Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Sau khi về phủ, trong lòng Ngụy La có chút không yên.

Nàng bảo Kim Lũ và Bạch Lam chuẩn bị nước nóng, rồi ngâm mình trong
thùng gỗ sau tấm bình phong mười hai phiến thêu hoa và chim mà tắm tới
nửa giờ.

Sau tấm bình phong rất lâu không có động tĩnh, Kim Lũ và Bạch Lam còn
tưởng Ngụy La ngủ thiếp đi rồi, hai mặt nhìn nhau, chỉ đành đi vào tìm
nàng. Khi họ vào trong, lại thấy Ngụy La nằm dọc theo thùng tắm, hai tay trắng như ngó sen lộ ra bên ngoài, mắt lại nhìn chằm chằm về phía
trước. Đây không phải là ngủ thiếp đi, chính là đang ngẩn người.

Kim Lũ tiến lên, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu thư, ngài tắm xong chưa?”

Ngụy La đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, gương mặt nhỏ chỉ lớn cỡ
bằng bàn tay đầy mê mang, hai tròng mắt phát sáng đảo nhìn xung quanh,
hàng mi dài và dày khẽ dao động giống như đuôi phượng hoàng đang vỗ cánh bay đi. Nàng ngâm nước quá lâu, nước sớm đã nguội, lúc này Ngụy La mới
cảm thấy lạnh, lạnh đến run cả người. Rất nhanh nàng liền phục hồi tinh
thần, xoay người chethân mìnhlại: “Tắm xong rồi, đem xiêm y của ta tới
đây, ta muốn thay đồ”.

Kim Lũ cảm thấy Ngụy La có chút bất thường, nhưng bất thường chỗ nào,
trong thời gian ngắn nàng không chỉ ra được, chỉ đành gật đầu nói: “Dạ”.

Ngụy La từ trong bồn tắm đứng lên, tiểu cô nương mười mấy tuổi, thân
hình vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, vừa nhìn thì thấy có chút mảnh mai,
nhưng đã lộ ra vẻ đẹp ban đầu. Nếu lớn hơn chút nữa, nhất định sẽ lung
linh hấp dẫn. Nàng thay một thân xiêm y màu hồng đào pha bạc, bên dưới
là váy sa ngắn gấp nếp, tóc ướt rũ xuống sau lưng, làm ướt một mảng quần áo, y phục dán chặt vào da thịt như ngọc, vòng eo thon thả không đầy
nắm tay.

Kim Lũ liền theo sau, nâng tóc đen ướt nhẹp của Ngụy La lên, tóc thật
dài, hai bàn tay cơ hồ không cầm hết được: “Để nô tỳ giúp tiểu thư lau
khô tóc đã… Nếu để như vậy, lát nữa sẽ cảm lạnh”.

Trong lòng Ngụy La không có tâm tính quản chuyện này, không gật đầu cũng không phản bác, ngồi trước bàn trang điểm làm bằng gỗ tử đàn, chống cằm tiếp tục ngẩn người.

Trong đầu nàng không ngừng vang lên câu mà Triệu Giới đã nói trong xe.
Hắn nói thích nàng, vậy nhưng mãi mà Ngụy La cũng không thể tưởng tượng
nỗi.

Bắt đầu thích nàng từ khi nào? Sáu tuổi nàng biết Triệu Giới, gọi hắn là Đại ca ca, ở trước mặt hắn vẫn luôn mang theo hình tượng tiểu cô nương
ngây ngô, hắn thích nàng? Không phải Triệu Giới có ham thích đặc biệt
nào đấy chứ?

Ngẫm lại cũng không phải là không thể, nếu không sao hắn lại đối tốt với nàng như vậy? Lúc nàng mới sáu, bảy tuổi, hắn đưa nàng huyết ngọc, tặng nàng con mèo nhỏ, còn đưa nàng đi Long Thủ Thôn. Ở Long Thủ Thôn nàng
làm ra chuyện lớn như vậy, việc sau đó cũng không hỏi tới, hắn liền cam
tâm tình nguyện giúp nàng giải quyết hết tất cả.


Nghĩ đến đây, trong nội tâm Ngụy La không ngừng kinh sợ, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, đụng phải chiếc lược bí bằng bạc trên bàn trang điểm làm nó
rơi xuống.

Lược bạc nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng đanh chói tai.

Triệu Giới thích tiểu nữ hài sao?

Kim Lũ bị Ngụy La làm cho giật mình, ngồi xuống nhặt lược bí lên, thấy
bộ dáng nàng vẫn ngẩn ngơ, nhịn không được quan tâm hỏi han: “Tiểu thư,
sao vậy, từ lúc ngài ra ngoài trở về tinh thần có chút không yên, có
phải gặp chuyện gì phiền toái không?”

Ngụy La nhếch môi, tâm loạn như mạ, không còn lòng dạ nào trả lời câu hỏi của Kim Lũ.

Nhưng mà nghĩ lại, nàng cảm thấy hình như không đúng. Triệu Giới hình
như chỉ đối xử với nàng như vậy, hắn đối với các tiểu cô nương khác đều
rất lãnh đạm.

Lúc sinh thần bảy tuổi của Triệu Lưu Ly có rất nhiều tiểu cô nương, nàng cũng chưa thấy hắn nói chuyện với ai, bộ dáng thậm chí còn có chút
không kiễn nhẫn, thoạt nhìn chính là ở chung không tốt. Ngay cả Lương
Ngọc Dung lá gan lớn cũng rất sợ hắn. Nhưng lần đó ở sau Tân Nhạn Lâu,
hắn lại ôn nhu hỏi nàng có phải bị mèo con làm bị thương không, còn muốn tặng cho nàng một con mèo nhỏ.

Triệu Giới chỉ đốt tốt với nàng, trước đây như vậy, lớn lên cũng vẫn như thế.

Khi hắn từ Tân Châu trở về, ở trước mặt cung nữ đeo cho nàng trang sức
bằng đá ngọc lam hình sóc con; còn khi ở Cảnh Hòa Sơn Trang – Tràng Tầm
Sơn, sau khi nàng bị đau chân, hắn cũng cởi giày xoa thuốc cho nàng; khi ở sườn núi Thiên Phật Tự, hắn cũng dắt ngựa cho nàng… Trong lòng Ngụy
La khi đó có một chuỗi nghi hoặc không dứt, không hiểu vì sao hắn chỉ
đối tốt với nàng, bây giờ màn đêm bị xé toạc lộ ra ánh sáng, cuối cùng
nàng cũng hiểu vì sao lại như vậy.

Kim Lũ ở phía sau chải đầu cho Ngụy La, thấy nàng lại ngẩn người, nhịn
không được thở dài một hơi. Hôm nay tiểu thư gặp phải chuyện gì sao? Cả
người đều không thích hợp cho lắm?

*** *** ***​

Ngụy La không tốn nhiều thời gian để rối rắm chuyện này, bởi vì nàng có chuyện gấp khác cần phải làm.

Ngày đó ở Ngự Hòa Lâu nàng thấy Triệu Giác và Hướng Huyên đi với nhau,
mãi vẫn không quên được. Không thể để Lương Dục nạp nữ nhân như vậy làm
thiếp, càng không thể để nàng ta vào cửa chính Phủ Bình Viễn Hầu. Nếu
nàng nhớ không lầm, gian tình của Hướng Huyên và Triệu Giác rất nhanh sẽ bại lộ, không lâu sau đó, nàng ta tới Phủ Bình Viễn Hầu dự thọ yến liền gặp được Lương Dục, mượn cơ hội trình diễn tiết mục “Say rượu làm bậy”, dùng việc này uy hiếp Lương Dục không thể không chịu trách nhiệm với
nàng ta.

Bây giờ cách thọ yến của Bình Viễn Hầu còn một tháng.

Trước đó, nàng còn cần hao tâm tổn trí cho lễ cập kê của Triệu Lưu Ly.


Trần Hoàng Hậu rất coi trọng lễ cập kê của Triệu Lưu Ly, dù sao là đại
sự hàng đầu, tuyệt đối không thể qua loa. Kê lễ tổ chức ở Khánh Hi Cung, vô cùng long trọng. Hôm đó chỉ mời vài mệnh phụ triều đình, còn mời
thiên kim quý nữ, cùng tham gia đại lễ thành nhân của Thiên Cơ Công
Chúa.

Vài ngày này Ngụy La thường ra vào Khánh Hi Cung, đi theo Thu ma ma học
lễ nghi để chủ trì lễ cập kê. May là cũng không khó, nàng chỉ cần giúp
Triệu Lưu Ly cài trâm cài đầu lên là được. Đầu óc Ngụy La thông minh,
học rất nhanh, đi học hai ba lần, liền có thể học hết quá trình, khiến
Trần Hoàng Hậu càng thêm tán thưởng nàng, cũng rất yên tâm.

Ngày mười hai tháng tư, Triệu Lưu Ly làm lễ cập kê.

Lúc vào cung, Ngụy La cố ý đi sớm tới phủ Bình Viễn Hầu một chuyến, cùng Lương Ngọc Dung ngồi cùng một xe ngựa, cùng nhau đi vào cung.

Xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước.

Lương Ngọc Dung mặc xiêm y sa tanh màu tím nhạt, váy trắng thêu kim
tuyến, đeo thêm khuyên tai là một đôi lồng đèn nhỏ bằng ngọc, bộ dáng
thanh lệ hào phóng, tươi mới mát mẻ. Nàng dựa vào gối dựa lớn màu xanh
ngọc trên xe, đối diện với Ngụy La, chua xót nói: “Này, mấy lần ta tới
tìm ngươi đều bày ra bộ dạng không vui, ta còn cho rằng ngươi không muốn gặp ta chứ. Sao vậy, hôm nay lại cố ý tới tìm ta, có chuyện gì sao?”

Sau khi Ngụy La nghe xong, liền cảm thấy buồn cười.

Mấy lần trước là vì nàng không muốn để Lương Ngọc Dung và Đại ca gặp
mặt, mới bày ra bộ dáng không muốn tới. Không nghĩ nàng ấy lòng dạ hẹp
hòi như vậy, ghi hận nàng.

Ngụy La tức giận liếc Lương Ngọc Dung một cái, cầm bình sứ trắng nhỏ
trên bàn sơn đỏ khảm trai, rót một chén nga mi tuyết liên đưa tới trước
mặt nàng ấy: “Ngươi nói thử xem, sao ta lại không muốn gặp ngươi? Không
cho ngươi uống trà hay là không cho ngươi chỗ ngồi?”

Lương Ngọc Dung nói đều không phải, nửa ngày cũng không nói được nguyên
do, dứt khoát không thèm dây dưa vấn đề này nữa, tò mò hỏi: “Hôm nay
Thiên Cơ Công Chúa làm lễ cập kê, ngươi là chủ lễ, không sớm vào cung
còn tới tìm ta làm gì?”

Ngụy La cũng không quanh co lòng vòng, nói vào điểm chính: “Tháng sau
mừng thọ Lương bá phụ, ta muốn chuẩn bị một phần lễ vật. Suy nghĩ hồi
lâu cũng không biết nên tặng gì, muốn hỏi ngươi xem bá phụ thích gì?”

Hóa ra là vì chuyện này, Lương Ngọc Dung tỉnh ngộ, mắt lớn xoay chuyển,
trong nhất thời cũng không nghĩ ra gì tốt, sau cùng dừng mắt trước ấm
trà, vỗ tay nói: “Ta thấy ngươi tặng trà đi, phụ thân ta thích trà nhất. Trà này của ngươi mùi vị không tệ, nếu tặng cho ông ấy, ông ấy nhất

định rất vui”.

Không ngờ Lương Ngọc Dung lại chọn thứ này, nàng ấy nhìn như tùy ý, nhưng thực ra ánh mắt không hề kém.

Nga mi tuyết liên là trà cực phẩm, sinh trưởng ở đỉnh núi cao, được Sùng Trinh Hoàng Đế phong làm cống trà Đại Lương. Một năm cũng không thu
hoạch được bao nhiêu, phần lớn là cho hoàng thất, phần phát cho đại thần đã ít lại càng ít. Đầu năm nay cả Phủ Anh Quốc Công cũng chỉ có ba cân
lá trà, Anh Quốc Công giữ lại nửa cân, phần còn lại phân cho các phòng.
Ngụy Côn biết Ngụy La thích loại trà này, thoải mái đưa hết cho nàng, vì thế còn khiến Ngụy Tranh bất mãn hồi lâu.

Trà này Ngụy La đã uống qua mấy lần, bây giờ còn lại nửa cân. Nếu đều đưa cho Bình Viễn Hầu, nàng thật sự không nỡ.

Nhưng nàng mở miệng trước, cho dù đau lòng, cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích.

Lát sau, Ngụy La hỏi: “Nghe nói năm nay các ngươi có mời Phủ Thụy Vương? Là thật sao?”

Lương Ngọc Dung nghĩ một lát, mới nhẹ gật đầu: “Thiếp mời do phụ thân ta viết, ta không xem qua. Có điều cũng nghe mẫu thân nói mấy lần, hình
như có nhắc tới tên Thụy Vương”.

Vậy thì không sai.

Hôm đó Triệu Giác và Hướng Vu đều sẽ tới, Hướng Huyên tất nhiên cũng đi cùng.

Ngụy La nghĩ mình phải nhắc nhở nàng ấy một chút, miễn cho đến lúc đó
Lương Dục lại dẫm lên vết xe đổ, trêu chọc phải nữ nhân không an phận
như vậy.

Nàng bảo Lương Ngọc Dung sát vào, ghé vào tai nàng ấy nói: “Mấy ngày trước ta cùng Lưu Ly đi dạo phố, gặp hai người…”

Ngụy La kể từng chuyện từng chuyện, đem chuyện ở nhã gian miêu tả một
lần, đương nhiên, nàng nói rất uyển chuyển, chỉ nói hai bọn họ có mờ ám, không nói đến đoạn đối thoại nghe được ở cách vách. Mặc dù như thế,
Lương Ngọc Dung cũng nghe ra một chút, hai mắt nàng ấy mở to, không tin
được nói: “Tên Triệu thế tử kia ta từng gặp qua, bộ dáng không tệ, không ngờ có thể làm ra chuyện như vậy…”

Chuyện hai tỷ muội cùng hầu một phu không phải không có, nhưng rất ít,
hơn nữa lại hiếm khi bày ra ngoài cho người biết. Chuyện của bọn họ càng bẩn thỉu hơn, lừa dối chính thê, ở bên ngoài thông đồng với tiểu di tử, hơn nữa lại còn trong tửu lâu nhiều người lui tới… Nghĩ đến liền không
chịu nổi.

Lương Ngọc Dung lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, hiển nhiên rất không thích loại chuyện hạ lưu này.

Ngụy La có chút đồng ý gật đầu, dặn dò nàng ấy: “Ta nói với ngươi mấy
chuyện này, là muốn ngươi đề phòng Hướng Huyên… Nàng ta có thể thông
đồng với tỷ phu, không chừng còn có thể thông đồng với nam nhân khác.
Đến lúc đó, trong thọ yến của Lương bá phụ, ngươi để ý ca ca mình, đừng
để nàng ta giở thủ đoạn mê hoặc”. Để tránh Lương Ngọc Dung nghĩ nhiều,
nàng lại giải thích: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”.

Trong lòng Lương Ngọc Dung có chút ưu sầu, gật đầu: ‘Ngươi yên tâm, ta
sẽ xem chừng ca ca ta thật kỹ, không để ca ca và Hướng Huyên tiếp xúc”.

*** *** ***​

Khi hai người đang nói chuyện, xe ngựa đã tới cửa cung, dừng trước cửa Khánh Hi Cung.

Lúc này Khánh Hi Cung đã có không ít người, đều tập trung ở Chiêu Dương Điện.

Trong điện phần lớn đều là cô nương trẻ tuổi, tóc mây vờn quanh, rực rỡ
sắc màu, mỗi người đều ăn mặc chói lóa. Ngụy La và Lương Ngọc Dung vừa
đi vào liền thấy ba người nổi bật nhất.


Theo thứ tự là Cao Đan Dương và Cao Tình Dương, còn có Lý Tương.

Cao Đan Dương cùng Cao Tình Dương cháu gái ruột của Trần Hoàng Hậu, phụ
thân lại là Trấn Quốc Công, bên cạnh đương nhiên có không ít người vây
quanh. Bộ dáng hai người họ lại xinh đẹp, hôm nay mặc trường sam ngũ sắc với sóng nước xanh gợn đều cùng tay áo đính kim tuyến vàng, mắt ngọc
mày ngài, cử chỉ đoan trang, đứng trong đám người có phần nổi bật, giống như sao vây quanh trăng.

Lý Tương bên kia mặc váy ngắn màu hạnh thêu hoa mẫu đơn, đầu đội lồng
trâm bện tơ, hai bên cài hai cây trâm Kim thiền ngọc điệp (1) đối xứng
nhau, quả nhiên rạng rỡ chói lọi. Nàng ta là nữ nhi của Cao Dương Trưởng Công Chúa, tất nhiên khinh thường mấy việc nịnh nọt này, chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, thần sắc không vui. Ngũ tiểu thư Phủ An Lăng Hầu - Tần Cẩm Thư thấy sắc mặt nàng ta không tốt, liền gấp gáp tán thưởng cách ăn mặc của nàng ta đẹp mắt, lúc này sắc mặt Lý Tương mới tốt hơn một chút.

Ngoại trừ ba người đó, Ngụy La còn thấy Hướng Vu Hướng Huyên đứng trước
bình phong khảm tơ bạc. Lúc này hai người bọn họ còn chưa rạn nứt, ngược lại quan hệ so với tỷ muội bình thường xem ra còn có chút thân cận.

Ngụy La và Lương Ngọc Dung một trước một sau đi vào. Lý Tương thấy nàng
đầu tiên, tất nhiên là bất mãn, cố ý nói to: “Sao ngươi cũng tới? Không
có nghe thấy Trần Hoàng Hậu mời ngươi, không phải là khách không mời đó
chứ?”

Việc Ngụy La làm chủ trì cho lễ cập kê của Thiên Cơ Công Chúa không công bố ra ngoài, tất nhiên ở đây không có bao nhiêu người biết rõ.

Trên thiếp mời không có tên Ngụy La cũng là bình thường, bởi vì nàng không dự lễ, nàng là người cài trâm cho Triệu Lưu Ly.

Ngụy La nhìn Lý Tương, còn chưa mở miệng, Thu ma ma mặc xiêm y bằng sa
tanh màu xanh vàng từ trong đi ra, quỳ gối thi lễ với nàng, quy củ nói:
“Tứ tiểu thư tới rồi, Hoàng Hậu Nương Nương mời ngài tới hậu điện chuẩn
bị một chút, lễ cập kê của Thiên Cơ Công Chúa sắp bắt đầu”.

Sắc mặt Lý Tương cứng đờ, chợt trầm xuống.

Ngụy La gật đầu, không thèm nhìn nàng ta, nói với Lương Ngọc Dung mấy
tiếng, liền xoay người đi theo Thu ma ma vào hậu viện Chiêu Dương Điện.

Vòng qua vườn bách điểu, đi qua một hành lang dài là tới hậu điện. Hậu
điện náo nhiệt hơn phía trước nhiều, cung nhân đi qua đi lại bận rộn
chuẩn bị xiêm y và trâm cài phát kê mà lát nữa Triệu Lưu Ly sẽ dùng, mỗi một thứ đều phải tinh tế hoàn mỹ, không cho phép có chút tỳ vết nào.
Ngoại trừ cung nhân bên ngoài, Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công – dì của Triệu Lưu Ly cũng ở đây, hai người nhìn thấy Ngụy La đến liền
kêu nàng tới nói vài câu.

Trần Hoàng Hậu thấy nàng đã nhớ hết mọi chuyện, trong lòng vui mừng nói: “Đứa bé ngoan, thời gian này vất vả cho ngươi”.

Không lâu sau, một cung nữ mặc xiêm y màu hồng đưa tới cho Ngụy La một
bộ xiêm y, quỳ gối hành lễ nói: “Hoàng Hậu Nương Nương đã dặn dò, xiêm y này làm theo số đo của Tứ tiểu thư, mời ngài thay”.

Ngụy La nhận lấy, đó là một bộ cung trang màu anh đào hoa văn song khoa
vân nhạn, đường may tỉ mỉ, dọc theo mép hai bên tay áo đều thêu tơ vàng, trang trọng hoa lệ. Nàng theo lời cung nữ đi ra sau bình phong tám
phiến bằng ngà voi chạm trổ hoa văn sơn thủy, đem cung trang đặt trên
bàn con, cúi đầu cởi dây kết tơ tằm ngũ sắc ngang hông xuống. Ngụy La
đang muốn cởi đai lưng ra, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Ngụy
La cứng đờ, đang muốn xoay người, chợt thấy một đôi tay với khớp xương
rõ ràng từ phía sau thò ra, giữ chặt hai tay nàng.

Thân hình cao lớn tiến đến, rõ ràng là nam nhân!

Ngụy La kinh ngạc mở to mắt, đang muốn gọi người, nam nhân lại nhanh hơn một bước che miệng nàng lại, cúi người, ghé sát vào tai nàng xuỵt một
tiếng, giọng điệu giống như đang trấn an động vật nhỏ: “Đừng động, bản
vương chỉ nói một hai câu với muội thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận