Nguyễn Linh Huyên không nhịn được nên vẫn đưa tay vuốt ve ngựa của Tiêu Văn Cảnh.
Tiểu Miên Hoa và Tiểu Thạch Đầu là món quà mà Mộc Vương gia tặng cho Nguyễn Linh Huyên nhân dịp sinh nhật mười ba tuổi. Nguyễn Linh Huyên mượn hoa hiến Phật nên đã tặng một con trong đó cho Tiêu Văn Cảnh làm quà sinh nhật mười bốn tuổi.
Hai con ngựa này, một con tính cách hiền hòa, thông tỏ tính người, chỉ đâu chạy đó; con còn lại cố chấp cứng đầu như tảng đá, phải vuốt ve dỗ dành mới chịu nghe lời, may mà Nguyễn Linh Huyên giỏi nhất là nịnh nọt nên mới có thể khống chế nó.
Một năm nay Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh mỗi người một nơi nên Tiểu Miên Hoa và Tiểu Thạch Đầu cũng không gặp mặt. Giờ phút này, hai con ngựa lâu ngày ngày gặp lại nên Tiểu Miên Hoa cũng cọ đầu lên, Tiểu Thạch Đầu dù không nhúc nhích nhưng tần suất cái đuôi lặng lẽ quẫy lên cũng không ít.
Hai người cưỡi lên ngựa rồi đi vào sâu trong rừng kiểm tra.
"Lần trước người gửi thư nói muốn tìm ra manh mối về Thẩm Hầu gia, rốt cuộc là chuyện gì?”
Thỉnh thoảng Tiêu Văn Cảnh sẽ viết thư về, nhưng mà người hắn vốn nhạt nhẽo nên thư của hắn cũng thế, phần lớn là nhờ Nguyễn Linh Huyên hỗ trợ.
Tiêu Văn Cảnh: “Phó tướng Chu Bình rất được ngoại tổ phụ ta tín nhiệm. Lúc đó, đoàn quân tinh nhuệ của Thẩm gia đều bị tiêu diệt, chỉ duy nhất không tìm thấy tung tích của người này. Có người nói hắn đào ngũ, nhưng theo như ta tra được thì trước khi quân Thẩm gia tiến đến Bắc Mạc thì Chu Bình đã nhận lệnh của ngoại tổ phụ là tới thành lân cận để thu thập lương thực.”
“Thu thập lương thực?” Nguyễn Linh Huyên khó hiểu.
Ngay cả người ngoài như nàng cũng biết, khi quân lính ra quân thì lương thực phải được ưu tiên hàng đầu.
Trong những lần chiến sự của Đại Chu, Hộ bộ sẽ phối hợp cung cấp lương thực từ trước, sau đó mới điều động quân đội và tướng lĩnh ra tiền tuyến sau khi mọi việc đã sẵn sàng.
Nhưng sao đến lúc chiến tranh bắt đầu rồi còn yêu cầu phó tướng đi xoay xở lương thực.
“Vậy nên người mới muốn nhờ ta hỏi phụ thân về hồ sơ Hộ bộ.” Nguyễn Linh Huyên hiểu ra: “Nhưng mà Hộ bộ cần chuẩn bị sáu trăm khẩu phần lương thực cần thiết, trên còn có Hộ bộ Thượng thư, bao gồm tả hữu thị lang phải ký tên phê duyệt…” Nên không thể lầm được.
Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân quản lý ngân khố của Đại Chu, cũng là quan thanh liêm được cả triều công nhận.
Ông là người có công lớn nhất đưa Đại Chu từ một đất nước nghèo nàn ngày càng trở nên thịnh vượng.
Vì thế Nguyễn Linh Huyên vẫn khá tin tưởng Thượng thư.
“Vậy nên ta mới muốn tìm tới phó tướng đó để xem rốt cuộc toàn quân Thẩm gia bị tiêu diệt là vì nguyên nhân gì, lần này ta muốn điều tra rõ ràng.”
Sự suy tàn của Thẩm gia ở kiếp trước chính là do trận chiến này làm mất đi sự tin tưởng của Hoàng đế. Con cháu trong nhà về sau cũng không chịu thua, ỷ vào quyền lực của Hoàng hậu và Quý phi làm xằng làm bậy trong kinh làm phai nhạt ân sủng của Hoàng đế, dẫn tới có kết cục thê thảm.
Một tiếng kêu chói tai phát ra từ tán cây và bắn thẳng lên trời.
Có người bắn tên kêu.
Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh không trì hoãn thêm nữa mà phi thẳng tới.
Tiêu Văn Cảnh dẫn theo những tay lão luyện trong Cẩm Y vệ nên đối phó với đám lưu manh vô sỉ này không quá khó khăn, đến lúc bọn họ đến thì đã trói được mấy nam nhân rồi, mỗi kẻ một hình dạng.
Trong đó còn một tên đang không ngừng rên rỉ oan ức.
“Chúng ta chỉ là người môi giới thôi, nhưng là văn tự thu tiền… Cũng mất rồi. Đều là do tên Trần A Cẩu kia hết, để đám kia cướp mấy tiểu cô nương, giờ thì chúng ta mất cả người lẫn của đến nơi rồi… Đại nhân, ngài đừng nghe lời một phía từ các nàng!”
“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Văn Cảnh hỏi.
Một Cẩm Y vệ tiến lên giải thích.
“Bọn chúng nói những cô nương này mua được từ nơi đàng hoàng, không phải lừa bán.”
“Người mua là ai?”
“Hình như là một gia đình thương gia… Đường gia?” Cẩm Y vệ không chắc lắm, lại đá một phát vào tên môi giới cầm đầu.
Nam nhân đau đớn, há cái miệng to bị mất một chiếc răng cửa và hét lên: "Đúng vậy, đúng là Đường gia."
Nguyễn Linh Huyên đứng sau lưng hắn, tò mò hỏi: “Bọn họ mua những cô nương nhỏ như vậy để làm gì?”
Những cô nương này chắc chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, gần bằng tuổi nàng.
Nếu mua về làm nô tỳ, dù có người dạy dỗ thì cũng ngại tuổi đã lớn, nếu làm những công việc của bà tử, đầy tớ thì lại quá nhỏ.
Cẩm Y vệ lại đá hắn ta một cái nữa.
Tên môi giới đó “Ui da” một cái, khai báo: “Không nhỏ đâu ạ. Tuổi này đủ để đi hầu hạ người khác rồi, chẳng phải nam tử hán thích những thứ trong veo như nước, non…”
“Các cô nương đã bị bán, cũng đã ký văn tự bán mình, vì sao đến Thịnh Kinh mới định chạy trốn?” Tiêu Văn Cảnh kịp thời cắt ngang mấy lời thô tục phía sau của hắn ta.
Nam nhân đó hơi do dự, dáng vẻ không biết nên nói hay không.
Cẩm Y vệ cong gối, đang chuẩn bị đá phát nữa thì tên môi giới lập tức hô lớn như đã hoàn hồn: “Là do quân của Ngụy gia.”
Nguyễn Linh Huyên: “Quân của Ngụy gia làm sao?”
Người môi giới nhìn sang chân Cẩm Y vệ rồi khổ sở đáp: “Ngụy Đại soái dẫn Ngụy Tiểu Tướng quân về kinh bẩm báo công việc, người phía trên muốn chúng ta mua mấy cô nương đúng tuổi về hầu hạ…”
“Đúng là ăn nói linh tinh, chúng ta còn không biết Ngụy Đại soái quay về!” Cẩm Y vệ nói: “Đám thương nhân thì sao có thể nhanh tin hơn Cẩm Y vệ được!”
“Đúng vậy! Ta cũng không biết!” Nguyễn Linh Huyên quay đầu hỏi Tiêu Văn Cảnh: “Người biết không?”
Tiêu Văn Cảnh gật đầu: “Biết.”
“Vậy nên…” Nguyễn Linh Huyên đang nói dở thì quay phắt lại: “Người biết?”
Tiêu Văn Cảnh: “... Ta nghĩ là muội cũng biết.”
Nguyễn Linh Huyên: “?”
Tiêu Văn Cảnh nói câu này sao mà kỳ lạ vậy chứ, cái gì mà nghĩ là nàng cũng biết cơ?
Chẳng lẽ vì bình thường nàng hay để ý tới hành tung của Tiểu Tướng quân sao.
Nhưng mà đường đi xa xôi, tin tức của nàng cũng không nhanh nhạy. Ví dụ như gần đây nàng mới biết được Ngụy Tiểu Tướng quân dẫn theo ba lần quân vào ba trận địa của địch, giết địch ba ngàn đã là chuyện từ tháng trước rồi.
Có sự tham gia của Cẩm Y vệ, tên môi giới này cuối cùng là lừa bán nữ tử nhà lành hay chỉ lấy tiền mua người thì sẽ có người đi kiểm chứng, an nguy của những cô nương kia tất nhiên không phải lo lắng. Nguyễn Linh Huyên buông chuyện này xuống rồi đi theo Tiêu Văn Cảnh về thành.
Đi đường, Nguyễn Linh Huyên không bỏ lỡ cơ hội hỏi Tiêu Văn Cảnh, cứ mãi hỏi hắn một năm nay đã đi đâu, làm gì, sao lại biết chuyện của Ngụy Tiểu Tướng quân.
Tiêu Văn Cảnh ra ngoài huấn luyện với Cẩm Y vệ, tất nhiên là đi khắp từ nam ra bắc, hiểu biết phong tục tập quán các nơi, cũng có hiểu biết sơ bộ về việc triển khai quân ở biên giới Đại Chu. Chính là vì lý do nên hắn cũng có tiếp xúc với quân của Ngụy gia nên biết tin này.
“Người chẳng biết nghĩ gì cả, chuyện quan trọng thế mà không nhắn trong thư cho ta.”
“Chính nàng nói muốn ta thuận theo tự nhiên còn gì.”
Một giọng nói vang lên từ ngõ hẻm cạnh Nguyễn phủ, dù có giảm bớt tám phần nhưng vẫn nghe rõ sự giận dữ.
Đó là Đại Hoàng tử Tiêu Tông Vĩ.
Nguyễn Linh Huyên hơi thấp thỏm.
Tiêu Tông Vĩ mới vừa bị Hoàng đế cấm túc tháng trước, vừa mới hết lệnh cấm hắn ta đã chạy tới Nguyễn phủ làm phiền Đại tỷ tỷ.
“Điện hạ, ngài làm đau tay của thần nữ.” Giọng nói của Nguyễn Linh Chủy mang theo sự bất lực.
“Ta không tìm phụ hoàng tứ hôn là vì nàng nói nàng không muốn chịu sức ép từ mệnh lệnh của Hoàng đế. Nàng muốn ta thuận theo tự nhiên, ta cũng đồng ý chờ nàng gật đầu, nhưng mà A Chủy à, nàng đợi ta thế này ư?”
“Điện hạ, thần nữ chưa từng nói rằng muốn tiến cung, vả lại chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng như vậy…”
“Thế nên nàng thả gả cho một kẻ xa lạ chưa từng gặp gỡ chứ cũng không muốn quay đầu nhìn ta một cái ư?”
Đã nhiều năm như thế, Tiêu Tông Vĩ cứ mãi dây dưa với Nguyễn Linh Chủy mà không buông tha cho nàng ấy. Nhưng bây giờ Nguyễn Linh Chủy đã đồng ý hôn sự với công tử Bùi gia, nếu cứ sống chết dây dưa thì thật sự không phải phép!
Nguyễn Linh Huyên đang định cưỡi ngựa đi vào thì Tiêu Văn Cảnh chợt giữ chặt dây cương của nàng.
“Ta biết muội muốn giúp Nguyễn Đại cô nương, nhưng chuyện này nên để nàng ấy tự xử lý.”
Nguyễn Linh Huyên bình tĩnh lại, nàng biết Tiêu Văn Cảnh nói đúng.
Vị tỷ tỷ này của nàng ngoài mềm nhưng trong rất cứng rắn, không sờn lòng. Nếu không, với thủ đoạn của Tiêu Tông Vĩ như vậy thì nhiều năm nay tại sao nàng ấy lại chưa từng cúi đầu.
Hai người tranh chấp trong ngõ hẻm, Nguyễn Linh Huyên đành phải ngồi xổm ngoài góc tường nhổ cổ, vừa nghịch vừa nhìn quanh bốn phía.
Tiêu Văn Cảnh không đi mà dựa vào góc tường ngắm nàng, dường như sợ nàng kích động như trước mà cứ thế chạy qua đánh nhau với Tiêu Tông Vĩ.
Nguyễn Linh Huyên không nói nên lời.
Cách đây mấy năm thì có lẽ có thể, nhưng bây giờ nàng đã là một đại cô nương, không thể nào động một chút là lại vung nắm đấm với người khác được.
Nàng biết rõ thời kỳ “Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện” đã qua rồi, vả lại ra tay với những Hoàng tử này thì nàng còn cần đầu nữa không?
Nghĩ tới lời Tiêu Tông Vĩ vừa chất vấn Đại tỷ, Nguyễn Linh Huyên thấy bùi ngùi.
“Tiêu Văn Cảnh, sau này người có lấy một người xa lạ không?”
“Không.”
“Sao người lại nói dứt khoát như vậy trong khi còn chưa nghĩ ngợi gì chứ?” Nguyễn Linh Huyên đút nắm cỏ đã nhổ cho Tiểu Thạch Đầu rồi tò mò hỏi: “Hay là người đã quyết định cưới ai đó rồi?”
Tiêu Văn Cảnh nhìn nàng một cái: “...”
Hắn không trả lời, Nguyễn Linh Huyên dường như tóm được sơ hở của hắn: “Nhìn đi, người còn chưa nghĩ ra cơ mà. Không chừng sau này còn cần người phải liên hôn, cưới công chúa cũng không phải là không thể đâu.”
Tiểu Thạch Đầu rất kén chọn và nghiêm khắc với thức ăn, nó không thích cỏ dại mà Nguyễn Linh Huyên nhổ nên nàng đành phải cho Tiểu Miên Hoa ăn.
Tiểu Miên Hoa chẳng từ chối gì hết, nuốt trọn nắm cỏ dại mà Nguyễn Linh Huyên đưa lên miệng nó.
Tiêu Văn Cảnh vỗ đầu Tiểu Miên Hoa: “Ta không muốn cưới thì không ai có cách bắt ép ta được.”
Nguyễn Linh Huyên nghe giọng điệu thản nhiên nhưng khẩu khí không hề nhỏ này của hắn thì phản bác: “Thế chẳng phải kiếp trước người lấy ta đó sao?”
“Người nhìn ta như vậy làm gì, ta nói gì sai sao?” Nguyễn Linh Huyên nghiêng đầu với hắn.
“Không có gì.” Tiêu Văn Cảnh rời mắt.
“... Việc đã tới nước này, mời điện hạ về cho.”
Nguyễn Linh Chủy bên trong đã mệt mỏi bèn cứng rắn đuổi khách.
“A Chủy, nàng không biết đâu, ta còn tưởng tượng ta sẽ tự tay vén mũ quan cho nàng lúc đại hôn…”
“Điện hạ thương yêu, thần nữ không dám.”
“Mà thôi! Dù là việc gì cũng sẽ có biến số, chúng ta cứ chờ xem.”
Tiêu Tông Vĩ vừa dứt lời, trong ngõ nhỏ chợt vang lên tiếng bước chân đến gần.
Hắn ta đi rất nhanh, Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh không tránh né nên lập tức đụng mặt hắn ta.
Người ta nói kẻ thù gặp nhau là hết sức đỏ mắt. Mấy năm nay Tiêu Tông Vĩ với Tiêu Văn Cảnh như nước với lửa, vừa rồi hắn ta không có chỗ trút nên giờ thấy Tiêu Văn Cảnh lập tức xả lên đầu hắn: “Ồ, thì ra đệ vẫn chưa chết ở ngoài kia à.”
“Nếu ta chết ở ngoài thì chỉ sợ Hoàng huynh không biết phải nhắn nhủ với Phụ Hoàng thế nào.”
“Có gì mà không biết, chỉ sợ là đệ không thể nhắn nhủ với nha đầu ngốc nghếch này mà thôi.”
“Ngài mắng hắn thì mắng, cớ gì lại mắng ta chứ?”
Nguyễn Linh Huyên nghe huynh đệ họ đấu võ mồm thì trừng mắt nhìn Tiêu Tông Vĩ, sau đó nhấc váy chạy vào ngõ, đuổi theo Nguyễn Linh Chủy còn chưa đi xa.
Nguyễn Linh Chủy dẫn theo nô tỳ rời đi trong tâm trạng không mấy vui vẻ, còn chưa ra khỏi hẻm thì nghe thấy: “Đại tỷ tỷ!”
Nguyễn Linh Chủy quay đầu lại, giấu khăn tay trong tay đi rồi mỉm cười: “Lục muội muội quay lại rồi.”
Mặc dù nàng ấy đang cười nhưng vẫn thấy vành mắt đỏ ửng.
Nô tỳ lùi sang bên khác để hai cô nương trò chuyện riêng.
Nguyễn Linh Chủy giơ tay phủi bụi tường trên vai Nguyễn Linh Huyên, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi muội ở trong ngõ sao?”
Nguyễn Linh Huyên gật đầu: “Muội nghe thấy hết rồi, Tiêu Tông Vĩ này…”
Nguyễn Linh Chủy nhìn nàng lắc đầu.
Nguyễn Linh Huyên lập tức ngoan ngoãn sửa lời: "... Đại điện hạ thật là quá đáng, hoàn toàn không màng tới danh dự của tỷ tỷ.”
“Tính tình hắn vốn là như thế, hơn nữa còn mắc bệnh tật, thân là trưởng tử, không thể trở thành thái tử như ý muốn. Ta cũng biết hắn trong lòng đang tức giận, cho nên đối xử với ta như thế này… Cũng không phải ác ý.”
“Như vậy mà còn không phải ác ý?” Nguyễn Linh Huyên không đồng ý.
“Miên Miên, ta sẽ không coi tấm lòng của người khác như một tội ác đâu.” Nguyễn Linh Chủy lại mở miệng: “Hơn nữa…”
Nguyễn Linh Huyên đợi hồi lâu không thấy lời nói tiếp theo, chỉ thấy nàng ấy nhìn về một phía đến thất thần.
Chiếc diều còn sót lại treo trên ngọn cây cao ngoài tường sân, tờ giấy đã bị nắng mưa phá hủy, chỉ còn lại hình bóng một thiếu nữ xinh đẹp được mắc ra từ những dải tre.
Nguyễn Linh Huyên nhớ năm nàng mười tuổi, trong cung đã đưa nó cho Nguyễn Linh Chủy, không biết là tay nghề của ai.
“Đại tỷ tỷ, vậy tỷ có thích vị Bùi công tử kia không?”
“Hắn là người tốt, có lẽ ta sẽ thích hắn chăng.” Sắc mặt Nguyễn Linh Chủy dịu dàng, trên mặt hiện lên một chút mơ hồ.
Có lẽ?
“Đại tỷ tỷ, thích là như nào, làm sao có thể để người khác thích mình?”
Nguyễn Linh Chủy ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Linh Huyên, mỉm cười: “Miên Miên cũng đến tuổi có nỗi phiền não này rồi sao?”
Nguyễn Linh Huyên và tỷ tỷ không có gì phải ngại ngùng: “Đúng vậy!”
“Thực ra ta cũng không chắc chắn.” Nguyễn Linh Chủy chọc tay lên trán Nguyễn Linh Huyên, cười nói: “Chỉ sợ dạy hư muội thì không hay, muội tự mình học hỏi đi!”
Mặc dù Đại Chu có có tục tảo hôn, nữ nhân có thể thành hôn khi còn trẻ, nhưng một số nhà không muốn nữ nhi mình gả đi sớm hoặc để tang người thân nên kéo dài nhiều năm, tới mức mười tám mười chín tuổi mới được gả cũng có rất nhiều.
Nguyễn Linh Chủy lớn hơn Nguyễn Linh Huyên năm tuổi nhưng cũng chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, bản thân còn không hiểu rõ về chuyện tình cảm này.
Nguyễn Linh Huyên hiểu ý của nàng ấy.
Nếu Nguyễn Linh Chủy còn không biết thích là gì, vậy sao nàng ấy biết mình không thích tên Tiêu Tông Vĩ bại hoại kia chứ?
Nguyễn Linh Huyên không lấy được đáp án từ Nguyễn Linh Chủy, vì vậy hôm sau nàng vào cung để nghiên cứu thảo luận với tỷ muội thân thiết là Tiêu Yến Thư.
Tiếc là Tiêu Yến Thư cũng chỉ là một cô nhóc, không hiểu được tình yêu là gì, chỉ có thể nghĩ cách khác: “Hay là tới Hoằng Văn quán tìm sách xem thử?”
Sách - Bộ sưu tập trí tuệ của những người đi trước.
Từ chuyển động của các ngôi sao cho đến những viên gạch và ngói, không có gì là không được ghi lại.
Chắc chắn có ai đó có thể dạy người ta cách yêu.
“Ta vẫn nhớ trước khi Nhị tỷ tỷ xuất giá, ma ma đã lén nhét một quyển sách, đó là quyển có bìa màu da cam…” Tiêu Yến Thư chọc ngón tay vào má, cố nhớ lại: “Bên trên hình như còn viết gì mà âm dương… Lúc đầu ta muốn xem là gì mà Nhị tỷ tỷ không cho, thật là nhỏ mọn!”
Còn có sách nữa ư?
Nguyễn Linh Huyên tưởng tượng, không phải hẹp hòi nhưng lúc nàng gả vào Đông Cung, ngay cả sách cũng không có một quyển!
Sau khi tan học, Nguyễn Linh Huyên rất hứng khởi đi tới Hoằng Văn quán tìm sách.
Hoằng Văn quán là thư viện sách trong cung, nghe nói có một trăm ngàn quyển sách, biển sách mênh mông đến nỗi Nguyễn Linh Huyên phải mất tới một canh giờ để tìm chỗ phân loại.
Sau đó nàng lấy hết sách bìa vàng trên kệ ra, đặt hết lên bàn, định ngồi xuống đọc từng cuốn một.
Sau khi lật qua khoảng chục cuốn sách, Nguyễn Linh Huyên nhìn thấy một cuốn sách màu cam, trên bìa có dòng chữ [Âm dương thiên địa], rất giống với cuốn sách mà Tiêu Yến Thư đã đề cập.
Chính là cuốn này rồi!
Nguyễn Linh Huyên thầm vui mừng, đang chuẩn bị lật xem thì sau lưng bỗng có tiếng nói: “Sao muội lại ở đây?”
Nguyễn Linh Huyên bị giọng nói đột ngột này làm thót tim, cả quyển sách rơi bộp khỏi tay, trượt khỏi án thư và “bộp” xuống đất, đồng thời cũng mở ra luôn.
Tiêu Văn Cảnh nhìn thoáng qua, thấy tranh minh họa trên sách thì con ngươi cũng co lại.
“Sách của ta…” Nguyễn Linh Huyên thò đầu nhưng lại bị Tiêu Văn Cảnh đưa tay che mắt lại.
Nguyễn Linh Huyên muốn bỏ tay hắn ra nhưng Tiêu Văn Cảnh không nhúc nhích tẹo nào, hắn hỏi nàng với giọng điệu có phần kỳ lạ và bực bội: “Muội xem cái này làm gì?”
“Ta muốn học một chút…”
“Muội học…” Tiêu Văn Cảnh còn chưa dứt lời.
“Lục điện hạ?”
Âm thanh tìm kiếm người từ phía sau giá sách truyền đến, Nguyễn Linh Huyên nhận ra giọng nói của Hạ Thượng thư, nàng nhớ tới cuộc cãi vã với nhi tử của ông ấy cách đây không lâu, chỉ sợ gặp mặt sẽ xấu hổ nên vội vàng trốn dưới tủ sách.
Tiêu Văn Cảnh không kịp chặn lại động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ của nàng tựa như cá lao thẳng xuống nước, nhanh đến mức không ai có thể bắt được đuôi của con cá.
Tiếng bước chân đang đến gần, Tiêu Văn Cảnh đành phải ngồi vào vị trí ban đầu của Nguyễn Linh Huyên, giả vờ như chỉ có mình hắn ở đây.
“Cẩn hộ vệ nói ngài ở đây…” Hà Thượng thư bước tới, nhìn lướt qua bức tranh vẽ bụi hoa dưới ánh trăng cùng sóng biển vỗ. Ông ấy ngừng bước, mặt mo ửng hồng.
“Cuốn sách này…”
Ông ấy liếc trái liếc phải, như đang kiếm người khả nghi thứ ba.
Sợ Hà Thượng thư phát hiện, Tiêu Văn Cảnh vội vàng đứng dậy nói: “Của ta.”
Đã quen với việc giúp đỡ Nguyễn Lăng Huyên, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng đã thuận miệng đồng ý.
Hà Thương thư ngạc nhiên một chút, nhặt cuốn sách từ dưới đất lên, đưa cho Tiêu Văn Cảnh xem một mặt của cuốn sách [Âm dương thiên địa] viết trên đó: "Điện hạ đang xem cái này sao?”
Tiêu Văn Cảnh chớp mắt hai lần, có chút mất tự nhiên.
Hà Thượng thư vỗ nhẹ vết bụi bám trên sách, vẻ mặt chân thành nói: “Điện hạ đã trưởng thành, việc ngài tò mò về quan hệ nam nữ âu cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là quyển này còn thiếu rất nhiều chỗ, ở chỗ lão thần có một bản tốt hơn…”
Có phải Hà Thượng thư hiểu lầm gì rồi không.
Tiêu Văn Cảnh mấp máy môi: “Không…”
Hắn không muốn, nhưng mà Nguyễn Linh Huyên thì rất muốn.
Nghe thấy hắn định từ chối, Nguyễn Linh Huyên đưa tay giật ống quần hắn, gắng sức kéo thật mạnh.
Tiêu Văn Cảnh cúi đầu nhìn xuống, đối diện với cặp mắt to tròn sáng long lanh của nàng.
Đôi môi đỏ hồng căng mọng vểnh lên rồi nhếch sang hai bên, lặng lẽ thốt ra hai chữ.
… “Ta, muốn!”