Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Quả nhiên, thị vệ mang tới một túi mê dược cùng với xấp ngân phiếu.

Mặt Đậu ma ma và Đỗ thị đều trắng bệch.

Hai người không nghĩ ra làm sao thị vệ tìm được Ngô Chu và Vương thị,
không phải đã cho tiền họ kêu họ rời đi thành Thịnh Kinh, sao lại bị tìm được?

Ngụy Côn nắm lấy xấp ngân phiếu và túi mê dược, phẫn nộ tới nỗi cả bàn
tay đều run rẩy. Ông đem xấp ngân phiếu và túi mê dược ném lên người Đỗ
ma ma và Đỗ thị: “Đây là gì? Các người còn gì để nói!”

Phụ nhân (1) trốn khuê phòng, trên người lại mang theo những thứ này, có thể thấy tâm tư bà ta có bao nhiêu dơ bẩn!

Ngụy Côn vừa phẫn nộ vừa thất vọng, lại càng cảm thấy có lỗi với A La
nhiều hơn. Mấy năm nay, ông vẫn cho rằng Đỗ thị chăm sóc A La rất tốt,
cho nên mọi chuyện cũng tùy bà ta, cũng cố gắng yêu thương Đỗ thị; nhưng không ngờ sau lưng ông, Đỗ thị lại có tâm địa độc ác như vậy! Nếu hôm
nay A La không được người ta cứu trở về, có phải sẽ bị bà ta bán cho
những kẻ buôn người không? A La còn nhỏ như vậy, đầu năm nay mới mừng
sáu tuổi, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện, bà ta sao có thể xuống tay độc
ác như thế, sao có thể không cần A La nữa!

Ngụy Côn càng nghĩ càng thấy khó chịu, tâm tình xoắn lại. Ông kìm lòng
không đặng nhớ tới Khương Diệu Lan, nếu nàng còn sống, nếu nàng không
rời đi, tình cảnh của A La nhất định sẽ không giống như hiện giờ… Ông sẽ vô cùng yêu thương mẹ con các nàng, không để cho nàng chịu chút ủy
khuất nào.. Ông yêu nàng như vậy, sao lại phải rời đi?

Nhiều năm đã qua, Ngụy Côn nghĩ tình yêu của mình với Khương Diệu Lan đã phai nhạt, chỉ còn lại oán hận, Thật ra không phải, ông vẫn yêu nàng,
yêu bộ dáng mỗi khi nàng cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiên, yêu ánh mắt ôn nhu đa tình của nàng, yêu những ý nghĩ kì diệu của nàng… Khương Diệu
Lan ở trong lòng ông cắm rễ sinh trưởng, không cách nào nhổ đi được.

Cũng giống như nàng không báo trước xuất hiện trong cuộc đời ông; Ngụy
Côn chưa từng nghĩ, có một ngày nàng cũng sẽ rời đi mà không nói tiếng
nào.

Nàng rời đi lưu lại mình ông, để mỗi khi nhìn thấy A La và Thường Hoằng, Ngụy Côn đều không tự chủ nhớ tới Khương Diệu Lan.

Ngụy Côn thống khổ, lưng còng xuống, phảng phất như già đi rất nhiều.
Ông đứng lên, nói với Tứ phu nhân: “Chờ phụ mẫu trở về, thỉnh Tứ tẩu
giúp đệ nói với họ, Đỗ thị vô đức, tâm địa độc ác…” Ngụy Côn nhắm chặt
mắt, kiên quyết nói: “Đệ muốn thôi nàng”.

Lời nói ra giống như tiếng sét, nổ vang bên tai mấy người trong phòng, ngay cả Tam phu nhân Liễu thị cũng ngây dại.

Bỏ vợ không phải việc nhỏ, hơn nữa Ngụy Côn lại chỉ ra mấy ác danh, đủ
để Đỗ thị mang tiếng ác phụ. Có tiếng như vậy, Đỗ thị muốn gả cho người
khác cũng không dễ dàng. Không những vậy, thanh danh của mấy vị tiểu thư chưa xuất giá ở nhà mẹ đẻ bà ta cũng bị liên lụy, việc hôn nhân tương
lai của họ không ít thì nhiều cũng có ảnh hưởng.

Huống gì, Đỗ thị là cháu gái của phu nhân nhà Trung Nghĩa Bá, sau lưng
có Phủ Trung Nghĩa Bá làm chỗ dựa, Anh Quốc Công và Trung Nghĩa Bá là
tri kỷ nhiều năm, nay Ngụy Côn muốn bỏ vợ, khẳng định không dễ dàng như
vậy.

Đậu ma ma dùng tay chân lết đến bên chân Ngụy Côn, khóc lóc cầu xin tha
thứ: “Lão gia, thỉnh lão gia phân minh, phu nhân vô tội…. Những chuyện
này phu nhân đều không biết rõ, là do lão nô tự làm, không liên quan gì
tới phu nhân… Cầu lão gia tha cho phu nhân…”.

Đỗ thị khiếp sợ nhìn Đậu ma ma, không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt, Đậu ma ma sẽ ôm hết về phía mình để bảo trụ bà.

Đậu ma ma này thật sự trung thành và tận tâm với Đỗ thị, chủ tớ hai
người cũng thật thâm tình. Đậu ma ma là nhũ mẫu của Đỗ thị, phụ mẫu Đỗ
thị mất sớm, từ nhỏ đã gửi nuôi tại Phủ Trung Nghĩa Bá, bên cạnh chỉ có
Đậu ma ma cùng một vài hạ nhân tri tâm. Đậu ma ma nuôi bà lớn, phần tình cảm này vì thế so ra cũng không thua kém gì tình cảm mẫu tử bình
thường.

Ngụy Côn giật giật áo bào, một cước đá bà ta ra xa: “Nàng ta không biết
chuyện? Hai người các ngươi bình thường cùng ra cùng vào, sao nàng ta
lại có thể không biết gì!”.

Một cước của Ngụy Côn không nhẹ, Đậu ma ma bị đá vào ngực đau đớn nhưng
vẫn kiên trì nói: “Phu nhân quả thật không biết. Hôm nay là do lão nô
lừa phu nhân đến Hộ Quốc Tự, túi mê dược kia cũng là lão nô vụng trộm
giấu. Huyện Liễu Lâm có một gia đình giàu có muốn mua một hài nhi xinh
đẹp làm dưỡng nữ, phu thê Ngô Chu vì thế liên lạc với lão nô… Lão nô
nhất thời bị quỷ ám, nghĩ tới Tứ tiểu thư vừa vặn phù hợp với điều kiện
của họ, liền đồng ý. Lão gia, ngài muốn phạt liền phạt lão nô, chuyện
này không liên quan gì tới phu nhân!”

Ngụy Côn vô cùng tức giận, lão bà này thật sự cho rằng ông không dám
phạt sao! Ngụy Côn cúi người, bóp chặt cổ Đậu ma ma, năm ngón tay khép
chặt, cắn răng hỏi: “Ngươi cũng thật to gan, Tứ tiểu thư của Phủ Anh
Quốc Công mà ngươi nói bán liền bán? Ngươi cho là có Đỗ thị làm chỗ dựa, ta liền tha thứ sao?”

Sức lực của nam nhân luôn lớn hơn nữ nhân, cho dù Ngụy Côn chỉ là thư sinh cũng không ngoại lệ.

Đậu ma ma không thở được mặt đỏ bừng, quay qua Đỗ thị: “Phu nhân…”

Đỗ thị bị tiếng kêu này làm thức tĩnh, giống như người chết đuối vớ lấy
cái cọc, vội vã tới trước mặt Đậu ma ma, kinh ngạc nói: “Ma ma, ngươi
sao có thể hồ đồ như thế! Vì sao lại muốn làm như vậy! A La là nữ nhi
của ta, ta thương nàng còn không kịp, sao có thể bán nàng được chứ!”

Đỗ thị phản ứng rất nhanh, biểu tình cũng thích hợp. Bà ta nghĩ chỉ cần
tránh được kiếp nạn này, để Đậu ma ma bị chút ủy khuất cũng không sao,
sau này bà ta sẽ bồi thường lại sau. Đỗ thị bà không thể cứ như vậy bị
bỏ, bà không cam lòng, cũng không tin Ngụy Côn không có chút xíu tình
cảm nào với bà!

Nhìn thấy Đậu ma ma bị siết cổ đến muốn tắt thở, Đỗ thị quỳ xuống, cầu
tình với Ngụy Côn: “Đậu ma ma là nhất thời hồ đồ, cầu lão gia tha cho bà ta một mạng…!”

Đỗ thị cho rằng Đậu ma ma nhận tội rồi, bà ta có thể rửa sạch tội danh
sao! Hôm nay Ngụy Côn vốn không định tha cho bọn họ, trước tiên trừng
phạt hạ nhân tự cho mình là đúng này, sau đó chờ Anh Quốc Công trở về
ông lại nói chuyện bỏ Đỗ thị. Ngụy Côn buông tay, nói với thị vệ: “Đem
Đậu ma ma đưa tới trong viện, đánh cho ta, đánh chết mới thôi!”

Đậu ma ma nghe vậy sợ tới mức ngã người trên đất, đứng lên không nổi,
cuối cùng vẫn bị hai thị vệ, một trái một phải lôi ra ngoài.

Ngụy Côn vẫn chưa hết giận, nói: “Đem đám hạ nhân đi Hộ Quốc Tự với Đỗ
thị hôm nay lôi ra ngoài, mỗi người ba mươi gậy, nhốt vào sài phòng,
ngày mai bán hết đi!”

Trong số những người này có hai nha hoàn tâm phúc của Đỗ thị, một là Ngưng Tuyết, người khác là Ngậm Sương.

Đỗ thị lập tức mất đi cánh tay trái đắc lực, bà ta muốn cầu tình cho họ, nhưng bản thân bà ta cũng khó giữ nỗi, mở miệng rồi cũng không nói nên
lời; cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị đưa đến hậu viện, bị hạ nhân dùng côn đánh một cái lại một cái; tuyệt vọng đến không thể nói gì được nữa.

Tứ phu nhân Tần thị nhìn thấy vậy, vốn muốn khuyên nhũ, nhưng nhìn thấy
Ngụy Côn lúc này cho dù ai nói gì cũng không nghe, lời tới bên miệng
cũng đành nuốt lại.

Những người này thật đáng chết, đánh trăm côn cũng không đủ để người ta hả giận.

Ngụy La đường đường là tiểu thư dòng chính của Phủ Anh Quốc Công, bọn họ lại dám đánh chủ ý lên người nàng, thật là chán sống mà!

Tam phu nhân Liễu thị nghe thấy tiếng cầu xin từ hậu viện truyền tới,
nhíu mày nói: “Đám hạ nhân này đúng là đáng chết. Nhưng Ngũ đệ, đệ cũng
nghe thấy rồi đó, Ngũ đệ muội là vô tội… Hưu thê có phải là quá nghiêm
trọng rồi không?”

Liễu thị bình thường qua lại thân thiết với Đỗ thị, lúc này giúp bà ta nói chuyện cũng là lẽ đương nhiên.

Ngụy Côn đối với âm thanh ở hậu viện không quan tâm, hạ quyết tâm nói:
“Cho dù việc này nàng thật sự không biết, nhưng hôm nay không trông coi
kỹ A La là sự thật. Ngay cả hạ nhân ở viện mình cũng không quản lý được, chỉ có thể trách nàng ta vô năng. Không thôi nàng, còn giữ lại để tiếp
tục gây họa cho A La sao?”

Liễu thị lại nói: “Việc này không thể coi thường, đệ vẫn nên cùng phụ mẫu thương lượng rồi mới có thể kết luận…”

Âm thanh thảm thiết từ hậu viện vang lên liên hồi, Đậu ma ma lớn tuổi,
không chịu nổi hình phạt, mới đánh hơn mười côn, bà ta đã muốn mất đi
nửa cái mạng. Đỗ thị ở cửa nhìn, muốn nói đám hạ nhân kia nhẹ tay một
chút, nhưng Ngụy Côn nói đánh chết mới thôi, bọn họ tuân lệnh Ngụy Côn,
cũng không dám tự tiện làm chủ. Cho nên mấy lời cầu xin tha thứ của Đậu
ma ma không có tác dụng, mỗi côn hạ xuống đều dùng sức, chỉ chốc lát sau Đậu ma ma đã bị đánh tới tróc da tróc thịt.

Đỗ thị nắm cánh cửa khắc hình lăng hoa (2), trời tháng ba mà bà ta như
bị rớt vào hầm băng, thái dương trên đỉnh đầu chói lọi chiếu xuống. Đầu
óc Đỗ thị mơ hồ, thân mình mềm nhũn, té xỉu trên mặt đất.

*** *** ***​

Ở phía trong, A La ghé vào cửa sổ, nhìn xem đám hạ nhân quỳ bên ngoài,
lại nghe tiếng gậy gộc đánh lên người họ. Nàng chỉ thấy thanh âm này
thật êm tai, cũng làm thân thể thấy sảng khoái.

Đậu ma ma cho rằng bà ta nhận hết tội lỗi để Đỗ thị trong sạch thì Đỗ thị liền có thể cứu bà ta sao. Thật khờ dại.

Đỗ thị bây giờ chính là ốc còn không mang nỗi cọc cho ốc, sao còn có thể quản bà ta sống chết thế nào chứ? Đậu ma ma bây giờ đã không còn tác
dụng, Đỗ thị cũng không làm chủ được bà ta sống hay chết, chết khó coi
thế nào.

Ngụy La phồng má, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, không cần nghĩ cũng biết nàng đang suy nghĩ chủ ý xấu xa gì đó.

Ngụy Thường Hoằng đứng sau A La, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhịn không
được hỏi: “A La, phu nhân vì sao muốn bán tỷ đi. Bởi vì bà ta không phải mẫu thân của chúng ta sao?”

A La quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt mê mang nghi hoặc của Thường
Hoằng; nàng nhảy xuống đoản tháp, đi tới trước mặt Thường Hoằng: “Đệ
biết phu nhân không phải mẫu thân sao?”

Thường Hoằng gật gật đầu, hắn biết, vẫn luôn biết. Hình như có một lần
nha hoàn ở trước mặt hắn lỡ miệng, nói gì đó con ruột với không phải con ruột nên đối xử không giống nhau; hắn nghe thấy, từ đó vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Thường Hoằng so với bạn bè cùng lứa trưởng thành sớm,
chuyện này hắn vẫn không nói cho A La biết; suy cho cùng cũng chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra, rốt cuộc cũng không nhịn
được tò mò.

A La kéo tay Thường Hoằng, để hắn nhìn thấy hạ nhân bị đánh ngoài cửa
sổ, trả lời: “ĐÚng vậy, bởi vì bà ta không phải mẫu thân của chúng ta,
bà ta là mẫu thân của Ngụy Tranh. Cho nên sau này đệ cũng không được coi bà ta là mẫu thân, phải cách xa bà ta một chút, bà ta là người xấu!”.

Thường Hoằng nghe lời dạ một tiếng, hắn đối với việc lý giải thiện và ác còn mơ hồ, nhưng chỉ cần là người dám khi dễ A La, tất cả đều là người
xấu. Qua hồi lâu, Thường Hoằng lại hỏi: “Vậy mẫu thân chúng ta là ai?
Mẫu thân đang ở đâu?”

A La cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của Khương Diệu Lan, suy nghĩ một lát, nàng nói:

“Mẫu thân đã chết!”

*** *** ***​

Chiều hôm đó, Anh Quốc Công Ngụy Trường Xuân và thái phu nhân từ Chân
Định (3) trở về. Mới vừa vào phủ liền nghe chuyện lớn, vội vàng gọi mọi
người vào phòng khách, thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế
nào.

Ngụy Côn muốn hưu thê, mặc cho mấy vị lão gia khuyên thế nào cũng không
lay chuyển. Trưa nay Đỗ thị ngất xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh, Tam phu
nhân cũng gọi đại phu qua coi, còn chưa có kết quả.

Ngụy Trường Xuân năm nay đã qua năm mươi tuổi, là một người chính trực,
nghe xong mọi chuyện liền phẫn nộ đập bàn: “Đỗ thị sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy!”

Ngồi cạnh ông là Thái phu nhân La Ngọc Tố, La thị mặc xiêm y màu đỏ tía
thêu mấy chữ phúc, trên đầu đeo khăn thêu hình núi khảm ngọc bích; bà
cau mày nói: “Không phải Đậu ma ma thừa nhận do bà ta tự mình làm sao,
không liên quan gì tới Đỗ thị! Đậu ma ma đâu?”

Tứ phu nhân Tần thị nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng: “Ngũ đệ cho người
phạt bà ta mấy chục côn, bà ta chịu không nổi, cũng chỉ còn chút hơi
tàn. Đậu ma ma và mấy hạ nhân khác nhốt ở sài phòng”.

Thật ra theo ý của Ngụy Côn, đánh chết Đậu ma ma mới tốt, chẳng qua lúc
ấy Đỗ thị ngất đi nên mọi việc có chút loạn. Tam phu nhân nhân lúc đó
kêu người dừng tay, nhốt hết ở sài phòng, chờ Anh Quốc Công và Thái phu
nhân về rồi xử lí sau.

Thái phu nhân kêu người mang Đậu ma ma vào. Đậu ma ma lúc này giống như
đống bùn nhão té trên mặt đất, toàn thân đều là miệng vết thương, bà ta
bị đánh suýt chết.

Thái phu nhân hỏi: “Ngươi lên kế hoạch như thế nào? Kể lại chi tiết một lần!”.

Đậu ma ma trung thành với Đỗ thị, đến lúc này vẫn không quên che chở cho Đỗ thị. Bà ta đem lý do buổi sáng đã nói ra nói lại lần nữa, đem tất cả sai lần đổ lên người mình, sau đó khóc gào: “Phu nhân thật sự bị oan…
Cái gì phu nhân cũng không biết, nếu nói phu nhân sai, chỉ là vì quá mức tin tưởng lão nô thôi. Cầu Quốc Công gia và Thái phu nhân tha thứ cho
phu nhân…”

Thái phu nhân phất phất tay, để hạ nhân đem bà ta về lại sài phòng.

Hơn mười người trong phòng khách lúc này đều thật im lặng.

Đại lão gia Ngụy Mân suy nghĩ một chút nói: “Ngũ đệ, không bằng đệ suy
nghĩ kỹ lại lần nữa. Vạn nhất Ngũ đệ muội thật như lão ma ma kia nói mà
đệ lại bỏ nàng, nhà chúng và và Phủ Trung Nghĩa Bá sau này cũng không
tiện lui tới nữa. Dù sao phụ thân và Trung Nghĩa Bá cũng có mấy chục năm giao tình…”

Đây cũng là điều tất cả mọi người đang suy xét. Địa vị của Trung Nghĩa
Bá nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ. Quan trọng hơn là Trung Nghĩa Bá và đương kim quý phi – Ninh quý phi là họ hàng. Ninh quý phi hiện
lại là sủng phi của Sùng Trinh Hoàng Đế. Phủ Anh Quốc Công cho dù quyền
thế lớn cũng không muốn đắc tội với vị quý phi này…

Ngụy Côn đột nhiên đứng lên, mắt đỏ hồng nói: “Đại ca không cần khuyên
nữa. Lúc A La và Thường Hoằng mới sinh, lớn nhỏ trong nhà đều khuyên đệ
cưới Đỗ thị, tốt xấu gì A La và Thường Hoằng cũng cần có mẫu thân. Nhưng nhìn xem, nàng ta làm mẫu thân như vậy sao! Không cần biết việc này có
liên quan tới Đỗ thị hay không, hôm nay đệ sẽ hưu thê!”

Ngụy Mân há miệng, trong lòng ông cũng có hổ thẹn với Ngũ đệ, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tam lão gia Ngụy Xương ngồi bên phải cười lạnh, nắm tay nắm chặt. Ngụy
Mân nhìn thấy liền sợ hãi, sợ hắn ngay lúc này động thủ. Ngụy Mân
nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén uy hiếp Ngụy Xương.

Ngụy Xương cũng là người biết chừng mực, không có làm chuyện gì xúc động.

Hai vị đệ đệ này thật là Ngụy Mân hắn đau đầu. Sáu bảy năm trước đã như
vậy, sáu bảy năm sau cũng y như thế, nữ nhân đúng là mầm tai họa mà.

Năm đó khi Ngụy Côn mang Khương Diệu Lan về nhà, mọi người ở Phủ Anh
Quốc Công không ai nghĩ tới hai huynh đệ bọn họ sẽ cùng thích một nữ
nhân.

Lúc trước hai người họ vì Khương Diệu Lan suýt nữa đã ra tay với nhau.
Sau khi Ngụy Côn thành thân với Khương Diệu Lan, quan hệ huynh đệ hai
bên cũng không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng lạnh lùng hơn, nhiều
năm như vậy cũng không hề dịu đi.

Ở trong mắt Lão tam Ngụy Xương, Ngụy Côn là người không biết quý trọng người trước mắt, là tên khốn nạn.

Mà trong mắt Lão ngũ Ngụy Côn, Ngụy Xương chính là người điên mơ ước thê tử của đệ đệ.

Đại lão gia Ngụy Mân đang nhức đầu, Tam phu nhân dẫn đại phu tiến vào.
Sắc mặt Liễu thị rất vi diệu, lễ phép hành lễ với Anh Quốc Công và Thái
phu nhân, chần chừ rồi nói: “Phụ thân, mẫu thân, vừa rồi đại phu đã bắt
mạch cho Ngũ đệ muội. Ông ta nói… Ngũ đệ muội đã có thai hơn một tháng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui