Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng


Lệ Trúc Khê và Lệ Nam Khê ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu liền nghe bà tử đến báo, nói là hai vị cữu gia tới.

Hai tỷ muội nhìn nhau cười rồi nắm tay nhau đi tới đại sảnh đang đãi khách.
Nhiều ngày không gặp nhau cho nên huynh muội dường như nói không hết chuyện.

Sau khi nghe nói Lệ Trúc Khê có thai, Lệ Lăng Khê và Lệ Vân Khê vui mừng không thôi.
Thậm chí Lệ Vân Khê còn quấn lấy Lệ Trúc Khê, tấm tắc than thở: "Không ngờ các tiểu thư của chúng ta đều đã trưởng thành hết rồi." Làm cho bọn muội muội cười lớn một trận, hắn nghiêng đầu hỏi Lệ Nam Khê: "Khi nào Tư Tư cũng cho chúng ta thêm mấy tiểu ngoại sanh đây?"
Một người đang thong thả đi tới đây, nghe xong những lời này bước chân chợt dừng lại.

Đến khi tiếp tục đi về phía trước thì đã không còn nhàn nhã như trước.
Mai Giang Ảnh không nghe Lệ Nam Khê trả lời thế nào.

Hắn cất bước đi vào phòng, đứng bên cạnh Lệ Vân Khê, bất động không nói.
Lệ Trúc Khê cười lên tiếng chào hắn.

Mai Giang Ảnh chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.
Lệ Trúc Khê hỏi: "Chẳng hay Mai công tử thích loại trà gì? Để ta rót cho ngài một chén."
Nghe nói một chữ "trà", Mai Giang Ảnh bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ, theo bản năng nhìn về phía Lệ Nam Khê.

Nhưng nàng lại đang cười nhìn Lệ Trúc Khê, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Mai Giang Ảnh mím môi, ngực thầm than một tiếng, chỉ cảm thấy uất khí chồng chất trong lòng, không cách nào giải trừ.
Hắn bị suy nghĩ trong lòng quấn lấy, vì thế quên mất phải trả lời câu hỏi kia của Lệ Trúc Khê.
Lệ Vân Khê sợ Lệ Trúc Khê nghĩ Mai Giang Ảnh quá vô lễ.

Trước kia coi như không sao nhưng mà hôm nay Lệ Trúc Khê đang có thai, cho nên tâm tình không thể so với ngày trước được.
Hắn giải thích với đại muội muội nhà mình: "Chúng ta lâu rồi không đến kinh thành tự nhiên không hiểu được, Mai tam lang chính là tính khí như vậy, xưa nay hắn đều không phản ứng người khác nhiều, hắn gật đầu một chút với Trúc nhi như vậy đã là cực kỳ hiếm có rồi."
Mai Giang Ảnh lúc này mới sực nhớ vừa rồi nàng có hỏi hắn một câu như vậy.

Nhưng hiện tại hắn lại không muốn nói mấy chuyện liên quan đến nước trà này nên dứt khoát rũ mắt không nói, khóe môi mang vẻ cực kỳ lạnh nhạt, giữa chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
"Muội có chỗ nào không biết hắn?" Lệ Trúc Khê che miệng nói: "Lúc đó hắn đi Giang Nam vô tình gặp được tứ ca, lúc tứ ca trở về còn nhắc tới hắn với chúng ta.

Gần đây ở kinh thành tự nhiên nghe càng nhiều hơn."
Lệ Nam Khê cũng sợ tỷ tỷ suy nghĩ nhiều liền cười trấn an nàng.
Nụ cười này vừa vặn bị Mai Giang Ảnh đang nhẹ quét mắt qua thấy được.

Hắn hỏi Lệ Nam Khê: "Không lẽ lục thiếu phu nhân cũng cảm thấy ta không thích phản ứng người khác à?"
Từ đầu đến cuối Lệ Nam Khê chưa từng nghĩ tính tình của Mai Giang Ảnh lại lãnh đạm như vậy.

Nhưng lúc trước mấy lời nhị ca vừa nói, một phen nhiệt tình của tỷ tỷ bị hắn thờ ơ, chung quy thì Lệ Nam Khê cũng không thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra chỉ trầm ngâm nói: "Ta và tam công tử không hề quen thuộc, không có biện pháp phán đoán suy luận."
Mai Giang Ảnh hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát quay người sang mở cửa sổ.
Lệ Vân Khê nhất thời cảm thấy đau đầu, kéo hắn một cái nhưng thấy hắn không chịu xoay người lại liền cười khổ nhìn Lệ Lăng Khê.
Từ trước đến nay Lệ Lăng Khê vẫn luôn thận trọng, chưa bao giờ có thể nói là ở chung với cái tính tình không biết kiềm chế của Mai Giang Ảnh.

Cho nên thấy ánh mắt cầu cứu của đệ đệ, tam thiếu vẫn bất vi sở động, hoàn toàn không phản ứng.
Lệ Vân Khê không còn cách đành nói với Mai Giang Ảnh: "Hôm nay vốn không kéo ngươi đi chung.


Chỉ là ngươi đến tìm ta đúng lúc phải ra ngoài dự tiệc, cho nên mới kéo ngươi đi theo.

Lại quên mất trước giờ ngươi vốn không thích liên quan đến mấy chuyện nhàm chán như vậy, hay là ta đưa ngươi về?"
Nói xong, hắn ôm quyền thi lễ với Mai Giang Ảnh, làm một động tác "thỉnh".
Mai Giang Ảnh thấy sắc mặt hắn rất nghiêm túc, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê đang nắm tay của Lệ Trúc Khê, thấp giọng nói gì đó với nàng, chưa từng để ý đến cái nhìn vừa rồi của hắn.
Mai Giang Ảnh nhướng mày cười giễu cợt, rồi đi vào trong mấy bước, tìm một cái ghế, vén áo ngồi xuống.

Sau đó nhìn Lệ Vân Khê, hừ nói: "Ta có nói là muốn đi sao? Có điều vừa nãy Thẩm thiếu phu nhân nói muốn mời ta dùng trà, ta lại nghĩ muốn ăn cái gì cho nên mới trì hoãn thời gian.
Tính tình hắn cao ngạo, hầu như chưa từng chủ động nhường một bước.

Nay có thể nói như vậy đã là hiếm có.
Lệ Vân Khê khẽ thở phào, cười nói: "Chẳng hay tam lang muốn uống trà gì? Chỉ cần nơi này có, ta nhất định sẽ bảo Trúc nhi làm cho ngươi."
"Trà ta muốn uống, e là cả đời này cũng không được uống."
Mai Giang Ảnh không tự chủ nói ra một câu như vậy, ban đầu hắn sửng sốt sau đó lại cười: "Trà ở đây chỉ sợ ta đều chướng mắt.

Không bằng làm phiền lục thiếu phu nhân châm cho ta một chén.

Bất luận là cái gì, chỉ cần nàng làm là được rồi."
Quan hệ của Lệ Nam Khê và hắn vốn rất bình thường, nghe vậy liền không khỏi phản bác nói: "Dựa vào cái gì muốn ta đến châm trà cho ngươi? Rõ ràng lúc trước ngươi không trả lời tỷ tỷ ta, bây giờ lại muốn ta động thủ, làm gì có đạo lý như vậy?"
Nàng vừa mở miệng, tức thì mấy người còn trong phòng đều ngẩn người.
Lệ Vân Khê vừa lo lắng vừa hối hận.

Hắn không muốn thấy muội muội của mình bị Mai tam lang lạnh nhạt, vì vậy liền đi lên chuẩn bị kéo Mai Giang Ảnh rời đi.
Ai ngờ Mai Giang Ảnh lại không tức giận, trái lại còn cong môi nhướng mày cười với Lệ Nam Khê: "Vì sao ta lại muốn mời lục thiếu phu nhân cho ta một ly trà? Là vì lúc trước lục thiếu phu nhân nói không quen biết với ta.

Lần đầu tiên trong đời ta bị bạn bè nói không quen biết, ta nghĩ cho dù là ai cũng không thể vui vẻ được."
Hắn vừa dứt lời, mấy người đều đồng loạt nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê bất đắc dĩ giải thích: "Lần trước đi Mai phủ dự tiệc, chất nữ nhà ta gặp chuyện ngoài ý muốn được Mai tam công tử chăm sóc giúp.

Sau đó Mai tam công tử lại cùng với Mai phu nhân tới quốc công phủ làm khách."
Lệ Trúc Khê nghĩ trước nghĩ sau cũng hiểu được một chút, không khỏi mỉm cười: "Tư Tư cũng quá bận tâm đến ta thôi."
Mai Giang Ảnh cười giễu cợt: "Đây là lục thiếu phu nhân chê tình cảm của ta."
Cuối cùng Lệ Lăng Khê không nhìn nổi thân muội muội nhà mình bị người ta khi dễ, mặc dù Mai Giang Ảnh chỉ ép Lệ Nam Khê nói ra lời thật lòng, nhưng hắn cũng không nhịn được liền lạnh lùng nói: "Tư Tư trước giờ làm việc đều rất ổn thỏa, không tùy ý giống như tam công tử.

Mai tam công tử có hơi quá lời."
Lệ Vân Khê đem những lời này đặt vào mắt, nghe vào tai, trong lòng thất kinh.

Hắn luôn cảm thấy Mai Giang Ảnh đối với Lệ Nam Khê như vậy có chút khác thường.
Mai Giang Ảnh nhìn huynh muội bốn người đang trầm mặc bên cạnh, liền nhìn Lệ Nam Khê thêm mấy lần thì phát hiện sắc mặt nàng có chút trầm xuống, không vui giống trước.
Mai Giang Ảnh vỗ nhẹ lên tay ghế, đứng dậy nói: "Thật ra sau khi ta nghe nói liền muốn đi qua một chuyến, vốn là định cảm ơn lục thiếu phu nhân lần trước đã giúp đỡ." Dứt lời hắn nói với Lệ Vân Khê: "Còn nhớ lần trước ta nói hoa cỏ không được tốt hay không? Chính lục thiếu phu nhân đã giúp ta cứu sống chúng."
Nghe vậy Lệ Vân Khê mới hiểu vì sao Mai Giang Ảnh đối xử với Lệ Nam Khê không bình thường, vì vậy liền thả lỏng tâm tình, than thở: "Chả trách tam lang đối xử với Tư Tư không giống người khác."
Hắn thầm nghĩ, người có thể được Mai tam lang gọi là "bạn bè" trên đời này không được mấy người.

Tư Tư có thể có quan hệ tốt với Mai tam lang ngược lại cũng không phải chuyện xấu.
Mai Giang Ảnh nghe xong câu "không bình thường" kia, nhất thời dáng vẻ tươi cười bị cứng đờ.


Hắn không khỏi từ từ siết chặt hai bàn tay.

Nhưng ý cười bên môi lại càng nhiều, chậm rãi quay đầu nhìn Lệ Nam Khê, dùng giọng điệu cực kỳ thoải mái nói.
"Thật ra đúng là ta muốn uống một ly trà của lục thiếu phu nhân.

Năm đó lúc đi Giang Nam, Vân Khê từng mời ta cùng uống một bình trà, không ngờ đó lại là trà lài.

Tế phẩm trà cực hay cho nên ta liền khen vài câu.

Sau đó Vân Khê lại mời ta đến phủ chơi nói rằng thân muội trong nhà pha trà lài.

Ta lại từ chối."
Hắn dừng một chút, vừa cười: "Gần đây ta một mực nghĩ, không biết trà muội muội Lệ gia pha sẽ có vị gì.

Chỉ tiếc là làm bạn với lục thiếu phu nhân cũng khá lâu rồi nhưng ta vẫn chưa từng đạt được mong muốn."
Đây là lại một lần nữa giải thích chuyện "nước trà".
Nếu như người khác nói như vậy thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị người chỉ trích.

Nhưng Mai tam lang tùy ý thành tính, hắn làm cái gì cũng không hợp với lẽ thường, chỉ cần là người nhận thức hắn thì đều cảm thấy không có gì là quá kỳ quái, huống chi người này yêu hoa, cực kỳ thích trà lài ngon cho nên chuyện này cũng hợp tình hợp lý.
Lệ Nam Khê dở khóc dở cười: "Không có trà lài thì ta pha thế nào được?" Nàng suy nghĩ một chút lại nói: "Trong phủ còn một chút trà ta làm trong mấy ngày xuân rảnh rỗi.

Hay là sau khi trở về ta đưa tới Mai phủ cho công tử có được không?"
Lúc này đôi lông mày nhíu chặt của Mai Giang Ảnh mới nhuốm đầy ý cười.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu với Lệ Nam Khê: "Vậy đa tạ lục thiếu phu nhân."
Buổi trưa, Thẩm phu nhân bày mấy bàn trong hoa viên, mở tiệc chiêu đãi các vị khách nhân, tiện thể chúc thọ Phạm tiên sinh.
Trước đó Lệ Nam Khê không chuẩn bị thọ lễ, sau khi nghe tỷ tỷ nói chuyện này liền truyền tin cho Trọng Đình Xuyên, đồng thời cũng nói hắn chuẩn bị một phần hạ lễ.

Có điều bình sứ thanh hoa có hoa văn Đông Hải nàng sai người đi mua chỉ là một phần của hạ lễ mà thôi.

Nàng lại tới hoa viên chọn mấy bông cúc và các loại hoa phối, cẩn thận cắm vào bình.
Lúc nàng làm xong hết mọi chuyện thì ngọ yến cũng bắt đầu.
Thân hình của Phạm tiên sinh gầy gò, râu dài ba thước, mặc trường sam rộng thùng thình, rất là tiên phong đạo cốt.

Thần sắc đoan chính, nghiêm túc, mặc dù tới tham gia thọ yến nhưng trong tay vẫn cầm một quyển sách, lúc rảnh rỗi lại xem mấy lần.
Mọi người đều lần lượt đưa thọ lễ.

Chỉ cần là mừng thọ ông, lão nhân gia đều nhàn nhạt nở nụ cười rồi thu hạ lễ.
Sau khi nhìn bình hoa của Lệ Nam Khê, Phạm tiên sinh liền buông sách xuống, rất nghiêm túc quan sát kỹ càng cái bình một hồi.

Qua chừng một tách trà, Phạm tiên sinh mới gật đầu, cười nói với Lệ Nam Khê: "Không tệ."
Một tiếng "không tệ" của lão nhân gia thật sự khó mà có được.
Những người xung quanh đều nhìn về bình hoa trên bàn.
Mai Giang Ảnh vốn không chuẩn bị lễ vật, thấy Lệ Nam Khê tặng một bình hoa, hắn liền cởi ngọc bội bên hông xuống đưa cho Phạm lão tiên sinh.
Hoa văn triền chi trên ngọc bội là đích thân Mai Giang Ảnh khắc lên, cực kỳ tinh mỹ.


Phạm tiên sinh nhìn thấy cũng phải khen hai chữ: "Cũng được."
Mai Giang Ảnh nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê nghĩ tới phu quân nhà mình thường ngày cũng nói "không tệ" và "cũng được" liền nở nụ cười.

Nhưng căn bản không hề nhìn về phía Mai Giang Ảnh ở bên kia.
Trọng Phương Nhu theo chân Thẩm phu nhân đi tới, nàng đi bên cạnh Thẩm phu nhân, dáng vẻ tươi cười hết sức ôn hòa và dịu dàng.

Đợi đến lúc ngồi xuống, Thẩm phu nhân cũng bảo nàng ngồi bên cạnh mình.
Sau khi Lệ Nam Khê nhìn thấy thì rất bình tĩnh cẩn thận quan sát Trọng Phương Nhu, lại nháy mắt với Sương Ngọc Sương Tuyết đang đứng cạnh mình, ý bảo hai tỷ muội nhìn chằm chằm vào Trọng Phương Nhu.

Đừng sơ ý để nàng có thể làm ra cái chuyện tình quá giới hạn gì.
Sương Ngọc và Sương Tuyết đều biết võ công, trước khi đến, Lệ Nam Khê đã dặn hai người họ chú ý đến Trọng Phương Nhu, hai tỷ muội đều hiểu ý, lặng lẽ gật đầu một cái.
Lệ Trúc Khê không để ý đến động thái của chủ tớ ba người.

Nàng chỉ biết hai nha hoàn này trước kia chưa từng hầu hạ Lệ Nam Khê, biết được là sau khi Lệ Nam Khê đến quốc công phủ mới thu người liền không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần.
Tỷ muội Lệ gia lúc này mỗi người mang một tâm tư, chợt nghe Thẩm đại thiếu phu nhân bên cạnh bật cười: "Vị muội muội của nhà lục thiếu phu nhân thật đúng là người khiến người ta yêu thích.

Có thể dễ dàng ở chung với phu nhân hay bất hòa với người khác nhà ta như vậy, vị tiểu thư này quả thật phải khiến người ta nhìn bằng con mắt khác."
Dứt lời, Thẩm đại thiếu phu nhân lại nhìn Thẩm tam thiếu phu nhân bên cạnh: "Đệ muội ngươi nói xem có phải vậy không?"
Thẩm đại thiếu phu nhân Kiều thị là thế tử phu nhân, chính là thê tử của thế tử Thẩm Thanh Chi, là mẫu thân của hai tỷ muội Thẩm Lâm, Thẩm Vĩ.

Nàng xuất thân nhà võ tướng, xưa nay ăn nói đều không cố kỵ gì, cũng vậy mà chọc giận Thẩm phu nhân, kết quả là cả hai đứa con đều bị Thẩm phu nhân đem về nuôi bên mình.
Thẩm tam thiếu phu nhân Sở thị là chất nữ nhà mẹ đẻ của Thẩm phu nhân, tính tình ít nói, ôn thuận.

Sau khi vào cửa không lâu liền cực kỳ được lòng Thẩm phu nhân.

Nghe Thẩm đại thiếu phu nhân nói như vậy, tam thiếu phu nhân liền hơi ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi "Ừ" một tiếng, sau đó liền im lặng.
Kiều thị tiến đến trước mặt Lệ Nam Khê, nhẹ giọng nói: "Nàng ta là một cái hồ lô chủy muộn (*), nếu ngươi nhìn không quen thì không cần để ý tới nàng ta.

Chúng ta cứ uống rượu của chúng ta là được rồi." Bởi vì phụ huynh trong nhà đều là võ tướng cho nên tửu lượng của nàng không tệ, tự mình rót rượu cho Lệ Nam Khê.
(*) hồ lô chủy muộn: chỉ người không thích nói chuyện.
Lệ Nam Khê cười khổ từ chối: "Tửu lượng của ta không tốt.

Đại thiếu phu nhân vẫn là tha cho ta đi."
Kiều thị hết sức kinh ngạc: "Chẳng lẽ quốc công gia ở nhà cũng không uống rượu sao?"
“Cũng không phải.

Quốc công gia có uống rượu, nhưng ta lại không uống được.” Lệ Nam Khê nói: “Rượu vừa vào miệng, ta liền say.”
Kiều thị cười nói: "Vậy thì có là gì? Có phải chuyện gì ghê gớm giữa phu thê đâu.

Uống say cũng chỉ là chuyện thường tình, đôi khi say có khi còn tốt hơn."
Sau khi nàng nói lời này, bản thân Lệ Nam Khê cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao thì nàng và Kiều thị không thân thiết lắm.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Lệ Trúc Khê nhìn Kiều thị, nàng mới có chút phản ứng kịp.

Kiều thị nói chuyện giữa phu thê "tốt hơn" là tốt hơn chỗ nào.
Vì Thẩm gia là phu gia của tỷ tỷ nên Lệ Nam Khê cũng biết được một chút tình hình Thẩm gia, nhưng đối với Kiều thị thì nàng chỉ biết phụ thân Kiều thị vốn là một phó tướng dưới trướng của Trọng Đình Xuyên, lập được không ít chiến công.

Thẩm gia cưới Kiều thị về làm thế tử phu nhân, hai nhà Kiều, Thẩm vốn là thông gia nhưng quan hệ giữa thế tử và Kiều gia lại không được tốt lắm.

Về phần còn lại nàng cũng không rõ lắm.
Lệ Nam Khê không biết phải tiếp lời thế nào mới thỏa đáng liền đỏ mặt xin tỷ tỷ giúp đỡ.
Lệ Trúc Khê cười nói: "Đại tẩu, muội tử của ta vừa gả đi đã uống rượu.


Nếu nói sai hay làm sai điều gì sẽ rất phiền phức."
Kiều thị ngẫm lại huynh đệ nhà mình cũng có lúc uống quá nhiều rượu làm hỏng việc, nghe Lệ Trúc Khê nói vậy mới từ bỏ tâm tư, hơn nữa còn khuyên nhủ Lệ Nam Khê nói: "Sau này lục thiếu phu nhân cũng nên học uống rượu mới tốt.

Thường ngày các phu nhân hay tụ họp một chút, chắc chắn sẽ không thiếu chuyện này."
Lời này của nàng là thật tâm thật ý khuyên nhủ Lệ Nam Khê.

Mặc kệ đúng sai, tâm ý vẫn luôn là điều tốt, Lệ Nam Khê liền mỉm cười với nàng.
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên Kiều thị hất cằm về phía trước, nói với Lệ Trúc Khê: "Đệ muội, muội nhìn bên kia xem.

Rượu bọn họ uống cực kỳ quý giá."
Lệ Trúc Khê nhìn về hướng nàng đang chỉ, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Hai tay nàng siết chặt khăn tay, sắc mặt từ từ tái nhợt.
Lệ Nam Khê cũng nhìn sang, mới phát hiện có một nữ nhân dáng người lả lướt, khuôn mặt kiều mị đang rót rượu cho Thẩm Thanh Ninh.

Nàng cẩn thận quan sát thần sắc của tỷ tỷ, nàng nghĩ chắc hẳn đây là nha hoàn Thẩm phu nhân phái đến hầu hạ Thẩm Thanh Ninh tên là "Hương Xảo".
Mặc dù có nhiều bà bà sẽ an bài thiếp thị cho nhi tử, những người làm thê tử nói chung cũng sẽ thuận thế đáp ứng, tuy nhiên nữ nhi nhà nàng lại khác.
Lệ tứ lão gia căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới thêm thê thiếp, đối xử hết lòng với Trang thị.
Vì mối quan hệ ăn ý của phụ mẫu cho nên Lệ Nam Khê và Lệ Trúc Khê cũng hy vọng phu quân nhà mình có thể đối xử với mình như vậy.
Lệ Nam Khê biết nếu một ngày nào đó có nữ nhân muốn tiếp cận Trọng Đình Xuyên thì chính mình nhất định sẽ hận không thể đuổi người nọ ra ngoài ngay lập tức, không bao giờ được xuất hiện trước mắt nàng nữa.
Nghĩ đến điều này, Lệ Nam Khê biết trong lòng tỷ tỷ hẳn đang rất khó chịu.
Nàng cầm tay Lệ Trúc Khê, nhẹ giọng trấn an nàng.
Đúng lúc này, Thẩm phu nhân lại gọi Hương Xảo đến, thấp giọng phân phó vài câu, khi nàng ta trở lại bên cạnh Thẩm Thanh Ninh thì hành sự lại càng không kiêng dè gì.
Kiều thị xưa nay bất hòa với Thẩm phu nhân, hơn nữa quan hệ với thiếu phu nhân Lệ Trúc Khê thật ra cũng coi như không tệ.

Nàng liền sát lại gần Lệ Nam Khê nói nhỏ: "Đây là thọ yến của Phạm tiên sinh, ngay cả khi nhị thúc không thích Hương Xảo cũng không dám công khai quát mắng nàng, tránh quấy rối bầu không khí vui mừng."
Đây quả thật là gián tiếp nhắc nhở Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê vốn còn muốn cho rằng đây là chuyện gia đình của người khác, nàng không có biện pháp quản nhiều.

Vả lại tỷ tỷ cũng nói, tỷ phu đối xử với nàng thật lòng, không cần quản nhiều nha hoàn tên Hương Xảo kia.

Tuy nhiên, thấy Trọng Phương Nhu thân thiết kéo cánh tay của Thẩm phu nhân, hơn nữa còn thỉnh thoảng nhìn về phía Hương Xảo, Lệ Nam Khê không thể không nghĩ lại.
Mặc dù nàng nghĩ Trọng Phương Nhu và Hương Xảo không thể quen biết nhau, nhưng để tỷ tỷ được yên ổn ở đây, Lệ Nam Khê vẫn trầm ngâm chậm rãi đi đến chỗ của Thẩm phu nhân, vừa cười yếu ớt vừa nói: "Ta có một yêu cầu quá đáng, mong phu nhân có thể thông cảm đáp ứng ta."
Lệ Nam Khê thân là quốc công phu nhân, hơn nữa phu quân lại là cận thần của thiên tử, thân phận nàng so với Thẩm phu nhân còn tôn quý hơn rất nhiều.

Thẩm phu nhân vội vàng đứng dậy nói: "Vệ Quốc công phu nhân không cần khách khí như vậy, có việc gì cứ nói."
"Hôm nay là sinh thần của Phạm lão tiên sinh.

Nha hoàn bên cạnh ta lại không quen với quy củ của quý phủ cho nên hành sự thiếu thỏa đáng.

Ta muốn xin Thẩm phu nhân phái người qua giúp ta."
Lời này của Lệ Nam Khê thật ra cũng không phải là vấn đề gì to tát, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của Phạm tiên sinh, lão nhân gia tính tình rất kỳ quái, nàng nói như vậy thật sự không có gì quá đáng.
“Ngài không cần khách khí như vậy.

Tất nhiên là có thể rồi.” Sau khi đáp lại, Thẩm phu nhân định để nha hoàn bên cạnh tới hầu hạ Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê từ chối, trong thần sắc có chút do dự nói: "Thật ra ta vừa mới nhìn trúng một nha hoàn nhưng không biết có thích hợp hay không."
Thẩm phu nhân cười nói: "Ngài cứ nói đi.

Bất kể là ai, ta đều gọi tới cho ngài."
Lệ Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào nha hoàn tên Hương Xảo ở đằng xa, nói: "Ta thấy nàng ta rất nhu thuận hiểu chuyện, hơn nữa còn cẩn thận tỉ mỉ hơn những người khác.

Cho nên ta muốn chọn nàng ta, ngài thấy thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận