Đêm nay, Nguyễn Linh Huyên cứ trằn trọc trăn trở.
Trong đầu nàng tràn ngập khuôn mặt mỉm cười đáng ghét của Tiêu Văn Cảnh.
Càng nghĩ càng giận, nàng chỉ hận lúc này không thể trèo tường sang Chuyết viên, lôi Tiêu Văn Cảnh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mơ rồi bắt hắn đền bù một cơ hội cho mình.
Hắn hoàn toàn không biết rằng năm nay nàng không được đi xem cuộc đua thuyền rồng, không được gặp Ngụy Tiểu Tướng quân thì sau này nàng sẽ hối hận lâu biết nhường nào.
Chẳng qua, cho dù Tiêu Văn Cảnh biết thì có lẽ cũng sẽ không cảm thấy có lỗi với nàng.
Trải qua chuyện hôm nay, Nguyễn Linh Huyên xem như đã sáng mắt ra rồi, hiểu biết đôi chút về con người Tiêu Văn Cảnh.
Hắn rõ ràng chính là hạng người bình thường không có việc gì thì bàng quan đứng nhìn, một khi muốn đạp ngươi mấy phát thì sẽ chú ý ngươi một cách khác thường, thậm chí còn bắt chuyện với ngươi.
Tựa như lúc ở thư viện, khi Tề phu tử đặt câu hỏi cho nàng, nếu hắn tốt bụng nhắc nhở đó là nội dung mà Tề phu tử còn chưa dạy thì nàng có thể đúng lý hợp tình nói mình không biết, chứ không phải ngơ ngác đứng đó, mặc cho phu tử lừa gạt mình.
Quá đáng hơn nữa là hắn còn thả mã hậu pháo*, khiến nàng cào tim cào phổi, tiếc đứt cả ruột.
*Ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp được gì.
Thật đáng ghét!
Nhưng ngẫm lại thì cũng phải trách chính nàng, ai bảo trước kia nàng biểu hiện quá kém cỏi.
Chính vì Tề phu tử biết nàng ba ngày hai bữa không lên lớp nên chắc chắn sẽ không quen thuộc nội dung bài giảng, mới dám gây khó dễ cho nàng như vậy.
Mặc dù Tiêu Văn Cảnh là kẻ tiểu nhân nhưng dù sao mình cũng có lỗi, Nguyễn Linh Huyên tức giận vỗ lên má.
Thôi vậy, ngày mai tìm phu tử hứa hẹn một phen, sau này nàng sẽ nghiêm túc lên lớp học tập là được, chắc phu tử sẽ khoan hồng cho nàng thôi!
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Linh Huyên mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy, Vân Phiến cầm một tấm khăn ướt lau mặt cho nàng.
“Đêm qua cô nương không ngủ ngon giấc à? Chẳng lẽ là nhớ ra hôm nay có môn cưỡi ngựa bắn cung nên phấn khởi quá?”
“Môn cưỡi ngựa bắn cung?” Nguyễn Linh Huyên chớp mắt, đã thấy một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ nhũ bạc đặt trên bàn gỗ bên cạnh, đây là xiêm y mà lát nữa Vân Phiến sẽ thay cho nàng.
Lúc này, Nguyễn Linh Huyên mới chợt nhớ thư viện Đông Ly có dạy cưỡi ngựa bắn cung, hơn nữa còn là môn học mà nàng thích nhất, tiết học nào cũng sẽ không bỏ lỡ, vậy nên Vân Phiến không chờ nàng ra lệnh thì đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng đi học hôm nay của nàng.
“À… Ta mệt quá nên không nhớ ra.” Trong ánh mắt vừa khó hiểu vừa quan tâm của Vân Phiến, Nguyễn Linh Huyên lại ngáp một cái.
Nàng mệt là thật, không nhớ cũng là thật.
Chuyện này đã trôi qua mấy năm rồi, sao nàng có thể nhớ rõ rành rành từng chuyện đã xảy ra chứ.
Sau khi Nguyễn Linh Huyên rửa mặt chải đầu, đến nhà chính dùng bữa sáng với cha mẹ mình xong thì mới ngồi trên xe bò mà Ngưu Bát Nhị điều khiển đến thư viện.
Ngồi trên xe bò lắc lư, Nguyễn Linh Huyên vẫn đang tính toán tỉ mỉ kế hoạch sau này của mình.
Kế hoạch gần là đến chỗ thi đấu thuyền rồng xem Ngụy Tiểu Tướng quân, kế hoạch xa hơn là làm cách nào để thuận lợi trở về cùng phụ thân vốn được điều chức về Thịnh Kinh.
Nói cũng lạ, cha mẹ nàng ân ái như vậy mà kiếp trước, sau khi hết nhiệm kỳ, cha lại về Thịnh Kinh một mình chứ không dẫn theo hai mẹ con nàng, cũng dẫn đến sau này các nàng trở về mới phát hiện trong hậu viện nhị phòng có thêm Liễu di nương, bị đánh cho trở tay không kịp, càng rơi vào bị động.
Lần này, nàng nhất định phải nghĩ cách để cha dẫn các nàng cùng trở về mới được.
Nguyễn Linh Huyên chống má suy xét thật kỹ, đôi mắt chớp chớp, lại nhớ đến một chuyện quan trọng.
Kiếp trước, Tiêu Văn Cảnh cùng nàng cha trở về Thịnh Kinh, có lẽ lần này họ sẽ đi cùng đường với nhau.
…
Sạt sạt sạt…
Sáng sớm, người hầu trong thư viện đang quét dọn sân vườn.
Bình thường, Tiêu Văn Cảnh đến học đường rất sớm, thậm chí còn sớm hơn cả một số học sinh ở lại trai xá trong học đường.
Từ bé hắn đã biết rõ một điều, Thuận Thiên Đế là một người cha rất nghiêm khắc, nếu không muốn bị lãng quên trong một góc xó xỉnh nào đó thì hắn phải chăm chỉ khắc khổ hơn người bên ngoài, mới có thể trở nên nổi bật trong một đám huynh đệ.
Kiếp trước, cũng nhờ hắn nằm gai nếm mật, thận trọng từng bước đi mới giành được thắng lợi cuối cùng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giấy, hắn lật xem ghi chép lúc trước của mình trên viền sách, chữ viết ngay ngắn nắn nót.
“Công tử thật nghiêm túc.” Cẩn Ngôn bày từng món đồ trong hộp ra bàn, miệng khen ngợi: “Chẳng những ghi chép bài vở đầy đủ mà ngay cả ngày thường nên làm gì cũng đều ghi lại, chỉ sợ một ngày nào đó mình không tiếp tục chăm chỉ khắc khổ.”
Tiêu Văn Cảnh dời mắt nhìn xuống, phát hiện có một cuốn tập chỉ to hơn lòng bàn tay của người lớn một chút được kẹp trong cuốn sách, bên ngoài được bọc lại bằng giấy da màu vàng dành dành, trên bìa vở không viết chữ nhưng hắn vừa thấy đã biết cuốn tập này dùng để ghi chép tâm đắc trong học tập và cuộc sống mà mình thường dùng sau khi rời khỏi Thịnh Kinh.
Rầm…
Có người sơ ý bị vướng chân lúc vào cửa nên ngã xuống.
Ngưỡng cửa của thư đường cao hơn các gian phòng bình thường, các học sinh thường xuyên ra vào nơi này đều biết, mỗi khi ra vào sẽ bước đi chậm hơn, cẩn thận nhấc chân lên cao, mới không ngã chổng vó trước mặt mọi người.
“Sao lại là ngươi?” Cẩn Ngôn lập tức nhận ra Trần Thập Tứ đang cẩn thận ôm chậu gỗ bằng hai tay.
Trần Thập Tứ cúi đầu, không dám nhìn lung tung, khẽ nói: “Tiểu nhân không biết tiểu công tử đang dùng thư đường, tiểu nhân quấy rầy rồi.”
Tiêu Văn Cảnh khép cuốn tập lại: “Ngươi tên là gì?”
Trần Thập Tứ thoáng kinh ngạc, hơi ngước mắt lên.
Trên chiếc bàn trong cùng gần cửa sổ nhất, tiểu công tử mặc một bộ áo lụa cổ tròn đang nhìn hắn ta, cho dù được ánh sáng bên ngoài chiếu vào thì đôi mắt ấy vẫn tối đen tựa như mực đậm không thể tan chảy.
Hắn ta từng nghe cụ già trong nhà nói rằng, loại người này khó tránh khỏi tâm tư thâm trầm, không nên giao thiệp quá sâu.
Nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, Trần Thập Tứ tự trách mình suy nghĩ nhiều, cúi đầu đáp lời: “Tiểu nhân tên là Trần Thập Tứ.”
Nhà nghèo đa phần không biết chữ, cha mẹ đặt tên cho con cái chỉ có thể dùng mấy chữ ít ỏi mà họ biết, ví dụ như hòn đá trước cửa nhà, heo chó nuôi trong nhà, còn có người nhàn hạ dùng ngày sinh hoặc thứ tự từ lớn đến bé để đặt tên, cho nên mới thường xuyên xuất hiện những cái tên như Trương Tam Lý Tứ vân vân…
Cái tên Trần Thập Tứ hoàn toàn chứng minh xuất thân nghèo khổ của hắn ta.
Ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh dừng lại trên người hắn ta trong chốc lát, nhạy bén nhận thấy sự khác thường: “Còn một cái tên khác?”
Trần Thập Tứ sửng sốt ngẩng đầu lên, dưới ánh mắt chăm chú của tiểu công tử, hắn ta nghẹn ngào rặn ra mấy chữ: “Trần Tư Viễn.”
Con ngươi trong mắt Tiêu Văn Cảnh co rụt.
Trần Thập Tứ giải thích: “Đây là cái tên là Tề phu tử đặt cho tiểu nhân.
Tiểu nhân ti tiện, để công tử chê cười rồi.”
“Không.” Tiêu Văn Cảnh nói: “Cái tên này rất hay.”
Cẩn Ngôn không khỏi tò mò đánh giá Trần Thập Tứ.
Công tử nhà mình rất ít khi có hứng thú với người khác, huống chi chỉ là một người hầu quét nhà, xem ra là vì người này có liên quan đến Nguyễn Linh Huyên.
Đôi môi Trần Tư Viễn mấp máy mấy cái rồi ngại ngùng nói: “Đa tạ công tử.”
Hỏi xong, Tiêu Văn Cảnh không tiếp tục để ý đến hắn ta mà cúi đầu mở ra một cuốn sách khác.
Đúng lúc có ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng, một nửa học đường đều được chiếu sáng.
Tranh thủ thời gian này, hắn định đọc lại sách một lần nữa.
Trần Tư Viễn đặt chậu gỗ xuống, đối diện với ánh mắt của Cẩn Ngôn rồi lại nhìn tiểu công tử ốm yếu kia, không nhịn được hỏi: “Công tử không đi học khóa cưỡi ngựa bắn cung à?”
Tiêu Văn Cảnh ngước mắt nhìn hắn ta.
Trần Tư Viễn ngượng nghịu nói: “Mặc dù Đại Chu khoa cử chủ yếu là thi văn nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ kiểm tra công phu cưỡi ngựa bắn cung, chỉ biết đọc sách thôi vẫn chưa đủ.”
Cẩn Ngôn tranh thủ nói: “Đúng đấy công tử, sách thì đọc mãi không hết được, nên phối hợp thư giãn một chút.”
Hắn ta đã sớm muốn khuyên nhủ công tử nhà mình ra ngoài hoạt động nhiều một chút, khuôn mặt trắng bệch cứ như ma, ban đêm mà thấy bất thình lình khiến hắn ta suýt nữa sợ hết hồn.
Hắn ta nghe người ta nói, người thường xuyên vận động thì thân thể mới khỏe mạnh, nhìn xem Nguyễn Linh Huyên nhà hàng xóm am hiểu leo trèo nhảy nhót, rơi xuống nước mà hôm sau vẫn như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn ta hâm mộ vô cùng.
“Hơn nữa Nguyễn tiểu thư chắc chắn sẽ không bỏ qua môn cưỡi ngựa bắn cung, nói vậy lúc này đã đến…” Trần Tư Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ầm ĩ trên sân thi đấu.
“Nguyễn Linh Huyên?”
Trần Tư Viễn gật đầu: “Nguyễn tiểu thư thích cưỡi ngựa bắn cung, trong nhà còn có sư phụ dạy dỗ.”
Chuyện trong nhà Nguyễn Tri huyện không phải là bí mật, thường xuyên bị đồn tới đồn lui trong học đường.
Tiêu Văn Cảnh ngẫm lại, cũng không lấy làm lạ.
Ngoại tổ phụ của Nguyễn Linh Huyên từng theo Kiến Vũ Đế chinh chiến bốn phương, mẫu thân của nàng là Đan Dương Quận chúa càng am hiểu cưỡi ngựa bắn cung.
Nguyễn gia nhị phòng vẫn luôn dẫn theo một vị tiên phong có kinh nghiệm dồi dào trong quân đội nhưng nay đã lui quân vì bị thương để chỉ dạy Nguyễn Linh Huyên, là một sư phụ giỏi hiếm hoi.
Cẩn Ngôn quan sát vẻ mặt Tiêu Văn Cảnh, không nhịn được cong môi mỉm cười: “Công tử, có muốn sang đó xem thử không?”
Tiêu Văn Cảnh gõ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ trong giây lát.
Kiếp trước, hắn vẫn tuân theo lời dặn dò của Thái y, uống thuốc dưỡng bệnh nhưng thân thể vẫn không khỏe hơn, ngoại trừ lý do dùng máu để kéo dài tính mệnh cho người khác, còn vì có kẻ không muốn thấy hắn khỏe mạnh.
Dù sao thì một Hoàng tử, Thái tử thậm chí là Hoàng đế thân thể suy yếu mới dễ bị khống chế.
Hắn ngẫm lại, không biết vì sao giọng nói của Nguyễn Linh Huyên lại hiện lên trong đầu.
“… Chẳng giấu gì người, ta càng thích nam nhi oai hùng cao lớn!”
Tiêu Văn Cảnh im lặng quăng tạp âm trong đầu.
Hắn chỉ không muốn khiến mình lâm vào khốn cảnh như kiếp trước, chứ không liên quan tới bất cứ kẻ nào khác.
“Ra ngoài xem thử.”
…
Thư viện Đông Ly có một sân thi đấu, dài khoảng ba mươi trượng, rộng mười trượng*, ngày thường có thể dùng để cưỡi ngựa vượt chướng ngại, bắn cung đầu hồ*… Có thể coi là một nơi trong thư viện để các công tử tiểu thư vận động tăng cường sức khỏe.
*Một trượng tương đương 3.33m, tức là sân thi đấu này dài khoảng 100m, rộng khoảng 33,3m.
*Đầu hồ: Trò chơi của giới quý tộc ngày xưa, dùng phi tiêu ném vào một chiếc bình cao cổ miệng nhỏ.
Còn chưa đến gần đã nghe được tiếng người ồn ào truyền ra từ trong sân.
“Hay lắm!!!”
Có người vỗ tay bôm bốp, tiếng hoan hô nhảy nhót ầm ĩ.
Sư phụ dạy môn cưỡi ngựa bắn cung là một vị Bách phu trưởng mời đến từ Vệ sở, giọng to như tiếng chuông.
“Nguyễn tiểu thư còn nhỏ tuổi mà đã kéo được cây cung này, còn có thể bắn tên trúng đích, quả thật rất giỏi!”
“Sư phụ! Nàng ta còn chưa bắn thủng bia vải cơ mà!” Có người bất mãn Nguyễn Linh Huyên được khen ngợi nên vội vàng mách lẻo.
Tiêu Văn Cảnh đưa mắt nhìn thoáng qua đám đông nhốn nháo, sau đó nhìn về phía bia ngắm nơi xa.
Một mũi tên lông ngỗng ngắn đang cheo leo trên bia vải, có nguy cơ sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Hầy! Tiên nho có câu: ‘lễ xạ bất chủ bì’*, chỉ xem bắn trúng hay không bắn trúng, không cần bắn thủng tấm vải trên bia cũng được!”
*Trích từ [Luận Ngữ] của Khổng Tử.
Nguyễn Linh Huyên biện giải: “Chẳng qua là ta còn nhỏ nên chưa đủ khỏe, chờ ta lớn lên, nhất định có thể bắn thủng bia vải!”
Tiêu Văn Cảnh đưa mắt nhìn khuôn mặt của Nguyễn Linh Huyên.
Nàng có gương mặt trắng muốt như tuyết, gò má hồng hào, tựa như một đóa hoa lê đỏ rực vì được ánh nắng ban mai chiếu xuống, vừa mềm mại vừa xinh đẹp.
Hơn nữa đôi mắt của nàng đen láy hơn người bình thường, lúc nào cũng trong veo sáng ngời, cứ như mặt trời đuổi theo nàng để chiếu rọi vào đôi mắt của nàng.
Nguyễn Linh Huyên cố gắng cứu vãn tôn nghiêm của mình, song Tiêu Văn Cảnh lại nhớ đến một sự kiện khác của nàng.
Trước kia ở trong cung, hắn từng nghe Hiền Đức Hoàng Thái hậu nói rằng, Nguyễn Linh Huyên có nhũ danh là Miên Miên, do ngoại tổ phụ Mộc Vương gia đặt cho nàng.
Nghe đồn hồi Nguyễn Linh Huyên vẫn còn được bế trên tay, Mộc Vương gia đã vô cùng yêu thích ngoại tôn nữ, lúc nào cũng dùng râu cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bị nàng tát mấy phát, khiến Đan Dương Quận chúa rất lo lắng cho cha ruột của mình.
Mộc Vương gia cười to nói: “Mấy bàn tay mềm như bông ấy, có gì đáng nhắc đến chứ!”
Thế nên Nguyễn Linh Huyên mới có nhũ danh là Miên Miên, cũng có nghĩa là “mềm như bông”.
“Ủa! Sao Thẩm Giới cũng đến đây? Chẳng phải hắn chưa bao giờ có mặt trong môn cưỡi ngựa bắn cung à!” Có người tinh mắt phát hiện một người chưa bao giờ học môn cưỡi ngựa bắn cung lại xuất hiện ở đây, bèn vội vàng kêu bạn kêu bè nhìn xem.
Nguyễn Linh Huyên thò đầu từ trong đám đông, tò mò nhìn về phía hắn.
Nàng chưa bao giờ bỏ lỡ một tiết cưỡi ngựa bắn cung nào, vậy nên cũng chưa bao giờ thấy Tiêu Văn Cảnh, điều này chứng minh hai người bọn họ cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Một người không thích đọc sách, một người không thích tập võ.
Cho nên ai đừng cười nhạo ai!
Cẩn Ngôn giơ một cây cung đưa đến tận tay Tiêu Văn Cảnh.
Bách phu trưởng vỗ tay: “Được rồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ thì hôm nay, mọi người thử dùng phương pháp bắn cung đã học để bắn trúng tấm bia xem nào!”
Các học sinh vui vẻ bắn thử.
Nguyễn Linh Huyên cầm cây cung nhỏ của mình, vênh mặt đắc ý đi đến bên cạnh Tiêu Văn Cảnh.
“Người có biết bắn cung không?”
Tiêu Văn Cảnh kéo dây cung.
Mặc dù Cẩn Ngôn muốn hắn vận động nhiều một chút, song hắn ta cũng biết thân thể của hắn vốn ốm yếu, sợ hắn sẽ cậy mạnh nên quan tâm nói: “Công tử đừng tự cưỡng ép bản thân.”
Thấy động tác không thành thạo của Tiêu Văn Cảnh, Nguyễn Linh Huyên chỉ vào mũi tên ngắn sắp rơi xuống bia vải, khoe khoang: “Nếu không biết thì để ta dạy người nhé!”
Nhìn mũi tên ngắn kia, Tiêu Văn Cảnh không bị nàng kích thích mà ngược lại ôn tồn nói: “Ta có chuyện muốn nhờ muội giúp đỡ.”
Nguyễn Linh Huyên lập tức cảnh giác: “Chuyện gì?”