị phế rồi, thần y có giáng thế cũng không cứu được.”
Thẩm Nhiêu cảm thấy con người này có lúc rất trẻ con, nàng buồn cười nói: “Phế thì cũng phế rồi, ngài vui như vậy làm gì? Cho dù bây giờ hắn trở thành thái giám thì ngài cũng không thể lấy hắn.”
Lấy hắn? Một cơn buồn nôn lan đến, Tạ Cẩn nhớ lại ánh mắt như hổ như sói của Trưởng công chúa nhìn chằm chằm vào hắn, thì lại cảm thấy ghê tởm muốn chết.
“Sao vậy?” Sắc mặt của nam nhân trước mặt càng lúc càng khó coi nên nghĩ rằng hắn giận, Thẩm Nhiêu dịu dàng dỗ dành hắn: “Ta chỉ nói vậy thôi, ngài đừng cho là thật.”
“Không phải nàng.” Lúc ấy Thẩm Nhiêu giận bản thân mình như vậy, nhưng Tạ Cẩn cũng không xem nàng như thế nào cả.
“Ờ” Thẩm Nhiêu nhổm người dậy, lại xoa xoa vào ngực: “Người của các ngài đã dời đi chưa? Ở trước cửa Đại Lý Tự xảy ra một vụ án mạng, ta cần phải đi xem sao.”
Tạ Cẩn biết công vụ của nàng khó mà trốn tránh được, nên dìu nàng ngồi dậy: “Người đã bị bắt lại rồi, đi thôi.”
“Người nào đã dày vò các ngài thành ra như thế này?” Nàng rất tò mò.
Sau khi đi ra ngoài thì hai người tách ra, duy trì khoảng cách, Tạ Cẩn ôm lấy cây Tú Xuân đao, thản nhiên nói: “Tưởng rằng là hai tên trộm gà mờ, không ngờ lại là cao thủ.” Nếu không hắn cũng không khinh suất qua loa, đến nỗi thủ hạ phải bỏ mạng.
Ra khỏi y quán, Thẩm Nhiêu kéo tay áo của hắn lại: “Hình như ta nghe ngài gọi ta là… Nhiêu Nhiêu?”
“Hả?” Tạ Cẩn sững ra.
“Lúc trước chỉ có trưởng bối mới gọi ta như vậy.” Thực sự thì có khi cũng nghe hắn gọi như vậy, chỉ là bình thường khi ở giữa giường lúc hắn xúc động mới vô thức gọi lên như vậy.
Tạ Cẩn nhìn thấy hồn của nàng lơ lửng ở thiên đường, nên đưa tay lên khua khua trước mặt nàng: “Sao thế?”
“Không sao, ta chỉ cảm thấy… ít khi nghe được.” Thẩm Nhiêu bước nhanh về phía trước, không cùng hắn nói chuyện tiếp nữa.
Lúc nàng đi ngang qua, thấy một tên thích khách đã chết, một tên khác thì bị gô cổ trói lại, diện mạo bình thường nhưng ánh mắt thâm độc, khiến người ta không rét mà run, nhìn hắn ta không một chút sợ sệt, Thẩm Nhiêu lập tức nói: “Cạy miệng hắn ta ra xem có thuốc độc ở bên trong không, không có thuốc độc cũng chặn miệng hắn ta lại, để tránh biến cố phát sinh, trước tiên áp giải người này về nhà lao của Đại Lý Tự tạm giam lại.”
Ngoại trừ Lục Viễn ra thì toàn bộ đều nhìn về Tạ Cẩn, suy cho cùng thì chủ quan của bọn họ cũng ở đây, cứ coi như việc này xảy ra ở trước cửa Đại Lý Tự, một hạ quan như nàng thì cũng không được tự ý vượt quyền phải không?.
Tạ Cẩn khẽ gục đầu: “Nghe theo Thẩm thiếu khanh đi.”
“Thật sự là có thuốc độc.” Lục Viễn cho người đè tên thích khách móc thuốc độc trong miệng hắn ta ra.
Sau đó chặn miệng hắn lại.
Trong lúc đó, Lục Viễn thấy tên thích khách ngất đi: “?”
Chỉ thấy Thẩm Nhiêu từ từ thu tay lại, đầu ngón tay giữ một cây kim châm: “Yên tâm, chỉ là ngủ thôi mà, nếu cần tỉnh lại thì ta chỉ chích một cái nữa thôi.”
Nàng không có võ công nhưng đã xem qua hai quyển y thư, nên biết được các huyệt trên cơ thể người nằm ở đâu.
Lục Viễn lặng lẽ đưa ngón tay cái lên: “Hạ quan bái phục.”
Kẻ trộm sẽ do người của Cẩm y vệ mang đến Đại Lý Tự, Thẩm Nhiêu ở lại hiện trường nhìn chăm chú bất động vào vết thương của xác chết Cẩm y vệ, nơi đó có lộ ra một màu tím đen: “Có độc.”
Tạ Cẩn liếc nhìn: “Lúc đầu ta nghĩ rằng là một tên trộm cướp tiền bạc, nhưng hắn chạy đến trong nhà của Bộ hộ Thượng thư chỉ để lấy mạng của Thượng thư, chứ không động đến tiền tài, nếu không gặp may bị người khác phát hiện, thì chỉ sợ hắn ta đã quy thiên từ lâu rồi.”
Trước mắt, Thẩm Nhiêu cũng không có manh mối nào cả, hai tay đan vào trong tay áo nói: “Hộ bộ Thượng thư là thượng quan của ta, tuy tính khí ngài ấy không được tốt, nhưng cũng là một người thanh liêm chính trực, chuyến này gặp tai nạn, thực sự là rất xui xẻo, ta phải đi vấn an ngài ấy khi quay về.”
Tạ Cẩn nói: “Chuyện của tên hung ác này nàng không cần quản, ta đã tự có dự tính.”
Không hỏi nguyên do, Thẩm Nhiêu không hề do dự mà gật đầu: “Được, vậy ngài phải cẩn thận mọi việc.”
“Ừ”
Tên thích khách này vẫn còn sống có chút thiếu may mắn, thời cơ quá tốt được đưa đến tận cửa, không những gánh tội danh hành thích Hộ bộ Thượng thư, còn nhận cả tội danh mưu hại Thụy Vương khiến hắn ta bị thương nặng.
Vậy đương nhiên tên hành thích đó là tội đáng muôn chết.
Gánh thêm một tội danh cũng không có khác biệt, Thẩm Nhiêu là người không ngốc nghếch, hiền lành, nhẹ dạ, nhưng đối với các việc làm của Tạ Cẩn lại hoàn toàn đồng ý, nếu không làm sao hắn có thể báo cáo kết quả đây.
Nàng mang một ít đồ bổ đến nhà vấn an Bộ hộ Thượng thư, có thể là bệnh rồi nên so với bình thường thì mặt mũi ông ta rất hiền lành.
Sau khi cho người hầu lui xuống, ông ta nghiêm túc rồi chân thành nói: “Thụy Vương… tuy Thụy Vương có danh tiếng hiền lành, nhưng hắn ta không phải là người lương thiện.”
Ở đây vẫn còn có người mắt tinh tâm sáng, Thẩm Nhiêu bái tạ ông ấy vì bất luận là như thế nào thì đây là lời dám nói.
Khi nàng hỏi về chuyện thích khách thì Bộ hộ Thượng thư thở dài: “Gần đây Bệ hạ lệnh Bộ hộ kiểm tra sổ sách, tra ra được một vài nơi làm giả sổ sách thâm hụt, ta không yên tâm giữ lại ở bộ hộ, nên sổ sách giả và sổ sách sai để ở chỗ ta, không ngờ lại gặp tai họa, đến cả sổ cái đều bị người ta cướp đi.”
Thẩm Nhiêu cân nhắc một lúc nói: “Có thể người làm ra sổ giả sổ sai chính là kẻ chủ mưu đằng sau của lần hành hung này, có lẽ trong lòng ngài đã hiểu rõ việc đó.”
Đột nhiên ánh mắt của Bộ hộ Thượng thư sáng lên, nổi giận đùng đùng nói: “Trưởng công chúa.”
Điều này thực sự nghe có vẻ không bất ngờ, nữ nhân đó luôn luôn điên cuồng ngang ngược.
Trong lòng Bộ hộ Thượng thư có nghi ngờ nhưng khổ nỗi lại không có chứng cứ: “Bây giờ sổ cái đều bị lấy đi rồi, cũng không có chứng cứ.”
Thẩm Nhiêu an ủi ông ấy mấy câu thì rời khỏi phủ đệ, sau khi ra khỏi đó thì đi thẳng đến Bắc trấn phủ ty để nói chuyện này với Tạ Cẩn.
Hắn lại không bất ngờ, lôi ra ở trong tủ một quyển sổ cái dính máu đặt ở trên bàn: “Đây nè.”
“Ngài định làm gì?”
Tạ Cẩn cho người lui xuống sau đó nói: “Ta đã suy nghĩ về điều đó, nàng cầm đi gặp Bệ hạ là thích hợp nhất.”
Đầu Thẩm Nhiêu quay lại rất nhanh, nhìn chằm chằm vào quyển sổ đó, ánh mắt trầm lặng: “Đây là ngài muốn ta… đi biểu hiện lòng trung thành sao?”
Hắn lười biếng ngồi xuống vênh vang, gác hai chân lên bàn: “Bệ hạ rất đa nghi, bây giờ nàng càng đối địch với Trưởng công chúa, ngài ấy càng yên tâm.”
Thẩm Nhiêu cẩm quyển sổ cẩn thận lật tới lật lui, trong lòng đã hiểu, cuối cùng gấp nó lại: “Tuy ta không muốn lập phe cánh, nhưng tận hiến với hoàng thượng tốt hơn so với Trưởng công chúa.”
Tạ Cẩn nói: “Ít nhất là trên phương diện công khai thì cái mạng nhỏ của nàng sẽ được bảo vệ.”
“Đa tạ.”
“Việc nên làm thôi.” Hắn cười ẩn ý.
Điện Cần Chính.
Hoằng Tuyên Đế lật dở quyển sổ cái, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, sau đó ném nó lên bàn ngự án, dửng dưng nói: “Ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?”
“Thần, thân làm bề tôi, lại rời khỏi hộ bộ, thật là…”
Hoằng Tuyên đế ngắt lời nói của nàng: “Đừng nói lời dư thừa nữa, nói thẳng luôn đi.”
Thẩm Nhiêu đành nhún vai: “Bệ hạ tha tội cho thần trước, nếu không thần không dám nói.”
“Ban cho ngươi vô tội, nói đi.”
“Lúc đầu ngài lên ngôi Đại bảo, Trưởng công chúa theo di mệnh Tiên đế buông rèm chấp chính, cho dù là sau này triều đình đã vững chắc, Trưởng công chúa cũng rút lui khỏi trong triều từ trước, nhưng gốc rễ vẫn còn bám rất sâu, đối với bách quan cũng khá có uy tín.”
“Trưởng công chúa lại rất gần gũi với Thụy vương, thế lực của hai người liên kết lại thì sâu không thể ngờ được, nếu như không để nó bành trướng phát triển đến mức độ nhất định, thì thật sự không dễ để loại bỏ nó hoàn toàn.”
Sau khi nói xong Thẩm Nhiêu cười hờ hững chắp tay nói: “Ngài đã từng nghe đến Trịnh Trang Công chưa?”
Sau khi nghe xong, trong ánh mắt của Hoằng Tuyên Đế xuất hiện nụ cười, chầm chậm nói: “Làm nhiều điều bất nghĩa ắt tự diệt vong, Thẩm Nhiêu à, Trẫm thực sự đã xem nhẹ ngươi rồi, có thể nhìn mọi chuyện thấu đáo như vậy.”
Thẩm Nhiêu quỳ xuống thấp giọng thưa: “Thần một lòng vì giang sơn Đại Ninh, tận trung với Bệ hạ.”
Hoằng Tuyên đế bảo nàng bình thân, rồi sau đó cảm khái: “Rốt cuộc Thẩm Đoan nuôi được một cô con gái ngoan, Hoàng hậu cũng có một người cháu gái tốt.”
Hai người mà trong miệng ông ta thốt ra, thì một người xương cốt đã hóa thành tro bụi, một người đã hương tan ngọc nát, được mai táng ở lăng Hoàng đế
Sự căm giận trong lòng của Thẩm Nhiêu lắng lại: “Thần nguyện vì Bệ hạ mà phân ưu, đem chút tài hèn này ra tận lực.”
Hoằng Tuyên Đế hiểu ý của nàng, xua tay: “Được rồi, ngươi lui trước đi.”
Khi nàng chuẩn bị lui xuống, thì đột nhiên đối phương hỏi: “Ngươi thật sự không muốn gả cho Thụy Vương?”
“Thần nguyện cả đời này không gả đi, vì giang sơn Đại Ninh thịt nát xương tan…”
Hoằng Tuyên đế nghe nàng biểu hiện lòng trung thì bất lực, lại đau đầu, miệng mồm nàng thật sự rất lanh lợi: “Nói sự thật thì Trẫm miễn tội cho ngươi.”
Thẩm Nhiêu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Mọi thứ phải xem thánh ý như thế nào.”
“Ngươi sẽ không sao” Hoằng Tuyên Đế cũng không tức giận, công bằng thẳng thắn nói: “Lúc Trẫm ban hôn cho ngươi thì Trẫm chưa từng xem xét đến Thụy Vương, và bây giờ cũng vậy.”
Thẩm Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, còn thật sự cảm kích từ tận đáy lòng, thành thực nói: “Bệ hạ anh minh.”
Hoằng Tuyên đế xem nàng là tiểu bối, cảm thấy phản ứng của nàng rất thú vị, cố ý hỏi: “Vậy Ôn Tĩnh Thành thì sao?”
“Bệ hạ, thần nguyện cống hiến toàn bộ tâm huyết tinh thần cho triều đình, tình riêng nam nữ thật nhỏ bé tầm thường…” Nàng vẫn chưa biểu đạt xong lòng thành thì đã bị Hoằng Tuyên đế không kiên nhẫn đuổi ra ngoài.
Ông ta thật sự muốn tìm một cây kim mà khâu miệng nàng lại, hỏi cái gì nàng cũng biểu hiện lòng trung thành, từng lời nói được tuôn ra giống như không muốn tiền.
Nếu không lại chơi trò cũ ‘Đời người từ xưa ai không chết, giữ tấm lòng son chiếu sử xanh.’
Tính cách này của nàng giống ai? Những người khác trong Thẩm gia nào có kẻ nào khôn khéo như nàng, thật sự giống như một con cá chạch nhỏ linh hoạt, bắt cũng không bắt được..