Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Ngụy La bị hôn tới đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy ngay cả thở cũng là
một vấn đề. Triệu Giới lại cố tình không chịu buông tha cho nàng, ở trên môi nàng vừa cắn vừa mút, giống như dã thú đói khát đã lâu cuối cùng
cũng tìm được thức ăn, quyết không ăn nàng vào bụng tuyệt không bỏ qua.
Nụ hôn của hắn mang theo giận dỗi và cường thế, nàng nghiêng đầu né
tránh, Triệu Giới liền cắn đầu lưỡi nàng uy hiếp, cho tới khi nàng ngoan ngoãn bất động, động tác của Triệu Giới mới dần dần ôn nhu liếm mút,
đem lời nói của nàng nuốt cả vào bụng.

Hồi lâu sau, cuối cùng Triệu Giới cũng buông Ngụy La ra, ngón cái nhẹ
nhàng vuốt quanh môi nàng, khàn giọng hỏi: “Vì sao không đến gặp ta?”

Quả nhiên hắn vẫn là để ý chuyện này, oán giận bất mãn mười ngày qua
từng chút một tích góp lại, lúc này nhìn thấy nàng quả thật không nhịn
được mà bộc phát.

Đầu lưỡi và môi Ngụy La đều có chút đau, đều do hắn, hôn ác liệt như
vậy, còn cắn nàng. Miệng nàng chắc chắn sưng cả lên rồi, lát nữa Kim Lũ
và Bạch Lam thấy được nên giải thích thế nào? Ngụy La cắn ngón trỏ của
Triệu Giới, giọng nói có chút oán trách: “Tại sao phải đi thăm Đại ca
ca”.

Còn phải hỏi sao? Triệu Giới không rút tay về, cúi người hôn lên chóp mũi nàng một cái, giọng nói hạ xuống: “Ta bị thương”.

Nói xong, hắn rút tay ra, nắm tay nàng đặt lên chỗ vết thương ở ngực.
Vết thương còn chưa khỏi hẳn, từng vòng lụa trắng quấn chặt lấy, cách
lớp y phục cũng có thể nhìn thấy được. Lồng ngực hắn cứng rắn, dưới lồng ngực là trái tim đang đập thình thịch, toàn thân hắn đều toát ra hơi
thở mãnh liệt của nam nhân. So với hắn, Ngụy La liền có vẻ nhỏ nhắn hơn
nhiều lắm, vừa nhỏ lại vừa mềm, bị Triệu Giới ôm vào trong ngực, giống
như một tiểu nha đầu không còn đường nào để chạy, chỉ có thể bị hắn ép
hỏi một lần lại một lần: “A La, bảo bối, vì sao không đi thăm ta?”

Mặt Ngụy La ửng hồng, kéo dài tới tận mang tai.

Kể từ khi hắn bày tỏ tâm ý với nàng, trước mặt nàng cũng không thèm cố
kỵ gì nữa, thậm chí còn mặt dày mày dạn gọi nàng là “bảo bối”. Ai là bảo bối của hắn? Buồn nôn chết mất, nàng tuyệt không thích xưng hô như vậy.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Ngụy La mềm nhũn, thân thể cũng mềm, ngay cả một chút khí lực phản bác cũng không có.

Ngụy La nghiêng đầu, nhìn chằm chằm gối dựa lớn màu đỏ tía thêu hoa mẫu

đơn trong xe ngựa, chậm rãi nói: “Cao tỷ tỷ nói với muội không nên đến
tìm huynh”.

Vẻ mặt Triệu Giới lập tức thay đổi, mày kiếm cau lại, ngồi trên đệm màu
đỏ hồng, ôm nàng lên đùi, nâng gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La lên, hỏi:
“Nàng ta nói gì với muội?”

Ngụy La không nhìn hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to khẽ chớp, nói
thật: “Hôm đó Cao tỷ tỷ đưa muội ra phủ, nói rằng muội trưởng thành rồi, phải suy nghĩ cho thanh danh của bản thân một chút, về sau không cần
tùy ý ra vào Phủ Tĩnh Vương”.

Ngụy La thừa nhận bản thân cố ý nói ra chuyện này, nàng có ham muốn
chiếm giữ, kể từ khi nhận rõ tâm tư của mình, nàng muốn đem Triệu Giới
chiếm làm của nàng. Dựa vào cái gì Cao Đan Dương có thể công khai tuyên
bố chủ quyền với nàng chứ? Nàng cũng muốn có Đại ca ca nha! Huống chi
nàng cũng không thêm mắm thêm muối gì, chỉ đơn thuần là thuật lại sự
thật mà thôi. Ngụy La nhìn Triệu Giới, đôi môi phấn hồng nhếch lên:
“Tĩnh Vương ca ca, ca ca thấy Cao tỷ tỷ nói đúng không?”

Sắc mặt Triệu Giới không tốt chút nào, cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng
một chút, trăn trở cọ xát, không nỡ rời đi: “Đừng nghe lời nàng ta”. Mùi vị của tiểu cô nương quá tốt, nếm thử một lần sẽ nghiện, vừa nhìn thấy
liền nhịn không được muốn hôn nàng, hôn toàn thân nàng. Đầu óc Triệu
Giới coi như thanh tỉnh, cũng biết đây là trong xe ngựa, cũng không làm
loạn nữa, tiếp tục nói: “Muội có thể ra vào Phủ Tĩnh Vương hay không là
do bản vương định đoạt. Sau này muội gả cho ta, toàn bộ Phủ Tĩnh Vương
đều là của muội, muội muốn ra vào thế nào liền là thế ấy”.

Ngụy La nắm lấy tay áo Triệu Giới, có chút chống đỡ không nổi, cơ hồ như nhũn ra trong ngực hắn: “Nhưng hôm nay Phủ Trung Nghĩa Bá tới, nói muốn bàn về hôn sự của muội và Tống Huy ca ca…”

Mặc dù nàng đã nói rõ với Tống Huy, hy vọng hắn có thể từ hôn, nhưng hình như Tống Huy không đồng ý.

Một câu cuối cùng kia của hắn “Ta không muốn từ hôn” còn văng vẳng bên
tai nàng, làm nàng có chút áy náy. Thật ra cũng không phải là không có
biện pháp khác, Ngụy Tranh thích hắn, chỉ cần nàng dùng chút thủ đoạn là có thể đem Ngụy Tranh giao cho Tống Huy. Nhưng nàng không muốn để Ngụy
Tranh chiếm được tiện nghi, cũng không muốn khiến Tống Huy tổn thương,
chậm chạp không có quyết định.

Triệu Giới nâng Ngụy La lên, nhớ tới một màn ở Phủ Anh Quốc Công, trong

mắt lộ ra chút sát khí, nhưng rồi nhanh chóng bị đôi mắt phượng sâu thẳm giấu đi. Hắn cầm tay nhỏ của nàng, như muốn phủi đi nhiệt độ của Tống
Huy, chọt chọt: “Bọn họ nói gì?”

Ngụy La nhớ lại một chút, đem những chuyện Bạch Lam nghe trộm được nói
cho Triệu Giới biết: “Phụ thân nói đính hôn trước, một năm sau lại gả
tới Phủ Trung Nghĩa Bá”.

Triệu Giới không nói lời nào, cánh tay ôm eo nàng dùng sức siết chặt: “Ý của muội thế nào?”

Ngụy La không rõ chuyện gì: “Sao?”

Triệu Giới cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú: “A La, muội muốn gả
cho Tống Huy hay cho ta? Nếu muốn gả cho ta, bản vương lập tức giúp muội hủy bỏ cửa hôn sự này”.

Chuyện như vậy còn phải hỏi sao? Nếu nàng không muốn gả cho hắn, thì để
hắn tùy ý hôn, tùy ý ôm thế sao, hắn nghĩ ai cũng nhận được đãi ngộ này
à? Ngụy La thật muốn trợn trắng mắt, nàng không nói cho hắn, để hắn sốt
ruột: “Cho dù không gả cho Đại ca ca, muội cũng sẽ rút khỏi hôn sự này”.

Triệu Giới nghẹn họng hồi lâu, không nói được gì.

Chờ được một câu “Đồng ý” của nàng quả thật không dễ. Được rồi, trước
tiên vẫn nên đem hôn sự giữa Ngụy La và Tống Huy hủy bỏ đã. Từ hôn rồi
hắn mới có cơ hội tới cầu hôn, đến lúc đó mới dụ dỗ tiểu cô nương này
cho tốt. Vào tay Triệu Giới hắn rồi còn muốn toàn thân trở ra sao? Không làm nàng hiểu rõ hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Ngụy La tất nhiên không biết trong lòng Triệu Giới đang nghĩ gì, nàng
ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể nhìn thấy đường cong cường tráng và hầu
kết nhô ra. Hầu kết theo lời nói của Triệu Giới lúc lên lúc xuống, thật
muốn sờ sờ một cái, sao lại không giống với cổ của nàng chứ? Cổ nàng
bằng phẳng, không có gì cả. Trong lòng tiểu cô nương ngứa ngáy, nhịn
không được lại hỏi: “Lúc nãy Đại ca ca nói gì với Tổ phụ?”.

Triệu Giới cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Ngụy
La, trong lòng mềm xuống: “Không nói gì, chỉ nói chút chuyện ta bị
thương thôi”.


Nếu hắn đã quyết giúp nàng từ hôn, trong lòng cũng tự có chủ ý. Không
nói cho nàng biết, chỉ là không muốn khiến nàng thêm lo lắng.

Ngụy La rốt cục cũng nhớ đến Triệu Giới bị thương, chui ra khỏi ngực
hắn, nhìn nhìn lồng ngực Triệu Giới, lại nhìn cánh tay hắn: “Là ai muốn
hại huynh? Thương thế sao rồi, còn đau không?”

Miệng vết thương bắt đầu hồi phục, sớm đã hết đau. Chỉ là mấy ngày nay
muốn gặp nàng, muốn ôm nàng, hôn nàng, tiếc là lấy danh nghĩa Lưu Ly gọi nàng nhiều lần, nàng vẫn chưa từng tới Phủ Tĩnh Vương lần nào. Triệu
Giới nằm trên giường hận Ngụy La tới nghiến răng nghiến lợi, nghĩ xem
khi gặp nàng nên trừng phạt thế nào, tới khi gặp rồi, nàng mềm mại nũng
nịu gọi hắn một tiếng “Đại ca ca”, lửa giận trong lòng hắn đã nguội hơn
phân nửa.

Triệu Giới cười cười, môi mỏng cong lên, giọng điệu thương lượng nói: “A La hôn một cái ta liền hết đau”.

Ngụy La: “…”

*** *** ***​

Hai người ở trong xe ngựa nghỉ ngơi tới nửa canh giờ, sắc trời dần ngả
về chiều. Kim Lũ và Bạch Lam ở ngoài dè dặt nhắc nhở một câu Triệu Giới
mới buông Ngụy La ra, đưa nàng vào cung.

Lời trong miệng Triệu Giới cũng không phải giả, tháng sau Triệu Lưu Ly
quả thật muốn đi Tử Ngự Sơn Trang nghỉ hè, đi chừng một tháng. Ngoại trừ nàng ấy, Triệu Lâm Lang và mấy vị công chúa khác cũng đi. Mỗi người sẽ
mang theo vài người bạn tốt đi cùng, phòng ở Sơn trang nhiều, không lo
không có chỗ ở, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt.

Lần này Triệu Lưu Ly gọi Ngụy La vào cung, chính là muốn thương lượng
xem cần đem những gì, thuận tiện hỏi Ngụy La xem có muốn dẫn ai đi cùng
không.

Ngụy La liền muốn gọi Lương Ngọc Dung cùng đi. Lương Ngọc Dung là cô
nương hoạt bát hướng ngoại, nhất định có thể làm bạn với Triệu Lưu Ly.

Triệu Lưu Ly liền đồng ý, chuyện này cứ như vậy mà quyết định.

Mấy ngày kế tiếp, Phủ Anh Quốc Công và Phủ Trung Nghĩa Bá cũng không có động tĩnh gì, chuyện đính hôn cũng không có ai nhắc tới.

Triệu Giới bị thương, Sùng Trinh Hoàng Đế cho hắn ở nhà nghỉ dưỡng,
không an bài công việc gì, thời gian này trôi qua thật nhàn hạ. Một ngày kia, Triệu Giới gỡ bỏ lụa trắng trên ngực xuống, tắm rửa, lại đổi cẩm
bào màu xanh đen thêu hoa văn như ý tứ hợp, sửa sang lại ống tay áo, gọi Chu Cảnh nói: “Đi Phủ Trung Nghĩa Bá một chuyến, gọi Tống Bách Nghiệp

tới, nói bản vương có chuyện muốn gặp hắn”.

Chu Cảnh cũng đoán được đại khái chuyện gì, đơn giản là vì tiểu cô nương Ngụy La kia thôi, cũng không hỏi nhiều, nhận mệnh lui xuống làm việc.

Tĩnh Vương triệt để thua trong tay một tiểu nha đầu mười bốn tuổi… Bao
nhiêu cô nương dáng người yểu điệu, lồi lõm xinh đẹp lại không thích, cố tình lại nhìn trúng một cô nương còn chưa trổ mã tốt. Thật nhỏ nha, tay chân nhỏ, cả bả vai cũng nhỏ, đứng cùng Tĩnh Vương hệt như thúc thúc
dẫn theo chắt nữ, nhìn thế nào cũng thấy không tương xứng. Có điều bỏ
qua một chút ít đó, những cái khác thật tốt. Bộ dáng đẹp mắt hơn so với
người khác, gương mặt nhỏ như hoa đào ngày xuân, trắng mịn kiều diễm,
rực rỡ long lanh. Không cần mở miệng, đã khiến lòng người mềm đi một
nửa, vừa mở miệng nói chuyện, nửa còn lại cũng không giữ được.

Chu Cảnh nghĩ thầm, không trách được vương gia nhà hắn khẩn trương trông chừng Ngụy La như vậy, không chờ được muốn cưới vào cửa. Nhưng phàm là
nam nhân, đối với cô nương như vậy đều không có sức chống cự. Nếu không
vội vàng chiếm thành của mình, qua một hai năm nữa, đợi nàng trổ mã tốt
rồi, địch càng lúc càng nhiều thì làm thế nào?

Chu Cảnh tỏ ra thật thông suốt.

Hắn đi Phủ Trung Nghĩa Bá, không bao lâu sau, Trung Nghĩa Bá Tống Bách
Nghiệp liền thấp thỏm lo âu chạy tới, kinh hãi đi vào thư phòng, hành lễ với Triệu Giới: “Tham kiến Tĩnh Vương điện hạ”.

Triệu Giới ngồi trên ghế thái sư chạm khắc hình mây, xem ra đã đợi thật
lâu, tư thái thong dong, chậm chạp xoay nhẫn bạch ngọc trên tay, gật gật đầu nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi”.

Trung Nghĩa Bá thuận theo ngồi ở ghế thái sư bên dưới, trong lòng có chút lo âu thấp thỏm.

Xưa nay ông và Tĩnh Vương không có quan hệ gì, tiếp xúc cũng không
nhiều, bây giờ Triệu Giới đột nhiên kêu ông tới, khó trách ông nghĩ
nhiều. Tống Bách Nghiệp bắt đầu nghĩ lại xem có phải mình làm sai gì
không, chọc tới Tĩnh Vương, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không có manh
mối gì, ngược lại tự mình dọa mình ra một thân mồ hôi lạnh.

Trên triều có không ít đại thần đắc tội với Triệu Giới, chẳng hạn như
diêm vận Liễu Đài Khanh năm đó, cũng không biết đắc tội với hắn như thế
nào, không bao lâu tội trạng liền bị vạch trần, bãi nhiệm chức quan,
cuối cùng còn dẫn tới kết cục đầu thân hai nơi. Nghĩ tới đây, Tống Bách
Nghiệp không nhịn được sợ run cả người.

Ông ngồi đoan chính, lòng bàn tay đầy mồ hôi hỏi: “Không biết Tĩnh Vương điện hạ tìm Tống mỗ có chuyện gì?”

Triệu Giới ngước mắt, nhìn thẳng ông, không quanh co lòng vòng, không
nhanh không chậm nói: “Hôn sự của Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Anh Quốc
Công, bản vương không đồng ý”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận