Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng


Nghe Từ thị nói đến tướng mạo của Sam nhi, Trọng nhị lão gia nhất thời thẹn quá hóa giận.
Tết Đoan Ngọ ngày hôm đó, mọi người trong nhà đều ra bờ sông Tây Minh xem thi đấu, chỉ có mình hắn ở lại trong phủ, không có ai trói buộc hắn.

Đợi đến khi mấy người lão phu nhân đi hết, nhị lão gia liền đến tìm Mạnh Nữ cầu hoan.
Bên trong Tử Lộ viện đều là người của nhị phu nhân Từ thị, cho nên nhị lão gia không thể ở đây tùy ý làm bậy, nếu không sau khi Từ thị trở về, hắn sẽ không thu được quả tốt gì.

Cho nên hắn liền giao Sam nhi cho nha hoàn chăm sóc rồi lặng lẽ kéo Mạnh Nữ đến một sân viện hẻo lánh.
Cựu Trạch Trọng gia nhiều người, ít phòng.

Mặc dù là một sân viện có hơi hẻo lánh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có nha hoàn, bà tử đi ngang qua.
Mạnh Nữ muốn nói sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng nhị lão gia chờ không được nữa.

Cho nên Mạnh Nữ cũng ỡm ờ chuẩn bị xuôi theo.
Không ngờ đúng vào thời điểm này lại có hai bà tử đi ngang qua bên ngoài gian phòng, định đến khố phòng bên cạnh lấy đồ.
Trọng nhị lão gia vốn nghĩ là có người ở ngoài sẽ kích thích hơn, không ngờ lại không làm được chuyện gì kích thích, ngược lại còn bị lời nói của hai bà tử bên ngoài cửa sổ chọc tức.
Một bà tử nói: "Lão phu nhân ra bờ sông xem thi đấu nhưng lại không dẫn theo Sam nhi, chắc không phải là coi thường hắn chứ?" Giọng nói bà tà trầm xuống một chút: "Dù sao thì Sam nhi cũng không giống nhị lão gia."
"Đúng vậy.” Bà tử kia nói: “Ta thấy Sam nhi không giống nhị lão gia nhà chúng ta chút nào.

Sam nhi trông có vẻ thanh tú hơn.”
Hai người một xướng một họa hồi lâu, nhưng các nàng lại là người trong viện của lão phu nhân, cho nên nhị lão gia lúc này không thể xông ra, bằng không nếu lão phu nhân biết hắn lén lút làm loại chuyện này, thực sự sẽ không để cho hắn chút thể diện nào.
Trong lòng bực bội, nhị lão gia cũng hết hứng thú, hắn và Mạnh Nữ đi ra ngoài, an ủi Mạnh Nữ phải chịu ủy khuất một hồi lâu.
Hiện tại hắn lại nghe Từ thị cũng nói Sam nhi lớn lên không giống hắn, nhị lão gia không chút nghĩ ngợi liền hét lên: "Nhi tử của ta làm sao có thể không giống ta được!"
“Không phải của ngươi tất nhiên là không giống rồi.” Từ thị thấy hắn tức giận, trong lòng càng thêm vui sướng: “Có nhi tử nhà ai mà lại không giống phụ thân? Chỉ có không phải nên mới không giống thôi.
Trọng nhị lão gia vung tay tát bà một cái, nhưng hắn vừa giơ tay lên còn chưa kịp hạ xuống thì một bàn tay mạnh mẽ bên cạnh đã nắm lấy cổ tay hắn.
Hàn bà tử từ nãy giờ nhìn một màn Từ thị chịu ủy khuất còn nhị lão gia thì khí thế bừng bừng, hung hăng bác bỏ, vì vậy liền lặng lẽ chú ý, chỉ cần thấy nhị lão gia động tác không thích hợp, bà liền bước tới ngăn hắn lại.
Đỡ đẻ cũng là một công việc cần thể lực, cần phải kiên trì từ lúc sản phụ bắt đầu sinh con cho đến khi hài tử chào đời, vệ sinh sạch sẽ rồi an bài thỏa đáng mọi thứ cho sản phụ xong xuôi.

Đôi khi có người khó sinh, hai ngày liền không ngủ cũng là chuyện thường tình.
Làm bà đỡ lâu như vậy, Hàn bà tử đã sớm luyện được một thân khí lực và dẻo dai.

Mặc dù bà là nữ tử nhưng nhị lão gia hoàn toàn không thể sánh được với sức lực của bà, bị bà hất tay đẩy ra ngoài.
Trọng nhị lão gia phát hỏa, quát lớn: "Ngươi làm phản sao? Chuyện nhà chúng ta ngươi quản được à?"
"Ngài đúng là không biết phân biệt đúng sai." Hàn bà tử bình thản ung dung nói: "Đứa nhỏ kia thật sự không giống ngài.

Hơn nữa, hắn thật sự là sinh đủ tháng."
Mặc dù Trọng nhị lão gia rất tức giận nhưng vẫn nghe lọt mấy lời cường điệu lặp đi lặp lại của bà.
"Sinh đủ tháng?” Trọng nhị lão gia cười lạnh nói: “Nhưng nàng ấy khi đó đến kinh thành cũng chỉ mới hơn bảy tháng, ở đâu mà sinh đủ tháng."
Hàn bà tử nhìn hắn vẫn khăng khăng một mực như cũ liền nhàn nhạt nói: “Thế nên đứa nhỏ mới không giống ngài.”
Trọng nhị lão gia gần như bị mấy lời 'sinh đủ tháng', 'không giống nhau' lượn tới lượn lui trong đầu làm cho hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói: "Ý của ngươi là...?"
"Ai da, rốt cuộc lão gia cũng đã mang theo đầu óc, nghĩ ra rồi.” Từ thị ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Có ý gì không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Hài tử đã có trước khi đến kinh thành.”
"Ngươi —— "
"Nhị lão gia đừng vội." Hàn bà tử nói: "Lúc hài tử sinh ra bao lớn ngài còn nhớ chứ?"
Thấy nhị lão gia gật đầu, bà làm một cỡ tay: “Một đứa trẻ vừa sinh đủ tháng sẽ lớn cỡ này.” Lại là một khổ tay khác cỡ một đứa trẻ sinh non hơn bảy tháng: “Đây là lúc sinh non hơn bảy tháng." Hỏi ngược lại nhị lão gia: "Cho dù ngài có đi hỏi bao nhiêu bà đỡ đi chăng nữa thì cũng vẫn đều khoảng cỡ này.

Ngài sẽ không quên đại lúc thiếu gia sinh ra bao lớn chứ?"
Nói có sách mách có chứng, thân thể Trọng nhị lão gia cứng đờ, sắc mặt từ từ tối sầm lại.
"Ngài còn nhớ Kim phu nhân..." Hàn bà tử hơi dừng lại, phát hiện ra mình gọi sai, liền sửa lại: "Ngài còn nhớ tên nha hoàn bên cạnh nàng ta không? Nha hoàn đó sau khi thấy hài tử lớn đủ tháng liền sợ đến ngây người, bắt ta nhất định phải ngậm chặt miệng.

Nàng ta còn nói nàng ta không phải ký khế ước bán thân, chỉ ký đoản ước.

Sau này đến lúc nàng ta sẽ rời đi, không dám ở lại đó nữa.

Nếu vậy, nàng ta chắc hẳn đã sớm biết vị ngoại thất kia đã làm gì mới không dám ở lâu."
Nha hoàn lúc đó hầu hạ Mạnh Mạn Vũ đương nhiên là Trọng nhị lão gia có ấn tượng.

Hàn bà tử nói quả thật không sai, nha hoàn kia vốn dĩ còn nói muốn tích góp nhiều bạc một chút, kết quả năm đó vừa hết kế ước liền rời đi, không lưu luyến chút gì.
Trọng nhị lão gia đã hiểu được một chút, lồng ngực phập phồng không yên.

Hắn nhanh chóng cân nhắc, sắc mặt đen lại rồi từ từ đỏ bừng, cuối cùng trong mắt đều là lửa giận.
"Ta đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng!" Hắn xoay người muốn chạy đi.
“Trở về!” Lão phu nhân hét lớn gọi hắn lại: “Sự tình đã rõ ràng rồi, đem người nhốt lại trước đi, có chuyện gì nói sau."
"Sau này?” Trọng Nhị lão gia không dám tin nhìn lão phu nhân, chỉ vào Mạnh Nữ đang ở xa xa, đỏ mặt tía tai cãi lại: “Nữ nhân kia đã làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, ngài còn che chở nàng ta?"
"Ta che chở nàng ta lúc nào? Che chở nàng ta rõ ràng là ngươi." Lão phu nhân lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu không phải ngươi nhất định muốn giữ lại nàng ta thì nàng ta từ đâu đến lừa bịp mọi người như vậy?"
Lời này quả thật không sai.

Nếu không có Trọng Nhị lão gia kiên quyết thì khi đó Mạnh Nữ đã không được ở lại.
Dù sao Trọng nhị lão gia cũng lớn lên dưới sự quản giáo của lão phu nhân, nghe xong lão phu nhân sắc bén trách cứ lập tức xấu hổ không nói nên lời.

Có điều hận ý và bực bội của hắn cũng ở đó, nghĩ đến nếu không có Mạnh Nữ cố tình lừa gạt thì hắn đã không đến nỗi bị chế nhạo trước mặt mọi người như vậy.
Cái gọi là yêu càng sâu thì hận càng sâu.
Chính vì hắn hết lần này tới lần khác tin tưởng nàng, hết lần này đến lần khác bảo vệ nàng, cho nên hiện tại bị người khác vạch trần hiện thực máu me đầm đìa, hắn mới không có lối thoát, hoàn toàn không để ý đến khi đó Mạnh Nữ ôn nhu săn sóc thế nào, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn lại tức giận khi bị vạch trần chân tướng nhục nhã.
Thấy nhị lão gia không phản bác, lão phu nhân mới hơi an tâm trở lại.
Mới vừa rồi lão phu nhân thấy sự tình đã đến mức này, bà cũng muốn tìm ra chân tướng, cho nên mới dứt khoát để Hàn bà tử nói rõ.
Nhưng mà hiện tại nếu Mạnh Nữ, không, là Hương Nô.

Nếu Hương Nô quả thật không phải Mạnh Mạn Vũ, hài tử cũng không phải của nhị lão gia, vậy tại sao người này lại lấy một cái tên như vậy, tại sao vừa vặn lại liên lụy đến lão nhị, bà nhất định phải làm rõ mới được.

Nếu không trong lòng bà lúc nào cũng có chút không nỡ.
Thế nhưng chuyện này hôm nay vẫn không thể lộ ra.

Vào thời điểm mấu chốt này mà làm lớn chuyện này thì Trọng gia hoàn toàn không có chỗ tốt.
Lão phu nhân nói với nhị nhi tử: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, ngươi tìm người nhốt nàng ta lại đi.

Hiện tại không cho nàng ta gặp ai, cũng không cho ai gặp người ta."
Trọng nhị lão gia đã bị cái chân tướng này làm cho choáng váng, thấy lão phu nhân không được phép hắn làm cái này, không cho hắn làm cái kia, cuối cùng cái tính cố chấp của hắn cũng nổi lên: "Dựa vào cái gì mà không cho nàng ta gặp người? Một phụ nhân vô sỉ như vậy như vậy phải nên diễu phố thị chúng mới phải!"
"Lời này của lão gia nói hơi nhẹ nhàng rồi.” Từ thị thấy mình giành chiến thắng thì hết sức tự đắc, vuốt tóc mai nói: "Đến lúc bị người mạnh mẽ đánh vào mặt mũi rồi, lão gia có cao hứng không? Chuyện xấu xa này bị người khác phát hiện cũng cao hứng sao?"
Nhìn thấy sắc mặt cứng ngắc của Trọng nhị lão gia bắt đầu xuất hiện, Từ thị càng thêm cao hứng: "Nếu lão gia thích bị mất mặt thì cứ việc đi đi.

Muốn cho nàng ta diễu phố thị chúng, ta cũng có thể giúp ngươi chuẩn bị một chiếc xe thích hợp."
Nhị lão gia giận đến run cả người, chỉ ngón tay vào bà, nhưng còn chưa kịp mắng thì lão phu nhân bên cạnh đã ngăn hắn lại: "Mau giam lại, nhắm mắt làm ngơ.

Về phần xử trí nàng ta như thế nào mấy ngày nữa tự ta sẽ xử lý."
Mặc dù những lời của Từ thị rất ức chế, nhưng cũng là sự thật.

Trọng nhị lão gia trợn từng mắt chỉ vào bà một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe lời của lão phu nhân, cay đắng chửi bới một câu rồi phất tay áo bỏ đi.
Trong lòng Từ thị rất vui sướng, muốn thiết yến chiêu đãi Hàn bà tử.

Nhưng Hàn bà tử lại lo lắng cho Lệ Nam Khê ở bên kia liền nói phải nhanh chóng qua đó xem, uyển chuyển từ chối Từ thị.
Từ thị liền muốn nghĩ cách ngăn Hàn bà tử qua bên Lệ Nam Khê.
Nhất cử nhất động của bà ta đều bị lão phu nhân nhìn thấy.

Lão phu nhân làm sao không biết người là do Từ thị gọi tới? Cái gì mà quốc công phu nhân muốn mời người tới...!Nếu quốc công phu nhân thật sự muốn mời người, thì cũng phải trực tiếp mười người của Thái Y viện, căn bản không tới phiên mời một bà đỡ.
Lão phu nhân không muốn có thêm bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa, dứt khoát mở miệng giải thích: "Sợ rằng lục thiếu phu nhân bên đó vẫn chưa dậy đâu.

Ngươi cứ nói với Mai phu nhân là hiện tại lục thiếu phu nhân không có việc gì là được rồi." Nói xong liền sai người đưa cho Hàn bà tử một ít bạc vụn: "Hôm nay đã làm phiền ngài rồi.

Mong ngài nhận một chút tâm ý."
Thân phận bà cao, tuổi cũng lớn nhưng lúc đưa bạc lại hết sức khách sáo.
Hàn bà tử biết Trọng lão phu nhân muốn bịt miệng mình.

Dù sao thì chuyện giữa nhị lão gia và Mạnh Nữ vừa rồi có liên quan đến chuyện riêng tư của Trọng gia, tuy rằng nam tử mấy nhà quyền quý ăn chơi bên ngoài một chút cũng là chuyện thường tình, nhưng đã chơi bời rồi còn dẫn ngoại thất vào nhà, lại còn nhận nhầm nhi tử thì thực sự không nhiều, nói ra thật sự là ném mặt mũi cả nhà mà.
Trọng gia là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương, còn là nhà của Vệ quốc công.

Hàn bà tử tự nhiên biết được lợi hại trong đó, cứ thế nhận bạc, cười phúc thân với lão phu nhân: "Tạ lão phu nhân ban thưởng."
Bà không hề từ chối nhận bạc, coi như là biểu lộ thái độ.
Trọng lão phu nhân cũng cười, nói ngắn gọn vài câu rồi sai người chuẩn bị ít tạ lễ cho Mai gia, đa tạ Mai gia chịu cho Hàn bà tử đến thăm quốc công phu nhân, rồi sai Lữ ma ma bên cạnh đích thân tiễn Hàn bà tử ra ngoài.
Mặc dù lão phu nhân không cho nhị lão gia làm lớn chuyện này, nhưng một nam tử bị đội nón xanh (bị cắm sừng), còn phải tiện nghi một nhi tử, chuyện này làm sao có thể nhịn được?
Rốt cuộc Trọng nhị lão gia cũng không thể nhịn được nữa, nhốt Mạnh Nữ lại xong liền tự mình ép hỏi.
Mới đầu, Mạnh Nữ vẫn một mực chắc chắn hài tử là của hắn, sau này không chịu nổi đánh đập liền nói ra sự thật.

Nhưng sau khi nói ra sự thật thì nàng ta càng bị đánh nặng hơn.
Sam nhi nghe tin Mạnh Nữ bị đánh, lúc đầu còn rụt rè sợ hãi không dám bước tới, sau đó nghe tiếng gào khóc của Mạnh Nữ cũng lấy hết can đảm, nhân lúc nhị lão gia vừa ra khỏi căn phòng nhỏ liền xông tới, hung hắn cắn vào cổ tay hắn.
Dù sao cũng là hài tử hắn nhìn lớn lên, mặc dù không phải là của mình, mặc dù ghét hắn, nhưng nhị lão gia cũng không nỡ lòng đối xử với Sam nhi như đối với Mạnh Nữ, chỉ là không nhìn hắn thôi.
Bây giờ bị cắn như vậy, cuối cùng Trọng nhị lão gia cũng tiêu hao hết chút tình thương cuối cùng của mình, nhét Sam nhi vào trong căn phòng nhỏ để hắn ở chung với Mạnh Nữ.
Mỗi ngày Lữ ma ma đều nghe thấy tiếng gào khóc của Mạnh Nữ bị đánh từ trong căn phòng nhỏ, bà vô cùng sợ hãi, lặng lẽ hỏi lão phu nhân: "Có nên đưa người đến Kinh triệu phủ không?"
Mạnh Nữ làm ra chuyện gièm pha như vậy, tìm Kinh Triệu phủ doãn nói một tiếng, nhờ hắn âm thầm xử lý vụ án này, cần bắt người thì cứ bắt chỉ cần không làm lộ ra ngoài là được.
Sợ lão phu nhân không hiểu ý mình, Lữ ma ma lại nói: "Nếu cứ vậy đánh chết, e là sẽ phiền toái."
Mặc dù là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương, nhưng nếu dính vào kiện cáo mạng người thì cũng không phải là chuyện đùa.
Lão phu nhân cũng không quá coi trọng vấn đề này.
“Đừng lo, không có việc gì.” Lão phu nhân chắc chắn nói: “Lão nhị vẫn còn biết chừng mực.

Cho dù hắn không có chừng mực thì vẫn còn có tức phụ hắn ở đó."
Từ thị trông có vẻ nhao nhao ầm ỹ, tựa như không mưu trí, nhưng nếu bà thực sự muốn làm điều gì đó chắc chắn sẽ có thể âm thầm làm được.
Bà hiểu rõ không thể dính dáng đến mạng người, nhưng vẫn tùy ý đế nhị lão gia trong sáng ngoài tối trừng trị Mạnh Nữ, điều này có thể nói rõ một điểm là nghiêm phạt không đến mức lấy mạng Mạnh Nữ.
Lữ ma ma suy nghĩ một hồi, thấy lão phu nhân chắc chắn như vậy, không còn cách nào khác, không khuyên bà nữa.
Có điều sự tình không được bao lâu đã truyền đến quốc công phủ bên kia, Lương thị lại không bình tĩnh như lão phu nhân và Từ thị.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương thị vẫn đóng cửa bàn bạc với Hướng ma ma: "...!Chuyện bên kia sẽ không dính dáng đến chúng ta chứ?"
Hương Nô biến thành Hương tỷ nhi, sau đó gọi là Mạnh Mạn Vũ thế nào không ai hiểu rõ hơn bà ta.

Nếu chuyện bà ta chỉ điểm chuyện này bị lộ ra ngoài, Trọng hoàng hậu đương nhiên sẽ không tha cho bà ta.
Khi đó Lương thị dàn xếp cho Hương Nô trở thành Mạnh Mạn Vũ, dự định chờ sau này Sam nhi trưởng thành sẽ cho lão phu nhân một cái 'kinh hỉ', trước một cái 'hỉ' sau đó là một cái 'kinh'.
Ai bảo mấy năm nay lão phu nhân đối xử với bà ta càng ngày càng tệ, ngược lại thì càng ngày càng tốt với Trọng lục và tức phụ hắn.
Nhưng bà ta thiên tính vạn tính cũng không ngờ Trọng lục lại tra ra 'Mạnh Mạn Vũ' nhanh như vậy, lại còn dính dáng đến Trọng gia bên kia.

Điều này khiến cho mọi tính toán của bà ta đều thất bại, trở tay không kịp.
Một bước sai, bước bước sai.
Kế hoạch ban đầu không thể hoàn thành từng bước dẫn đến sự việc không có cách nào vãn hồi lại, trở thành cục diện như hiện nay.
Hướng ma ma trấn an: "Phu nhân cứ việc yên tâm.

Từ đầu đến cuối ngài đều chưa từng ra mặt sao có thể liên lụy đến ngài?"
Lúc này Lương thị mới an tâm một chút gật đầu, suy nghĩ một hồi lại cảm thấy bực bội: "Đều là do nữ nhân kia.

Bây giờ cũng không có chút tác dụng gì.

Bằng không, ta đã không phải đi tới bước này."
Lão phu nhân ban đầu muốn Lương gia giết thiếu nữ Tây Cương, nhưng thiếu nữ kia không chết.

Đây là kết quả sau thương nghị của lão phu nhân và Lương phu nhân năm đó.
Từ đầu đến cuối Lương phu nhân đều không muốn tay mình dính máu.

Phu quân bà là Lương đại tướng quân chinh chiến nơi sa trường, trên lưng Lương gia đã đeo đủ mạng người rồi, nếu bà lại còn dính vào chuyện này, sợ con cháu đời sau của Lương gia sợ là sẽ bị trời phạt.
Nhưng lão phu nhân lại muốn bà lấy mạng thiếu nữ kia...
Vì vậy, sau khi suy nghĩ rất lâu, Lương phu nhân đã đạt thành hiệp nghị với lão phu nhân.
Lương phu nhân lúc đó lấy lý do là sợ lão phu nhân sau khi chuyện đó thành công không chịu thực hiện hứa hẹn nên giữ lại tính mạng cho thiếu nữ kia, chỉ khiến nang ta mất trí nhớ, cũng khiến cho sự tồn tại của nàng ta trở thành lợi thế để kìm hãm lão phu nhân.

Có nàng ta ở đó, Trọng lão phu nhân sẽ phải tuân thủ ước hẹn, để Lương thị gả vào Hầu phủ trở thành Hầu phu nhân.
Khi đó, Trọng lão thái gia vẫn còn sống, lão phu nhân không tiện ra mặt làm chuyện này, vả lại bà cũng không muốn để Trọng gia nhúng tay vào chuyện này, muốn Trọng gia hoàn toàn không dính dáng đến chuyện này, cho nên liền đáp ứng yêu cầu của Lương phu nhân.
Nữ tử Tây Cương kia chẳng là gì trong mắt lão phu nhân.

Một cái mạng rẻ tiền, muốn giữ lại thì giữ lại.
Có điều Trọng lão phu nhân cũng đưa ra một yêu cầu, để nàng ta sống cũng được nhưng phải đặt nàng ta sống dưới mí mắt bà, đích thân bà quan sát mới yên tâm.
Sau đó liền có việc thiếu nữ Tây Cương kia làm nha hoàn hồi môn theo đến Hầu phủ, rồi trở thành thị thiếp của Hầu gia.
Chỉ là không ai nghĩ tới con nối dòng của Hầu gia trắc trở, cũng nạp nàng ta vào phòng.

Hơn nữa hài tử của nàng ta còn xuất sắc đến mức thật sự bị hoàng thượng, Hầu gia và Lương đại tướng quân đồng thời coi trọng, chỉ tay lập hắn làm thế tử.

Chuyện này cả lão phu nhân và Lương phu nhân đều không thể thay đổi, chỉ có thể ngầm đồng ý.
Không ngờ, sau đó lại liên tục xảy ra biến cố...
Hầu gia qua đời, Lương thị có thai.
Lúc đó, Lương thị muốn lão phu nhân hỗ trợ tạm thời gác chuyện cho Trọng Đình Xuyên nhậm chức qua một bên.

Thậm chí bà còn lôi chuyện tình của Vu di nương ra để uy hiếp lão phu nhân, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, lão phu nhân căn bản là không chịu bị Lương thị uy hiếp.

Cuối cùng hai người chiến tranh lạnh.
Đây cũng là nguyên nhân sâu xa trực tiếp dẫn đến lão phu nhân và Lương thị bất hòa.
Vì vậy, sau khi Trọng Đình Xuyên trở thành Vệ quốc công, chuyển vào quốc công phủ, đại phòng và chi thứ hai tách ra, lão phu nhân lại chọn sống với chi thứ hai.
Hướng ma ma nghe Lương thị oán giận liền nói với bà: "Dù sao thì thân phận của Vu di nương cũng thấp, ban đầu có thể lão phu nhân có để ý đến nhưng lâu dần tất nhiên sẽ không coi trọng."
Lương thị khẽ xuy một tiếng, nhướng mày nói với Hướng ma ma: “Chỉ là nếu A Tra biết thân muội muội hắn bị lão phu nhân giày xéo như thế này thì không biết sẽ tức giận đến mức nào?” Tộc nhân của A Tra dũng mãnh, thiện chiến, nếu quả thật phải tranh đấu với lão phu nhân...
Đúng là thú vị.
Dứt lời Lương thị nhíu mày, có chút khó hiểu: "Lão phu nhân khi đó yêu cầu chúng ta xử lý sạch sẽ những người liên quan đến chuyện này, không biết bà ta khẩn trương cái gì."
Thứ nhất mẫu thân Lương thị là Lương phu nhân không chịu để tay mình dính máu, thứ hai là muốn chừa đường lui cho mình, đương nhiên sẽ giấu hết những người đó đi, sau đó lại nói với lão phu nhân là đã xử lý xong.

Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại thì chuyện này vẫn có chút kỳ lạ.
“Nhà ai mà chả có chuyện riêng tư.” Hướng ma ma nói: “Chuyện này ngài đừng động vào nữa.

Quản nhiều cũng không tốt, chỉ cần đi một bước, tính một bước là được.

Còn nếu thật sự không nghĩ ra thì chi bằng ngài về tướng quân phủ một chuyến, hỏi ý phu nhân?"
Lương thị nghe xong liền nở nụ cười vui vẻ, nhưng ngẫm lại xong liền đổi ý: "Mà thôi.

Sau đó có rất nhiều chuyện mẫu thân không tham gia vào, nói với bà ấy cũng vô ích.

Chúng ta tự xử lý còn tốt hơn."
Nói xong, bà liền nhìn thấy vẻ mặt âm thầm lo lắng của Hướng ma ma so với bà còn có chút buồn bực, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay trông ngươi có vẻ gì đó không thích hợp.

Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Hướng ma ma nghe Lương thị hỏi thì trong lòng liền nhảy dựng lên, nói: "Không có việc gì, không có việc gì.

Chỉ là nô tỳ đang nghĩ đến dạo gần đây cửa hàng buôn bán không được tốt lắm, nên suy nghĩ xem có thể giúp gì cho ngài."
"Chuyện này không cần ngươi giúp.

Ngươi chỉ là đang muốn cầu cho nhi tử ngươi một chỗ tốt thôi." Lương thị lãnh đạm nói: "Nhi tử của ngươi đúng là không được việc.

Chuyện trong cửa hàng hắn không chống đỡ nổi, hôm nào ta xem thử trong thôn trang có việc gì thích hợp rồi an bài cho hắn."
Người Lương thị nói tới chính là nhi tử của Hướng ma ma, Trương Lai.
Ban đầu Trương Lai là người giúp trông coi Lai Phúc bố trang.

Đây là sản nghiệp Hầu gia để lại cho Trọng Đình Xuyên, có điều lúc trước vẫn do Lương thị quản lý, sau này Trọng Đình Xuyên thành thân, lão phu nhân làm chủ lấy mấy cửa hàng này về giao lại cho Trọng Đình Xuyên.
Nghĩ đến đây, Lương thị khinh thường xuy một tiếng: "Lão phu nhân đúng là hay thật.

Khoảng thời gian khó khăn nhất của Trọng lúc thì không chịu giúp hắn, chỉ thỉnh thoảng cho hắn một chút chỗ tốt.

Bây giờ thấy hắn không chịu thua kém, nhà mẹ đẻ của tức phụ hắn cũng tốt, lão phu nhân lại bắt đầu lôi kéo hắn."
Lương thị quay đầu lại hỏi Hướng ma ma: "Ta lại có một chủ ý.

Nếu Trọng lục biết di nương hắn bị lão phu nhân hại, hắn và lão phu nhân tranh đấu với nhau thì quốc công phủ này còn không phải là của Huy nhi của ta hay sao?"
Bà hỏi câu này xong mới phát hiện ánh mắt của Hướng ma ma có chút đờ đãn, giống như đang nhìn cái gì đó, lại giống như đang xuất thần.
Lương thị có chút phát cáu, lớn giọng ho khan một tiếng.

Hướng ma ma chợt hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Phu nhân vừa nói cái gì? Ngài, ngài lặp lại lần nữa."
“Quên đi.” Lương thị mất hứng, xua tay nói: “Cũng không biết hôm nay ngươi có chuyện gì, mất hồn mất vía.” Dứt lời bà tự mình đi sang một bên, cầm sổ sách lật ra xem.
Hướng ma ma cúi đầu cười khổ, nhưng không dám trả lời câu này.
Bà đúng là có tâm sự, cũng đúng là không yên lòng, bởi vì nhi tử của bà, Trương Lan đã mất tích.

Bà một mực hầu hạ trong quốc công phủ, buổi tối cũng không về nhà, cho nên chuyện này vẫn là do phụ thân của Trương Lai lặng lẽ nhờ người báo cho bà.
Vừa rồi Hướng ma ma nói một câu kia, Lương thị quả thật là đoán không sai, bà đúng là muốn cầu một chỗ tốt cho Trương Lai.

Chẳng qua là vì sau khi Trương Lai không còn buôn bán ở Lai Phúc bố trang lại tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu.
Lúc trước làm ở bố trang, hắn cũng dành dụm được một số tiền, khi đó bận rộn không có thời gian thì không sao, nhưng bây giờ hắn vừa có tiền vừa rảnh rỗi cho nên càng tiêu xài phung phí hơn trước.

Một khoảng thời gian sau hắn càng ngày càng không nên thân, gần đây còn dính vào ăn chơi nhậu nhẹt, cờ bạc.
Sáng nay người đưa đồ ăn đến phủ len lén nói với Hướng ma ma, ít ngày trước Trương Lai đánh bạc thua rất nhiều tiền, hôm trước còn không đền tiền bị người của sòng bạc chặn trước ngõ đánh đến gần chết.
Nhắc tới cũng thấy lạ, mấy người trong sòng bạc nói là ở cuối hẻm, nhưng khi đám hồ bằng cẩu hữu đổ xô đi tìm hắn thì phát hiện hắn đã mất tích.
Nhi tử mất tích cũng không sao.

Hướng ma ma chỉ sợ là chuyện liên quan đến Tề Mậu và Hồng Nô đều do một tay Trương Lai làm, hiện tại không thấy nhi tử, bà luôn cảm thấy có hơi lo lắng bất an.
Cho nên vừa rồi Lương thị nhắc đến những chuyện đó, bà vô thứ muốn cầu một chỗ tốt cho Trương Lai.

Có chỗ làm ít nhất còn có thể trói chặt tâm tư của nhi tử khiến hắn yên ổn một chút, cũng để bà bớt lo lắng.
Hướng ma ma không dám nói với Lương thị chuyện Trương Lai đã mất tích, nếu không về sau Lương thị nhất định sẽ không giúp Trương Lai thu xếp mọi việc, cũng không còn tin tưởng hắn nữa.

Thân làm nô bộc chính là như vậy, mất đi sự tin tưởng của chủ tử, con đường phía trước nhất định sẽ có rất nhiều khó khăn.

Hướng ma ma không muốn nhi tử mình phải chịu tội như vậy nên chỉ có thể giúp hắn che giấu.
Lúc Lương thị đang bất mãn với Trương Lai, Hướng ma ma đang cực kỳ lo lắng cho Trương Lai thì có người lại cực kỳ thỏa mãn với Trương Lai.
Trọng đình xuyên trở lại quốc công phủ, Thường Khang liền đến nghênh đón, báo một ít "thành quả" trong hai ngày qua cho Trọng Đình Xuyên nghe.
“Quả đúng là có liên quan đến hắn ta.” Trọng Đình Xuyên nghe xong, trầm giọng nói: “Còn hỏi ra gì nữa không?"
Hắn khẽ cau mày.
Mặc dù mọi chuyện đã bắt đầu xâu chuỗi với nhau, Trương Lai được lệnh của Lương thị làm những việc này, chuyện của Tề Mậu và Hồng Nô cũng vậy, những hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao lại là Vu di nương? Vu di nương rốt cuộc là có cái gì đáng giá để các nàng để ý như vậy? Không tiếc giá nào để làm ra rất nhiều chuyện để đối phó với bà.
Trong lòng Trọng Đình Xuyên có chút nặng nề, giọng nói cực kỳ lạnh.
"Tạm thời thì không có." Thường Khanh thầm rùng mình, thấp giọng nói: “Hiện tại chỉ có những cái này.” Lại nói: “Xem ra hắn không có gì phải giấu diếm, chắc không còn chuyện gì khác.”
Trọng Đình Xuyên nghe xong, khẽ gật đầu, thấy chỉ còn cách Thạch Trúc uyển không xa liền bảo Thường Khang lui ra ngoại viện, còn mình thì sải chân đi vào trong viện.
Thời tiết hiện tại đã ấm dần lên, mặc dù đã chạng vạng nhưng cũng là lúc trời bắt đầu mát mẻ.
Lệ Nam Khê đang ở trong viện, cầm một cuốn sách đọc, tâm trạng vui vẻ.
Vừa rồi Vu di nương dẫn Trọng Lệnh Bác và Trọng Lệnh Nguyệt đến chỗ nàng chơi, đi cùng còn có ngũ thiếu phu nhân Ngô thị.
Trọng Lệnh Nguyệt thấy bụng nàng ngày càng lớn thì vừa tò mò vừa lo lắng, cũng không quấn quít lấy nàng như trước mà chỉ kéo một chiếc ghế nhỏ tới ngồi cạnh nói chuyện với nàng.
Trọng Lệnh Bác cũng rất biết điều, không náo loạn ầm ĩ.
Về phần ngũ thiếu phu nhân Ngô thị...
Ừm, cách nói chuyện của người này vẫn cứ như vậy.

Mặc dù giọng điệu không tốt, nói năng cũng không dễ nghe, nhưng thái độ bây giờ đã tốt hơn nhiều, đã mơ hồ có vẻ bắt đầu quan tâm đến nàng.

Thậm chí lúc Lệ Nam Khê đứng dậy đi lấy đồ, Ngô thị còn đi tới giúp nàng một tay.
Tất cả những điều này khiến Lệ Nam Khê cảm thấy những ngày ở quốc công phủ đang dần chuyển biến tốt đẹp hơn, càng ngày càng có xu hướng đi lên.
Bởi vì tâm tình thoải mái nên trên môi Lệ Nam Khê còn mang theo một ý cười ấm áp, ý cười này truyền đến Trọng Đình Xuyên khiến những bước chân nặng nề ban đầu của hắn dường như cũng nhẹ đi rất nhiều.
"Nghĩ gì mà vui vẻ thế?" Trọng đình xuyên nói, đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng rút cuốn sách trong tay nàng ra, đặt sang một bên.
Mặc dù mới đọc được một chút đã bị gián đoạn nhưng Lệ Nam Khê lại không hề ảo não.
Quyển sách này vốn dĩ là nàng tiện tay cầm lên xem để đợi Trọng Đình Xuyên về.

Hiện tại người đã về rồi, nàng không cần tiếp tục đọc sách nữa.
"Đang suy nghĩ chuyện ngày hôm nay.

Ta đột nhiên phát hiện Nguyệt nhi đã lớn rồi, Bác nhi cũng đã trưởng thành."
Lệ Nam Khê kéo Trọng Đình Xuyên ngồi xuống ghế đá cách nàng không xa, cười nói chuyện của mấy người Vu di nương cho Trọng Đình Xuyên nghe.
"Hôm nay Bác nhi còn lấy giúp ta một chén nước, nói là ta đang mang thai, không tiện đi lấy nước.” Lệ Nam Khê rất vui vẻ nói: "Lục gia có cảm thấy không ngoài dự đoán không?"
"Tiểu tử kia cũng có lúc hiểu chuyện như vậy.

Đúng là hiếm thấy."
Trọng Đình Xuyên nói xong liền hỏi han tình trạng sức khỏe của Lệ Nam Khê hôm nay.
Ngày sinh đến càng ngày càng gần khiến hắn không khỏi khẩn trương, dù sao đây cũng là con đầu lòng của bọn họ, nghe nói lúc sinh thai đầu khổ sở nhất cũng nguy hiểm nhất.

Hắn chỉ sợ nàng sẽ gặp phải bất trắc, cho nên mỗi ngày đều hỏi trạng thái của nàng.
Biết nàng không sao, Trọng Đình Xuyên mới bắt đầu nói sang chuyện khác: "Bệ hạ nói ngày mai muốn mời chúng ta đến biệt uyển hoàng cung dự tiệc, ăn toàn bộ món cá." Suy nghĩ một chút hắn lại nói thêm: "Nói là trước đây đã đồng ý với các nàng."
Lệ Nam Khê nhất thời không kịp phản ứng: "Không có mà.

Bệ hạ đâu có không đáp ứng gì với ta đâu."
“Hửm?” Trọng Đình Xuyên cũng có hơi ngoài ý muốn, bởi vì hoàng đế quả thật đã nói như vậy.
Lệ Nam Khê hỏi ngược lại hắn một hồi chợt nhớ tới, vỗ tay nói: "Ta nhớ ra rồi, hình như bệ hạ đã từng nói chuyện này với Vu di nương."
Trọng Đình Xuyên gõ nhẹ bàn: "Di nương."
“Đúng.” Lệ Nam Khê nhớ lại: “Lúc ở trên Kim Ngọc Kiều, bệ hạ có nói với Vu di nương là, nhà hắn có rất nhiều cá, ăn lại rất ngon.” Nói đến đây, nàng chợt nhớ tới một vấn đề liền hỏi: “Bệ hạ có nói có ai đến không? Di nương cũng đi sao?"
Dù sao lúc đó ở trên cầu hoàng đế cũng nói vấn đề này với di nương.
Trọng đình xuyên khẽ gật đầu.
Lệ Nam Khê có chút lo lắng, nghiêng người nói: "Ta sợ cái này không thích hợp."
Trọng Đình Xuyên rất hiểu nàng, đương nhiên biết câu nói "không thích hợp" của nàng không phải là nàng coi thường thân phận của Vu di nương mà là vì sợ Vu di nương cứ vậy đi vào biệt viện sẽ khiến Trọng hoàng hậu không vui.
Dù sao thân phận của Vu di nương ở đó, cho dù Trọng hoàng hậu có xem trọng Trọng Đình Xuyên, yêu thương Trọng Đình Xuyên cũng không thích nhìn thấy bà.
“Không sao đâu.” Trọng Đình Xuyên cầm tay Lệ Nam Khê, đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình: “Hoàng thượng nói, đó chỉ là một bữa ăn bình thường thôi.

Ngài còn bảo gọi thêm ngũ gia, ngũ thiếu phu nhân và hai hài tử.”
Nghe hắn nói vậy, Lệ Nam Khê cũng hiểu được một chút.

Hoàng thượng phân phó như vậy rõ ràng là muốn cất nhắc người nhà của Trọng Đình Xuyên, không phải là trên danh nghĩa người nhà, mà là những người có huyết thống thật sự với hắn.
Nhưng dù vậy, Lệ Nam Khê vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.
Từ trước đến giờ, đích thứ khác biết.

Cũng không phải là nàng là con vợ cả nên coi thường thứ xuất, mà là đứng trên lập trường của hoàng thượng thì nhất định không có thái độ như vậy.
Lời giải thích duy nhất là hoàng thượng thực sự coi trọng Trọng Đình Xuyên?
Nhưng cũng không đến mức độ này mới đúng.
Nếu Lương gia và Lương đại tướng quân vì chuyện này mà tức giận thì đối với hoàng thượng mà nói, chỉ sợ cái được không bù nổi cái mất thôi.
Nhìn dáng vẻ trầm tư khó hiểu của tiểu kiều thê nhà mình, Trọng Đình Xuyên không nhịn được cười.
Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên tóc nàng: "Nàng không cần khẩn trương.

Hoàng thượng thân là đế cương, quyết định cái gì mà không được?"
Lệ Nam Khê đang mang thai nên rất dễ nóng, bây giờ bị hắ ôm chặt như vậy càng cảm thấy nóng nực hơn, nàng khẽ đẩy hắn một cái, nói: "Nếu hoàng thượng có tính toán khác thì sao? Chàng suy nghĩ thêm chút nữa xem, có thể sẽ có đáp án, để chuẩn bị trước cũng tốt."
Điều khó phỏng đoán nhất chính là tâm ý đế vương.

Trọng Đình Xuyên ở bên cạnh hầu hạ hoàng thượng, gần vua như gần cọp.

Tuy Lệ Nam Khê không nói ra ngoài miệng nhưng thực ra trong lòng nàng rất lo lắng cho an nguy của Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên tất nhiên biết tiểu kiểu thê đang quan tâm mình, cười hỏi: "Vậy nàng suy nghĩ một hồi rồi, có nghĩ ra cái gì không?"
Nói đến đây, Lệ Nam Khê rất chán nản: "...!Không có."
Nàng suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không có manh mối.

Chẳng lẽ hiện tại hài tử đã nhiều tháng nên khiến cho tư duy của nàng càng thêm chậm chạp?
Đây đúng là chuyện rất khổ sở.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng, Trọng Đình Xuyên không khỏi lắc đầu bật cười.
Hắn kéo nàng vào lòng, để nàng tìm một vị trí thích hợp, hắn lại khẽ hôn lên tóc mai nàng: "Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa.

Đi một bước tính một bước."
Nghĩ đến vấn đề lúc trước sao mình mãi không nghĩ ra, mi tâm hơi nhíu lại của Trọng Đình Xuyên đột nhiên giãn ra.
Đúng rồi.

Đi một bước, tính một bước.

Tại sao Vu di nương lại ra nông nỗi này, nếu không cố suy nghĩ mà cứ thuận theo tự nhiên nói không chừng còn có thể thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn.
"Lần này đến biệt uyển dự tiệc, cứ tự nhiên là được rồi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Trọng Đình Xuyên chợt thầm giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ.
Nói không chừng lần này đến biệt uyển...
Cũng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui