Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng


Lệ Nam Khê như thế nào cũng không nghĩ đến Trọng Đình Xuyên sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy, không khỏi kinh ngạc lui về sau hai bước: “Lục gia… Sao chàng lại đến đây?”
Vu di nương cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của mình, sau đó lẩm bẩm hành lễ: “Quốc công gia vạn phúc.”
Lệ Nam Khê vốn là muốn ngăn bà cúi người hành lễ, nhưng lúc do lúc nãy hoảng sợ mà lui về sau hai bước, nên hiện giờ lại cách xa Vu di nương một chút, không thể lập tức ngăn bà lại.
Bước chân Trọng Đình Xuyên hơi ngừng lại, thấp giọng “ừ” một tiếng, ánh mắt không nhìn Vu di nương, mà chỉ duỗi tay giữ chặt cánh tay Lệ Nam Khê lại, ngắn gọn nói: “Đi thôi”.

Nói xong liền kéo nàng đi.
Lệ Nam Khê bị hắn mạnh mẽ kéo khiến cho lảo đảo, liền vội vàng kêu một tiếng.
Lúc này hắn mới ý thức được bước chân tiểu thê tử không dài bằng hắn, đương nhiên không thể theo kịp tốc độ của hắn, liền thả chậm lại bước chân, đợi Lệ Nam Khê cùng nhau song hành mà đi.
Lệ Nam Khê quay đầu nhìn lại Vu di nương mới phát hiện người đã không biết đi từ lúc nào rồi.
“Chàng thật là… sớm không tới, muộn không tới, thật là biết chọn thời gian.”
Lệ Nam Khê vừa bực vừa tức, liền dùng sức hất tay hắn ra, muốn giải cứu cánh tay của chính mình.
Nếu là bình thường, Trọng Đình Xuyên có lẽ sẽ thuận thế buông tay nàng ra tránh cho nàng khó chịu như vậy.

Nhưng lúc này nàng dùng sức quá mạnh, nếu hắn buông ra ngay lập tức, sợ là nàng sẽ bị ngã xuống đất theo quán tính mất.
“Nàng nhẹ một chút.” Hắn duỗi tay lôi kéo, thuận thế ôm nàng vào trong lòng, chế trụ hai tay của nàng đặt ở bên người: “Không cảm thấy đau tay sao?”
“Không.” Lệ Nam Khê bị hắn ấn vào trong lồng ngực, thanh âm nói chuyện rầu rĩ truyền đến, thiếu đi vài phần mềm mại, nhiều thêm một ít nghẹn ách.
Trọng Đình Xuyên giơ tay bóp tay cho nàng.
Người tập võ rất biết cách khống chế lực đạo.

Lúc đầu Lệ Nam Khê còn muốn phản kháng, sau đó lại phát hiện ra động tác của hắn rất mềm nhẹ, hơn nữa lực đạo cũng rất vừa phải, liền không cố kỵ gì nữa.
Nàng có chút bất đắc dĩ cọ cọ trong lồng ngực của hắn: “Chàng đến làm gì?”
Giọng nói của nàng tràn đầy oán khí, Trọng Đình Xuyên mỉm cười, thở dài: “Vậy nàng đến đây làm gì?”
Nhắc đến chuyện này, Lệ Nam Khê không khỏi giãy dụa lên, nỗ lực ngẩng đầu nhìn hắn: “Chẳng lẽ là chàng muốn như vậy cả đời? Không nghĩ đến muốn giải hòa một chút sao?”
Có nghĩ đến.

Trọng Đình Xuyên thầm than trong lòng.

Nhưng hắn cũng đã cố gắng rất nhiều năm, thật sự rất nhiều năm, vẫn không có chuyển biến.

Vì thế đành từ bỏ.
“Không cần như vậy.” Hắn không muốn đem những chuyện cũ nặng nề năm đó nói cho nàng nghe, tránh cho lòng nàng có thêm gánh nặng, chỉ nhẹ giọng nói: “Suy nghĩ của bà ấy, ta không có khả năng hiểu được.

Mà yêu cầu của ta, bà cũng không muốn để ý đến.

Không hơn.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Trọng Đình Xuyên cầm lấy tay nàng, hai người cùng nhau quay về Thạch Trúc uyển: “Không phải nàng nói tối nay đã chuẩn bị đồ ăn ngon rồi sao? Đừng nói đến chuyện này nữa, muộn bữa tối bây giờ.”
Lệ Nam Khê không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, đằng sau thật sự không còn một bóng người nữa.
Nàng nuối tiếc thở dài, đuổi kịp bước chân của hắn: “Bữa tối đương nhiên là sẽ có, cái này không cần lo lắng.” Nói xong, nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Ta làm sao có thể để chàng nhịn đói được a.

Thật là quá coi thường ta.”
Tuy tuổi nàng không quá lớn, nhìn qua còn có vẻ không đáng tin cậy.

Nhưng lo liệu mọi chuyện trong nhà, đối với nàng cũng không khó.
Đương nhiên, nếu không có một bà bà như Trọng đại phu nhân, mọi chuyện càng dễ dàng hơn…
Mắng thầm, mắng thầm.
Lệ Nam Khê biết mình làm như vậy tất nhiên sẽ khiến Trọng Đình Xuyên không vui.

Dù sao hắn đã sớm nói qua không muốn liên quan gì đến Vu di nương nữa, vậy mà nàng vẫn lặng lẽ trốn hắn đi gặp Vu di nương.
Nghiêng đầu nhìn xem thần sắc của hắn, thấy giữa đôi mày kiếm ẩn hiện u sầu, lại nhớ đến chuyện mình đi gặp Vu di nương lúc nãy, tuy hắn không hỏi, nhưng Lệ Nam Khê vẫn muốn giải thích: “Ta muốn quan hệ hai người có thể tốt đẹp hơn, cho nên mới tự chủ trương như vậy.”
Hai câu nói vô cùng đơn giản, lại có thể nói ra được đáp án hắn muốn.
“Ta biết.” Trọng Đình Xuyên nói: “Nếu lần sau có đi gặp bà ấy, vậy thì dứt khoát đừng nói cho ta biết.

Nếu để ta biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Lệ Nam Khê không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn, cười đến cong cong mi mắt.
“Được.” Lệ Nam Khê liên tục gật đầu: “Liền quyết định như vậy nhé.”
Dáng vẻ cười tủm tỉm của nàng khiến Trọng Đình Xuyên rất buồn cười.
Trọng Đình Xuyên kéo tay nàng qua, đem tay bàn tay mình gắt gao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Cảm thụ được nhiệt độ mềm ấm truyền đến từ những đầu ngón tay nhỏ dài mềm mại kia, tâm trạng hắn cũng dần yên ổn trở lại.
Trong lòng lạnh lẽo đã nhiều năm, bị người ruồng bỏ đã nhiều năm.
Bây giờ, lại có người đem hắn đặt ở trong lòng, lo lắng cho hắn đến những việc nhỏ nhặt nhất.
Điều này, thật tốt.
Hắn rất thỏa mãn.
Còn những chuyện khác, hắn cũng không muốn để ý đến.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trọng Đình Xuyên đã thức dậy vào cung.
Sau khi từ biệt với hắn, Lệ Nam Khê lại bò lên giường ngủ một lát.

Đến khi ngủ đủ, lúc này mới thức dậy rửa mặt thay y phục, tinh thần phấn chấn đi đến Mộc Miên uyển.
Lúc nàng đến, Hướng ma ma cũng vừa vặn mới bước ra từ phòng của Lương thị.
Thấy Lệ Nam Khê đến, Hướng ma ma liền vén màn lên nói với bên trong vài câu.

Đến khi Lệ Nam Khê tới gần, bà đã buông màn nhìn lại đây.
“Thì ra là lục thiếu phu nhân.” Hướng ma ma cười nói: “Thật không khéo, vừa rồi phu nhân nói muốn nghỉ ngơi một chút, bây giờ đã lên giường nằm.

Không bằng thiếu phu nhân đến phòng khách đợi một chút vậy.”
Lệ Nam Khê hiểu rõ, nếu mình thật sự “đợi một chút”, thì thời gian này đương nhiên không thể hình dung bằng từ “một chút” được.
Vì thế liền dứt khoát từ chối: “Thật là không khéo, ta còn có việc phải làm.

Hôm qua đã gọi mấy quản sự cửa hàng đến đây gặp ta, chắc một lát nữa họ sẽ đến ngay thôi.

Còn phải làm phiền ma ma nói với phu nhân một tiếng, ta thật sự có việc không thể chờ đợi được.

Khi nào phu nhân rảnh rỗi ta lại đến thỉnh an là được.”
Dứt lời, nàng cũng không đợi Hướng ma ma mở miệng giữ lại, lập tức xoay người rời đi.

Vừa mới đi được vài bước, đã nghe thấy một tiếng cười cực nhẹ truyền đến.
Lệ Nam Khê cũng không quay đầu lại nhìn, trực tiếp đi ra khỏi viện.

Nhưng không bao lâu sau, đã có người từ phía sau vội vàng đuổi đến, nhỏ giọng liên tiếp gọi nàng.
“Đừng vội, chờ ta một chút.”
Nghe được thanh âm trong trẻo quen tai này, Lệ Nam Khê liền tạm thời dừng lại, theo âm thanh nhìn qua, lập tức thấy được một thiếu niên đang bước nhanh đến, dàng người đĩnh đạc, khí độ nho nhã.
Là cửu gia Trọng Đình Huy.
Bởi vì lúc trước Trọng Đình Huy hành xử rất đúng mực, không giống như Lương thị và Trọng Phương Linh, cho nên ấn tượng của Lệ Nam Khê đối với hắn cũng không tệ, thấy vậy liền hỏi: “Sao cửu đệ lại ở đây? Lúc nãy ta cũng không nhìn thấy.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Người mới vừa cười là đệ sao?”
Lúc này Trọng Đình Huy đã sắp chạy đến trước mặt nàng, nghe vậy thì ôn hòa cười nói: “Chính là đệ.

Bởi vì trong Mộc Miên uyển đều là người của mẫu thân, đệ muốn gọi tẩu tới nói chuyện, nhưng lại sợ gây phiền toái cho tẩu, cho nên mới phải chờ ra đến đây.”
Tướng mạo tuấn tú, mặc một thân áo dài màu nguyệt bạch gấm hoa, hắn vội vàng giải thích, nụ cười có chút ngượng ngùng, lại có chút xấu hổ.
Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói lóa, lúc hắn nhìn nàng, đôi mắt trong suốt kia có vẻ đặc biệt sáng.

Dường như cả người nàng đều có thể thu vào trong ánh mắt của hắn.
Đối với một thiếu niên như vậy, Lệ Nam Khê thật sự là một nửa điểm trách cứ cũng không nỡ.
“Cửu gia quá lời rồi.” Lệ Nam Khê biết quan hệ giữa hai huynh đệ Trọng Đình Xuyên và Trọng Đình Huy thật ra cũng không tồi, vì thế nàng đối với Trọng Đình Huy cũng bớt đi một chút khách khí, dứt khoát hỏi: “Không biết cửu gia gọi ta là có chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì lớn.

Chúng ta vừa đi vừa nói.” Trọng Đình Huy nói, chỉ về hướng Lệ Nam Khê muốn quay về.
Gã sai vặt nhỏ tuổi đi theo bên cạnh thấy dáng vẻ khoan thai ung dung của hắn, có chút nóng nảy, liền nhẹ giọng nhắc hắn mấy câu.
Lệ Nam Khê cách đó khá xa, không nghe rõ nhưng Kim Trản đứng gần đó lại có thể nghe thấy được.
“Gia, vừa rồi ngài bỗng nhiên từ trong lớp học chạy ra, e là phu tử cũng bị ngài chọc giận đến hỏng rồi.

Nếu không nhanh quay về, sợ là, sợ là…”
Câu nói kế tiếp hắn nói quá nhỏ, nàng không nghe thấy được.
Lệ Nam Khê thấy thần sắc Kim Trản có vẻ kỳ lạ, đang muốn hỏi chuyện, lại thấy Trọng Đình Huy đã đi đến, nàng cũng quên mất ý định kia, liền trực tiếp hỏi Trọng Đình Huy: “Cửu gia đang có chuyện gấp sao?”
“Không có.” Trọng Đình Huy nói chắc nịch: “Chẳng qua là muốn sai hắn trở về lấy đến hai con cá cẩm lý mà thôi.”
Lệ Nam Khê ngạc nhiên nói: “Cửa gia muốn đem nó đi đâu?”
“Đã là tới tìm tẩu, đương nhiên là muốn tặng cho tẩu.” Trọng Đình Huy cười nói: “Cá đó đệ mới mua được vài ngày trước, màu sắc vô cùng rực rỡ.

Đệ còn nhớ trong viện của tẩu có một cái lu rộng ba thước? Nuôi ở bên trong đó rất hợp.”
Tuy trong viện có lu, nhưng rõ ràng cũng có hồ nước.

Hắn lại không nói nuôi trong hồ, một hai phải nuôi ở trong lu…
Chẳng lẽ là chủng loại quý hiếm?
Lệ Nam Khê có chút do dự: “Nếu để phu nhân bên kia biết được, cửu gia sợ là sẽ bị mắng mất.”
“Đừng lo.” Trọng Đình Huy cười nói: “Bình thường đệ hay đi tìm ca ca, cũng không tránh được bị mẫu thân cằn nhằn.

Dù sao những lời đó cũng đã nghe đi nghe lại cũng đã quen rồi, nghe nhiều thêm vài lần nữa cũng không sao?”
Lệ Nam Khê không nghĩ đến vị cửu gia này lại thú vị như vậy, cư nhiên đem những chuyện không vui giữa mẫu thân và hắn nói cho nàng nghe, một chút kiêng dè cũng không có.
Nếu hắn đã thật tình đối đãi, Lệ Nam Khê cũng không muốn cố tình lừa gạt hay giấu diếm cái gì, liền cười nói: “Một khi đã như vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.

Chờ một lát nữa cửu gia đem cá tới vậy.”
Thần sắc của Trọng Đình Huy rõ ràng đã buông lỏng ra: “Vậy được, ta lập tức cho người mang đến đó.”
Nhìn nhìn bốn phía xung quanh, hắn chỉ vào gã sai vặt đằng sau, nói với Kim Trản bên cạnh Lệ Nam Khê: “Ta sẽ sai hắn đem đến.

Các ngươi chớ có nhận sai người.”
Kim Trản vội vàng hành lễ đáp ứng.
Trọng Đình Huy liền nói lời cáo từ với Lệ Nam Khê, sau đó vội vàng rời đi.
Sau khi trở lại Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê liền sai người đem cái lu kia đi cọ rửa sạch sẽ, lại đổ nước vào, sau đó yên lặng chờ gã sai vặt kia mang cá đến.
Ai ngờ chờ mãi cũng không có người đến.

Lại chờ thêm một lúc nữa, Lệ Nam Khê cảm thấy gã sai vặt kia có lẽ là vướng phải chuyện gì nên mới chậm trễ như vậy, dù sao sự vụ lớn bé trong phủ rất nhiều, không chừng hắn còn có nhiệm vụ khác.
Vì thế Lệ Nam Khê liền gọi Kim Trản đang nhón chân ngóng chờ ngoài cửa viện quay về, không đợi nữa.
Đại khái qua thời gian một chén trà nhỏ sau, gã sai vặt kia cũng chậm rãi đi đến.

Chẳng qua trong tay trống trơn, không có bất cứ một thứ gì cả, mồ hôi đầy đầu, biểu cảm nôn nóng đến vạn phần.
“Lục thiếu phu nhân, không tốt rồi.

Cá, cá bị người ta làm chết rồi.” Gã sai vặt vừa thấy Lệ Nam Khê, gấp đến độ thiếu chút nữa liền khóc thành tiếng.
Lệ Nam Khê vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Kim Trản thấy hắn vẫn còn ấp úng lặp đi lặp lại mấy câu vừa rồi, lập tức mày liễu dựng ngược nói: “Ngươi cứ việc lãng phí thời gian đi.

Nếu còn trì hoãn như vậy, để cửu gia biết được, xem ngươi phải làm sao bây giờ!”
Lời này hiển nhiên đã dọa được hắn.
Hắn dùng tay áo lau nước mắt, cúi đầu ấp úng nói: “Vừa rồi lúc đến đây, trên đường tiểu nhân gặp được ngũ thiếu phu nhân và nhị tiểu thiếu gia, nhị tiểu tiểu thư.

