Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng


Lần này vận khí của Ly Nam Khê cũng không tồi, trong lúc kinh hoảng không nhìn đường mà cũng có thể chạy về được gian thư phòng lúc đầu.

Chỉ là sau khi vào nhà ngồi một lát nàng mới phát hiện ra là nàng để quên cây dù trong sân bên kia rừng trúc rồi.
Nàng trái lo phải nghĩ, rốt cuộc có nên trở về lấy không đây.

Hình vẽ trên cây dù kia là do nàng tự tay họa, bỏ đi cũng không phải không được, nhưng đó dù sao cũng là đồ riêng của nữ nhi, không thể để rơi vào tay người khác.

Chỉ là nếu đi lấy…… lại gặp phải người nọ, chẳng phải sẽ rất xấu hổ a.
Ly Nam Khê đang nghĩ xem thử mình nên làm gì bây giờ, liền thấy Vạn Toàn đi vào sân.
Lúc trước nàng đã đáp ứng là sẽ ở nơi đó đợi, kết quả nàng lại quên mà chạy trước.

Có chút áy náy giải thích; “Lúc ấy xảy ra chút chuyện, nên ta rời đi có chút hấp tấp, không thể chờ Vạn quản sự quay lại, thực có lỗi.”
Bởi vì lúc ấy Vạn Toàn đang ở trong phòng, nên nàng tưởng rằng hắn sẽ nhắc tới chút sự tình, ai ngờ Vạn Toàn cũng coi như không hiểu, chỉ mỉm cười nói: “Cô nương không cần khách khí.”
Ly Nam Khê đột nhiên hiểu được, nam tử đứng ở cửa sổ mà vừa rồi nàng thấy hẳn là người có thân phận không đơn giản.

Mặc dù Vạn Toàn mang nàng đi đến cái sân kia, nhưng sau khi khi ra khỏi đó, cả người lẫn chuyện đều không nên nhắc lại.
Ly Nam Khê nghĩ nghĩ, nàng tuyệt đối không thể đến chỗ kia lần nữa, về phần cây dù đành nhờ Vạn Toàn giúp nàng thu hồi.
Dù sao trên đó cũng có bút pháp của nàng, đồ của nữ nhi gia lại rơi vào tay nam tử khác, bị người phát hiện thì không hay.
Vừa lúc này Trang Minh Dự tới.

Vì hắn không thể đi vào, Vạn Toàn liền bồi Ly Nam Khê, đưa nàng ra cửa.

Ly Nam Khê cũng nhân lúc này nhắc đến cây dù với Vạn Toàn.
Vạn Toàn cười nói: "Vạn mỗ vừa rồi không có nhìn thấy.

Nếu tìm được, nhất định sẽ giúp cô nương thu hồi.

Sau này sẽ cho người mang về Ly phủ cho cô nương.”
Ly Nam Khê cũng biết là đối phương hảo tâm cho mình tránh tuyết, nếu chỉ vì một cây dù mà phiền toái người ta lưu tâm thì có chút thỏa đáng, liền giải thích: “Trên cây dù kia có bút pháp của ta, cho nên lần này phiền toái Vạn quản sự.”
Vạn Toàn cười nói: “Ly cô nương cứ yên tâm.

Vạn mỗ nhất định đảm bảo vật tới tay cô nương”
Ly Nam Khê hướng hắn hành lễ nói lời cảm tạ, Vạn Toàn nghiêng người tránh đi.
“Kỹ thuật của xa phu nhà muội cũng không tồi a,” Trang Minh Dự gấp quạt xếp, vừa thấy Ly Nam Khê đến liền vui rạo rực nói: “Bánh xe kia hỏng nặng như vậy, hắn thế nhưng có thể một mình giải quyết thuận lợi, thực sự lợi hại.”
Quay đầu nhìn thấy Vạn Toàn ở bên cạnh, Trang Minh Dự nhất thời thu liễm rất nhiều, đem quạt thu vào, gật đầu cười nói: “Vạn quản sự.”
Đợi hai người khách sáo hàn huyên vài câu, Ly Nam Khê lại hướng Vạn Toàn nói cảm tạ lần nữa liền từ biệt, lên ngựa cùng Trang Minh Dự.
Vừa nghe tiếng Trang Minh Dự lải nhải, Ly Nam Khê vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Hiện giờ đã ra khỏi tòa trạch viện kia, nàng nói chuyện cũng thả lỏng hơn.
Kêu một tiếng “Biểu ca”, Ly Nam Khê ôm một phần vạn hy vọng, chờ đợi hỏi: “Chủ nhân của tòa trạch viện kia hiện không ở đó sao?”
“Không ở.” Trang Minh Dự thập phần khẳng định đáp, “Vạn quản sự đã nói hắn không có ở đó, thì chính là không có.”
Ly Nam Khê âm thầm thở nhẹ ra.
Chỉ là không đợi nàng hoàn toàn yên lòng, lại nghe Trang Minh Dự nói: “Lại nói tiếp, Vạn Toàn xưa nay vẫn luôn đi theo chủ tử của hắn, cũng không mấy lần thấy hắn tách rời khỏi chủ tử, một mình ở lại đây.”
Tâm tư của Ly Nam Khê lập tức có chút khẩn trương.

Nam nhân kia quá mức chói mắt, trong thiên hạ này cũng không có mấy người có thể tạo cho người khác cảm giác mãnh liệt như vậy.
Ly Nam Khê nhịn không được hướng Trang Minh Dự chứng thực: “Người đó cao bao nhiêu?”
“Ai?” Trang Minh Dự sửng sốt một chút mới phản ứng lại người Ly Nam Khê nói chính là chủ nhân của tòa trạch viện, lập tức không chút nghĩ ngợi nói: “Rất cao.” Nói rồi hắn liền ước lượng: “So với ta còn cao hơn như vậy.”
Trang Minh Dự đã xem như cao.

So với hắn còn muốn cao hơn một đoạn như vậy ……
Ly Nam Khê trong lòng đã có đáp án, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, rất là đặc sắc~
Trang Minh Dự lải nhải một mình hồi lâu, không nghe được Ly Nam Khê nói tiếp liền nhìn về phía nàng.

Phát hiện nàng đang sững sờ không biết suy nghĩ cái gì, biểu tình nửa thống khổ nửa rối rắm, nhịn không được hỏi: “Tây Tây, muội làm sao vậy?”
“Không có gì.” Ly Nam Khê than nhẹ một tiếng, “Chính là tự mình gây chuyện nên có chút chột dạ.”
Trang Minh Dự truy hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng Ly Nam Khê thế nào cũng không chịu nói.

Cho đến khi trở lại xe ngựa, Ly Nam Khê đã có chủ ý.
Nàng từ trên xe lấy một ít hoa khô tự làm cùng một cái chén bạch ngọc, rồi cúi người xuống gạt tuyết trên mặt ra, dùng cuốc nhỏ mang theo cào lấy một ít đất bỏ vào trong chén ngọc.

Lại lấy cành hoa khô cẩn thận cắm trong chén đất.

Hoa khô có chút buồn tẻ, không diễm lệ quyến rũ như hoa tươi.
Rồi sau đó nàng lại lấy ra một mảnh vải lụa từ túi tiền bên hông.

Mở vải lụa ra, bên trong là loại cỏ xanh mà nàng mới hái từ trạch viện.

Đem cỏ xanh cẩn thận điểm xuyết với hoa khô, lại nhìn nhìn chung quanh, dùng ngón tay lấy chút tuyết, nhẹ nhàng thả vào trên đất bên trong chén.
Trang Minh Dự ngơ ngẩn nhìn một màn này, lại lần nữa nhìn về phía Ly Nam Khê, trong mắt sâu thẳm nói, “Ta thế nhưng không nghe nói muội có thể cắm hoa tốt như vậy.”
Dùng hoa này cắm đan xen với hoa kia hắn đã xem rất nhiều, nhưng dùng hoa khô để cắm, lại dùng cỏ dại để điểm xuyết, hắn thật sự là mới lần đầu thấy.
Chỉ là vài động tác đơn giản, nàng lại có thể tạo ra một cảnh sắc thanh lệ như vậy, thực sự khó có được.

Nếu thay hoa khô bằng hoa tươi tràn ngập sức sống, sợ là càng kinh diễm hơn bội phần.
Nếu hắn nhớ không lầm, trong nhà thường xuyên nói đến mấy vị cô nương có hoa nghệ xuất chúng nhưng hắn chưa bao giờ nghe qua tên tiểu biểu muội.

Hiện giờ được chứng kiến trình độ của nàng, rõ ràng là so với những cái tên hắn biết đến thì còn cao hơn một bậc.
Ly Nam Khê không lắm để ý cười cười, “Tất cả mọi người đều rất lợi hại, ta liền không bêu xấu.”
Thế nhân lấy cắm hoa làm tao nhã, danh môn quý nữ đều bị lấy hoa nghệ cao siêu mà tự hào.

Nàng không muốn lẫn vào tranh đấu bên trong đó, phàm là cuộc tỷ thí về hoa nghệ, nàng chưa bao giờ tham gia.

Ngày thường nếu có hứng thú thì cũng chỉ đưa cho phụ mẫu còn có các huynh trưởng tỷ tỷ.

Người ngoài không nhìn thấy, tự nhiên sẽ không biết.
Ly Nam Khê đem chén bạch ngọc đến trước mặt Trang Minh Dự, “Còn phải phiền biểu ca đem nó giao cho Vạn quản gia, liền nói ——”
Nàng châm chước, “Liền nói là lúc trước ta quấy rầy, lấy nó để bày tỏ lòng biết ơn.”
Thần sắc Trang Minh Dự phức tạp thở dài, tiếp nhận chén ngọc trong tay Ly Nam Khê, thập phần thận trọng để trong lòng bàn tay.
Hắn vừa muốn cất bước đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hồ nghi hỏi: “Có phải lúc muội ở đó đã làm sai chuyện gì hay không?” Nên mới muốn lấy hoa nghệ mà ngày thường nàng không dễ dàng làm ra để tỏ vẻ lòng biết ơn?
Ly Nam Khê vốn đang chột dạ, nghe Trang Minh Dự nói trong lòng liền run lên.

Nàng đâu biết là người thoạt nhìn tùy tiện như Trang Minh Dự lại có lúc thận trọng sắc bén vậy chứ.
Ly Nam Khê nỗ lực bình ổn ánh mắt cùng hơi thở, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không có gì.

Chỉ là muốn biểu đạt một chút cảm tạ thôi.”
Trang Minh Dự ngẫm lại, nàng một cái cô nương gia, lại dưới sự “trông giữ” Vạn Toàn thì có thể làm ra được chuyện gì to tát chứ? Có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.
Trang Minh Dự ha ha cười, đi vài bước vẫn có chút không yên tâm, quay đầu lại nhìn tiểu nữ tử rồi chỉ chỉ vật trong tay, “Cái chén này——”
Ly Nam Khê biết hắn băn khoăn cái gì, mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày, trên đường hồi kinh gặp được nên thuận tay mua.

Cũng không phải là thứ ngày thường ta hay sử dụng.”
Trang Minh Dự lúc này mới hoàn toàn yên tâm, nhẹ nhàng gật đầu.
----------------------------------
Vạn Toàn tiễn xong hai ngươi Ly Nam Khê cùng Trang Minh Dự liền trở lại gian phòng phía sau rừng trúc, vỗ vỗ cho bông tuyết trên người rơi xuống bớt rồi mới đi vào.
Vào trong phòng liền thấy trên bàn gỗ hoa lê cạnh tường có một cây dù.

Mặt ngoài của dù vẽ thu lan cùng lục mai, khác biệt so với những cây dù tầm thường được bày bán trên đường, rất là độc đáo.
Vạn Toàn cầm lấy cây dù, đi đến thư án cạnh đó.
Trước thu án là một nam tử đang chăm chú viết.

Dáng người của hắn cao lớn, ngón tay thon dài hữu lực làm cho cán bút hắn đang cầm trong tay cũng trở nên nhỏ bé.
Vạn Toàn liếc xem chữ trên mặt giấy, là hành thư, có thể thấy được tâm tình của vị gia này hiện không tồi, liền đem dù để trên bàn, “Đây là Ly Thất cô nương để quên ạ.”
Trọng Đình Xuyên nhìn lướt qua cái dù nhỏ kia, ngòi bút dưới tay cũng không ngừng, “Chẳng phải trước đó ngươi đã đem nó nhặt lên sao.”
Vạn Toàn hiểu ý.

Vừa rồi khi hắn đi qua tìm Ly Nam Khê, vốn là có thể mang dù theo qua nhưng hắn lại không làm như vậy.
“Gia.

Lão phu nhân nói, nhất định phải là Ly gia.” Vạn Toàn thấp giọng nói.
Bang một tiếng, đánh gãy lời của hắn.
Trọng Đình Xuyên đem bút vỗ vào trên bàn, đứng dậy, từ trên cao nhìn nhìn xuống Vạn Toàn, lạnh lùng nói: “Đem trả lại ngay.”
Vạn Toàn thân mình cung kính, “Gia, người lúc trước giúp Cửu gia ở thôn trang cũng là LyThất cô nương.”
“Lại là nàng?” Trọng Đình Xuyên nhíu mày.

Cái này nằm ngoài dự kiến của hắn.
Vạn Toàn theo hắn mười mấy năm, hắn dù chưa mở miệng, Vạn Toàn cũng biết được ý tứ của hắn là gì, “Thất cô nương vẫn luôn đi theo Ly Tứ lão gia ở Giang Nam, làm sao biết được Cửu gia? Nói vậy, giúp Cửu gia cũng là xuất phát từ thiện tâm.”
Trọng Đình Xuyên đáp một câu, nhưng chỉ trong chớp mắt liền nặng nề nói: “Đem tả lại.”
Ngữ khí rất nặng, âm điệu cũng lãnh lẽo.
Lúc này Vạn Toàn liền biết, sự tình không thể cứu vãn.

Chỉ đành thở dài một hơi, cầm cây dù kia giao cho thị vệ, để hắn đi xem còn có thể đuổi kịp xe ngựa Ly gia không.
Ai ngờ thị vệ đi nhanh về cũng nhanh.

Hơn nữa, trong tay còn cầm về một cái chén bạch ngọc.
Cụm hoa nhỏ cắm bên trong thực sự chọc người yêu thích.

Không phải là chủng loại gì quý báu, còn là hoa khô, nhưng lại đan xen đứng thẳng trên bùn đất, có chút sinh động, rất thú vị.
Phía trên đất còn lấm ta lấm tấm vệt nước.

Vậy trên đó lúc trước hẳn là có tuyết? Chỉ không biết là trên trời rơi xuống, hay là dùng tay thả xuống? Nhưng động lòng người nhất vẫn là một gốc cây cỏ nhỏ kia.
Vạn Toàn nhìn cái chén bạch ngọc, có chút lưỡng lự.

Cuối cùng đành thở dài, cẩn thận vào trong phòng, đem sự tình bẩm báo cùng Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên cũng không ngẩng đầu lên, tay trái tùy ý nâng, chỉ sọt giấy bên cạnh.
Sọt giấy kia là dùng để đựng đồ trang phế phẩm.
Ý của hắn đã rõ ràng.

Vạn Toàn nghĩ thầm khuyên, nhưng vừa cúi đầu đã bị Trọng Đình Xuyên giơ tay chặn lại.

Vạn Toàn chỉ đành phải đi đến sọt giấy bên cạnh, đem chén ngọc thả vào.
Ai ngờ, chén bạch ngọc chén còn chưa rơi xuống liền bị đoạt đi.

Vạn Toàn ngẩng đầu nhìn thì thấy chén bạch ngọc đang ở trên tay Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên cũng không để ý tới hắn.

Đứng dậy, đem chén bạch ngọc để trong lòng bàn tay.

Ngón tay thon dài nâng lên khảy khảy gốc cỏ nhỏ.
Bởi vì lớn lên trái mùa nên gốc cỏ nhỏ rất yếu ớt.

Nhưng cũng bởi vì quá nhỏ bé, quá non nớt, ngược lại tinh khiết mà đáng yêu, không giống những cây cỏ bình thường.
“Đây là cỏ gì?” Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt hỏi.
Vạn Toàn khom người trả lời: “Gia, đây loại cỏ dại thường thấy.”
“Cỏ dại.” Trọng Đình Xuyên cười một tiếng nhỏ đến không nghe thấy, “Thời tiết lạnh lẽo như vậy, danh hoa còn không sống được nhưng nó lại sống tốt.

Đúng là thú vị.”
Nói xong, hắn vung tay lên, tùy tiện đem chén bạch ngọc ném đi.

Không trung xẹt qua một đạo bạch quang, chén ngọc liền vững vàng nằm ở trên thư án.
“Trước hết cứ giữ lại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui