Hồi ở Thịnh Kinh, Tiêu Văn Cảnh đã nằm gai nếm mật nhiều năm, từng xem sắc mặt của vô số người. Chỉ dựa vào vẻ mặt của Cẩu Ngự sử, hắn lập tức nhận ra hắn ta đang chột dạ.
Quả nhiên có uẩn khúc trong chuyện này.
Sắc mặt của Cẩu Ngự sử lúc trắng lúc đỏ, tròng mắt xoay chuyển, bỗng nhếch môi cười nói: “Tiểu nhi, chi bằng ngươi đi ăn điểm tâm với bản quan nhé?”
“Ngươi định lừa gạt chúng ta chứ gì?” Vẻ mặt của Cẩu Ngự sử thật sự quá dữ tợn, ngay cả Nguyễn Linh Huyên cũng nhận ra hắn ta có ý đồ xấu, lập tức nắm chặt ống tay áo của Tiêu Văn Cảnh, cảnh giác nói: “Phụ thân của ta từng nói, chồn chúc tết gà, không phải ăn cướp thì cũng ăn trộm! Chúng ta không đi!”
Thấy Cẩu Ngự sử hoàn toàn không thể chống lại hai đứa bé kia, nô bộc sau lưng hắn ta lần lượt bật cười.
Nụ cười trên mặt Cẩu Ngự sử thoáng chốc biến mất, lạnh lùng trừng mắt.
“Cẩu Tự Lương, quả nhiên là ngươi!”
Mấy thư sinh áo xanh thở hổn hển trèo lên thềm đá, trong đó còn có cả đường huynh của Nguyễn Linh Huyên.
Nguyễn Linh Huyên lập tức buông ống tay áo của Tiêu Văn Cảnh, nhào về phía Nguyễn Tấn Chiêu cao lớn, cho nàng cảm giác an toàn nhiều hơn.
Thấy Nguyễn Linh Huyên không chút lưu luyến bỏ rơi mình, lại nhìn ống tay áo nhăn nhúm của mình, tâm trạng của hắn hơi vi diệu, cứ như bị một bé mèo vô lương tâm cào một phen rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
“Sao hả? Bây giờ làm quan lớn rồi nên ngay cả một đứa con nít cũng muốn ức hiếp à?” Thư sinh trung niên lên tiếng ngay từ đầu cười trêu ghẹo. Ông ấy âm thầm quan sát tình hình chung quanh, thấy hai mẹ con Trần Thập Tứ thì khẽ nhíu mày.
Cẩu Ngự sử hếch cằm lên: “Ta còn nói là ai, đây chẳng phải là Vương Đào đã thi rớt ba lần hay sao? Gần đến ngày thi hương rồi, ngươi không ở nhà ôn thi mà vẫn nhàn rỗi ra ngoài du ngoạn à?”
“Đại nhân chê cười, gặp ngày lễ nên ra ngoài thăm bạn cũ, nhân tiện giải sầu mà thôi.” Vương Đào cười đáp.
Cẩu Ngự sử khịt mũi coi thường.
Nhìn sắc mặt của hắn ta, Vương Đào cảm thán: “Nhớ năm xưa Trần huynh đi cùng chúng ta vào Kinh thành, huynh ấy là người có học vấn cao nhất trong số chúng ta, ai mà ngờ… Chỉ thoáng chốc đã cảnh còn người mất.”
Mấy thư sinh đi theo Vương Đào đến đây cũng gật đầu đồng ý.
Sắc mặt của Cẩu Ngự sử bỗng trầm xuống, phất tay áo rồi nói: “Các ngươi không thèm để bụng thi hương như thế này mà còn đòi thi đậu, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!”
Lời nói của Cẩu Ngự sử thật sự rất chướng tai gai mắt. Không biết ai khơi mào, mọi người bắt đầu cãi cọ, thấy tên Cẩu Ngự sử kia hoàn toàn trở mặt, ra lệnh cho mấy tên nô bộc cường tráng bao vây chung quanh đám thư sinh và hai mẹ con Trần Thập Tứ, đúng lúc này, một đội nha dịch nuối đuôi nhau lên núi, bao vây chung quanh họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
Nguyễn Tri huyện mặc quan phục màu xanh bước đến một cách tiêu sái, đưa mắt nhìn đám Nguyễn Linh Huyên rồi tiến lên thương lượng với Cẩu Ngự sử.
“Bản quan là quan phụ mẫu của huyện Lâm An, che chở dân chúng không bị ức hiếp vốn là bổn phận. Nếu đại nhân muốn điều tra lấy tang vật thì làm phiền viết đơn kiện trước, nộp lên cho quan phủ rồi hẵng đến đây!” Giọng nói của Nguyễn Tri huyện vang dội, tràn đầy chính nghĩa: “Nếu không có bằng chứng gì mà đã đến đây gây rối trật tự thì xin thứ lỗi cho bản quan không thể tha thứ!”
“Được lắm Nguyễn Gia Bồi, bản quan nhớ kỹ ngươi!”
Thấy sự việc đã bại lộ, đối phương lại đông người, mình không thể chiếm ưu thế, Cẩu Ngự sử đành phải hung ác trừng họ một cái rồi kêu đám thuộc hạ của mình kéo nhau xuống núi.
Nguyễn Tri huyện sợ hắn ta dẫn theo nhiều người như vậy sẽ làm tổn thương dân chúng vô tội, bèn dẫn người đuổi theo, chỉ kịp dặn dò Nguyễn Linh Huyên đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đi theo ca ca.
Nguyễn Linh Huyên ngoan ngoãn đáp lời, lại thấy mấy thư sinh kia tiến lên bắt chuyện với mẹ con Trần Thập Tứ. Nàng đoán được bạn cũ mà Vương Đào nhắc đến là phụ thân của Trần Thập Tứ nên không tiến lên quấy rầy họ, ngược lại đi đến bên cạnh Tiêu Văn Cảnh đang đứng bên lan can ngắm sông.
“Muội có nhớ Trần Tư Viễn không?”
Nguyễn Linh Huyên vừa dừng bước thì bỗng nghe Tiêu Văn Cảnh hỏi. Nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Hình như nghe quen quen.”
Nhìn vẻ mặt của nàng thật sự không nhớ rõ, Tiêu Văn Cảnh bèn nói: “Năm Thuận Thiên thứ hai mươi tám, Bảng nhãn gõ trống kêu oan, gây rúng động toàn bộ Thịnh Kinh, còn chưa kịp triệu kiến thẩm vấn thì đã bất ngờ chết trong ngục, vụ án này từ đó bị phong ấn, không còn cơ hội điều tra nữa.”
Nghe vậy, Nguyễn Linh Huyên mới chợt nhớ, năm Thuận Thiên thứ hai mươi tám vừa lúc là năm nàng và Thái tử thành hôn, kỳ thi mùa xuân tháng hai quả thực là xảy ra không ít chuyện. Dân chúng khắp nơi đều thổn thức, rốt cuộc huyện Lâm An đã gặp phải tai họa gì mà trong vòng mười năm, số lượng thí sinh thi đậu Tiến sĩ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vất vả lắm mới có một người là sao Văn Khúc hạ phàm, trên đường vào kinh đi thi còn gặp nguy hiểm trùng trùng, chẳng những gãy chân mà còn bị hủy dung, thế mới không thể làm Trạng nguyên lang.
Đáng buồn nhất là ngôi sao vừa ngoi lên ấy, chỉ trong thoáng chốc đã dập tắt trong nhà lao một cách mờ ám.
“Chẳng lẽ chính là hắn?!” Nguyễn Linh Huyên vô cùng kinh ngạc nhưng đồng thời cũng cảm thấy hợp lý. Với tài năng và sự chăm chỉ của Trần Thập Tứ thì hắn ta thi đậu Tiến sĩ không phải là chuyện kỳ lạ gì.
Nhưng đáng sợ ở chỗ, tương lai của hắn ta chẳng khác nào một vở kịch vừa lên sân khấu đã hạ màn.
Nguyễn Linh Huyên không khỏi thương tiếc, thở dài nhìn con sông bên dưới: “Nếu con người có thể tiên đoán tương lai gập ghềnh của mình thì họ có tiếp tục cố gắng giãy dụa nữa không?”
“Có.”
Tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, kèm theo đó là câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Trần Tư Viễn.
Hai người đồng thời quay đầu.
Trần Tư Viễn vái chào thật sâu trước mặt hai người để cảm ơn vừa rồi hai người đã giải cứu mình, sau đó đứng thẳng lưng, nói bằng giọng trong trẻo: “Cho dù sinh ra ngược dòng, ta cũng muốn lội ngược dòng ngoi lên!”
Vụ việc lần này càng khiến hắn ta quyết tâm phải học tập, phải tham gia khoa cử thì mới có thể đến Thịnh Kinh, điều tra rõ chân tướng sự việc!
Nguyễn Linh Huyên kinh ngạc nhìn hắn ta, bỗng cảm thấy linh hồn của mình rúng động vì câu nói nhẹ nhàng của thiếu niên này. Sau đó nàng mới phát hiện, âm thanh khiến lồng ngực của nàng rung lên truyền đến từ mặt sông.
Tùng…
Tiếng trống vừa lâu dài vừa hùng hồn vang lên.
Bầy chim trên sông hoảng hốt vẫy cánh, lướt qua lá cờ bằng gấm đang tung bay theo làn gió, giương cánh bay thẳng lên trời xanh.
Tùng… Tùng… Tùng…
Mấy chục con thuyền rồng chèo ngược dòng chảy của con sông, lần lượt rẽ sóng xông thẳng về phía trước.
Các hán tử để trần nửa người đứng trên đầu thuyền, tay cầm dùi trống, vung tay gõ trống thật mạnh, tăng cường sĩ khí cho các tay chèo.
Cuộc đua thuyền rồng đã bắt đầu.
Có người đứng trên đài cao, cầm một lá cờ vàng óng ra sức vung lên.
“Long chu bách trượng tranh kỳ tiệp…”
Dưới đài, một đám người vung tay hô to: “Tranh độ!!!”
“Phạt cổ minh kim xích xí dương…”
“Tranh độ!!! Tranh độ*!!!”
*Trích “Khúc ca thuyền rồng/Long chu khúc” của Trịnh Học Thuần. Dịch nghĩa: Thuyền rồng vượt qua hàng trăm trượng để giành chiến thắng, gõ vang trống trận vung cờ vàng sáng chói như ánh mặt trời. “Tranh độ” là câu khẩu hiệu cổ vũ vượt qua thuyền của đối thủ.
Nước sông cuồn cuộn, thuyền rồng dũng mãnh xông lên, tất cả đều hiện rõ trước mắt.
Nguyễn Linh Huyên đỡ lan can bằng đá, ngước nhìn bên dưới, dòng khí hào hùng cũng quanh quẩn trong lồng ngực của nàng.
Bỗng nhiên, đằng trước có một chiếc cầu vồng không biết đã xuất hiện ở đó từ khi nào, im lặng vươn qua hai bên bờ sông.
Thuyền rồng thi nhau xuyên qua cầu vồng, bọt nước văng khắp nơi.
“Nếu trước mắt có cảnh đẹp nhường này thì cũng không uổng công ta giãy dụa lội ngược dòng nước một phen!” Nguyễn Linh Huyên vỗ tay nói.
Nàng nhìn Trần Tư Viễn bên tay phải, mặc dù không biết rốt cuộc nhà hắn ta đã gặp phải chuyện gì nhưng lần này, nếu hắn ta lại đến Thịnh Kinh thì nàng sẽ chăm sóc hắn ta đôi chút.
Bên tay trái của nàng, Tiêu Văn Cảnh chỉ đứng yên đó chứ không nói gì.
Nguyễn Linh Huyên đến gần hắn, nhỏ giọng nói: “Ta bỗng cảm thấy Trần Tư Viễn nói đúng, cho dù sinh ra ngược dòng nước thì cũng phải lội ngược dòng ngoi lên, để được ngắm nhìn phong cảnh khác! Tựa như chúng ta, có lẽ cả đời này, chúng ta có thể đi theo một con đường khác!”
Nàng sẽ có một gia đình hạnh phúc, tương lai gả cho phu quân âu yếm, phóng ngựa chạy giữa núi rừng, có một cuộc đời mỹ mãn.
Còn hắn, học Đế Vương thuật, bước lên ngai vàng Đế Vương, nhất định sẽ thành thạo hơn kiếp trước.
“Lội ngược dòng nước… Con đường khác ư?”
Gió thổi bay tóc mai của Tiêu Văn Cảnh, vô số sợi tóc bị thổi tung bay, ngọc áp hồn trên ấn đường cũng nhẹ nhàng đung đưa, hơi ngưa ngứa.
Tiếng trống, tiếng ca hát, tiếng nước sông, tiếng gió thổi, như gột rửa linh hồn.
Trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch.
Tiêu Văn Cảnh xoay ngược cánh tay, dưới ống tay áo, một sợi huyết tuyến từ huyệt đại lăng xuyên qua huyệt nội quan, huyệt gian sử, đi ngược lên trên.
…
Trận thi đấu đầu tiên kết thúc, Nguyễn Linh Huyên xuống núi xem náo nhiệt.
Nàng vẫn nhớ mục đích của chuyến đi lần này của mình là để xem Ngụy gia quân, bèn năn nỉ Nguyễn Tấn Chiêu đi tìm Ngụy gia quân với mình.
Tiêu Văn Cảnh cảm thấy thân thể không khỏe, đành phải cáo từ rời đi.
Nguyễn Linh Huyên và hắn đi ngược chiều với nhau, một người hòa vào đám đông náo nhiệt, một người rời khỏi đám đông náo nhiệt.
“Công tử, có phải người cảm thấy khó chịu không? Trên trán chảy nhiều mồ hôi quá.” Cẩn Ngôn vốn ra sức khuyên nhủ Tiêu Văn Cảnh ra ngoài xem đua thuyền rồng nhưng bây giờ thấy trạng thái của hắn không ổn, hắn ta cũng bắt đầu lo lắng.
Tiêu Văn Cảnh ôm ngực, khẽ nói: “Hồi phủ…”
“Vâng! Chúng ta về ngay bây giờ.” Cẩn Ngôn vội gật đầu, gọi đám hộ vệ người hầu của Thẩm phủ đến đây mở đường nhưng còn chưa đi được mấy bước, Tiêu Văn Cảnh đã hoàn toàn kiệt sức.
“Công tử!!!”
Tiêu Văn Cảnh cảm thấy thân thể của mình rất nhẹ, nhẹ nhàng như sắp bay lên, đồng thời cũng cảm thấy thân thể của mình rất nặng, ngã thật mạnh xuống nền đá xanh, ngũ tạng lục phủ đều bị va đập đau đớn.
“Ngụy gia quân ở bên kia! Mau lên! Chúng ta đi xem Ngụy gia quân!”
“Ngụy gia tiểu công tử cũng đến đây!”
Vô số bước chân đi ngang qua chỗ hắn, lần lượt rời xa hắn.
Hắn tựa như chiếc thuyền bị bắt phải đi ngược dòng nước, ra sức giãy dụa tiến về một hướng khác.
Nhưng mà…
Nàng muốn xem Ngụy gia quân, Ngụy Tiểu Tướng quân… Chắc là đã thấy rồi nhỉ?
“Thẩm Giới!!!”
Nghe thấy tiếng kêu, hắn bỗng mở đôi mắt đã sắp khép lại, thấy một hình bóng nho nhỏ đang đi ngược chiều với đám đông, chạy về phía mình.