Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ


Vừa về đến nhà, Trưởng công chúa đã sai người đến mời nàng đến làm khách vào đêm khuya, muốn chúc mừng nàng đã thăng chức lên Hộ Bộ Thị Lang.

Nhưng lại điều động hai mươi thị vệ, tất cả đều vây quanh người.

Ở đây như thế này là mời? Rõ ràng chính là nếu không tuân theo thì sẽ trực tiếp bị trói lại mang đi!
Thẩm Nhiêu có chút bất ngờ vì vốn dĩ muốn tới tìm nàng, nhưng không ngờ nàng lại chủ động đưa tới tận cửa.

Như thế vô cùng thích hợp, muốn cái gì có cái đó.

Chẳng qua là nàng không ngờ tới, nơi mà Trưởng công chúa hẹn gặp lại không phải phủ của Trưởng công chúa, càng không phải tửu lầu hay hí viện.

Mà là Nam Phong quán lớn nhất ở kinh thành.

Thẩm Nhiêu không có dũng khí cõng tướng công đến đây tìm cảm giác yêu đương vụng trộm, nếu để cho Tạ Cẩn biết rằng nàng đến đây đi dạo kỹ viện.

Cũng không biết liệu hắn sẽ đốt cái này đi hay đem nàng bổ ra làm đôi nữa.

Nàng vừa vào cửa đã có hai tiểu quan đến dìu nàng, mùi son phấn thơm nồng nặc tỏa ra.

Thẩm Nhiêu đột nhiên lùi ra phía sau một bước, loại cảm giác kinh hãi xuất hiện, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Nàng mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, cùng một chiếc váy màu trắng thêu kim mã, vốn là một cô nương xinh đẹp đoan trang nhưng hóa ra lại có một khuôn mặt lạnh lùng rất có uy nghiêm.

Làm tiểu quan sợ hãi đến mức không nhẹ không nặng, nhìn vào mặt nàng không cam lòng mà lùi ra.

Quỷ mới biết liệu có gián điệp của thám tử Cẩm Y Vệ ở đây hay không, vạn nhất có ai thấy.


Vị tổ tông của nhà nàng nhất định sẽ nổi giận.

Vì vậy, nàng phải đề phòng khi có ai đó ôm ấp yêu thương mình.

Thị vệ của Trưởng công chúa đưa nàng lên phòng riêng trên lầu, chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng ti trúc và tiếng cười nói trêu chọc của nam nữ.

Thị vệ làm động tác mời, Thẩm Nhiêu bình tĩnh đẩy cửa vào, nhìn thấy Trưởng công chúa đang ngồi tại vị trí chủ vị, có các tiểu quan vây quanh đút hoa quả, uống nước, còn có bóp chân.

Nhìn bộ dạng Thẩm Nhiêu rõ ràng rất thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ngược lại không phù hợp với điều này.

Trong mắt nàng chứa sự vui vẻ nhưng không chạm đáy mắt, giống như đang trêu đùa: “Nếu sớm biết điện hẹn thần tới đây, thần liền xin Bệ hạ cho lấy Ngự Sử vị.

Như vậy, ngày mai khi thượng triều, thần có thể cùng chư vị thần công nói một chút về chuyện tình yêu của Điện hạ.”
Chuyện tình yêu của Trưởng công chúa tất cả quan văn quan võ trong triều đều biết rõ, nhưng ai cũng chỉ nhìn chứ không dám nói ra.

Nhưng nếu thực sự muốn mang ra nói chắc chắn sẽ bị chế giễu.

Nghe vậy, Trưởng công chúa sắc mặt trở nên cứng đờ, nhìn thấy nàng càng thêm chướng mắt, sau đó lấy một quả trái cây cho vào miệng, lời nói thản thiên: “Thẩm thị lang, ngươi nhìn xem nơi này là ở đâu? Đây là Cực Lạc Chi Địa.

Ngươi khi thượng triều không phải muốn đem nơi này sao, nó là nơi có phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp, nhưng lại khá đáng sợ a, có thể dọa người đó.”
“Điện hạ thật biết đùa với thần.

Ngươi làm chuyện này nhiều năm như vậy có thấy chỗ nào sợ đâu?” Thẩm Nhiêu nhìn xung quanh đánh giá, chọn một chỗ ngồi gần cửa nhất, tay dấu trong tay áo, thành thành thật thật ngồi ngay ngắn.


Trưởng công chúa có thể nhìn ra được, hiện tại Thẩm Nhiêu vừa mới nhận chức quan, liền không đem chính mình để vào mắt.

Bà ta nén xuống sự không vui trong lòng, cầm chén rượu trước mặt lên đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Nhiêu, trên mặt mang theo nụ cười: “Chúc mừng Thẩm thị lang đã thăng chức, bây giờ Thái tử đã hồi triều, ngươi lại vào nội các, ngày sau tương lai nhất định sẽ tươi sáng…”
“Nói không chừng bổn cung ngày sau sẽ dựa vào đại nhân để được chiếu cố nhiều hơn.”
Thẩm Nhiêu bình tĩnh nhận lấy, lấy ngân châm ra thử độc mà không chút do dự.

Sau khi xác nhận không sao, nàng mới uống một hơi cạn sạch dùng dáng vẻ mỉm cười chân thành nói: “Điện hạ, xin đừng trách tội thần, thần vô cùng nhát gan.

Trước kia gặp phải rất nhiều phong ba, thực sự đã bị dọa sợ.”
Trưởng công chúa bên ngoài tươi cười nhưng bên trong không cười: “Đã hiểu.”
Thẩm Nhiêu vuốt ve chén rượu, thoải mái chống cằm: “Điện hạ thật sự hiểu sao? Trong nội tâm vẫn có chút khó chịu, nhưng lại không thể động thủ.”
“Thẩm Nhiêu, ngươi thật làm càn!” Đây rõ ràng là một lời khiêu khích, Trưởng công chúa quả thật muốn đá cái bàn trước mặt để nàng bị ngã ra.

Thẩm Nhiêu muốn chọc giận bà ta, bà ta càng tức giận thì nàng càng vui: “Muốn nói làm càn thì thần nhất định không dám nhận.

Rốt cuộc trong toàn bộ Đại Ninh ai mà ngài chả dám làm càn chứ? Nhiều năm qua khống chế triều chính, hãm hại các quan viên trắng trợn thu vét của cải.

Có ai có thể làm điều như thế thuận buồm xuôi gió hơn ngài không? ”
Sau khi nghe xong lời này, Trưởng công chúa trực tiếp lật cái bàn trước mặt nàng lên, cũng may Thẩm Nhiêu đã đoán trước được, lập tức tránh ra, nếu không bộ y phục này chắc chắn sẽ bị bẩn.

“Điện hạ bớt giận.” Ngoại trừ Thẩm Nhiêu, những người khác đều quỳ trên mặt đất.

“Tất cả các người toàn bộ cút ra ngoài cho bổn cung.”
Sau khi Trưởng công chúa bảo mọi người ra ngoài, nàng ta mới từ từ nguôi giận, cười nói: “Thẩm thị lang đang nói cái gì vậy? Bổn cung nghe không hiểu gì cả.”

“Sự việc kia thần nói điện hạ sẽ nghe hiểu được.” Thẩm Nhiêu giữ khoảng cách tương đối an toàn với bà ta, kẻo cho lão bà này phát điên lên lại quấy nhiễu mình.

“Nếu Thuỵ Vương điện hạ biết được ngài đã mượn tay hắn để lên ngôi, danh chính ngôn thuận thử đế vị, hắn sẽ nghĩ như thế nào?”
Nghe xong cả người Trưởng công chúa trở nên cứng đờ, bà ta quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt không tin, giống như không biết tại sao nàng lại nói ra mấy lời này.

Hoặc là, đã bị nàng nói trúng rồi.

Thẩm Nhiêu cân nhắc vấn đề này rất lâu, Đại Ninh cho phép nữ nhân đăng cơ làm đế.

Chẳng qua là, tiên hoàng càng quan tâm đến con trai trưởng hơn, hơn nữa Hoằng Tuyên đế lại xuất chúng, cho nên Trưởng công chúa mới không được thừa kế ngai vàng.

Tuy nhiên, Hoằng Tuyên đế thân thể suy nhược từ nhỏ, cộng với những rắc rối loạn trong giặc ngoài vào thời điểm đó.

Trước khi tiên hoàng băng hà, ông đã để cho Trưởng công chúa buông rèm chấp chính và trợ giúp Hoằng Tuyên đế ổn định giang sơn đất nước.

Tuy nhiên, tiên hoàng không ngờ rằng Trưởng công chúa lại là người lòng dạ độc ác và không muốn khuất phục trước người khác như vậy.

Khi bà ta bắt đầu buông rèm chấp chính, hoàng quyền gần như nằm trong tay bà ta và Hoằng Tuyên đế chỉ đơn giản là một hoàng đế bù nhìn trên danh nghĩa.

Ngay cả khi bà ta đã rút lui khỏi triều chính nhưng bà chưa bao giờ từ bỏ quyền lực của mình.

Hơn nữa ngôi vị hoàng đế làm thế nào mà Trưởng công chúa nỡ bỏ qua chứ, làm thế nào mà có thể cam tâm làm đá kê chân cho Thuỵ Vương?
Có lẽ bà ta không chỉ muốn buông rèm chấp chính một lần nữa, mà còn muốn mượn tay của Thuỵ vương để đàn áp các thành viên khác trong hoàng thất.

Miễn là cuối cùng hắn ta thắng và bà ta có thể chuyên tâm vào việc loại bỏ Vua Thuỵ một thế tử trẻ tuổi, để có thể danh chính ngôn thuận thừa kế ngai vàng.

Bà ta không chỉ muốn trở thành Hoàng đế mà còn muốn trở thành một Hoàng đế danh chính ngôn thuận mà không bị hậu nhân lên án chỉ trích.

Ban đầu vốn chẳng qua chỉ là phỏng đoán của nàng, nhưng khi thấy được ánh mắt trìu mến thâm tình này của Trưởng công chúa gần như đã xác nhận suy nghĩ trong lòng nàng.


Thẩm Nhiêu đột nhiên cảm thấy bụng đau nhưng ảnh hưởng không lớn đến nên cũng không coi trọng lắm: “Vào ngày thần trở về từ Dĩnh Đô, bệ hạ đã tuyên thần tiến vào Cần Chính điện, ngài có biết bệ hạ cùng thần nói gì không?”
Trưởng công chúa cảm thấy vị quan viên gần hai mươi tuổi này có khả năng đọc được lòng người, thật là nguy hiểm, nói: “Cái gì?”
“Đối với vị trí trữ quân, bệ hạ chưa từng cân nhắc ai bên người trừ Thái tử.”
Thẩm Nhiêu nhướng mày, “Mấy năm nay những trù tính của ngài rốt cuộc vì để làm mai làm mối hay vẫn còn làm đá kê chân cho người khác? Thật sự ngài không có nghĩ tới sao?”
Trưởng công chúa ngồi nghe cả cuối cùng cũng triệt để tức giận vung tay định đánh nàng.

Nhưng mà bị Thẩm Nhiêu một mực nắm lại, cánh tay không thể tiến về phía trước thêm được nữa: “Người nghĩ xem thần đã vào nội các, ngài cảm thấy bệ hạ có ý tứ gì?”
Dường như nàng đã đi trong sương mù rất lâu và khi có người nhắc nhở nàng, trưởng công chúa chợt *thể hồ quán đỉnh, gần như ngay lập tức đã có thể suy đoán ra được.

Hoằng Tuyên đế như vậy là đang mở đường bằng phẳng thông suốt cho Tống Dụ đi qua!
*Đề hồ rưới lên đỉnh đầu.

Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.

Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

Sau đó quân cờ mà bà bố trí trong triều đình chỉ đơn giản là bị Hoằng Tuyên đế loại bỏ! Hóa ra hắn đã biết, hắn đã sớm biết tất cả.

Cứ tưởng mình là người lên kế hoạch, không ngờ tới mình lại bị người ta đùa giỡn xoay như chong chóng.

Trưởng công chúa giận dữ, nhưng vẫn giữ vững phong thái, cố nén lại sự nóng nảy, chỉ vào cửa: “Cút ngay.”
“Sau khi tiên hoàng mất may mà có ngài, Thái tử hiếu thuận như thế, phỏng chừng sau khi lên ngôi, nhất định sẽ chọn nơi tốt cho ngài an dưỡng tuổi già, vi thần xin chúc mừng Điện hạ trước.”
Ngay khi Thẩm Nhiêu bước ra khỏi cửa, tiếng đập đồ đạc không ngừng phát ra từ trong phòng.

Nàng kiềm chế nụ cười trên mặt, trong mắt tràn đầy lãnh đạm.

Hiện tại nàng đang chờ ngày Trưởng công chúa phát điên, điên cuồng đến mức làm ra chuyện không thể quay đầu lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận