Nghe phụ nhân nói xong, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Trọng Phương Nhu.
Trọng Phương Nhu căm hận nói: "Nói bậy! Chỉ bằng lời nói của một mình ngươi thì làm sao có thể tin được!"
"Chỉ một mình nô tỳ tất nhiên không thể tin được.
Kỳ thật lúc đầu quản sự cũng nhìn thấy, nếu như công tử có thể tìm được hắn thì có thể lấy chứng cứ từ chỗ hắn." Phụ nhân rũ mắt nói.
Sắc mặt Trọng Phương Nhu thay đổi, giương giọng hét lên: "Ngươi đã tính trước là không thể tìm được người nọ rồi cho nên mới mạnh miệng nói bậy!"
"Ngươi chớ coi thường Mai gia." Mai Giang Ảnh ở bên cạnh nhàn nhạt nói: "Mai gia muốn tìm một người vô cùng đơn giản.
Không cần nói những người khác ta cũng có thể tìm được người đến ngươi có tin hay không?"
Trọng Phương Nhu oán hận hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tam công tử thật hăng hái."
"Ngươi chỉ cần nói chuyện này là thật hay giả.” Mai Giang Nghị đột nhiên hỏi Trọng Phương Nhu: “Thứ đó rốt cuộc có phải do ngươi đặt vào hay không?"
Mai Giang Ảnh ở bên nhắc nhở hắn: "Nhị ca ngươi đừng quên, Tuyết Đoàn của ngũ tiểu thư cũng bị mắc xương, chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Đúng lúc mắc vào cổ họng thì lại được tứ tiểu thư tìm thấy.
Điều trùng hợp nhất chính là cũng chính nàng lấy được cái xương ra."
Hắn quét mắt nhìn sang Lệ Nam Khê rồi lại hỏi Mai Giang Nghị: "Nhị ca, huynh nói có phải rất kỳ lạ không?"
Mai Giang Nghị nắm chặt tay, các khớp xương đều run lên.
Lửa giận trong mắt hắn khiến Trọng Phương Nhu sợ hãi, hét lên: "Ngươi đừng có nghe tên đần độn này nói bậy."
Lần này không đợi Mai Giang Ảnh đáp trả, Mai Giang Nghị đã mỉa mai nói: "Hóa ra đệ đệ ta trong mắt ngươi ta chỉ là một tên 'tên đần độn'."
Trọng Phương Nhu trong cơn sợ hãi không chọn từ ngữ, nghe vậy liền vội vàng cãi lại.
Mai Giang Nghị khoát khoát tay, tiếng chuông bình thường lại có chút chua chát tựa như tiếng chuông lớn.
Hắn không để ý đến Trọng Phương Nhu cứ cãi đi cãi lại một câu, chỉ hỏi Lộ Nhi: "Nếu lúc đó đã biết vì sao ngươi không nói ra?"
"Bởi vì..." Nàng liếc nhìn trượng phu Vương Lực, ánh mắt có chút lóe lên: "Bởi vì chuyện nô tỳ bị đuổi ra khỏi phủ năm đó bị tứ tiểu thư phát hiện.
Nô tỳ sợ nàng sẽ nói cho người khác biết, cho nên..."
Nàng ấp a ấp úng nói, nhưng Mai Giang Nghị lại nghĩ có lẽ nàng sợ Vương Lực biết chuyện năm đó nàng với quản sự có tư tình nên mới im lặng không nói thẳng ra."
Thế nhưng Trọng Phương Nhu bị nàng nói ra chuyện kia, trong lòng đang cực kỳ phẫn hận sao có thể bỏ qua được? Thấy phụ nhân cố kỵ trượng phu nàng, Trọng Phương Nhu liền cười lạnh nói: "Ngươi và nam nhân có thể tư hội đằng sau núi giả thì nói ra chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ là hạ bút thành văn thôi."
Khi nàng nhắc đến hai chữ "tư hội", hai mắt Vương Lực nhất thời trợn lên như chuông đồng, tức giận quát: "Ngươi lặp lại lần nữa thử xem! Ai dám khi dễ nàng, ta làm thịt người đó!"
Hắn là một mãng phu, dáng dấp trong cơn thịnh nộ rất dọa người.
Trọng Phương Nhu cả kinh lùi lại hai bước.
Lộ Nhi vội vàng kéo Vương Lực lại.
Lương thị ra hiệu cho bên cạnh, một bà tử khỏe mạnh bước tới, giơ tay tát Vương Lực một cái, giáo huấn: "Trong quốc công phủ không được vô lễ!"
Vương Lực mặc dù lỗ mãng nhưng hắn biết dân thường không thể chọc cao môn đại hộ, thô lỗ thở hổn hển vài cái, phẫn nộ giơ quyền lên không trung "hắc" một tiếng, cuối cùng cũng không gây sự nữa.
Lúc này Mai Giang Nghị mới biết Vương Lực không hề ngại sự tình trước kia của Lộ Nhi.
Chỉ là Lộ Nhi không muốn nổi lên xung đột nên mới không nói rõ ra.
Mấy tú nương do Thẩm gia phái đến đều ở trong phòng, hầu hết đều ngồi im.
Chỉ có tú nương dẫn đầu đã theo Thẩm phu nhân mười mấy năm đã sớm vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài.
Lương thị biết tú nương kia vẫn luôn nhìn Trọng Phương Nhu nhưng lại chỉ coi không thấy để mặc nàng.
Hướng ma ma thấy Trọng Phương Nhu quá ồn ào không hợp lễ nghi nên sai người kêu Phòng ma ma tới.
Những người còn lại cùng các bà tử khác cùng nhau "thỉnh" Trọng Phương Nhu đến sương phòng bên cạnh, một lần nữa khóa cửa lại.
Mai Giang Nghị cũng không nhìn bóng lưng Trọng Phương Nhu bị cưỡng bức kéo đi, chỉ nặng nề nói với Vạn Toàn: "Đi thôi."
Lúc trước Lương thị thấy Vạn Toàn ở đây đã một mực lặng lẽ quan sát hắn.
Lúc này nhìn thấy Mai Giang Nghị đã biết rõ chuyện Cầu Cầu bị mắc xương đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt nhìn Vạn Toàn càng thêm cảnh giác.
Mai Giang Ảnh đi tới trước nói với Vạn Toàn: "Có điều ta còn muốn thỉnh quản sự đưa ta đi tìm cuốn sách kia."
Vừa nói hắn vừa chắp tay cười với Lương thị: "Ta vốn nghe nói trong quốc công phủ có thư tịch về hoa nghệ nên đến đây, muốn nhân cơ hội đến xin quốc công gia mượn cuốn sách, nhân tiện đến thỉnh an Trọng phu nhân một chút.
Không ngờ không đúng dịp, không bằng ngày khác ta lại đến thỉnh an ngài, bây giờ ta đi lấy sách trước."
Mai tam lang sinh ra đã đẹp, có điều ngày thường lại xa cách với người ngoài cho nên có cảm giác hắn rất lạnh lùng cao ngạo.
Bây giờ cười lên như vậy thì càng đẹp hơn.
Đối mặt với một vãn bối cao ngạo nhưng rất cung kính với mình như vậy, trong lòng Lương thị cảm thấy thoải mái không ít.
Nghe nói hắn đến mượn sách chứ không cố ý đến Mộc Miên uyển, ánh mắt cảnh giác nhìn Vạn Toàn trước đây của Lương thị cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nói với Mai Giang Ảnh: "Ngươi cũng không phải là cố ý.
Ngày khác cứ đến chơi." Lại nói với Mai Giang Nghị: "Chuyện mèo cưng của công tử..."
Mai Giang Ảnh vội vàng nói: "Ta sẽ khuyên nhủ huynh ấy.
Hiện tại Cầu Cầu đã không có gì đáng ngại từ lâu rồi, trong lòng nhị ca hiểu rõ, Trọng phu nhân không cần lo lắng." Sau đó hắn lại cười: "Không bằng ngài cho ta mượn mấy cuốn cô bản xem? Ta nhất định có thể khuyên nhị ca quên sạch chuyện ngày hôm nay không còn một mảnh."
Lương thị bật cười xua tay: "Các ngươi đi đi.
Nếu ngươi thật sự muốn đọc sách, cứ việc đến tìm ta, đâu cần phải bảo đảm như vậy.
Nhưng thư tịch hoa nghệ sợ là quốc công gia không có, chỗ lục thiếu phu nhân có thể sẽ có nhiều đấy."
Mai Giang Ảnh nói: "Cho nên vãn bối mới mời lục thiếu phu nhân cùng trở về."
Chung quy Lương thị vẫn còn có việc chưa xử lý xong, nên bảo hắn đi nhanh.
Mai Giang Ảnh ra hiệu cho Mai Giang Nghị đang âm trầm, nửa đẩy, nửa kéo để túm ra khỏi Mộc Miên uyển.
Mặc dù Vạn Toàn biết rằng Trọng Đình Xuyên không sợ bị Lương thị phát hiện chuyện hắn cố tình đưa Mai Giang Nghị đến, nhưng chuyện này có thể dàn xếp ổn thỏa thì tốt hơn nhiều so với phải đối chọi gay gắt.
Vạn Toàn đối với Mai Giang Ảnh vừa rồi cố ý ra tay tương trợ rất cảm niệm, chắp tay với hắn: "Đa tạ tam công tử."
Mai Giang Ảnh không để tâm, khoát tay nói "Không có gì", sau đó quay đầu nhìn Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân sẽ không keo kiệt một quyển sách chứ?"
Lệ Nam Khê cũng không ngờ Mai Giang Ảnh sẽ chủ động giúp đỡ, ngạc nhiên nói: "Mai tam lang là người nhiệt tình như vậy sao?"
Mai Giang Ảnh cong khóe môi nhìn nàng, cười nhạt nói: “Ta đã nói sẽ giúp ngươi, tất nhiên phải giúp rồi.” Lại quay sang: “Mà giúp quốc công gia không phải là giúp ngươi sao?"
Lời này cũng có vài phần đạo lý, Lệ Nam Khê nghĩ mình đã từng giúp hắn cứu sống hoa, có lẽ là hắn vẫn còn băn khoăn chuyện kia, nhân tiện nói: "Lúc trước ta giúp Mai công tử chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, ngươi không cần để trong lòng như vậy."
Mai Giang Ảnh nhướng mày im lặng từ chối cho ý kiến.
Lệ Nam Khê đưa Mai Giang Ảnh đến tàng thư lâu của Trọng Đình Xuyên, Mai Giang Ảnh lại không coi trọng tàng thư này của Trọng Đình Xuyên, chỉ nói "thư của người cứng nhắc không thú vị" rồi nói: “Trọng phu nhân cũng đã nói, chỗ của lục thiếu phu nhân có nhiều thư tịch hoa nghệ.
Chỉ là thiếu lục thiếu phu nhân keo kiệt không chịu cho ta xem thôi."
Kỳ thật cuốn sách đó là do Lệ Nam Khê làm ở kiếp trước sau đó bị người khác sao chép thành mấy phiên bản.
Cái kiểu cách một thế hệ mà quan sát này nàng cảm thấy rất thú vị nên giữ mấy quyển trong nhà.
Không ngờ Mai Giang Ảnh lại nhìn trúng sách này.
Sau khi mọi việc xong xuôi, đoàn người đi qua Trung Môn quay về Cựu Trạch.
Vạn Toàn dẫn hai huynh đệ Mai gia đi tới tiền viện, còn Lệ Nam Khê thì đến Ngọc Lan viện để xem vật dụng đã an bài như thế nào.
Lúc này vừa vặn ngọ thiện sắp bắt đầu, Lệ Nam Khê bận rộn ra ra vào vào, an bài thỏa đáng mọi thứ, sau đó lại bảo Nhạc ma ma kiểm tra đĩa đựng thức ăn bên nam khách.
Đợi đến khi những thứ này không còn gì sai sót, nàng mới rảnh rỗi đi vào phòng.
Lúc này trong phòng đã chật kín người.
Thấy nàng đến, các phu nhân tiểu thư đều đứng dậy hành lễ vấn an với nàng.
Sau khi Lệ Nam Khê chào hỏi mọi người xong liền ngồi bên cạnh lão phu nhân.
Lúc này nàng mới phát hiện Tằng Văn Linh và Trang Minh Tâm đang ngồi hai bên trái phải của nhị phu nhân Từ thị.
Từ thị hiển nhiên rất nhiệt tình với người của Tằng gia, nắm tay Tằng Văn Linh, lại thì thầm với Trang Minh Tâm ngồi bên cạnh: "Sao ngươi không mang hài tử theo? Để mọi người cùng náo nhiệt một chút."
Trang Minh Tâm thầm nói: “Còn quá nhỏ, làm ầm ĩ lên thì không dễ quản.
Đợi đến lúc hắn lớn hơn ta sẽ mang hắn ra ngoài gặp khách.” Nàng mới sinh hồi đầu năm, hài tử chỉ mới vài tháng tuổi.
Từ thị nói vài câu về chuyện nuôi dạy hài tử với nàng rồi quay sang Tằng Văn Linh: "Dáng dấp của Tằng tiểu thư thật đẹp.
Bình thường ở nhà ngươi thích chơi cái gì? Nói ta biết, ta đi an bài cho ngươi chơi."
Tằng Văn Linh đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Lệ Nam Khê, nghe vậy mới nhìn Từ thị nói với bà: "Bình thường cũng không làm chuyện gì.
Chỉ là cắm hoa và luyện chữ một chút, nếu không thì là đánh đàn, vẽ tranh."
Từ thị càng nghe càng thích, nói với lão phu nhân: "Tiểu thư này đúng là tu thân dưỡng tính, không tệ."
Nàng muốn nói cho lão phu nhân biết tiểu thư này rất biết tu thân dưỡng tính, số người còn trẻ đã làm chuyện khinh cuồng đếm không xuể.
Lão phu nhân sao có thể nghe không hiểu được.
Trọng lão phu nhân nói: "Không biết hoa nghệ của Tằng tiểu thư thế nào? Mấy hài tử trong nhà cũng có chút am hiểu cái này, lát nữa ngươi có thể cùng các nàng chơi một chút."
Tằng Văn Linh cười cười: "Đương nhiên là tốt.
Chỉ là ta cũng muốn bàn luận với lục thiếu phu nhân một phen, chẳng hay lục thiếu phu nhân có chịu nể mặt ta hay không? Nghe nói trong hoa viên quốc công phủ có rất nhiều hoa, đến lúc đó ta có thể vào trong chọn hoa hay không?"
Chuyện Tằng Văn Linh thầm ngưỡng mộ Vệ Quốc công tất cả các cao môn đại hộ trong kinh thành đã lặng lẽ truyền nhau.
Bằng không với gia thế tốt như vậy, Tằng Văn Linh không thể nào luôn bị cản trở hôn sự.
Các phu nhân nghe mấy lời này của nàng, mỗi câu đều không rời quốc công phủ và quốc công phu nhân thì âm thầm đưa mắt nhìn nhau, nói chuyện với các nữ nhi nhà mình, không cho bọn hài tử nghe mấy lời của Tằng Văn Linh.
"Đề nghị này của Tằng tiểu thư sợ là ta không thể đáp ứng." Thần sắc của Trọng lão phu nhân bình tĩnh nhìn Tằng Văn Linh, giọng điệu bình thản nói: "Hoa viên quốc công phủ là do quốc công gia tự mình tìm người làm.
Người trong phủ chúng ta ai cũng biết, quốc công gia chỉ cho phép thê tử hắn có thể tùy ý ra vào hoa viên, người ngoài tùy tiện vào đó nhất định sẽ phải chịu trách mắng."
Mặc kệ là thật hay giả nhưng Trọng lão phu nhân cố ý nói ra những lời này chính là nói rõ cho Tằng Văn Linh biết, phu thê quốc công gia tình cảm rất tốt, hơn nữa quốc công gia rất thương yêu vị thê tử này.
Trong kinh thành quốc công gia nổi danh tính khí không tốt.
Tuy nhiên, mặc kệ hắn có thực sự yêu thương quốc công phu nhân hay không, bây giờ lão phu nhân đã lên tiếng nói giúp quốc công phu nhân, các phu nhân đương nhiên sẽ không cẩn thận suy xét thật giả chuyện này.
Chỉ có ánh mắt của Tằng Văn Linh lập tức thay đổi.
Nàng phẫn uất nhìn lão phu nhân một cái, cười như không cười nhìn Lệ Nam Khê: "Quốc công gia và phu nhân đúng là phu thê tình thâm."
Lệ Nam Khê mỉm cười nói: "Quả thật quốc công gia đối xử với ta rất tốt."
Tằng Văn Linh cao giọng "Nga" một tiếng, ánh mắt khinh thường, rõ ràng là đang nghĩ Lệ Nam Khê đang nói dối.
Trọng Phương Đình bên cạnh nhịn không được phì cười thành tiếng.
Từ thị phẫn nộ nhìn nàng.
Trọng Phương Đình nở nụ cười, nhưng vẫn cố chấp thấp giọng nói: "Quốc công gia rất yêu thương lục thiếu phu nhân.
Trên dưới trong phủ chúng ta đều biết.” Lúc này, người ngoài đều không nói chuyện, mặc dù giọng nói của nàng không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy.
Tằng Văn Linh tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lại bị Trang Minh Tâm kéo một cái nên cuối cùng cũng không nói lời gì quá đáng.
—— Trọng lão phu nhân vẫn còn ở đây, cho dù gia thế Tằng Văn Linh có tốt đi chăng nữa thì trước mặt mẫu thân của hoàng hậu cũng chẳng là gì.
Cũng may đúng lúc này các món ăn đã được dọn xong, Lữ ma ma đến báo ngọ yến đã có thể bắt đầu, mọi người liền nối đuôi nhau đi tới sân viện thiết yến.
Dùng ngọ thiện xong, nữ quyến nói chuyện với lão phu nhân rồi đi dạo hoa viên.
Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, Vệ Quốc công quyền cao chức trọng, hôm nay khó khăn lắm mới có thế đến đây làm khách cho nên mọi người đều muốn tạo quan hệ tốt với người Trọng gia.
Từ thị phụ trách tiếp khách nhân, nhiệt tình chu toàn bên phía nữ quyến, nhưng nữ quyến lại luôn đối xử lạnh nhạt với bà, càng thân thiết với Lệ Nam Khê hơn.
Từ thị cũng không nóng giận, trên mặt vẫn nở nụ cười thích hợp.
Hà thị đi theo phía sau các vị phu nhân, thỉnh thoảng nói vài câu.
Tưởng thị vốn là đang bồi lão phu nhân, nhưng nhìn thấy Lệ Nam Khê bị các nữ quyến vây quanh không ngừng nói chuyện, liền đi tới gọi Lệ Nam Khê cùng nhau bồi bên người lão phu nhân.
Đến khi mặt trời đã ngả về phía tây, tân khách cuối cùng cũng cáo từ ra về, Từ thị sai người đi tiễn mọi người, một số nữ quyến có thân phận tôn quý thì tự mình đưa ra ngoài.
Người còn ở lại không nhiều, bỗng nhiên có nha hoàn vội vàng chạy tới bẩm báo: "Lão phu nhân, quốc công gia đã về rồi, đang đi qua Trung Môn đến thỉnh an ngài!"
Nghe lời này, cả phòng đều ồ lên.
Không ai ngờ tới lúc này lại có thể nhìn thấy Vệ Quốc công, phải biết Cựu Trạch Trọng gia thiết yến mấy lần, người này cũng chưa từng tới đây một lần.
Bây giờ đột nhiên nghe nói, mọi người đều rất kinh ngạc ngoài ý muốn, tất cả đều dừng bước, không tiếp tục rời đi nữa.
Lệ Nam Khê không biết tại sao lúc này hắn lại đến đây, chỉ sợ hắn có chuyện khẩn cấp gì phải làm.
Nghĩ đến tất cả những thứ hắn sắp xếp trước đây, nghĩ đến Trọng Phương Nhu bên kia, nàng không thể đoán dụng ý của hắn.
Tuy là đang nói chuyện tán gẫu với các phu nhân nhưng ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.
Không bao lâu sau, rèm cửa được vén ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Cả người hắn vẫn mang theo hàn khí của gió lạnh bên ngoài phòng.
Vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng lập tức đông lạnh, hơi ấm trong phòng cũng bị tản ra hơn phân nửa.
Trọng Đình Xuyên không nhìn những người khác, mà đi thẳng đến trước mặt lão phu nhân gọi một tiếng, sau đó quay sang một bên nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê vội vàng đứng dậy: "Lục gia có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy vẻ khẩn trương trong mắt tiểu nha đầu, trong lòng Trọng Đình Xuyên hiểu rõ, cười nhẹ nói: "Không có việc gì.
Chỉ là trở về không thấy nàng ở trong phòng nên đến đón nàng."
Dứt lời, hắn mặc kệ Lệ Nam Khê giãy dụa, gắt gao nắm tay nàng trong lòng bàn tay, quay đầu hỏi lão phu nhân: "Hiện tại có thể rời đi sao?"
Trọng lão phu nhân nói: "Đồ dùng do Tư Tư phụ trách phải đợi thu dọn rồi kiểm kê xong mới có thể đi."
Trọng Đình Xuyên nhớ tới chuyện này, lúc đầu hắn còn kiến nghị tiểu nha đầu chọn lo liệu cái này thì không nói gì nữa, phất áo bào đại đao kim mã ngồi vào chỗ cao nhất, nói với Lệ Nam Khê: "Cái đó nàng cứ bận đi, ta ở đây chờ nàng."
Làm sao Lệ Nam Khê biết được hắn sẽ không để ý tới cái gì mà còn đang trước mặt mọi người mà nắm lấy tay nàng? Lúc này đỏ mặt gật đầu rồi muốn rút tay ra.
Lúc này, Trọng Đình Xuyên phát hiện các đầu ngón tay của nàng đều đã phát lạnh liền gọi Lữ ma ma đến nói: "Lấy cho nàng một lò sưởi cầm tay.
Trương lão thái y nói thể chất nàng thiên hàn cần phải chăm sóc thật tốt."
Lữ ma ma lúc trước nghe thấy câu nói của Tằng Văn Linh mà trong lòng uất hận nãy giờ, bây giờ thấy đôi vợ chồng son hòa thuận vui vẻ, bà cảm thấy rất cao hứng.
Sau khi cao giọng đáp cũng không cần đến bọn nha hoàn, tự mình lấy một cái lò sưởi tay vội vàng đưa tới cho Lệ Nam Khê.
Trọng Đình Xuyên nhìn từ trên xuống dưới lần nữa, thấy Lệ Nam Khê mọi thứ đều đã ổn thỏa mới để nàng ra ngoài làm việc.
Sau khi Lệ Nam Khê đi khỏi, Trọng Đình Xuyên thấy trong phòng không có nàng, ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, dứt khoát nói với lão phu nhân một tiếng rồi đi qua chỗ của Lệ Nam Khê đang bận rộn.
Mặc dù Vệ Quốc công không tự mình nói rõ bản thân hắn đối tốt với quốc công phu nhân thế nào, nhưng những lời nói và hành động của hắn đều thể hiện rõ tình cảm của hắn dành cho nàng.
Ban đầu, khi Tằng Văn Linh và Lệ Nam Khê đối chọi gay gắt, các nữ quyến bất quá chỉ là quần chúng xem diễn mà thôi.
Vì kính nể hoàng hậu nương nương, kính nể Vệ Quốc công cho nên không dám hoài nghi câu nói "Quốc công gia đối với ta quả thật rất tốt" của Lệ Nam Khê.
Bây giờ các phu nhân và tiểu thư nhìn thấy tình cảnh này, sau đó nghĩ đến những gì Tằng Văn Linh vừa nói, tâm tình bất đồng, không định ngồi yên như trước nữa.
Phu thê quốc công gia vừa ly khai, một vị nhị phẩm cáo mệnh phu nhân nói với Trọng lão phu nhân: "Hôm nay ta mới biết hóa ra quốc công gia thương thê tử như vậy." Bà trạc tuổi Trọng lão phu nhân, lời này giống như trưởng bối nhắc tới vãn bối không có gì đáng ngại.
Một vị vương phi khác cũng nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến thì ai mà tin được”.
Mọi người đều phụ họa.
Nụ cười của lão phu nhân càng hòa ái dễ gần hơn.
Sắc mặt Tằng Văn Linh rất khó coi, muốn phản bác lại, nhưng lại bị Trang Minh Tâm gắt gao giữ chặt tay, thậm chí còn nhéo nhéo vào đầu ngón tay nàng.
Tằng Văn Linh không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Từ thị vội vàng sai bưng trà bánh đến: "Mọi người đi dạo hoa viên chắc cũng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi ăn một chút điểm tâm đi."
Đề tài này cũng dừng lại, các vị phu nhân lại nói đến bọn hài tử trong nhà.
Lệ Nam Khê không ngờ Trọng Đình Xuyên sẽ đi theo mình ra ngoài, nhìn đôi chân dài của hắn khoan thai đi phía sau nàng, Lệ Nam Khê cuối cùng cũng không nhịn được cười, đẩy hắn một cái: “Đừng ở đây cản đường ta.
Vào phòng uống trà đi."
Trọng Đình Xuyên thuận thế nắm lấy tay nàng, thấy lòng bàn tay nàng ấm áp mà lưng lại bị lạnh liền chậm rãi xoa lưng để sưởi ấm cho Lệ Nam Khê, ghé vào bên tai nàng cười nhẹ nói: "Chê ta cản đường? Tiểu nha đầu lá gan càng ngày càng lớn rồi!" Nói rồi lại bóp eo nàng một cái.
Lệ Nam Khê kinh hãi, vội vàng nhìn xung quanh, sợ bị mấy nha hoàn, bà tử nhìn thấy một màn vô cùng thân thiết của hai người.
"Nàng yên tâm.” Trọng Đình Xuyên mỉm cười: “Có ta ở đây không người nào dám nhìn qua đâu.”
Lệ Nam Khê nhìn xung quanh, đúng là không có ai dám nhìn về phía bên này thì có chút yên tâm, phân phó bọn nha hoàn đang thấp tha thấp thỏm bưng chén đĩa tới để thu dọn.
Bọn nha hoàn cúi gằm mặt, không dám thở mạnh vội vàng chạy tới thu dọn, sau đó vội vàng rời đi tiếp tục bận rộn.
Thật lâu sau, cuối cùng cũng xong tất cả mọi thứ.
Những thứ này xử lý xong thì tân khách cũng đã rời đi hết.
Trọng Đình Xuyên vốn đã định đưa Lệ Nam Khê đi, nhưng Lệ Nam Khê lại nghĩ tốt nhất nói qua với tổ mẫu một tiếng liền bảo hắn đợi nàng ở cửa viện một chút.
Lúc trước nàng nghe lão phu nhân nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn, có lẽ là lão nhân gia bận rộn cả một ngày nên bị khô cổ họng, cho nên lấy trà lài đã chuẩn bị cho mình hôm nay từ trong hà bao, pha một chén, rồi nhân lúc nói từ biệt thì thuận tiện đưa cho lão phu nhân.
Thấy Lệ Nam Khê đến, Lữ ma ma cười nói: "Lão phu nhân đang ở bên trong nói chuyện với nhị phu nhân.
Lục thiếu phu nhân vào đi."
Hôm nay có rất nhiều khách đến, đi tới đi lui không cần thông bẩm đã trực tiếp đi vào vô số lần.
Bọn nha hoàn đang bận rộn giúp thu dọn đồ đạc, thấy Lữ ma ma nói vậy thì cũng không cao giọng bẩm báo.
Lệ Nam Khê đi thẳng vào gian phòng đã buông màn cửa xuống.
Lúc này Trọng lão phu nhân và Từ thị đang nói đến hôn sự của Tằng Văn Linh và Trọng Đình Kiếm.
Từ thị vẫn muốn kết cửa hôn sự này.
“Không!” Trọng lão phu nhân kiên quyết cự tuyệt: “Lúc Xuyên nhi trở lại, hai tròng mắt của nàng ta như bị dính chặt vào hắn, một chút cũng không dời đi.
Nếu để nàng ta gả đến, nhà này nhất định loạn lên hết!"
Từ thị một lòng muốn vì tam nhi tử của mình tìm một cái tiền đó tốt đẹp, mà tốt nhất chính là nhạc gia.
Thấy lão phu nhân không chịu, nàng vội hỏi: "Mong lão phu nhân thương tiếc Kiếm nhi một chút.
Tằng tiểu thư gia thế tốt như vậy biết chạy đi đâu tìm một người khác?"
“Không.
Chỉ cần làm cả nhà loạn lên thì bất kể gia thế tốt đến đâu cũng không được.” Lão phu nhân kiên quyết nói: “Chuyện này không thay đổi.”
"Nhưng nàng..."
"Bên này một mình ngươi gây chuyện thì thôi, ngươi còn muốn thêm mấy người hả?" Trọng lão phu nhân hạ giọng, nói từng chữ: "Những năm gần đây, nhi tử thứ xuất của lão nhị chưa từng có một đứa nào sống sót mà lớn lên.
Chỉ có Sơn nhi được phụ thân hắn che chở mới lớn tới như vậy.
Kết quả cũng chưa hoàn toàn trưởng thành."
Từ thị nghẹn họng nhìn trân trối, lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Lúc này Lệ Nam Khê vừa vặn đi tới bên ngoài tấm rèm cửa nặng nề, tay đã đưa lên chạm vào tấm màn, nhưng ngay lúc đẩy mở, nàng đột nhiên dừng động tác lại.
Trong phòng, lão phu nhân nhắm nghiền mắt, nghĩ đến tam tôn tử ngoan ngoãn của mình, một giọt nước mắt tuôn rơi: “Sơn nhi xảy ra chuyện gì trong lòng ta biết rõ.” Bà nghẹn ngào xua tay: “Ngươi đi ra ngoài đi.
Nếu không phải nhớ tới ngươi đã sinh cho ta ba tôn tử, ta cũng sẽ không..."
Câu kế tiếp nói ra là quá nhẹ, ngay cả ở chỗ bên cạnh rèm cửa cũng nghe không rõ.
Trong lòng Lệ Nam Khê kinh hoảng không ngừng, nàng không ngờ mình lại nghe thấy những lời như vậy, cũng biết mình rời đi vào lúc này sẽ khiến những người đang hầu hạ bên ngoài nổi lên nghi ngờ.
Trong số này có người hầu hạ bên người của lão phu nhân cũng có người của Từ thị.
Nếu hai người hỏi ra cái gì nàng sợ là không được yên ổn.
Cố gắng ổn định tinh thần, Lệ Nam Khê miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong giọng nói mang theo ý cười, lớn tiếng hỏi: "Lão phu nhân ta có thể vào trong đó không? Con có pha trà cho ngài, ngài nếm thử xem sao?" Nói rồi nàng liền vén rèm bước vào phòng.
Mắt lão phu nhân vẫn còn ươn ướt, vội quay lưng lại lặng lẽ lau.
Từ thị tiến lên che khuất thân hình lão phu nhân, miễn cưỡng cười chào hỏi Lệ Nam Khê: “Lục thiếu phu nhân sao lại tới đây?” Sau đó hỏi: “Ngươi tới bao lâu rồi?"
“Ta vừa mới tới đây.” Lệ Nam Khê nói: “Ta nghe tiếng của tổ mẫu khàn khàn, nhớ tới ta có mang theo trà lài liền pha một chén cho lão phu nhân.” Nàng cười nói với bóng lưng của lão phu nhân: “Lục gia vẫn đang ở cửa viện chờ ta.
Ta không thể ở lâu quấy rầy tổ mẫu nữa."
Từ thị vừa nghe Trọng Đình Xuyên đang chờ ở ngoài liền biết Lệ Nam Khê đúng là đến nhanh đi cũng nhanh, chắc hẳn không nghe được mấy lời ban nãy.
Bà thở phào nhẹ nhõm trong bụng, cười nói: "Lát nữa lão phu nhân sẽ uống.
Ngươi cứ đặt ở đây đi, đừng để quốc công gia đợi lâu."
Lệ Nam Khê vui vẻ đáp một tiếng rồi phúc thân với bóng lưng của lão phu nhân.
Sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Đợi đến khi rèm cửa buông xuống lần nữa, Từ thị vội đi tới cạnh cửa hỏi mấy người canh giữ bên ngoài: "Vừa rồi lục thiếu phu nhân đến đứng ở cửa bao lâu?"
Nha hoàn bà tử đều nói: "Vừa tới là vào phòng luôn.
Quốc công gia đang đợi bên ngoài, Lữ ma ma thấy thời gian của lục thiếu phu nhân eo hẹp nên không thông báo mà bảo lục thiếu phu nhân trực tiếp đi vào."
Từ thị hoàn toàn yên tâm, vào phòng nói lại chuyện này với lão phu nhân.
Trọng lão phu nhân không muốn phản ứng bà, vẫn xua tay muốn Từ thị rời đi.
Từ thị bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu ra khỏi phòng.
Đợi cho đến khi gian phòng hoàn toàn thanh tịnh, lão phu nhân mới vịn ghế ngồi xuống, nâng chén trà lên, chậm rãi thưởng thức từng chút từng chút.
Trên đường về, tâm thần Lệ Nam Khê vẫn có chút không yên.
Kỳ thật cách màn cửa vừa dày vừa nặng nề như vậy, những lời này nàng cũng có chút nghe không rõ chứ không phải tất cả đều nghe được rõ ràng.
Vì trong lòng quá mức khiếp sợ, vì không biết chính mình có nghe đúng hay không nên nàng cũng không biết mình có nên kể chuyện này cho Trọng Đình Xuyên hay không.
Sau khi Trọng Đình Xuyên nói với Lệ Nam Khê mấy câu, nàng đều là tùy tiện lên tiếng, vẫn không nói thêm gì.
Hắn nhìn ra được nàng có chút không yên lòng, liền hỏi: "Hôm nay mệt muốn chết sao?"
Lệ Nam Khê đưa tay ngăn cản cánh tay rắn chắc của hắn, nghiêng người đi gần tới, hơi dựa vào người hắn: "Hơi mệt.
Có điều cũng có chút thu hoạch."
"A? Còn có thu hoạch?" Trọng Đình Xuyên rút tay ra ôm nàng: "Nói ta nghe một chút xem."
Chuyện tình Mạn di nương và Trọng tam gia đều đã ở bên môi nhưng Lệ Nam Khê cuối cùng vẫn không lập tức nói ra, ngược lại nói: "Phu thê Vương Lực là do lục gia an bài sao?"
Trọng Đình Xuyên đã sớm biết nàng sẽ hỏi chuyện này liền nói hết tại sao mình lại an bài người đi theo manh mối tìm nhân chứng thế nào rồi an bài hai phu thê Vương Lực đưa thịt đến quốc công phủ ra sao.
Lệ Nam Khê không ngờ Trọng Đình Xuyên sớm đã bắt đầu tra chuyện của Trọng Phương Nhu như vậy.
Tính toán thời gian thì lúc nàng vừa tỉnh lại hắn đã bắt tay vào làm chuyện này, không khỏi thở dài: "Động tác của lục gia thật là nhanh." Lại có chút ngạc nhiên: "Sao lục gia lại muốn nhắm vào nàng?"
Trọng Đình Xuyên vốn không muốn chuyện tình xấu xa này quấy rầy nàng.
Nàng không biết thủ đoạn của Trọng Phương Nhu, hắn cũng không định nói cho nàng biết, miễn cho nàng lại thêm phiền lòng, liền nói: "Đây là kết cục của nàng ta."
Nhớ lại thần sắc Mai nhị công tử lúc đó, quan trọng nhất là lúc đó tú nương Thẩm gia đã quan sát, lắng nghe kỹ càng, Lệ Nam Khê đại khái có thể dự đoán được cuộc sống của Trọng Phương Nhu sau này sẽ như thế nào.
Trọng Đình Xuyên thấy hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, từ lúc từ chỗ lão phu nhân trở về tâm tình nàng có chút bất định, tưởng nàng vì chuyện của Trọng Phương Nhu mà phiền não liền nhéo nhẹ vành tai xinh xắn của nàng, nói: "Chớ vì chuyện của người ngoài mà phiền não mình."
"Tại sao?"
"Không đáng."
Lệ Nam Khê lấy tay kéo bàn tay hắn qua, cẩn thận quan sát.
Kỳ thật tay hắn rất đẹp.
Ngón tay thon dài, khớp xương đều đặn.
Có điều trên tay có mấy vết sẹo, có lẽ là đã qua nhiều năm nên không lộ rõ lắm.
Nhưng nàng để sát như vậy vẫn có thể nhìn thấy.
Lệ Nam Khê vuốt ve vết sẹo, trong lòng dâng lên hàng từng trận khó chịu.
Cũng không biết nhiều năm như vậy, đao kiếm trong tối ngoài sáng không biết hắn làm sao có thể chịu đựng được.
"Lục gia." Nàng khe khẽ gọi.
"Ừ?" Trọng Đình Xuyên thuận miệng đáp.
"Nếu như, ta nói là nếu như, chàng biết tam gia là bị người ta hại chết, vậy chàng sẽ làm sao?"
Ngón tay Trọng Đình Xuyên khẽ nhúc nhích, tùy ý nói: "Giết hắn."
Ngữ điệu của hắn hết sức vân đạm phong khinh, nhưng Lệ Nam Khê biết sát ý của hắn là cực kỳ chân thật.
Nhưng những lời này nàng không nghe quá mức rõ ràng.
Vạn nhất nàng nghe nhầm thì sao?
Nếu nghe nhầm thì hắn sẽ sai người điều tra rõ ràng...
Lệ Nam Khê tự mình đánh giá, thật vất vả mới hạ quyết tâm nói mấy câu này cho hắn nghe xem hắn có phản ứng gì.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, bên hông đã bị người nhẹ nhàng bóp một cái.
"Tiểu nha đầu không chuyên tâm." Tay Trọng Đình Xuyên không nhịn được mà vân vê bên hông nàng, lưu luyến khẽ vuốt ve thắt lưng Lệ Nam Khê: "Vừa nói chuyện với ta vừa suy nghĩ chuyện khác.
Lại nói, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Chính sự mà Lệ Nam Khê đang suy nghĩ lại bị hắn thình lình hỏi tới như thế, nhất thời toàn thân nàng đều khẩn trương.
Tuy hắn không nói rõ, nhưng cả hai người làm phu thê lâu như vậy, hắn muốn làm gì sao nàng không biết được.
"Đừng nóng vội." Lệ Nam Khê vội vàng nói: "Ta, ta muốn nói với chàng một chút, nói một chút chính sự."
Vừa giương mắt nhìn thì đã đến Thạch Trúc uyển.
"Chính sự gì?" Trọng Đình Xuyên tiếp tục vuốt ve eo nàng: "Ta nghĩ, chuyện giữa hai chúng ta mới là chuyện đứng đắn nhất."
Mấy ngày trước, thân thể nàng không tốt, hắn không dám động vào nàng, buổi tối cùng lắm chỉ là ôm nàng ngủ cùng một chỗ mà thôi.
Sau đó thân thể nàng gần như đã hồi phục hoàn toàn, lại vì đoạn thời gian trước thân thể không tốt nghỉ ngơi không tốt nên cực kỳ thích ngủ, ngã xuống giường một cái là có thể lập tức ngủ được ngay.
Trọng Đình Xuyên thương tiếc nàng, lại sợ đụng đến vết thương đang kết vảy trên người nàng khiến nàng khó chịu, cho nên vẫn chịu đựng không dám nháo nàng.
Hôm nay thấy nàng thành thạo an bài mọi việc trong Cựu Trạch, rõ ràng là sinh long hoạt hổ, cực kỳ khỏe mạnh, hắn nhịn nhiều ngày cũng có chút không nhịn được nữa.
Lệ Nam Khê vừa nhìn ánh mắt bốc hỏa của hắn liền biết hắn muốn làm gì.
Nhưng hiện tại nàng có chuyện quan trọng muốn nói cho hắn biết, lại không đẩy được tay hắn ra, mặt nóng ran nói: "Đừng làm rộn, ta có chuyện thật."
"Ta cũng có chuyện." Trọng Đình Xuyên ôm cả thắt lưng nàng kéo vào trong phòng, giơ chân đá cửa, một tay đè nàng lên tường, giam nàng trong ngực, hôn không ngừng: "Nếu nàng cho phép ta, ta thực sự có chuyện." Dứt lời liền lôi kéo nàng ấn lên tiểu phúc của hắn.
Lệ Nam Khê thấy nơi nào đó cứng rắn, nóng như lửa, tâm trạng liền thất kinh.
Chợt nhớ tới hắn đã nhịn nhiều ngày, trong lòng nàng biết dưới tình hình hắn đói bụng nhiều ngày như vậy, mình nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt, tâm tình hoảng sợ liền uốn éo muốn trốn đi.
Trọng Đình Xuyên kéo nàng lại phía sau, nàng liền ngã vào lòng hắn.
Trọng Đình Xuyên thuận thế bế nàng ngồi vào cái ghế bên cạnh, ôm hôn nàng thật chặt, tay vẫn liên tục gấp gáp cởi vạt áo của nàng.
...!Đáng tiếc là, vạt áo của nàng vẫn khó cởi như trước...
Trọng Đình Xuyên có chút nóng nảy, lấy tay ra, quyết định trực tiếp xé nát bộ xiêm y khiến hắn hao tâm tổn sức này.
Gấp gáp hôn vào dái tai nàng, rồi lại vào bên gáy, thân thể Lệ Nam Khê từng đợt tê dại.
Nàng nhớ mình vẫn còn có chuyện quan trọng muốn nói với Trọng Đình Xuyên, lại khổ vì không thể nói được.
Nhìn bên ngoài trời vẫn còn sáng, Lệ Nam Khê bỗng nhớ đến lần trước bị ma ma bên ngoài gọi một tiếng cắt đứt sự tình, trong lòng liền nảy ra một chủ ý.
Thanh âm Lệ Nam Khê bỗng biến đổi, đột nhiên cất cao: "Nhạc ma ma, sao bà lại tới đây?"
Mặc dù các ma ma đã lớn tuổi nhưng Trọng Đình Xuyên cũng không muốn bị các nàng nhìn thấy thân thể hắn, còn có bộ dáng hắn đang bùng phát dục vọng.
Những thứ này chỉ có thê tử hắn mới có thể nhìn thấy.
Động tác của nam nhân đột nhiên cứng lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn ra cửa.
Ai ngờ cửa sổ vẫn đóng chặt.
Có điều trong ngực hắn thì mát lạnh, tay cũng chợt buông lỏng.
Lệ Nam Khê thừa dịp thời khắc hắn thất thần rốt cuộc cũng thành công chui ra khỏi ngực hắn.
Nàng vừa gấp gáp thắt lại dây lưng xốc xếch, vừa cười nói: "Ta đi trù phòng nhìn một cái.
Lục gia đã ở nhà nhưng đồ ăn cũng không thể qua loa được."
Trọng Đình Xuyên không nghĩ tới tiểu nha đầu sẽ ra chiêu này để lừa gạt hắn, vì vậy không cẩn thận để nàng thực hiện được ý đồ.
Rũ mắt nhìn trong lòng trống không, hắn chậm rãi cong khóe môi.
"Ừ, cũng phải.
Ăn no mới làm việc tốt được."
Hắn chậm rãi gật đầu, khóe môi hiện ra ý cười không rõ ý tứ: "Vẫn còn cả buổi tối.
Lúc đó nàng trốn cũng không thoát.
Nợ hai lần tính vào một lần, đến lúc đó nàng đừng có khóc cầu xin tha thứ."