Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Người một nhà dùng xong cơm trưa, Ngụy La và Tứ phu nhân qua phòng khách tâm sự một chút, rồi lại cùng Lương Ngọc Dung đi đến Dung Viên của Đại phòng. Bốn phía chung quanh viện vẫn còn lưu lại chữ “hỷ” đỏ thẫm lúc thành hôn, lồng đèn đỏ trên hành lang chính cũng chưa lấy xuống, vào tân phòng liền bắt gặp ngay bàn dài vẫn còn đặt đôi đèn cầy long phượng khổng lồ, bên cạnh còn có một khay kim hoa đặt đậu phộng, táo đỏ, hạt sen v.v… Ngụy La cười cười nhìn Lương Ngọc Dung: “Ta vào trong xem một chút được không?”

Lương Ngọc Dung tức giận đánh Ngụy La một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn vào xem, ta còn có thể ngăn không cho ngươi vào sao?”

Ngụy La mím môi cười một tiếng, công khai đi vào trong phòng. Trong phòng có một cái bình phong mười hai phiến bằng gỗ tử đàn chạm khắc hình hoa sen, sau bình phong là đầy đủ vật dụng tân hôn. Ngụy La giống hệt như bản thân còn chưa thành hôn, vô cùng háo hức. Nàng đi tới đầu giường, chỉ vào gối thêu uyên ương đỏ thẫm trên giường, hỏi: “Ngọc Dung, những cái này là ngươi thêu sao?”

Lương Ngọc Dung gật gật đầu, vô cùng tự hào: “Trừ gối đầu ra, chăn đệm và hà bao đều do ta tự thêu lấy”.

Ngụy La mở to hai mắt, cười hỏi: “Ta nhớ ngươi thêu thùa cũng không tốt lắm, sao lại thêu nhiều như vậy?”

Hai tai Lương Ngọc Dung ửng hồng, không nói tiếng nào, chỉ dẫn Ngụy La ngồi lên giường La Hán bên cạnh cửa sổ, làm bộ không nghe thấy câu hỏi của nàng.

Ngụy La chống má, không tha cho nàng ấy, cười dài hỏi: “Ngọc Dung, đêm động phòng hoa chúc của ngươi với đại ca thế nào rồi?”

Lương Ngọc Dung cầm một quả quýt nhét vào tay Ngụy La, thẹn quá hóa giận nói: “Ăn quýt của ngươi đi, hôm nay sao lại nói nhiều như vậy”.

Lương Ngọc Dung cũng không phải người dễ xấu hổ, chỉ là nàng ấy vừa gả cho người mình thích, trong lòng có chút tâm tình tiểu nữ nhi không biểu lộ ra ngoài, bộ dáng hờn dỗi ngượng ngùng so với bình thường đáng yêu hơn, khó trách Ngụy La không nhịn được muốn trêu chọc nàng ấy. Vì Ngụy La nhắc tới, Lương Ngọc Dung không khỏi nhớ tới đêm tân hôn của mình và Ngụy Thường Dẫn. Lương Ngọc Dung vẫn cho rằng Ngụy Thường Dẫn là người vô dục vô cầu, thanh quý tao nhã, không nhiễm chút bụi. Nhưng mà thật không ngờ, hóa ra hắn cũng có một mặt không kìm được…

Buổi tối hôm đó đều là lần đầu của bọn họ, khó tránh khỏi có chút tình huống dở khóc dở cười. Hơn nữa chân Ngụy Thường Dẫn thương tật chưa lành, không tiện thực hiện Chu công chi lễ, hắn liền dẫn dắt nàng nên làm thế nào, giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền vào tai nàng, Lương Ngọc Dung cảm thấy đầu óc mình rối như bòng bong, cái gì cũng không nghĩ được, ngay cả nội dung quyển sách nhỏ mẫu thân đưa cho trước đêm thành hôn cũng quên mất, chỉ biết nghe theo lời Ngụy Thường Dẫn, hắn nóinàng làm cái gì, nàng liền ngoan ngoãn làm theo cái đó.

Lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Lương Ngọc Dung đau tới nước mắt chảy ra, núp trong lòng ngực Ngụy Thường Dẫn nức nở nghẹn ngào: “thật đau!”

Ngụy Thường Dẫn ôm hai vai nàng, lần đầu tiên phát hiện ra cô nương này nhỏ nhắn mảnh mai đến thế, đau lòng hôn lên trán nàng: “thật xin lỗi…” nhưng không nói muốn dừng lại.

Có cô nương nào không phải trải qua một lần này, nếu nàng đã gả cho hắn, hắn liền muốn cho nàng lạc hồng mà các cô dâu mới đều có, càng không muốn để người khác xem thường nàng. đi đứng của hắnđúng là có vấn đề, nhưng những cái khác đều rất tốt.

Ngày hôm sau, lúc Lương Ngọc Dung thỉnh an công công bà bà, hai chân bủn rủn vô lực, ngay cả nhìn thẳng Ngụy Thường Dẫn cũng thấy thẹn thùng.

Qua hai ngày sau, mới dần thoải mái hơn một chút.

Ngụy La ăn múi quýt, hàm răng cắn một cái, nước tràn ra, ngọt ngào tươi mới, nàng tò mò hỏi: “Bây giờ cũng không phải mùa quýt chín, sao ngươi lại có trái tươi thế này?”

Lương Ngọc Dung giải thích: “Thường Dẫn ca ca biết ta thích ăn quýt, cố ý kêu người đưa từ phía Nam tới”. nói xong, nàng tránh đi ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ của Ngụy La, chọt chọt trán nàng ấy, nói: “Ngươi còn muốn ganh tị với ta sao? Đừng cho là ta không biết. Tĩnh Vương nhà ngươi đối với ngươi tốt hơn nhiều. Nếu ngươi muốn ăn quýt, không chừng hắn mua cả vườn về cho ngươi”.

Ngụy La xoa xoa trán, cười cười, thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy”.

Hai cô nương mới thành thân tất nhiên có nhiều đề tài tán gẫu không hết, lải nhải nói gần cả nửa canh giờ, chợt nghe ngoài viện truyền tới tiếng động. Lương Ngọc Dung nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Ngụy Thường Dẫn vịn xe đứng lên, chống quải trượng tập tễnh tập đi trong sân. Lương Ngọc Dung lập tức bỏ đồ trong tay xuống, nhảy khỏi giường La Hán: “A La, ta đi xem một chút, ngươi chờ một lát”.

Ngụy La mới vừa nói xong chữ Được, cô nương kia đã biến mất như một làn khói không thấy tăm hơi.

Sốt ruột như vậy, cũng không biết quan tâm tới độ nào. Ngụy La mím môi cười một tiếng, xuyên qua cửa sổ nhìn quang cảnh ngoài sân.

Năm Ngụy Thường Dẫn tám tuổi bị ngựa dẫm lên gân cốt, không thể đi được, bây giờ đã hơn chục năm, không chỉ phải trị liệu thương tật ở chân, còn phải học đi lại lần nữa. Cũng may những năm này Ngụy Thường Dẫn đều xoa bóp chân mỗi ngày, da thịt không héo rút tới nghiêm trọng, cũng không phải không trị được. Chỉ thấy Lương Ngọc Dung đi tới trước Ngụy Thường Dẫn, nói gì đó với hắn, hắn lại lắc đầu từ chối.

Ngụy Thường Dẫn nói: “Nàng không cần đỡ ta, nàng chỉ cần đứng trước mặt ta, ta đi tới chỗ nàng là được”.

Lương Ngọc Dung vẫn không yên tâm, hỏi: “Lỡ chàng té thì làm sao?”

Ngụy Thường Dẫn cười cười, một tay xoa xoa đầu nàng: “không phải có nàng ở phía trước sao?”

Lương Ngọc Dung cắn cắn môi nghĩ cũng đúng, nếu hắn té, nàng chắc chắn sẽ đỡ được hắn, vì vậy liền miễn cưỡng đồng ý đề nghị này.

Lương Ngọc Dung đứng cách hắn mười bước, Ngụy Thường Dẫn đi tới một bước, nàng liền lùi về sau một bước, từ từ hướng dẫn hắn bước đi. Cứ đi như vậy ước chừng khoảng một khắc đồng hồ, Lương Ngọc Dung lo lắng Ngụy Thường Dẫn mệt mỏi, liền dừng lại dưới tàng cây mai, muốn hắn nghỉ ngơi mộtlát: “Thường Dẫn ca ca, chàng đi hết vài bước này, chúng ta liền nghỉ một lát đi, muội hơi mệt”.

cô nương này, sợ làm hắn tổn thương lòng tự tôn, không nói hắn mệt, chỉ nói nàng mệt mỏi. Ngụy Thường Dẫn cúi đầu cười khẽ một tiếng, thật ra hắn không phải người nhạy cảm như vậy, sự chu đáo của Lương Ngọc Dung làm hắn cảm thấy rất được an ủi. hắn nói: “Được”.

Ngụy Thường Dẫn từ từ đi vài bước lại dừng lại, chân của hắn vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, mỗi bước đigiống như một cơn đau giáng vào bắp chân, chỉ đi có một chút như vậy, mà trên trán hắn toàn mô hôi hột. trên mặt Ngụy Thường Dẫn không có chút đau khổ nào, vẫn là bộ dáng mây trôi nước chảy như trước, nếu không phải Lương Ngọc Dung biết rõ tình trạng của hắn, còn tưởng rằng hắn rất thoải mái.

Lương Ngọc Dung thấy hắn gần tới chỗ nàng bỗng nhiên dừng lại, quẳng quải trượng xuống đất, hai cánh tay giang ra nhìn về phía Lương Ngọc Dung, mỉm cười nói: “Ta đi không nổi, Ngọc Dung, nàng tới đỡ ta đi”.

Lương Ngọc Dung không nói lời nào, đi tới ôm lấy thắt lưng hắn, nói: “không phải chàng nói bản thân có thể tự đi sao? Lúc nãy thiếp muốn đỡ, chàng còn không chịu”.

Ngụy Thường Dẫn cười cười không nói lời nào, thật ra hai bước còn lai, hắn có thể tự mình đi hết, chỉ là đột nhiên muốn ôm nàng thôi.

Lương Ngọc Dung hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn, sai người đẩy xe lăn tới, đỡ hắn ngồi vào, hỏi: “Thường Dẫn ca ca, chàng có mệt không? Thiếp đẩy chàng vào trong phòng nghỉ ngơi một lát”.

Ngụy Thường Dẫn nói: “Ta ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi một lát, chốc nữa còn phải luyện đi tiếp”. hắnnhìn vào trong nhà một cái: “A La vẫn còn ở bên trong sao? Nàng vào nói chuyện với muội ấy đi”.

Lúc này Lương Ngọc Dung mới nhớ ra A La vẫn còn ở trong phòng, vội vàng đi về phòng: “A La, để ngươi chờ lâu…”

Nha hoàn mặc váy màu hồng phấn cúi người nói: “Đại thiếu phu nhân, Tĩnh Vương Phi đã đi rồi”.

*** *** ***​

Ngụy La là người rất có mắt nhìn, thấy Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn dính nhau như keo như sơn, nàng cũng không có không tốt cứng rắn chia rẽ người ta.

Rời khỏi Dung Viện, trên đường về tiền thính, cách đó không xa, Ngụy La bắt gặp trên hành lang có hai người đang đứng, một nam một nữ. Nam là Ngụy Thường Hoằng, người nữ mặc áo màu hồng đào thêu hoa văn nhỏ, xem cách ăn mặc là nha hoàn trong phủ. Nha hoàn kia không biết nói gì với Ngụy Thường Hoằng, hắn nhíu mày, bộ dáng rất nghiêm nghị, khiển trách nha hoàn đó hai câu, nha hoàn đó liền xấu hổ cúi đầu chạy đi.

Có điều thật trùng hợp, chạy tới trước mặt Ngụy La.

Ngụy La thấy rõ bộ dáng nàng ta, đúng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tứ phu nhân, hình như tên là Nhị Châu.

Ngụy La đi tới hỏi: “Thường Hoằng, đệ ở đây làm gì? Nha hoàn kia là sao?”

Ngụy Thường Hoằng nói: “Nha hoàn kia vấp ngã, đệ thuận tay đỡ nàng ta một tý, nàng ta lại muốn tặng đệ cái khăn”. nói tới đây, trong lòng hắn đã rõ mọi việc, mi tâm cau lại: “Đệ không nhận, kêu nàng ta giữ bổn phận”.

không nghĩ tới bên cạnh Tứ bá mẫu lại có loại nha hoàn này. Ngụy La thật không cao hứng, Thường Hoằng ưu tú, nhưng cũng không phải ai cũng có thể leo lên, lá gan nha hoàn kia cũng không nhỏ, dám đánh chủ ý lên người Thiếu gia Phủ anh Quốc Công. Nàng nói: “Chuyện này tỷ sẽ nói với Tứ bá mẫu, đệ đừng để ý, sau này lại có chuyện này, đệ cứ xử lý giống như hôm nay”.

Ngụy Thường Hoằng gật đầu, đi tới phòng khách với nàng.

Ngụy La chợt nhớ tới một việc quan trọng, nghiêng đầu hỏi: “Thường Hoằng, phụ thân đã nói chuyện hôn sự với đệ chưa?”

Ngụy Thường Hoằng dừng bước, rất nhanh lại đi tiếp: “Có nói”.

Lần này Ngụy La rất hào hứng, tò mò hỏi: “nói là cô nương nhà nào, đệ biết không? Có thể nhìn trước không?” Nàng dừng lại ở hành lang nhỏ dẫn tới phòng khách, cầm lấy tay áo Ngụy Thường Hoằng, nói: “Đệ có vừa ý cô nương nào không?”

Ngụy Thường Hoằng cũng dừng lại, nghĩ một lát mới nói: “Tứ bá mẫu giúp đệ chọn cô nương Phủ An Lăng Hầu”. hắn liếc mắt nhìn Ngụy La, nói: “Đệ không thích, đã nói với phụ thân là không đồng ý”.

Ngụy La hỏi: “Tại sao? cô nương kia có gì không tốt sao?”

Ngụy Thường Hoằng nói: “không phải, chỉ là đệ không muốn cưới nàng ta”.

Có lẽ là không có duyên phận đi. Ngụy La biết rõ mấy chuyện này không gấp được, cũng không bức được, ngược lại nàng thấy rất rõ ràng: “Vậy đệ nói ta biết, đệ thích cô nương như thế nào?”

Ngụy Thường Hoằng không trả lời ngay, ánh mắt nhìn tới sau lưng Ngụy La, lúc hắn nhìn Ngụy La, trong đôi mắt trong veo có chút vui vẻ: “Tất nhiên là người giống như A La vậy”.

Ngụy La không chú ý dị thường trong mắt hắn, chỉ nghĩ hắn đang nói đùa, căn bản không để trong lòng.

Nào biết nàng vừa quay người lại, liền thấy Triệu Giới đứng ở cửa, khóe môi mỉm cười, từng chữ, từng chữ nói: “A La, nàng đi đâu vậy?”

------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tĩnh cục cưng xin giúp đỡ: Cậu em vợ công khai khiêu khích, làm sao bây giờ? Online chờ, khẩn cấp!

Nhận được đáp án: đánh chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui