Hai ngày trước tết Đoan ngọ.
Mỗi nhà đều bận rộn quét dọn sân vườn, rắc bột hùng hoàng trong góc tường, cắm ngũ thụy bao gồm xương bồ, lá ngải, thục quỳ, sơn trà và củ tỏi để xua đuổi côn trùng.
Ngoài ra, các bà tử sẽ rửa sạch lá trúc tươi, phơi khô lá hương bồ để gói bánh ú.
Ở huyện Lâm An, có rất nhiều khẩu vị bánh ú nhưng Nguyễn Linh Huyên vẫn thích nhất bánh ú tro giản dị.
Gạo nếp ngâm trong nước tro một đêm để màu gạo ngả vàng, ngấm chút vị mặn, gạo nếp cũng sẽ trở nên mềm mại dẻo dai hơn.
Bánh ú tro được nấu chín rồi ướp lạnh bằng nước giếng, lúc ăn chấm kèm đường trắng hoặc mật ong hoa quế đều cực kỳ ngon miệng.
Trong lúc hậu trạch của quan xá vô cùng náo nhiệt thì Chuyết viên bên cạnh vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Nguyễn Linh Huyên trèo lên tường, quả nhiên Chuyết viên vẫn không có một chút bầu không khí của ngày lễ.
Đừng nói là bánh ú, ngay cả cái bóng của lá hương bồ cũng không thấy đâu.
Chẳng lẽ là thân thể của Tiêu Văn Cảnh vẫn chưa khỏe nên đám người hầu không có tâm trạng chuẩn bị cho ngày lễ?
Nguyễn Linh Huyên âm thầm suy đoán, trong lòng lo sợ.
Vì cuộc đối thoại của Tiêu Văn Cảnh và Cẩn Ngôn mà suốt một đêm, nàng không thể ngủ ngon giấc.
Nếu chuyện này vẫn chưa được giải quyết thì chắc chắn nàng vẫn sẽ tiếp tục bất an.
Nguyễn Linh Huyên chưa bao giờ khiến mình lâm vào cảm xúc tiêu cực.
Phạm sai lầm thì thừa nhận, không sai lầm thì càn quấy, rất đơn giản.
Nguyễn Linh Huyên trèo xuống tường, quay đầu chạy vào chính phóng, Đan Dương Quận chúa và Nguyễn Nhị gia đang phẩm trà chơi cờ.
Nguyễn Linh Huyên biết hằng năm trước ngày Đoan ngọ, hai vợ chồng sẽ mời các bạn bè đồng nghiệp quen biết đến nhà ăn cơm gặp gỡ.
Trước kia nàng cũng từng mời mấy tiểu tỷ muội đến nhà, chia sẻ bánh ú với nàng.
“Cha, nương!” Nguyễn Linh Huyên ghé vào bàn cờ, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen chống cằm: “Hôm nay con có thể mời Thẩm Giới nhà hàng xóm sang đây không ạ?”
Hai người đồng thời sững sờ.
Nguyễn Nhị gia bế nữ nhi ngồi lên đùi: “Sao tự nhiên Miên Miên lại nghĩ đến chuyện mời ngài ấy sang nhà mình?”
“Con thấy nhà hắn lạnh lẽo vắng người, thật là đáng thương…” Nguyễn Linh Huyên nhìn lén Đan Dương Quận chúa, phát hiện bà ấy đột nhiên liếc mình một phát, hiển nhiên là chỉ trong tích tắc đã hiểu “con thấy” tức là lại trèo tường nhìn sang nhà bên cạnh.
Nguyễn Linh Huyên hoảng sợ giật mình, vội vàng túm ống tay áo của Nguyễn Nhị gia, năn nỉ: “Cha, có được không ạ!”
Nguyễn Nhị gia nhìn Đan Dương Quận chúa: “… Cũng không phải là không được.”
Dù gì tiểu công tử cũng là Lục Hoàng tử, người ngoài không biết nhưng phu thê họ đều biết rõ.
Đan Dương Quận chúa cũng nghĩ rằng, dù sao đi nữa cũng coi là họ hàng, mặc dù không thân thiết cho lắm nhưng nếu nữ nhi đã chú ý đến người ta thì họ là người lớn, không thể coi như không thấy gì.
“Đành vậy, lát nữa ta sai An ma ma cầm thiệp mời của ta sang nhà bên cạnh mời ngài ấy.
Chẳng qua thân thể ngài ấy không khỏe, chưa biết có thể đến dự tiệc hay không.” Đan Dương Quận chúa nhìn chằm chằm vào Nguyễn Linh Huyên, ý là người ta thích đến thì đến, không đến thì con đừng sinh sự!
Nguyễn Linh Huyên lập tức gật đầu lia lịa, vô cùng hài lòng.
Tiêu Văn Cảnh không nể mặt nàng nhưng ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt Đan Dương Quận chúa chứ nhỉ?
Sau vụ cãi cọ lần trước, Nguyễn Linh Huyên nhận thấy mình nói chuyện quá đáng, vậy nên nàng có ý làm hòa với Tiêu Văn Cảnh.
Nhưng nàng không dám sang Chuyết viên, sợ Tiêu Văn Cảnh vẫn chưa nguôi giận, đuổi nàng ra khỏi nhà thì đáng sợ lắm.
Thế nên nàng mới hao tâm tổn trí, vòng vèo quanh co để mời hắn sang nhà mình.
Nếu hắn viện cớ thân thể không khỏe, không dự tiệc được thì nàng sẽ nhân tiện mượn cớ sang nhà hắn thăm bệnh, tiến thoái đều được!
Quả thực tuyệt diệu!
Nguyễn Linh Huyên còn phái Vân Phiến đi theo An ma ma sang Chuyết viên, có kế hoạch khác.
Đan Dương Quận chúa đủ thể diện, Chuyết viên nhanh chóng gửi câu trả lời, buổi chiều Tiêu Văn Cảnh sẽ sang nhà bái phỏng.
Không lâu sau, người hầu gác cổng còn mang theo món đồ mà Nguyễn Linh Huyên nhờ Vân Phiến hỏi thăm Cẩn Ngôn.
Vừa qua giữa trưa, Tiêu Văn Cảnh đã dẫn người đến nhà.
Đan Dương Quận chúa và Nguyễn Nhị gia hiền lành trò chuyện với hắn một lát, quan tâm thân thể và bài vở của hắn tựa như hai vị trưởng bối bình thường.
Tiêu Văn Cảnh cũng trả lời từng câu một, không có một chút mất kiên nhẫn.
Nguyễn Linh Huyên trốn sau cánh cửa, âm thầm quan sát động tĩnh.
Hôm nay, Tiêu Văn Cảnh mặc một bộ áo dài may bằng lụa Hàng Châu màu xanh sẫm, trên áo thêu hoa văn đám mây, mái tóc đen nhánh được búi cao một nửa bằng phát quan bằng bạc chạm rỗng, nửa còn lại thả sau đầu, từng sợi tóc được chải chuốt mượt mà, trên người không đeo một món đồ trang sức bằng vàng hay bạc, không có một chút xa hoa mà chỉ có vẻ khiêm nhường trong sạch.
Hồi còn ở Thịnh Kinh, nàng đã từng nghe nói Thái tử cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, hà khắc đến nỗi một sợi tóc cũng không được trật nếp.
Chẳng qua điều đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là hôm nay sắc mặt của hắn khá hơn nhiều.
“Linh Huyên, sao con lại trốn ở đó không chào khách?”
Nguyễn Linh Huyên cứ tưởng mình nấp rất kỹ, nào ngờ ngay sau đó đã bị Đan Dương Quận chúa vạch trần không thương tiếc, nàng đành phải bước ra hành lễ với Tiêu Văn Cảnh.
Tiêu Văn Cảnh cụp mắt, khách sáo thi lễ đáp lại nàng.
Chỉ nhìn động tác thỏa đáng của hắn thì không thể thấy rõ hắn có tức giận hay không.
“Linh Huyên, con dẫn Thẩm công tử ra ngoài chơi đi.” Đan Dương Quận chúa lại quay đầu ra lệnh cho nữ sử thiếp thân của mình: “Kiếm Lan, Trúc Xích, hai người các ngươi đi theo cô nương, chăm sóc cô nương một chút.”
Hai người đã rõ, lập tức nhận lệnh.
Nguyễn Linh Huyên dẫn Tiêu Văn Cảnh rời khỏi chính sảnh, đi vòng vào nội viện.
Tiêu Văn Cảnh đã từng sống trong hậu trạch quan xá nửa tháng, không coi là xa lạ.
Chẳng qua bởi vì đang là ngày lễ nên được trang trí thêm, cảnh vật hơi khác một chút.
Một tấm chiếu trúc đen được trải trên nền gạch đá xanh đã quét dọn sạch sẽ dưới tàng cây lựu giữa sân, các góc chung quanh còn bày bốn chiếc chậu đựng băng, bên trêu chồng chất vụn băng, bày các loại trái cây tươi ngon như sơn trà, quả mận, quả đào…
Tiêu Văn Cảnh nhìn lướt qua: “Muội tìm ta làm gì?”
Dựa vào trí thông minh của hắn, không khó để nhận ra Đan Dương Quận chúa sẽ không vô duyên vô cớ nhớ đến mình, chắc chắn là Nguyễn Linh Huyên tìm mình.
Trước kia để được gặp hắn, Nguyễn Linh Huyên luôn tìm đủ mọi cách, nào là trèo tường nào là chui xe ngựa, chỗ nào cũng có mặt nàng, không ngờ lần này nàng lại biết vòng vèo, khiến hắn cảm thấy là lạ nên mới đến đây.
“Mời người ăn bánh ú!” Nguyễn Linh Huyên nhìn Tiêu Văn Cảnh: “Sắp đến tết Đoan ngọ rồi, mọi người đều sẽ ăn bánh ú!”
Nàng săn sóc biết bao, biết nhà hắn không có ai gói bánh ú cho hắn nên cố ý mới hắn sang nhà mình để ăn cùng mình.
Nhìn theo ngón tay của Nguyễn Linh Huyên, hắn thấy mấy chiếc bánh ú hình sừng trâu màu xanh lá được bày trên đĩa sứ trắng tinh.
“Chỉ vì ăn bánh ú thôi ư?” Tiêu Văn Cảnh dời mắt khỏi bánh ú, tiếp tục nhìn gương mặt của Nguyễn Linh Huyên.
Khuôn mặt của Nguyễn Linh Huyên rất xinh đẹp nhưng vì vẫn còn gò má bụ bẫm kiểu con nít, khiến nàng vẫn trông hết sức ngây thơ hồn nhiên, đôi mắt to đen láy xoay chuyển nhanh như chớp, trong veo như đong đầy hơi nước, hoạt bát như giọt sương lăn mình trên lá xanh buổi sáng sớm, hoàn toàn không giống một thiếu nữ đã từng sống mười sáu năm.
Ngón tay của nàng quấn quanh dây lụa đỏ rủ xuống bên tai, kinh ngạc hỏi: “Người không thích ăn bánh ú à?”
Giọng điệu của nàng cứ như thể tất cả mọi người sẽ không bao giờ từ chối món ăn tuyệt vời nhường này.
“…” Tiêu Văn Cảnh che miệng, khẽ ho hai tiếng: “Nếu không còn chuyện nào khác thì ta sẽ đi chào tạm biệt Nguyễn Tri huyện và Đan Dương Quận chúa.”
“Đừng đừng!” Nguyễn Linh Huyên nháy mắt với Vân Phiến bên cạnh rồi vươn tay kéo ống tay áo của Tiêu Văn Cảnh, muốn kéo hắn về phía dưới tàng cây lựu: “Dù sao cũng đến đây rồi, nếu người không ngồi chơi một lát thì chắc chắn mẫu thân sẽ trách ta không tiếp khách chu đáo.”
Mặc dù hiện tại, hai người trạc tuổi nhau, chiều cao tương đương nhưng từ nhỏ, Nguyễn Linh Huyên đã khỏe mạnh hoạt bát, cho dù Tiêu Văn Cảnh là nam hài thì vẫn phải dốc hết sức lực mới có thể chống lại sự lôi kéo nhiệt tình của nàng.
Tiêu Văn Cảnh kéo ống tay áo của mình: “Muội không mời ta sang đây cũng được.”
Nếu sợ rằng chiêu đãi hắn không chu toàn sẽ bị mắng thì ngay từ đầu, nàng không nên nhận nhiệm vụ đã phí công sức mà không được lòng người khác.
Nguyễn Linh Huyên chớp mắt, không buông tay ra cũng không kéo tiếp, mà hiếm khi phản bác một cách thông minh: “Vậy thì người cũng có thể không sang đây.”
Câu này tức là đang nói hai người cũng như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người muốn chịu mà thôi.
Tiêu Văn Cảnh nhất thời im lặng.
Tranh thủ dịp này, Nguyễn Linh Huyên kéo hắn ngồi lên chiếu trúc đen.
Vân Phiến bưng một chiếc hộp đặt trước mặt hai người.
Nguyễn Linh Huyên đẩy chiếc hộp đó đến trước mặt hắn, vẻ mặt như hiến vật quý: “Nè! Tặng cho người đó!”
Tiêu Văn Cảnh ngước mắt nhìn vào trong hộp.
Thứ được đặt trong hộp là cục xảo huyền cơ mà mấy ngày trước, hắn đã sai Cẩn Ngôn mang đi thiêu hủy.
Hắn liếc nhìn Cẩn Ngôn đứng ở cách đó không xa.
Cẩn Ngôn cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ mong sao Nguyễn Linh Huyên mau chóng giải thích để giúp mình thoát tội.
“Lần trước ăn nói kiểu đó, là sai lầm của ta.”
Tiêu Văn Cảnh chịu đến đây, chứng minh hắn sẽ không làm lơ nàng.
Nguyễn Linh Huyên cũng không ngại ngùng, hai bàn tay mũm mĩm chắp trước ngực, khẩn khoản nói: “Ta không biết đây là món đồ mà ngoại tổ phụ của người để lại cho người, không nên nói nó là đồ rác rưởi.”
Tiêu Văn Cảnh cầm cục xảo huyền cơ trong hộp: “Ta không để bụng.”
Xảo huyền cơ là phát minh của bậc thầy cơ quan trong Huyền Cơ doanh tự tay chế tạo, trên đời này chỉ có mấy món còn tồn tại.
Cả đời của vị đại sư này đều dành để nghiên cứu vũ khí dùng trên chiến trường, chỉ đến khi già rồi, về nhà dưỡng lão chế tạo mấy món đồ chơi cho con cháu, cũng nhân tiện gửi một ít cho các vị tướng quân đã từng giao hảo với mình.
Vật trên tay Tiêu Văn Cảnh là hồi hắn năm tuổi, Thẩm Hầu gia vào cung thăm hắn rồi tặng cho hắn trước khi xuất chinh.
Xoay khúc gỗ chính giữa, cả khối gỗ có hình dạng như núi đá sẽ lập tức tan rã từ chính giữa, để lộ một thanh kiếm gỗ nhỏ được giấu bên trong.
“Trên kiếm gỗ còn có chữ Phỉ Thạch.” Nguyễn Linh Huyên còn thò đầu lại gần xem xảo huyền cơ của hắn: “Kỳ lạ thật, tại sao lại viết hai chữ này?”
“Đây là chữ mà ngoại tổ phụ tặng cho ta.” Tiêu Văn Cảnh xoay khúc gỗ sẫm màu, núi đá lại lần nữa khép kín.
Nguyễn Linh Huyên ngước mắt nhìn viên ngọc phỉ thủy hình bầu dục nho nhỏ được cài giữa dây xích bạc trên ấn đường của Tiêu Văn Cảnh.
Tiết Nhất Khang có tập tục, người có con cháu ốm đau thì sẽ đeo một món đồ trang trí giữa ấn đường, chất liệu làm bằng vàng, bạc, ngọc, đá, gỗ vân vân… Dân gian gọi là “áp hồn”, dùng để hối lộ quỷ sai Địa phủ, tránh bị câu hồn.
“Là vì thứ này à?” Nguyễn Linh Huyên chỉ vào ấn đường của hắn.
Tiêu Văn Cảnh giơ tay nhẹ nhàng đặt lên viên ngọc phỉ thúy áp hồn: “Phỉ là loại ngọc cứng nhất trong các loại ngọc, ngoại tổ phụ hy vọng ta có thể sống lâu hơn một chút.”
Nguyễn Linh Huyên lại nhìn thân thể mong manh của Tiêu Văn Cảnh, cố gắng nhớ lại bàn tay của hắn đặt trên cổ tay mình lúc đại hôn.
Hình như là trông săn chắc hơn một chút.
Tiêu Văn Cảnh lại chú ý tới khúc gỗ trên tay mình có màu đậm hơn xảo huyền cơ của mình, hiển nhiên không phải là nguyên bộ.
Khúc gỗ được khảm nạm phức tạp này là linh kiện mấu chốt nhất của xảo huyền cơ, chẳng những có thể tách rời rồi ghép nối mấy bộ cùng một chỗ mà còn là “chìa khóa” duy nhất để mở hộp kho báu bên trong.
Nên theo lẽ dĩ nhiên, một xảo huyền cơ chỉ có một khúc gỗ, đó là mệnh môn của toàn bộ cơ quan.
“Muội kiếm ở đâu ra vậy?”
Nguyễn Linh Huyên nói bằng giọng điệu may mắn: “Ngoại tổ phụ của ta cũng tặng ta một cục xảo huyền cơ, cho nên ta tháo cái của ta ra rồi ghép vào cái của người.”
Biết rõ vật ấy chỉ có một cái duy nhất, Tiêu Văn Cảnh không khỏi ngây người.
“Chẳng lẽ muội không tiếc sao?”
Nguyễn Linh Huyên vỗ ngực, nở nụ cười hào phóng: “Có gì đâu.
Chỉ cần người muốn, chỉ cần ta có, không có gì phải luyến tiếc!”