Chỉ là có điều, sao Dương Chẩn lại ở chỗ này?
Trong khi Ngụy La còn đang nghi ngờ, Triệu Lưu Ly đã nhảy xuống xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này không rêu rao ra vẻ như xe ngựa bình thường mà Triệu
Lưu Ly xuất cung hay ngồi, rèm vải màu xanh, đã hơi cũ không còn mới,
ngay cả cung tỳ trong xe cũng chỉ có một người, nếu như là bình thường,
chỉ cần Triệu Lưu Ly đi ra ngoài, có lần nào không phải là một đoàn đội
cung nữ và ma ma hầu hạ đi cùng chứ? Việc làm hôm nay của nàng ấy có
chút khác thường.
Ngụy La lựa chọn án binh bất động, nàng im lặng ngồi trong xe nhìn xem tình hình sắp tới thế nào.
Triệu Lưu Ly không chờ được nhảy từ trên xe ngựa xuống, Dương Chẩn vội
vã chạy tới, cánh tay dài nhấc nàng ấy lên ôm vào lòng, căng thẳng hỏi:
“Công chúa cẩn thận một chút, vạn nhất ngã bị thương, thuộc hạ khó tránh tội”.
Triệu Lưu Ly còn tâm trí đâu mà lo lắng những chuyện này, đôi mắt đỏ hồng hỏi hắn: “Hôm nay phải đi sao?”
Dương Chẩn cứng người, nhẹ gật đầu.
Hốc mắt Triệu Lưu Ly sũng nước, hai mắt hồng hồng trông cực kỳ giống con thỏ nhỏ, nàng nắm chặt lấy tà áo Dương Chẩn, nói: “Sao Dương Chẩn ca ca không nghe ta? Ta không muốn ngươi đi, ta sẽ nói với mẫu hậu, bà thương ta như vậy, nhất định sẽ đồng ý gả ta cho ngươi. Chỗ đó nguy hiểm như
vậy, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì thì sao? Ta không muốn ngươi gặp
chuyện không may, không muốn ngươi đi…” Triệu Lưu Ly vừa nói, nước mắt
vừa tí tách chảy xuống.
Dương Chẩn đưa tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, nàng rơi một
giọt nước mắt, hắn liền giúp nàng lau đi một giọt, cũng không cảm thấy
phiền: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Công chúa, ta không muốn
nàng chịu thiệt thòi, lại càng không muốn để nàng theo ta chịu khổ. Nếu
hiện tại nàng gả cho ta, chỉ có thể hạ thấp thân phận của nàng, ta không thể cho nàng cẩm y ngọc thực, càng không thể cho nàng cuộc sống vinh
hoa phú quý”. Dương Chẩn cười, lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy, ánh
mắt nhìn Triệu Lưu Ly chứa đựng vô vàn cưng chiều: “Ta muốn gầy dựng
chút thành tựu, khải hoàn trở về, đến lúc đó mới có thể xứng đôi với
nàng”.
Hai mắt Triệu Lưu Ly đẫm lệ: “Vậy khi nào ngươi mới có thể trở về?”
Dương Chẩn suy nghĩ một chút mới nói: "Không nói chính xác được, sớm thì dăm ba tháng, chậm thì một hai năm”. Hắn nhìn Triệu Lưu Ly, mong chờ
hỏi: “Công chúa, nàng có nguyện ý chờ ta không?”
Trong lòng Triệu Lưu Ly nổi giận, giận hắn đi thật vội vã, giận hắn tự
cho là mình đúng, cố ý học theo giọng điệu của hắn nói: “Không nói chính xác được, gần đây mẫu hậu đang giúp ta chọn lựa hôn phu, để cho ta gặp
nhiều nhi tử của vương tôn đại thần, nếu Dương Chẩn ca ca trở về quá
trễ, có lẽ ta không chịu nổi áp lực của phụ hoàng và mẫu hậu, nói không
chừng cũng sẽ thành thân”.
Chuyện Trần Hoàng Hậu tìm phò mã cho Triệu Lưu Ly, Dương Chẩn quả thật
có biết. Trần Hoàng Hậu không phải người cổ hủ, tuy nói thành thân là
lệnh của phụ mẫu, là lời mai mối, nhưng ý nguyện của nữ nhi cũng rất
quan trọng. Có nhiều lần, Trần Hoàng Hậu ở Điện Chiêu Dương triệu kiến
vài người huân quý, cũng để Triệu Lưu Ly ở phía sau tấm bình phong mười
hai phiến thêu mỹ nhân đồ nhìn thử bọn họ.
Triệu Lưu Ly vì từ chối, không phải chê người này quá cao, thì ngại
người kia quá cường tráng, hoặc chê người nọ tâm kế quá nặng, tóm lại là người nào cũng không vừa mắt.
Trong đó có một lần, nhi tử của Chu Tả Tướng – Chu Anh Bá lúc rời khỏi
Điện Chiêu Dương, vừa vặn gặp Triệu Lưu Ly từ bên ngoài về, hai người ở
trên hành lang tương ngộ, Chu Anh Bá ái mộ dung mạo Triệu Lưu Ly đã lâu, vì thế mà xúc động mạo phạm nàng. Sau đó, Triệu Lưu Ly đem chuyện này
nói với Trần Hoàng Hậu, Trần Hoàng Hậu giận dữ răn dạy Chu Tả Tướng một
trận, còn bỏ đi ý niệm muốn đem Triệu Lưu Ly gả cho Chu Anh Bá. Vài ngày sau, liền truyền ra tin tức Chu Anh Bá ở trên đường bị người ta ức
hiếp, đánh tới trọng thương, cho tới nay Chu Tả Tướng vẫn chưa tra được
là do ai gây ra.
Triệu Lưu Ly đem chuyện này thành trò cười kể cho Dương Chẩn nghe, hắn
vừa lau kiếm vừa nhàn nhạt nói: “Mạo phạm Công chúa, cũng không thể dễ
dàng tha thứ được”.
Triệu Lưu Ly vì thế mới biết việc này là do Dương Chẩn làm.
Có điều, sau đó nàng suy nghĩ một chút, vậy mà lại không thấy tức giận,
trong lòng thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào. Cái này là đại biểu cho việc Dương Chẩn để ý nàng sao?
Nói đến hiện tại, Dương Chẩn nắm chặt tay Triệu Lưu Ly, vừa tức giận,
lại thật cảm thấy vô lực, hắn nhìn Triệu Lưu Ly, nói: “Nếu có thể để
Công chúa trong túi mang đi thì tốt rồi”. Hắn cúi người, hôn lên mặt
nàng một cái, giọng nói khàn khàn mang theo chút khẩn cầu: “Ta sẽ nhanh
chóng trở lại, Công chúa không cần phải gả cho người khác, chờ ta trở
lại lấy nàng”.
Triệu Lưu Ly cúi đầu, dụi mắt: “Ta…”
Dưới sườn núi bỗng vang lên tiếng sừng trâu thổi, thanh âm lừng lẫy vang dội truyền khắp sơn cốc, kèm theo đó là tiếng kèn, binh lính hành quân
bước đều nhịp, ý chí chiến đấu sục sôi, cuối cùng một phân đội xuất phát đi Quảng Đông trước!
Dương Chẩn nắm chặt bả vai Triệu Lưu Ly, giống như nhắc nhở, lại giống như cầu xin: “Chờ ta trở lại, được chứ, Công chúa?”
Triệu Lưu Ly đang muốn gật đầu, nhưng đội quân đã xuất phát, không còn
kịp nữa, Dương Chẩn phi thân lên ngựa, đi về trước hai bước, cuối cùng
lại quay lại, cuối người vươn tay ôm Triệu Lưu Ly lên lưng ngựa, “Giá”
một tiếng liền đi lên dọc theo sườn núi.
Triệu Lưu Ly giật mình, nắm lấy bờm ngựa, giọng nói hòa lẫn với tiếng gió: “Dương Chẩn ca ca?”
Dương Chẩn ôm eo nàng, đi theo đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, giải thích: “Một lát nữa xe ngựa sẽ đuổi theo, đưa nàng hồi cung, lại đi với ta một đoạn”.
Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng vẻ hèn mọn và thỉnh cầu trong giọng nói
thật quá rõ ràng, khiến người khác không đành lòng từ chối.
Triệu Lưu Ly khẽ gật đầu một cái, lấy từ trong tay áo một cái hà bao
thêu vạn chữ kim đưa cho hắn: “Cái này cho ngươi, tuy nói trong quân
không cần dùng tới ngân lượng, nhưng lúc nào trên người có sẵn một chút
cũng tốt, vạn nhất cần dùng”. Chính bản thân nàng không lo cơm áo, trên
người cũng chưa bao giờ mang theo ngân lượng, càng không phải rầu rĩ vì
kế sinh nhai, bây giờ lại vì hắn mà suy tính tới mức độ này, đủ để hiểu
nàng nghĩ cho hắn nhiều thế nào. Dương Chẩn cảm động, lại thấy nàng lấy
miếng ngọc trên người hắn xuống, đối với hắn: “Miếng ngọc này là lúc
sinh thần ngươi ta tặng cho ngươi, ta là nửa bên trái, ngươi là nửa bên
phải, chờ sau khi ngươi về chúng ta đổi lại. Nếu ngươi không về, ta
liền…”
Dương Chẩn cúi đầu, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang nói không dừng của
nàng, hắn sẽ trở lại, bò cũng phải bò về, không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, nếu không hắn chết cũng không nhắm mắt được.
Binh sĩ đang hành quân ở bên dưới ngẩng đầu, nhìn thấy hai người trên
sườn núi, nhếch miệng cười lớn một tiếng: “Đây là vị huynh đệ nào? Thật
có phúc khí, tiểu nương tử trong nhà cũng không quản xa ngàn dặm đưa
tiễn, ước gì huynh đệ chúng ta cũng được thế!”
Một câu nói chua như giấm dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Một đám hán tử cao lớn thô kệch ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai người ôm hôn triền miên trên triền núi, không thấy rõ mặt, trong đó có một người mắt tốt nói: “Đây không phải là Dương Chẩn do Tĩnh Vương tự mình tiến cử
sao? Chậc chậc, ngược lại là người…”
“Người trong ngực hắn ta là ai?”
“Có áo choàng che khuất, nhìn không rõ lắm”.
“Nhìn bộ dáng hẳn là một tiểu mỹ nhân…”
Cho dù không nhìn rõ người, binh lính vẫn trò chuyện say sưa không biết
mệt. Dương Chẩn là do Triệu Giới tự mình tiến cử, vừa vào quân đã là
chính ngũ phẩm, tất nhiên khiến nhiều người không phục, bây giờ lại náo
ra chuyện này, mọi người liền đối với hắn càng âm thầm phê bình nhiều
hơn.
Không lâu sau, có một chiếc xe ngựa đuổi theo phía sau, Dương Chẩn ôm
Triệu Lưu Ly để lại trên xe, Ngụy La nhấc rèm vải đón nàng ấy vào xe.
Binh lính chỉ thấy bóng lưng Triệu Lưu Ly, không nhìn được bộ dáng của
nàng ấy. Đang lúc cảm thấy thất vọng, trong xe ngựa có một cánh tay
vươn ra, làn da bạch ngọc, trên tay đeo vòng vàng khảm cẩm thạch hồng, ở dưới ánh mặt trời càng thêm oánh nhuận, trong suốt, bóng lóang, dung
mạo tuyệt sắc nháy mắt một cái liền biến mất, mọi người chỉ kịp thấy
thân ảnh lờ mờ, còn không nhìn thấy rõ mặt Ngụy La, rèm vải liền buông
xuống, ngăn cản hết ánh mắt của mọi người.
“Hắn ta…**…, người này càng xinh đẹp hơn, tên Dương Chẩn kia đã tu luyện phúc khí mấy đời thế? Vậy mà mọi việc đều thuận lợi…”
Là nói ra tiếng lòng của mọi người ở đây.
Ngụy La và Triệu Lưu Ly trở về Thịnh Kinh Thành, vào thành rồi, Ngụy La
thấy vành mắt nàng ấy hồng hồng, nếu cứ thế hồi cung chắc chắn bị Trần
Hoàng Hậu nhìn ra manh mối, nàng suy nghĩ một chút, tạm thời dẫn nàng ấy đi ngõ trà Dương Liễu nghe đàn.
Ngụy La bao một nhã gian, cùng Triệu Lưu Ly lên lầu.
Các nhã gian trên lầu được ngăn cách nhau bởi những tấm bình phong, vừa
có không gian riêng, vừa có thể dựa vào lan can thưởng thức đàn hát dưới lầu. Ở dưới đang hát , làn điệu ai uyển, cùng với
tâm tình của Triệu Lưu Ly lúc này, càng nghe càng bi thương, không thể
tự thoát ra được. Ngụy La nhíu mày, thấy nước mắt Triệu Lưu Ly không
ngừng rơi, nàng tự ngẫm có phải mình đi sai chỗ rồi không, không nên
mang nàng ấy tới đây nghe hát…
Ngược lại, Ngụy La có thể hiểu được suy nghĩ của Dương Chẩn, hắn ta muốn tìm một con đường tốt hơn, tương lai có thể nở mày nở mặt vẻ vang thuận lợi đón Triệu Lưu Ly về, không muốn để cô nương mình yêu mến bị ủy
khuất. Có điều Triệu Lưu Ly là người trong cuộc, không muốn Dương Chẩn
đi xa, về tình có thể hiểu được, vì thế Ngụy La cũng không có cách nào
khuyên bảo, chỉ có thể chờ Triệu Lưu Ly tự nghĩ thông suốt.
Triệu Giới chắc hẳn cũng biết rõ chuyện này, nếu không cũng không đáp
ứng cho nàng ra ngoài. Ngụy La bưng chiếc bình dẹt khắc cánh hoa cúc
lên, rót cho bản thân và Triệu Lưu Ly mỗi người một chén trà, sau đó đem chén trà hoa cúc ngũ sắc đẩy tới trước mặt nàng ấy: “Lưu Ly, ngươi cứ
khóc tiếp như vậy, chỉ sợ trà tứ này cũng bị ngươi khóc ngập đó!”
Triệu Lưu Ly lau nước mắt, muốn nhéo Ngụy La một cái: “A La xấu, cười
nhạo ta. Ngươi cho rằng ta muốn khóc sao? Nếu ta có thể nhịn xuống thì
tốt rồi!”
Ngụy La tránh được, ngồi ở bên cạnh chống má nhìn nàng ấy: “Dương Chẩn
đi Quảng Đông bình định tai loạn là một chuyện tốt, sao ngươi biết được
là hắn sẽ không lập công? Nói không chừng đến lúc đó hắn bình an khải
hoàn trở về, không cần mở miệng, bệ hạ liền đem ngươi gả cho hắn”.
Lời này của Ngụy La cũng không phải không có khả năng, theo như thực lực của Dương Chẩn, lập được công lao đối với hắn cũng không phải chuyện gì to tát.
Sau khi Triệu Lưu Ly nghe xong, gò má ửng hồng: “Được…” Nàng lo lắng hắn bị thương nha.
Ngụy La lại nói: “Đến lúc đó ngươi với Dương Chẩn ca ca của ngươi song
túc song phi, ân ân ái ái, còn không khiến người khác hâm mộ đến chết
sao?”
Triệu Lưu Ly rốt cục vẫn là cô nương chưa thành thân, da mặt mỏng, không giống Ngụy La đã bị Triệu Giới tôi luyện, da mặt dày hơn nàng ấy rất
nhiều, Triệu Lưu Ly lập tức xấu hổ, giận dữ nói: “Ngươi, dám giễu cợt
ta! A La được lắm, đừng cho là ta không biết chuyện giữa ngươi và hoàng
huynh”.
Ngụy La giật mình: "Chúng ta có chuyện gì chứ?”
Triệu Lưu Ly ghé vào tai Ngụy La, nhỏ giọng nói: “Ma ma Mẫu hậu an bài ở Phủ Tĩnh Vương mỗi ngày đều báo cáo vào trong cung, nói ngươi với hoàng huynh ngày nào cũng mặt trời chưa lên cao thì chưa rời giường. Ngươi
nói xem, hai người mỗi ngày ở trong phòng làm chuyện gì?”
Lần này đến lượt Ngụy La đỏ mặt, đẩy Triệu Lưu Ly đang ghé vào người mình ra, lớn tiếng nói: “Không nói cho ngươi biết”.
Còn không phải do Triệu Giới sao, buổi tối quấn quít lấy nàng cũng thôi
đi, ban ngày luyện quyền xong cũng không để nàng rời giường, cả người
đều thối lại ôm nàng, lau súng cướp cò, thường áp chế nàng làm một lần,
sau đó lại ôm nàng đi Tịnh phòng tắm rửa…
Ngụy La không chịu nói, Triệu Lưu Ly cũng không ép buộc, cứ vậy hai
người lăn qua lăn lại một phen, tâm tình Triệu Lưu Ly cũng khá hơn
nhiều, không còn bi thương như lúc đầu, lúm đồng tiền cũng dần hiện lên.
Ngụy La nói chuyện với nàng ấy một lát, bởi vì uống quá nhiều trà, liền kêu Kim Lũ cùng đi ra khỏi nhã gian, đi tới hậu viện.
Ngụy La mới vừa đẩy tấm bình phong ra, liền nghe thấy cửa nhã gian cách
vách cũng mở ra. Ngụy La không để ý, bởi vì nhã gian của các nàng nằm ở
trong cùng, lúc ra ngoài nhất định phải đi qua các nhã gian khác, nàng
đi được hai bước, vô tình ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một ánh mắt sáng
quắc.
Lý Tụng im lặng đứng ở cửa nhã gian, mặt không đổi sắc nhìn nàng chằm
chằm, phía sau hắn là một cô nương mềm mại không xương, nhìn có chút
quen mắt, hình như chính là đào kép mới sắm vai Đỗ Thập Nương lúc nãy.
"Lý thiếu gia, sao ngài không đi ra?” Cô nương đó tò mò ghé đầu ra hỏi.
Lý Tụng phất tay một cái, đặt trên mặt nàng ta, không chút thương hương
tiếc ngọc đẩy nàng ta vào trong phòng, môi mỏng khẽ mở: “Cút!”
Cô nương kia có chút không cam lòng, lúc nãy còn nhu tình tiểu ý, lúc
này liền quay ngoắt trở mặt không nhận người? Nàng ta còn muốn nói gì
đó, vừa nhìn gương mặt hung ác nham hiểm của Lý Tụng, nhất thời lùi một
bước, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Ngụy La dời tầm mắt, giống như nhìn nhiều hơn một chút sẽ khiến mắt nàng dơ bẩn, cất bước đi ngang qua chỗ Lý Tụng,
Nàng vừa đi được một bước, bóng người trước mặt chợt lóe, hắn ta liền
ngăn cản trước mặt nàng. Ngụy La nhíu mày, đi qua bên trái, ai ngờ Lý
Tụng cũng đi theo qua trái, nàng qua phải một bước, hắn ta cũng qua phải một bước. Thân thể nam nhân cao lớn ngăn cản trước người nàng, giống
như một ngọn núi cao ngất nguy nga, đứng sừng sững không động.
Lý Tụng rũ mắt nhìn nàng, thấy hàng mi dài vểnh lên khẽ run rẩy, đuôi
mắt cong lên như cánh phượng, hắn muốn đưa tay nắm lấy, nàng đã trừng
mắt với hắn. Trong đôi mắt kia là vẻ trào phúng và miệt thị, là ánh mắt
mà Lý Tụng vô cùng chán ghét. Trong chớp mắt, hắn vô cùng hận nàng, muốn khiến đôi mắt xinh đẹp này mù lòa, bẻ gãy cánh chim của nàng, khiến cho nàng không thể khinh miệt hắn, cũng không thể đẩy hắn ra.
Ánh mắt Lý Tụng chợt lóe, không ai biết hắn đang nghĩ gì.