4.
Sau khi xuất ngoại, cuộc sống của tôi cũng không tốt lắm.
Tôi chưa thích ứng được với nếp sống ở đây, lại còn phải chăm sóc Tô Duy đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng nữa.
Phải mất nửa năm tôi mới dần quen được cuộc sống ở nơi xứ người này.
Tôi làm giáo viên dạy thanh nhạc tại một trung tâm nhỏ, khi có thời gian rảnh tôi sẽ đến nhà hàng Pháp để chơi dương cầm.
Phần lớn số tiền nhà họ Phó đưa đều đã được dùng để chữa bệnh cho em tôi.
Sau này còn rất nhiều thứ phải chi trả, tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.
Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Phó Diên tại nhà hàng.
Anh đã lấy lại được thị lực, trông anh còn khí chất hơn cả những gì tôi nhìn thấy trên bản tin.
Anh đang bàn chuyện hợp tác với một người nào đó, từ đầu đến cuối anh không hề nhìn tôi dù chỉ là một chút.
Phó Diên chưa từng nhìn thấy tôi trước đó cho nên anh không nhận ra tôi cũng là chuyện thường.
Nhưng tôi cứ luôn trong trạng thái bất an, dẫn đến việc đàn sai lung tung.
Quản lý của nhà hàng lườm tôi cảnh cáo.
Tôi nghỉ giải lao và đi vào toilet để xốc lại tinh thần.
Trong lúc đi đường, tôi vô tình đụng vào một người, khiến điện thoại của người đó rơi xuống đất, tôi vội vàng nhặt lên.
“Tôi xin lỗi ạ!”
Tôi đứng dậy và ngẩng đầu lên, liền phát hiện Phó Diên đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, sau khi xem xét thấy chiếc điện thoại không bị hỏng hóc gì, tôi vội vàng trả lại cho anh.
Đầu ngón tay hai chúng tôi chạm nhau vài giây, tôi như bị điện giật vậy, mau chóng thu tay về.
“Anh nhìn thử xem điện thoại có bị sao không, tôi đi trước đây.”
“...”
Anh không nói gì cả.
Tôi bị anh nhìn vậy thì hoảng hốt.
Tôi nở một nụ cười lịch sự, sau đó quay đầu rời đi.
Sau lưng tôi vang lên giọng nói chần chờ và dò xét.
“Vợ ơi?”
Tôi dừng bước, giả vờ kinh ngạc quay đầu lại.
“Anh mới nói gì ạ?”
“...”
Anh trầm mặc, ánh mắt chất chứa vẻ mất mát.
5.
Tôi lại ngồi trước đàn dương cầm, đầu óc rối bời.
Vừa rồi sao Phó Diên lại gọi tôi như vậy? Anh cố ý thăm dò tôi sao?
Tôi tiếp tục đánh đàn, lần đầu tiên tôi hi vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn.
Cách đó không xa, ánh mắt ấy cứ như khóa lên người tôi, khiến lòng tôi như lửa đốt.
Sau khi khúc nhạc cuối cùng chấm dứt, tôi thở phào một hơi.
Khi đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi đó, Phó Diên bước tới chỗ tôi.
“Em đàn hay lắm.”
Anh mỉm cười, rút tiền boa cho tôi.
Tôi nhìn những tờ tiền kia, không muốn nhận chúng một chút nào.
Tuy nhiên, người quản lý đứng gần đó lại nháy mắt ra hiệu với tôi, quản lý sợ tôi đắc tội với anh.
“Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy, cả người cứng đờ.
Thế nhưng anh không chịu buông tay, tôi nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
Đột nhiên anh đưa tay qua, cầm chặt tay tôi.
Tôi cả kinh, bất giác muốn rút tay lại nhưng anh lại càng bóp chặt hơn.
Ngón tay thon dài ấy rờ khắp mu bàn tay tôi, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong phút chốc, đầu ngón tay anh khựng lại.
Ánh mắt anh cứ luôn nhìn chằm chằm tôi, khóe miệng anh cong lên.
“Quả nhiên là em!”
“...”
Tôi cảm thấy chột dạ, ráng sức đẩy anh ra.
“Thưa anh, anh nhận lầm người rồi.”
“Thật sao? Vậy em căng thẳng như vậy làm gì?”
Anh cứ nhìn tôi như thế, trong giọng nói hàm chứa sự hưng phấn và phẫn nộ.
Tôi luống cuống cúi đầu nhìn sàn nhà. May mắn thay, người hợp tác với anh đến tìm, hình như có việc gì gấp.
Thừa dịp bọn họ đang nói chuyện, tôi vội vàng chuồn đi.
“Em chờ chút đã!”
Phó Diên vội vàng hô lên, bắt được một chút xíu vạt áo của tôi.
Tôi vốn đã quen chỗ này, nhanh nhẹn rời khỏi nhà hàng từ cửa sau.
Thấy anh không đuổi theo, tôi mới thở dài một hơi.
Tôi rất sợ Phó Diên sẽ tới tìm tôi tính sổ.
Nếu anh biết khi đó anh đã cư xử dịu dàng với một người phụ nữ xa lạ, anh sẽ nghĩ thế nào đây?
Cảm thấy khó chịu, buồn nôn?
Tôi xiết chặt tay, trong lòng rầu rĩ không thôi.
6.
Hôm sau, tôi đệ đơn từ chức với quản lý nhà hàng.
Ông ta không lạnh nhạt như thường ngày mà lại rất nhiệt tình giữ tôi ở lại, nói rằng nhà hàng sẵn sàng chi trả gấp đôi số lương.
Rất rõ ràng, chuyện này có gì đó sai sai.
Chẳng lẽ là do Phó Diên đang tìm tôi?
Tôi từ chối thịnh tình của quản lý, sau đó còn tới bên trung tâm huấn luyện kia để xin nghỉ.
Tôi ở ru rú trong nhà mấy ngày liền.
Sau khi chắc chắn rằng Phó Diên sẽ không tới tìm, tôi mới dám đi ra ngoài.
Tôi tới siêu thị mua đồ ăn, định về nấu canh cho Tô Duy.
Em của tôi mới mười bảy tuổi, cần phải hồi phục sức khỏe sớm để có thể tham gia kỳ thi đại học.
Khi lên tầng, tôi thấy một dáng người cao gầy đứng trước cửa nhà mình.
Người đó mặc một bộ trang phục thường ngày xa xỉ, không hề hợp với một nơi cũ kỹ như thế này.
Phó Diên nhìn tôi, trong đáy mắt chất chứa sự tức giận.
“Cuối cùng anh cũng đã tìm được em.”
“Tô Mạn.”
Anh kêu tên tôi, gằn từng chữ một.
Tôi đờ người tại chỗ, sau đó cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn anh.
“Anh tìm tôi làm gì, tôi không biết anh là ai cả.”
“Không biết?”
Anh cười khẩy, lạnh lùng đi tới chỗ tôi.
Mang theo một cảm giác bức ép rất lớn.
Tôi lui ra sau một bước, bị anh dồn vào góc tường.
Đột nhiên, anh đưa tay giữ lấy phần gáy của tôi, cúi đầu xuống như muốn hôn.
Tôi sợ tới mức nghiêng đầu qua chỗ khác, muốn hô hoán.
Anh bịt miệng tôi lại.
“Em giải thích xem, phản ứng hoảng hốt này của em, còn cả mùi hương trên người em nữa, tại sao lại giống vợ anh vậy?”
“...”
“Em còn muốn giả vờ tới khi nào đây? Hả?”
Chóp mũi anh đụng phải cổ tôi.
Khoảng cách khi gần khi xa thế này khiến cho người ta xấu hổ và giận dữ.
“Phó Diên, thả tôi ra!”
“Sao, giờ lại quen anh rồi à?”
Anh nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Tôi hoảng loạn trong lòng, không dám nhìn anh.
Phó Diên buông tôi ra, giúp tôi sửa sang lại cổ áo hơi xộc xệch.
“Đừng né tránh anh, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
“...”
Mắt tôi đỏ hoe, bất đắc dĩ phải gật đầu.