Nhị tiểu thiếu gia thấy tiểu nhân bưng bể cá, cảm thấy rất thú vị, liền một hai đòi xem.

Tiểu nhân không chịu, ngũ thiếu phu nhân liền trách mắng tiểu nhân, nhị tiểu thiếu gia cũng bắt đầu khóc lên.

Cuối cùng tiểu nhân không còn cách nào khác, đành để cho nhị tiểu thiếu gia nhìn một cái.

Nào biết hắn vậy mà lại, vậy mà lại…”
Gã sai vặt dùng sức quẹt mũi, những vành mắt vẫn còn đỏ hoe: “Nào biết nhị tiểu thiếu gia vậy mà lại dùng cả hai tay bắt hai con cá kia lên, chọc chọc vài cái rồi vứt mạnh xuống đất.

Đến khi tiểu nhân chạy tới ngăn cản thì đã chậm rồi.

Một con đã chết, con còn lại cũng là nửa chết nửa sống.”
Lệ Nam Khê nghe xong, giữa mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại.
Vị ngũ thiếu phu nhân và nhị tiểu thiếu gia này, nàng cũng biết được.
Trọng ngũ gia Trọng Đình Phàm là trưởng tử của Vu di nương, cũng là thứ trưởng tử của lão Hầu gia.
Lương thị vẫn luôn bắt chẹt chuyện hôn sự của Trọng Đình Phàm, tìm cho hắn một nữ nhân dòng dõi cao quý nhưng tính tình lại rất đanh đá làm thê tử.


Tuy phu thê hai người gần đây cũng coi như là hòa hợp, nhưng tính xấu của Ngô thị thỉnh thoảng vẫn phát tác.
“Vậy hai con cá đó bây giờ ở đâu rồi?” Kim Trản hỏi.
Còn giữ lại được một con cũng tốt.
Gã sai vặt ấp úng: “Tiểu nhân thấy một con đã chết, liền sợ tới mức run tay mà làm rơi luôn bể cá xuống đất, vừa lúc đè phải con còn lại nửa chết nửa sống kia…”
Vừa nói, hắn vừa cởi cái hà bao bên hông xuống.
Hà bao được làm từ vải bố trắng, cả túi đã ướt đẫm, nước từng giọt nhỏ xuống đất.

Hắn mở hà bao trút vật bên trong ra, thình lình chính là hai con cá chết kia.
Hai con cá đều đã chết, ngay cả bể cá cũng bị rơi hỏng.
Lệ Nam Khê trầm mặc không nói.
Gã sai vặt sợ đến mức quỳ xuống dập đầu với nàng: “Thiếu phu nhân giúp tiểu nhân đi.

Hai con cá này là cửu gia mua của Mai công tử mấy hôm ngày trước, vô cùng trân quý.

Bây giờ cá không còn nữa, cửu gia nhất định sẽ không tha cho tiểu nhân!”
“Chuyện này, để ta xem xét kỹ rồi hẵng nói sau.”
Lệ Nam Khê cũng muốn giúp hắn, nhưng rốt cuộc gã sai vặt này cũng không phải người trong viện của nàng.

Hắn đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà Trọng Đình Huy giao phó, nàng thật sự cũng không thể làm gì khác.
Gã sai vặt kia tuổi tác không lớn, gào khóc: “Nhưng mà, nhưng mà chuyện này là do người của ngũ gia gây ra a!” Hắn không suy nghĩ, vừa lau nước mắt vừa nói: “Lục gia và ngũ gia vốn là huynh đệ.

Lục thiếu phu nhân nói giúp tiểu nhân một câu không được hay sao?”
Quách ma ma nghe tin liền chạy đến.

Lúc đầu bà chỉ nghe nói là hình như người của cửu gia đến đây gây chuyện, cũng chưa kịp hỏi rõ ràng.

Đến khi nghe xong, mới có thể hiểu rõ chân tướng.
Thấy gã sai vặt nói chuyện không ra thể thống gì, Quách ma ma lập tức quát lớn: “Hồ ngôn loạn ngữ! Ngũ gia bên kia làm sai thì là chuyện của ngũ gia.

Có liên quan gì tới quốc công gia chứ? Nếu ngươi muốn tìm người giúp đỡ thì đi tìm bọn họ đi!”
Gã sai vặt vừa rồi bởi vì hoảng sợ mà nói năng không suy nghĩ gì cả nên mới ồn ào như vậy.

Lúc này bị Quách ma ma quát lớn, hắn mới tỉnh táo lại, vội vàng im miệng, lảo đảo chạy ra khỏi viện.
Đến khi hắn đã đi xa, Quách ma ma đã tức đến nỗi mặt mày xanh mét, nói với Lệ Nam Khê: “Thiếu phu nhân, ngài xem, trong phủ này, Trọng đại phu nhân coi quốc công gia là người ngoài, Vu di nương bên kia cũng coi quốc công gia như người xa lạ.

Quốc công gia… thật sự là hai bên đều không có người thân thích.”
Thật sự là như vậy.
Vừa rồi Lệ Nam Khê cũng nhận ra, lúc gã sai vặt nói ra những lời kia, ngữ khí rất là tự nhiên, giống như theo lẽ thường phải như vậy.

Dường như ngũ gia bên kia có làm sai cái gì thì lục gia bên này cũng phải có một phần trách nhiệm, rốt cuộc ngũ gia và lục gia cũng là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra.
Suy nghĩ của hắn cũng là suy nghĩ của Lương thị bên kia.
Nhưng ngũ gia bọn họ có khi nào xem Trọng Đình Xuyên là người một nhà chưa? Ngược lại càng giống như là tránh rắn rết vậy.
Kim Trản cũng cả giận: “Tiểu tử kia cũng thật hồ đồ.

Chính mình đã làm sai, còn dám đòi chủ tử giúp đỡ.

Cũng không biết tìm đâu ra người không hiểu lý lẽ như vậy?”
Lệ Nam Khê nhìn hai con cá chết trên mặt đất.
Đây là cá chép hoa văn dạ quang, rất hiếm thấy.

Trọng Đình Huy mua nó từ tay người khác, có lẽ là muốn dùng làm quà cưới cho nàng, cố tình lại bị người ta làm hỏng.
Nếu như còn ở Lệ phủ, gặp chuyện như vậy, Lệ Nam Khê đương nhiên sẽ trực tiếp đến hỏi đối phương, làm cho rõ ràng mọi chuyện.
--- Nhị tiểu thiếu gia đã bảy tuổi.

Tạm thời chưa nói đến chuyện hắn còn nhỏ chưa hiểu gì đi.

Rõ ràng lúc ấy ngũ thiếu phu nhân cũng ở đó, cũng không hiểu chuyện nốt sao? Biết rõ là thứ này sẽ được đưa đến Thạch Trúc uyển, vậy mà nàng lại có thể trơ mắt nhìn con mình làm xằng làm bậy.
Nhưng mà hôm qua Lệ Nam Khê vừa mới đồng ý với Trọng Đình Xuyên, sẽ không dính dáng gì đến Vu di nương bên kia nữa.

Chuyện này cũng không thể làm gì được.
Vì thế, chuyện này còn cần phải chờ hắn trở về mới giải quyết được.
Quách ma ma nhỏ giọng hỏi Lệ Nam Khê: “Cá này làm sao bây giờ?”
“Dùng khăn bọc lại, chôn dưới tàng cây đi.” Lệ Nam Khê nhẹ xoa ấn đường: “Lát nữa ma ma đến khố phòng, lấy cuộn tranh chữ trong rương thứ nhất bên trái ra, đem đến tặng lại cho cửu gia.”
Chữ kia là bút tích của danh gia tiền triều.

Cửu gia thích đọc sách, tặng thứ này là thích hợp nhất.
Thật ra, lúc Trọng Đình Huy nói muốn tặng cá cẩm lý cho nàng, nàng đã nghĩ đến việc lấy cuộn tranh chữ này đáp lễ hắn.

Bây giờ tuy cá đã chết, nhưng tâm ý của hắn vẫn còn đó, đáp lễ là chuyện phải làm.
Quách ma ma trong lòng hiểu rõ, “vâng” một tiếng, sau đó tự đi sắp xếp.
Lệ Nam Khê cũng quay về phòng xem sổ sách.
Không bao lâu liền có nha hoàn đến bẩm, nói là ngũ thiếu phu nhân dẫn theo nhị tiểu thiếu gia đến cầu kiến, hiện đang đứng ở bên ngoài.
Lệ Nam Khê cầm bút suy nghĩ một lát, cuối cùng cảm thấy chính mình nếu đã đồng ý với Trọng Đình Xuyên thì cũng nên giữ lời, đành lắc đầu không gặp.
Lạc Hà đứng bên cạnh, tức giận bất bình: “Cũng không biết thiếu ngũ phu nhân kia có ý gì.

Cá là của cửu gia, còn chưa đưa đến tay thiếu phu nhân đã bị bọn họ giết chết.

Nếu bọn họ muốn nhận lỗi, thì phải đi xin lỗi cửu gia, tới tìm thiếu phu nhân làm gì? Còn không phải sợ cửu gia trách phạt, nên mới trông chờ vào sự giúp đỡ của thiếu phu nhân sao?”
Lạc Hà không cam tâm lên tiếng, sau đó cúi đầu đi ra khỏi phòng.
Ngay lúc này, Thu Anh vui mừng chạy đến bẩm báo: “Thiếu phu nhân, quốc công gia đã về.”

Nghe xong, tất cả mọi người trong phòng đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ thiếu phu nhân thật sự là rất ngang ngược, ở ngoài cửa kêu gào thất thanh, thật sự rất phiền phức.

Còn nhị tiểu thiếu gia kia không biết như thế nào còn khóc lên.

Hai mẹ con ồn ào như vậy, càng giống như là vừa mới bị Lệ Nam Khê khi dễ vậy.
Lệ Nam Khê sắp xếp lại sổ sách, lại sai người bưng nước vào rửa tay.
Vừa mới lau khô vệt nước cuối cùng, nam nhân cao lớn đã nhanh chóng bước vào phòng.
Lệ Nam Khê vội đi đến đón.
Thời tiết oi bức.

Công việc của Trọng Đình Xuyên hôm nay cũng đặc biệt nhiều, làm cả một ngày chưa từng nghỉ ngơi.

Trên người dính không ít bụi bặm, trên y phục cũng lan ra một ít mồ hôi.
Hắn cảm thấy lúc này mình quá bẩn nên không muốn Lệ Nam Khê chạm vào, cũng không có đi đến ôm nàng, chỉ nắm lấy tay nàng rồi buông ra, sau đó vào bên trong tắm rửa thay quần áo.
Một lúc sau liền thần thanh khí sảng đi ra.
Trọng Đình Xuyên vừa xoa xoa vệt nước chưa khô trên đầu, vừa hỏi: “Sao lại thế này?”
Tuy hắn không nói rõ, nhưng Lệ Nam Khê cũng biết được hắn đang nói đến chuyện gì, liền đem chuyện kể hết cho hắn nghe.
“… Hôm nay, buổi trưa gặp được cửu đệ, sau buổi trưa đồ vật sẽ được đưa tới.

Kết quả giữa đường lại xảy ra chuyện như vậy.

Sắp sửa chạng vạng, ngũ tẩu lại đến đây tìm ta.”
Sự tình đã xong rồi mới đến tìm, trong khi thời gian thật dài trước đó lại không thấy đâu.

Vừa nhìn liền biết là không phải đến đây nhận lỗi, mà là bị người ta quở trách, nên mới đến đây tìm chỗ dựa.
Trọng Đình Xuyên thần sắc lạnh lùng nói: “Trước đây không có ai dám đến tìm ta gây chuyện.

Bây giờ chắc cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi không biết gì, nên càng ngày càng vô pháp vô thiên!”
Nói đến cái này, Lệ Nam Khê cũng có chút nghi hoặc: “Nghe nói ngũ thiếu phu nhân bọn họ dù có chuyện gì cũng sẽ không dám dây đến trước mặt lục gia.

Vì sao hôm lại đổi tính?”
Một hai đòi xem cá cho bằng được, sau đó lại giết chết cá.

Từng bước từng bước một, giống như là không coi lục phòng ra gì.
Nhưng mà, dựa vào tính tình này của Trọng Đình Xuyên, rất khó để người khác không sợ hắn.
Vì thế thái độ của ngũ thiếu phu nhân bọn họ khiến nàng rất nghi ngờ.
Trọng Đình Xuyên thấy Lệ Nam Khê càng nói càng khó hiểu, ngược lại cười: “Nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng còn có ta.

Để ta sai người đuổi bọn họ đi.” Hắn ôm Lệ Nam Khê vào ngực, cọ cọ vào cần cổ nàng: “Trong phủ này, có thể làm bọn họ không kiêng dè gì mà hành sự như vậy, chỉ có một người.

Nếu người đó bắt bọn họ làm cái gì, bọn họ cũng sẽ liều chết mà làm.

Nàng không cần phải xen vào.”
Nói đến điều này, Lệ Nam Khê nháy mắt liền hiểu được “người đó” đương nhiên chính là Lương thị.
Nhưng nàng không hiểu, Trọng Đình Huy chỉ tặng cho nàng hai con cá mà thôi, vậy mà Lương thị vẫn muốn can thiệp vào.
Lệ Nam Khê còn đang suy nghĩ, đột nhiên vành tai bỗng tê rần, hóa ra là bị người ta khẽ cắn xuống.
Nàng buồn bực nhìn Trọng Đình Xuyên, thấp giọng oán giận: “Sao cứ cắn người như vậy?” Nói xong, lại đẩy hắn ra: “Nóng quá.

Chàng đừng có kề sát như vậy.”
Trọng Đình Xuyên thấp giọng cười bên gáy nàng: “Có một số chuyện cách xa quá thì làm không được.

Phải kề sát như thế này mới được.”
Dứt lời, bàn tay to liền chậm rãi đi xuống, không an phận du tẩu sau thắt lưng nàng.
Lệ Nam Khê vừa tức giận vừa xấu hổ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, tuy rằng đã hơi chạng vạng tối, nhưng cũng chưa đến lúc lên đèn, liền vội bắt lại bàn tay đang lộn xộn kia của hắn.
“Trời còn sáng đấy.” Nàng thấp giọng nói, sợ thanh âm quá lớn sẽ bị người bên ngoài nghe thấy: “Buổi tối lại nói sau.”
“Buổi tối?” Trọng Đình Xuyên hôn lên khóe môi của nàng: “Buổi tối thật sự có thể được sao?”
Lệ Nam Khê không biết hắn phát điên cái gì, cư nhiên vừa mới trở về liền trở nên như vậy.
Nàng vội vàng đẩy hắn ra, lại bị hắn trực tiếp hôn xuống.

Bàn tay to áp sát sau gáy của nàng, khiến nàng không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Không biết qua bao lâu.

Đến khi nàng thở không nổi nữa, hắn mới rốt cuộc buông ra.
“Buổi tối vậy.” Trọng Đình Xuyên tì cằm vào bên gáy của nàng, dồn dập thở dốc: “Buổi tối sẽ từ từ trừng trị nàng.”
Lệ Nam Khê nghe thấy ngữ khí ái muội của hắn, lại không biết chữ “trừng trị” trong lời nói của hắn có nghĩa là gì? Nhất thời liền nhảy xuống, đỏ mặt sửa sang lại xiêm y sau đó ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Trọng Đình Xuyên nhìn bóng dáng của nàng, không khỏi lắc đầu bật cười.

Đến khi thân ảnh của nàng biến mất, ý cười bên môi hắn cũng dần dần lạnh xuống.
Bước ra khỏi Thạch Trúc uyển, hắn gọi Thường Thọ đến, truy hỏi đến tột cùng.
Hôm nay Thường Thọ có ở trong phủ, rất rõ ràng chuyện này, liền kể hết tất cả cho hắn nghe.
Trọng Đình Xuyên nghe xong, nhấc chân đá một cái, khiến thanh gỗ bên cạnh văng ra xa đến vài trượng.
“Nhìn bà ấy làm chuyện tốt gì đi.” Ngữ khí của hắn như băng tuyết ngàn năm, ánh mắt lãnh lệ nói: “Lão ngũ tính tình ôn hòa, lấy ai không được chứ? Vậy mà bà ấy một hai phải chọn một nữ nhân xằng bậy, tính tình chua ngoa như vậy vào phủ.

Bây giờ thì tốt rồi, cũng không biết được cuộc sống của lão ngũ trải qua như thế nào.”
Thường Thọ biết hắn đang nói đến Vu di nương.

Năm đó, chuyện hôn sự của ngũ gia đều do một tay đại phu nhân xử lý.
Nói đến chuyện này, Thường Thọ không nhịn được nhỏ giọng nói: “Gia, phu nhân là đích mẫu, có quyền quyết định chuyện hôn nhân của nhi nữ.

Di nương bà ấy cũng không thể xen vào.”
Hắn nói như vậy, cũng là muốn nhắc nhở Trọng Đình Xuyên, chuyện hôn nhân đại sự, thật sự không phải chuyện nhi nữ có thể tùy tiện quyết định được.
Giống như Trọng Đình Xuyên.
Nếu hắn không có thủ đoạn khôn khéo, mối hôn sự này sợ cũng là phải theo ý của Lương thị.
Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn Thường Thọ: “Ngươi cảm thấy ta sẽ giống với lão ngũ sao?”
Thường Thọ cũng biết mình đã quá phận, vội vàng hành lễ cáo tội.
Lại suy nghĩ một chút, hắn liền hiểu rõ ý tứ của Trọng Đình Xuyên, tức khắc biết mình sai rồi, nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
Trọng Đình Xuyên phất tay xoay người quay về Thạch Trúc uyển.

Nghĩ đến đủ loại sự tình trong phủ, mi tâm dần dần nhíu chặt lại.
Lúc ngũ gia Trọng Đình Phàm thành thân, hắn đang ở quân doanh, hoàn toàn không biết đến chuyện này.

Hơn nữa, cũng chẳng có ai nói cho hắn biết chuyện này.
Thật ra Lương thị cũng không quá coi trọng Trọng Đình Phàm.

Nếu Vu di nương chịu đứng lên chống lại, Lương thị hẳn là sẽ buông tha, mặc dù người được chọn vẫn do bà sắp xếp, nhưng Trọng Đình Phàm cũng không đến mức phải cưới một người như vậy.
Cho nên mới nói, tính tình nhu nhược kia của Vu di nương, thật không biết đã hại bao nhiêu người.

Mặc dù là thân nhi tử, bà ấy cũng có thể trơ mắt nhìn hắn lâm vào vũng bùn mà không dám làm gì.

Nhớ đến đủ loại chuyện xưa, trong lòng Trọng Đình Xuyên cũng không biết có tư vị gì, hàng ngàn suy nghĩ đan xen trong trí óc, cuối cùng chỉ có thể nện một quyền lên gốc cây đại thụ bên cạnh.
Cành cây run rẩy.
Trọng Đình Xuyên thở sâu, sải bước nhanh chóng đi vào phòng.
Người hắn đang toát ra đầy lệ khí.

Nhưng mà, sau khi hắn nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh trong phòng kia, u sầu trong lòng liền bắt đầu chậm rãi tiêu tan.
Lệ Nam Khê đang phân phó nhóm ma ma bày chén đũa ra bàn.

Ban đầu còn chưa nhận ra điều gì, đến khi nhìn thấy ánh mắt của Quách ma ma, nàng mới quay đầu nhìn ra cửa.
Thấy Trọng Đình Xuyên đang đứng bất động trước cửa, nàng chợt cười: “Sao lại không đi vào?”
Trọng Đình Xuyên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đi đến phía sau nàng, không màng đến nhóm ma ma nha hoàn còn ở đây, liền gắt gao ôm chặt lấy nàng.
Lệ Nam Khê phát hiện, đêm nay, Trọng Đình Xuyên đặc biệt nóng nảy, cũng cực kỳ vội vàng.
Tuy thực chất hai người còn chưa làm gì, nhưng hắn thật sự là kinh nghiệm phong phú, đem nàng ra “trừng trị” triệt để, cuối cùng phải khóc nức nở dưới thân hắn, vui sướng vô số lần không kể xiết.
Vậy mà hắn còn chưa biết thỏa mãn, một hai bắt nàng phải “có qua có lại”, dùng tay giúp hắn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, mười ngón tay nàng đã mỏi đến tê rần…
------------------------
Ngày hôm sau, Lệ Nam Khê phải nỗ lực rất nhiều mới có thể thức dậy được.
Trọng Đình Xuyên vốn là muốn để nàng ngủ nhiều thêm một lúc, nhưng nàng lại muốn dùng bữa sáng chung với hắn, vì thế cố gắng ép buộc mình thức dậy.
Sau khi rửa mặt xong, đồ ăn sáng đã được bưng lên, Lệ Nam Khê lúc này mới phát hiện thức ăn đầy bàn, nhưng mười món trong đó đã có chín món nàng thích ăn, chỉ còn bánh bao kia là của Trọng Đình Xuyên.
Hai người ngồi xuống cùng nhau dùng bữa, Lệ Nam Khê chỉ mới ăn được hai đũa và hai ngụm cháo.

Còn chưa ăn đến món chính, đảo mắt nhìn qua, thì thấy Trọng Đình Xuyên đã ăn hết một đĩa bánh bao kia từ bao giờ, lúc này đang vừa uống rượu, vừa ung dung nhìn nàng.
Lệ Nam Khê kinh ngạc, kề sát đến trước mặt hắn, nhìn trái nhìn phải: “Ăn sạch rồi!” Một đĩa bánh bao lớn như vậy!
“Ừ.” Trọng Đình Xuyên buồn cười nói: “Lúc hành quân đánh trận, làm gì có nhiều thời gian ăn uống như vậy? Hai ba miếng là đã ăn xong rồi.

Đã sớm thành quen.”
Vừa nói, hắn vừa buông chén rượu ra, cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn vào trong chén nàng: “Ăn nhiều một chút.

Nàng quá gầy, như vậy thân thể sẽ không khỏe mạnh được.”
Lệ Nam Khê lẳng lặng nhìn hắn.
Ngón tay của hắn rất đẹp, thon dài hữu lực, khớp xương lại cân xứng.

Chiếc đũa thon dài nằm trong hai ngón tay hắn, có vẻ cực kỳ yếu ớt nhỏ bé.
Chiếc đũa “nhỏ bé” liên tục di chuyển từ mấy đĩa thức ăn đến trong chén nàng, không bao lâu, thức ăn trong chén đã cao lên như một ngọn núi nhỏ.
Lệ Nam Khê yên lặng nhìn một màn này, đôi đũa trong tay bỗng nhiên bất động.
Nàng có chút nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn hắn, mới nhận ra hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng.

Sau đó thanh âm của hắn chậm rãi vang lên: “Sao lại không ăn?”
“Vậy còn lục gia?” Lệ Nam Khê hỏi ngược lại: “Sao chàng lại không ăn?”
Trọng Đình Xuyên không khỏi bật cười: “Không phải ta vừa mới ăn xong sao?”
“Nhưng chàng chỉ ăn có một mình bánh bao kia.

Trong khi có cả một bàn đầy thức ăn.”
“Ừ”.

Trọng Đình Xuyên nói: “Bánh bao là của ta, những món khác đều cho nàng.”
Lệ Nam Khê nhìn đống thức ăn chất đầy trong chén, đột nhiên liền có chút nhạt nhẽo.
Cũng không phải là đồ ăn không ngon, mà là có một loại cảm xúc không rõ đè đến nặng trĩu trong lòng, khiến nàng đột nhiên hốt hoảng.
Trọng Đình Xuyên nhìn nàng một lúc, ý cười càng lúc càng sâu, vỗ vỗ hai chân của mình, nói với nàng: “Lại đây.”
Lệ Nam Khê khó hiểu.
Trọng Đình Xuyên liền trực tiếp duỗi tay kéo nàng ngồi trên đùi hắn.

Sau đó một tay vòng qua ôm lấy eo nàng, một tay xoay xoay chén rượu.
“Không cần phải áp lực.” Hắn nhìn rượu trong chén, thanh âm vững chãi kiên định: “Nàng và ta là phu thê.

Phu thê là một thể.

Ta chỉ là thích nhìn dáng vẻ vui vẻ ăn uống của nàng, không hơn.

Có nàng, ít nhất ta còn có thể gắp thức ăn vào chén cho nàng.

Lúc trước, khi chưa có nàng bên cạnh, mỗi bữa sáng ta cũng chỉ dùng một món duy nhất là bánh bao kia, bởi vì cho dù có làm nhiều thì cũng không có ai ăn cùng, nhìn càng phiền hơn.”
Ngữ khí của hắn bình tĩnh đạm mạc, nhưng Lệ Nam Khê nghe xong, cảm giác buồn bực khó chịu trong lòng kia ngày càng lớn hơn.
Hắn quyền cao chức trọng.
Hắn cường thế ngang ngược.
Những cái đó, nàng đều biết.
Nhưng một người cao ngạo như vậy, mỗi ngày đều cô đơn đến thế sao?
Không có ai cùng nói chuyện, không có ai ăn cơm với hắn.
Lúc vui vẻ chỉ có mình hắn, lúc buồn bã cũng chỉ có mình hắn.
Người khác đều có phụ mẫu cùng huynh đệ tỷ muội, còn có thể cảm nhận được tình cảm ruột thịt ấm áp.
Hắn thậm chí ngay cả một người thân gần gũi với mình cũng không có…
Lệ Nam Khê trong lòng bỗng nhiên chua xót.
Cảm nhận được nhiệt độ ôn nhu từ trên sườn eo truyền đến, nàng liền nắm lấy bàn tay đang ở bên eo lên, cẩn thận vuốt ve đầu ngón tay của hắn.
Trong lòng bàn tay của hắn có rất nhiều vết chai, nàng chỉ nhẹ nhàng chạm vào, liền có thể cảm nhận được sự thô ráp nhưng cũng rất ấm áp đó.

Nàng đặt tay mình áp vào lòng bàn tay của hắn, nhiệt độ liền chậm rãi truyền đến, xua tan đi cái lạnh lẽo của buổi sớm mai, rất thoải mái.
Lệ Nam Khê lấy tay mình đan từng ngón vào tay hắn.
Tay của hắn quá lớn, mà tay nàng lại quá nhỏ bé.

Đặt cạnh nhau như vậy, mạnh mẽ và nhu hòa giao nhau, vậy mà nhìn cũng rất thuận mắt.
Lệ Nam Khê khẽ nhúc nhích, chậm rãi dựa vào trong lồng ngực của hắn.
“Tại sao lục gia lại chọn ta?” Nàng vẫn còn rất khó hiểu, nhẹ giọng hỏi.
Đây là vấn đề nàng vẫn luôn nghĩ không ra.
Hắn lớn hơn nàng mười tuổi.
Thế gian này nữ tử vẫn còn rất nhiều.

Vì sao hắn lại nhìn trúng nàng?
Trọng Đình Xuyên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: “Ta cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Khi đó cảm thấy, những lúc ở chung với nàng đều rất vui vẻ, liền nghĩ muốn cưới nàng vào cửa, muốn nàng ngày đêm đều ở bên cạnh ta.

Vì thế liền làm như vậy.”
Hắn nâng tay lên, cẩn thận nhìn kĩ hai bàn tay đang đan vào nhau.
“Nếu muốn nói rõ hơn, chỉ có hai từ “tại tâm”.

Không hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận