Sổ Tay Sinh Tồn Trong Chốn Hậu Cung Toàn Bàn Tay Vàng

19.

Vào ngày sinh thần của Tần Quân, hắn phong ta làm Đức phi.

Ta nghe danh hiệu này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

“Chàng xem ta, có đức sao?”

Tần Quân bất đắc dĩ: “Trong tứ phi chỉ còn mỗi vị trí Thục phi, thật đen đủi, nàng lại không muốn làm Hoàng Hậu.”

Thục phi đích xác đen đủi, Hoàng Hậu…… Hoàng Hậu phải làm rất nhiều chuyện, không muốn làm.

Thôi, Đức phi thì Đức phi vậy.

Tần Quân lại tiến lên, lôi kéo tay ta: “Liên Nghi, hôm nay là sinh thần của ta.”

Ta gật gật đầu: “Chẳng phải ta đã tặng cho chàng quà mừng sinh thần rồi sao?”

Tần Quân dừng một chút, nói: “Ta muốn thứ khác.”

“Chàng muốn cái gì?” Ta hỏi.

Tần Quân thấy bộ dáng thản nhiên đó của ta đành thở dài rồi sau đó bất ngờ để sát vào, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi ta: “Thứ này.”

Ta: “……”

“Có thể chứ?” Tần Quân hỏi ta.

Ta: “……”

Đúng thật là không nhịn qua nỗi ngày hôm sau đúng không?

Chỉ có điều là đã làm Đức phi rồi, còn có gì mà không thể chứ?

Thôi.

Nhịn nhiều năm như vậy cũng rất đáng thương.

Bóng đêm sâu hun hút, ái tình mặn nồng quấn quýt si mê.


Ta vô cùng thích bộ dáng Tần Quân gọi tên ta vào lúc này.

Chỉ là, chờ đến ngày hôm sau, ta liền không yêu nổi Tần Quân nữa!

Ta bị một mớ thanh âm ồn ào đánh thức.

Ta còn đang nghi hoặc sao trong hậu cung lại có nhiều kẻ không biết quy củ như vậy, nhưng khi ta tỉnh lại và mở mắt ra chỉ thấy mỗi Tần Quân ở bên cạnh thì bỗng nhiên sững lại.

Tần Quân kinh ngạc hỏi ta: “Liên Nghi, nàng sao vậy?”

Theo những lời này phát ra, ta còn nghe được một thanh âm khác của Tần Quân.

“Nương tử của ta thật là xinh đẹp.”

Ta: “……”

Ta lại trừng mắt nhìn Tần Quân.

Tần Quân có chút hoảng thần, nghĩ thầm ở trong lòng: “Nàng ấy bị sao vậy? Chẳng lẽ là hôm qua ta làm đau Liên Nghi? Nàng ấy sao lại có vẻ như muốn gi** người vậy nhỉ?”

Ta hít sâu một hơi, hỏi hắn: “Chàng hiện tại còn có thể nghe được tiếng lòng của người khác nữa không?”

Tần Quân sửng sốt một chút.

Trước khi hắn mở miệng, ta đã nghe được tiếng lòng của hắn.

“Mất thuật đọc tâm luôn rồi? Quá tuyệt vời! Hoá ra ngủ với Liên Nghi một giấc là có thể giải quyết, huhu, Liên Nghi đúng thật là phúc tinh của ta, ta rốt cuộc có thể làm người bình thường.”

Ta không thể nhịn được nữa: “Hiện tại, ta không được bình thường.”

Tần Quân sửng sốt: “Ta nói ra rồi hả?”

Ta chỉ nhìn hắn.

Tần Quân phản ứng lại rất nhanh.

Hắn chưa nói ra miệng, chỉ là……

Thuật đọc tâm của hắn chả hiểu sao lại truyền qua người ta.

Thật sự, ta rất hối hận.

Không chọn những ngày tháng tự do tự tại mà lại chịu ở trong hoàng cung, còn phải gánh chịu khổ sở như vậy!

Tần Quân yên lặng không nói gì, chỉ cởi chiếc vòng Phật châu trên cổ tay ra rồi đeo cho ta.

Thôi, có chút ít còn hơn không.

20.

Kể từ khi có thuật đọc tâm, cuộc sống của ta bắt đầu trở nên thú vị.

Chắc là vì thuật đọc tâm đổi chủ nên khoảng cách mà ta có thể nghe được cũng không xa, sau khi đeo vòng Phật châu thì cũng chỉ nghe được tiếng lòng trong vòng 10 bước chân.

Tiếng lòng mà ta nghe được nhiều nhất chính là của Tần Quân.

“Muốn được nương tử ôm một cái.”

“Nương tử mau nhìn ta.”

“Nương tử hôm nay cũng vẫn xinh đẹp như hoa.”

Ta: “……”

“Hoàng Thượng, chuyên tâm chính sự.” Ta đành phải nhắc nhở.

Tần Quân bày vẻ nghiêm trang, nội tâm lại nghĩ thầm: “Có ai nhìn nương tử của mình mà còn chuyên tâm chính sự được cơ chứ?!”


Ta không rên một tiếng, xoay người rời đi.

Tần Quân không lên tiếng kêu ta, chỉ là hô to trong nội tâm: “Đừng mà, Liên Nghi nàng đừng đi.”

Ta: “……”

Hết cứu nỗi.

Người mà ta tiếp xúc ở trong cung không nhiều lắm, ngoại trừ Tần Quân ra thì cũng chỉ có Quý phi đi lại thân cận với ta, hiện giờ còn thêm cả Hiền phi.

Quý phi không có lòng tranh sủng.

“Hoàng Thượng yêu ngươi như vậy, ta đu CP không thơm sao?”

Ta khó hiểu: “CP là?”

Quý phi còn chưa kịp giải thích thì Hiền phi đang cắn hạt dưa ở bên cạnh đã yên lặng bỏ thêm một câu: “+1.”

Ta: “?”

Mức độ hảo cảm mà Tần Quân dành cho Hiền phi dừng lại ở con số 60, chẳng qua là, chừng đó hảo cảm cũng đủ để Hiền phi nhận được không ít tích phân, nàng ấy đổi rất nhiều thứ và còn lấy ra chia sẻ.

Ừm thì……

Giống như những gì Tần Quân nói.

Hiền phi thực quá đáng, tặng cho Quý phi toàn là dưỡng dung mỹ nhan, còn tặng cho ta lại là vật dụng tăng tiến tình cảm phu thê.

Hiền phi cười ý vị thâm trường với ta: “Liên Nghi, không cần cảm ơn ta đâu.”

Cảm ơn, ta cũng không cần lắm.

Cuộc sống trong hoàng cung vui vẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.

Làm chuyện không biết xấu hổ với Tần Quân, lúc rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm với Hiền phi và Quý phi, hai người họ bởi vì tình huống đặc thù nên biết rất nhiều thứ ta không biết, ta thực thích tám chuyện với các nàng ấy.

Đúng rồi, Quý phi còn đang viết truyện.

Truyện của nàng ấy hiện tại đã lan truyền khắp cả hậu cung rồi.

Các cung nữ mỗi khi nhìn đến Quý phi đều không kêu là nương nương nữa mà đã chuyển sang kêu “Tiên sinh”.

Quý phi tuyên bố: “Ta muốn làm tiên sinh viết truyện được hoan nghênh nhất của triều đại này!”

Hiền phi nhìn thấy cuộc sống của Quý phi khá thú vị nên bèn cân nhắc một chút, bắt đầu nghiên cứu những công thức điều chế mỹ dung dưỡng nhan.

Tần Quân phái người cho Hiền phi, đúng thật là bị Hiền phi nghĩ ra.


Ta nghĩ nghĩ, cũng muốn tìm chút chuyện để làm.

Vì thế, ta tổ chức luyện võ cho toàn hậu cung.

Nhưng sang ngày hôm sau, Quý phi cùng Hiền phi liền dẫn đầu chạy thoát……

Kế hoạch của ta ôm hận chấm dứt.

Nửa năm sau, ta được chuẩn đoán có thai.

Sau khi Hoàng Hậu biết được đã lặn lội từ quê quay trở về hoàng cung.

Tần Quân vẫn chưa tuyên bố tin Hoàng Hậu ch**, hiện giờ, Hoàng Hậu đã chữa khỏi bệnh nên quay trở về cũng hợp tình hợp lý.

Ta hỏi Hoàng Hậu: “Sao lại quay về rồi?”

Hoàng Hậu cười nói: “Nơi này có người nhà và bằng hữu của ta, nhìn qua bên ngoài rồi, tự do thì tốt đó, nhưng trong cung cũng có mối ràng buộc với ta.”

Sau đó, Tần Quân chỉ để lại 4 người chúng ta trong hậu cung.

Một Hoàng Hậu, ba phi tử.

Con cái do ta sinh.

Sinh 2 đứa xong ta liền kháng cáo không làm nữa.

Hoàng Hậu phụ trách xử lý chính vụ trong hậu cung, Quý phi và Hiền phi chịu trách nhiệm chơi đùa.

Mỗi khi rảnh rỗi, 4 người chúng ta còn có thể tụ lại một chỗ để chơi bài.

Cuộc sống trôi qua cũng tự tại.

Chơi bài xong khá trễ, Tần Quân liền tự mình tới đón ta.

“Liên Nghi, về nhà thôi.”

Ta cười nhìn hắn: “Được.”

Đời này, hắn bảo vệ ta cả đời, ta cũng ở bên hắn cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận