1.
“A Diên, đến giờ uống thuốc rồi!”
Tôi hạ thấp tông giọng, bưng cốc nước vào phòng ngủ.
Người đàn ông đang ngồi ở bên giường quay đầu lại, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh, như mạ thêm một lớp vàng.
Chỉ có điều, ánh mắt của anh không có tiêu cự.
“Sao giờ em mới về, muộn nửa tiếng rồi đó.”
Phó Diên ra vẻ trách cứ, nhưng rồi lại quay qua hướng tôi đang đứng, cười dịu dàng.
“Công ty em có chút việc mà.”
Tôi bắt chước ngữ điệu của Trình Y Y, đặt cốc nước vào tay anh.
Phó Diên là chồng của tôi, mà tôi lại đang sắm vai cô bạn thanh mai của anh.
Một năm trước, Phó Diên gặp phải tai nạn xe cộ dẫn đến tình trạng mù tạm thời, thời gian khôi phục chưa thể xác định.
Vị hôn thê Trình Y Y của anh vốn là người tâm cao khí ngạo, đương nhiên không muốn gả cho một người mù lòa, cô ấy dứt khoát bỏ sang nước ngoài trốn tránh.
Bệnh tim của em trai tôi cần phẫu thuật gấp, gánh nặng trả viện phí cao ngất như núi ấy đổ lên người tôi.
Đúng lúc đó người nhà họ Phó đang bí mật tìm người giả giọng Trình Y Y. Họ cần tìm một diễn viên lồng tiếng giống cô ấy về mọi mặt.
Mà tôi lại chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí đó.
Tôi học thanh nhạc, thành tích xuất sắc.
Hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
“Vợ ơi, tối nay mình ăn gì vậy em?”
Phó Diên nhoẻn miệng cười, vân vê ngón tay tôi.
Mỗi ngày anh đều làm việc tại nhà, chỉ khi tôi tan làm về anh mới nghỉ ngơi.
“Nay cô giúp việc đã làm món anh thích đó, lát em mang lên phòng cho anh nhé.”
“Được.”
Phó Diên vuốt ve cổ của tôi rồi hôn lên đó.
Mặt tôi hơi nóng, tôi đẩy anh ra không được, ngược lại còn bị anh nắm chặt cổ tay.
Tim tôi đập rộn ràng, mặc dù chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần.
Nhưng lần nào cũng căng thẳng như nhau, bởi tôi sợ bản thân không cẩn thận để lộ ra điều gì.
Phó Diên đưa tay xoa eo của tôi, rồi di chuyển đến vùng bụng, vẻ mặt anh buồn bực:
“Đã lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì ở đây vậy?”
“À thì... Chuyện này phải để tùy duyên mà anh, với cả dạo gần đây công việc của em bộn bề hơn trước, chắc phải điều dưỡng tốt thân thể mới được.”. Truyện Ngược
Tôi nói dối anh, dù sao thì anh cũng không nhìn được vẻ mặt của tôi.
Mối quan hệ giữa hai chúng tôi chỉ dựa trên hợp đồng, mỗi lần xong việc tôi luôn uống thuốc đều đặn.
“Xem ra anh phải nỗ lực hơn rồi!”
Phó Diên cười, cắn tai tôi.
Thấy anh có vẻ muốn tiếp tục, tôi lập tức đẩy anh ra:
“Em, em đi xem cơm tối xong chưa.”
Sau lưng truyền tới tiếng cười khẽ của anh.
Tôi tựa người vào hành lang, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, tim đập bình bịch.
Nhưng rồi nghĩ tới việc mọi sự dịu dàng của anh đều dành cho vị hôn thê, tôi như bị ai đó dội một chậu nước lạnh.
Người đàn ông này điềm đạm và cơ trí, cách đối nhân xử thế rất đúng mực, rất khó để không động lòng với anh.
Huống hồ, tôi đã thích anh từ rất lâu rồi.
2.
Khi xuống lầu, tôi thấy mẹ của Phó Diên – bà Tôn Minh Ngọc đang ngồi ở bàn ăn chờ tôi.
“Tới đúng lúc lắm, tôi muốn báo cho cô một tin tốt.”
“Tìm được Trình Y Y rồi, ngoài ra bác sĩ Trầm cũng nói rằng đôi mắt của A Diên đã có dấu hiệu hồi phục, cô có thể mau chóng rút lui được rồi đó.”
Mặt mày Tôn Minh Ngọc mang theo vẻ rạng rỡ, hiển nhiên là bà ấy đang thực sự phấn khởi.
Tôi gượng cười: “Chúc mừng cô ạ, cuối cùng mọi chuyện cũng có thể kết thúc.”
Tôn Minh Ngọc thấy dấu hôn trên cổ tôi, lập tức lạnh mặt đi.
“Tô Mạn, cô đừng có làm gì gây rắc rối. Trong khoảng thời gian cuối này, cô mà định tiết lộ hoặc có bất cứ âm mưu gì thì đừng hòng lấy được tiền viện phí cho em trai cô, một cắc cũng không.”
“Cháu đã rõ, thưa cô Tôn!”
Tôi lạnh lùng gật đầu, bỏ qua vẻ mặt khinh thường và ghét bỏ của bà ấy.
Khi chỉ có hai người, Tôn Minh Ngọc không cho phép tôi gọi bà ấy là mẹ.
Bởi thẳm sâu trong lòng bà ấy, tôi mãi mãi chỉ là một đứa hàng nhái nghèo hèn, được con trai bà ấy để ý tới đã là phúc của tôi rồi.
Chỉ có con cái nhà quý tộc như Trình Y Y mới có thể xứng đôi với A Diên mà thôi.
Nếu không phải vì không muốn mất thể diện trong ngày lễ đính hôn, bà ấy đã không để cho hạng con gái nghèo kiết xác như tôi bước chân vào cửa nhà họ Phó.
Vào hôm tổ chức lễ đính hôn, bà ấy bắt tôi đeo mạng che mặt rồi giả vờ theo nghi thức.
――
Sau bữa cơm tối, tôi mang cho Phó Diên một cốc sữa bò.
Bước vào phòng ngủ, tôi thấy anh đang có một cuộc gọi với trợ lý, nghe người ta báo cáo lại tình hình của công ty.
Tôi ngồi ở một bên, tim đập như trống bỏi, trong đầu tập dượt lại tất cả những gì đã chuẩn bị.
Phó Diên cúp điện thoại, đưa tay quờ quạng để nắm lấy tay tôi.
“Ngày mai là Chủ Nhật, anh đưa em ra ngoài chơi nhé?”
“Nhưng mà... Mai em muốn về nhà một chuyến.”
Vẻ mặt tôi chất chứa nỗi phiền muộn, ngày mai thỏa thuận này sẽ kết thúc, đêm nay chính là đêm cuối cùng tôi được ở bên anh.
“A Diên, uống sữa rồi nghỉ ngơi sớm thôi anh.”
Tôi đặt ly sữa vào tay anh.
Phó Diên uống xong, trên khóe miệng còn dính chút sữa, tôi đưa tay lau giúp anh.
Đầu ngón tay lướt qua viền môi anh.
Ý thức tôi như chiếc chiếc dây cung bị đứt, tôi quàng tay chủ động ôm lấy cổ anh.
“Đêm nay vợ anh nhiệt tình thế nhỉ?”
“A Diên...”
Anh phải bảo trọng nhé!
3.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi xuống nhà đã thấy người giúp việc gói ghém hành lý xong xuôi.
Tôn Minh Ngọc đứng đó, dùng ánh mắt cay nghiệt nhìn tôi, ra vẻ đã hết kiên nhẫn.
“Đây, tiền của cô, mật mã là sinh nhật cô.”
Tôi nhận lấy, mặt không đổi sắc, sau đó bước về phía cửa nhà.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, Phó Diên không biết từ bao giờ đã tỉnh dậy.
“Vợ ơi, bao giờ em về?”
Tôi cảm thấy họng mình đắng chát: “Em sẽ về muộn đó.”
“Vậy anh sẽ chờ em.”
Nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của anh, tôi tàn nhẫn quyết tâm xoay người rời khỏi đó.
Tôi kéo hành lý của mình tới căn phòng trọ tôi thuê hồi trước xong, lập tức thở dài một hơi.
Mặc dù chỗ này rách nát tả tơi, nhưng rốt cuộc tôi cũng không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.
Sau khi em trai tôi phẫu thuật xong, tôi dẫn thằng bé ra nước ngoài sống.
Đây cũng là một phần của thỏa thuận, chờ khi Trình Y Y trở về, tôi phải đi khuất mắt bọn họ.
Trước khi xuất ngoại, tôi đã nhìn thấy dáng vẻ sau khi hồi phục thị lực của Phó Diên qua đài báo.
Anh xuất hiện ở một bữa tiệc từ thiện, thần thái sáng ngời, mà người đi bên anh chính là Trình Y Y tao nhã và kiêu kỳ.
Thực sự là một đôi trai tài gái sắc.
Tôi không khỏi hồi tưởng về buổi tiệc tối mừng Nguyên Đán hồi cấp ba, hai người họ cũng đứng trên sân khấu với khí chất ngút ngàn như thế này.
Tôi kém hai người họ một tuổi, nhưng tôi đã biết Phó Diên từ sớm rồi.
Những nam sinh vừa đẹp trai vừa giỏi giang luôn là tâm điểm trong các cuộc trò chuyện của các cô thiếu nữ mới lớn.
Tôi bắt đầu thích anh chỉ vì một chuyện nhỏ.
Gần trường chúng tôi hay xuất hiện những người ăn mày, tất cả mọi người đều sợ sệt và cố gắng tránh xa những người đó.
Duy chỉ có Phó Diên không làm vậy, mỗi ngày anh đều lịch sự mua bữa sáng cho họ.
Khi đó gia cảnh nhà tôi chưa sa sút như bây giờ, và tôi vẫn có thể thường xuyên nhìn trộm anh ở trường.
Về sau bố tôi thua lỗ toàn bộ gia sản vì cờ bạc, dẫn đến việc ông nhảy lầu tự tử.
Tôi cũng bị ép chuyển trường, vừa học vừa làm