Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mắt Tần Phi khiến anh chói cả mắt liền tỉnh lại.

Hai mắt anh mở ra, vừa lúc đón nhận ánh sáng chiếu vào, theo bản năng đưa tay chặn lại, vừa mới nâng cánh tay, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không một chỗ nào không đau, ý thức dần dần khôi phục, ký ức đêm qua xông tới, cả người anh kinh sợ như sét đánh ngang tai.

Anh cùng Giang Ninh làm, là lần thứ hai làm, không, phải nói chính xác là bị Giang Ninh làm lần thứ hai!

Tần Phi cả người vô lực thở dài một hơi.

Tối hôm qua, bị tiểu tử Giang Ninh kia vừa lừa vừa dụ, cứ mơ hồ mà làm theo ý cậu.

Sau khi khôi phục ký ức, khó tránh khỏi nhớ tới đoạn tình cảm điên cuồng kia.

So với lần thứ nhất hai người làm trong bóng tối, ngày hôm qua lại là một lần tràn ngập kích tình.

Cái tên tiểu tử kia cứ y như nốc thuốc lắc, thường ngày sắc mặt lạnh lùng, như một con sói đầu đàn, hết gặm rồi cắn, điên cuồng quất xuyên, còn bày ra vài loại tư thế khiến mình khó có thể làm theo, nếu như không phải trước đây đã từng thấy qua một Giang Ninh ngây ngô, thì Tần Phi suýt chút nữa bị kỹ thuật trên giường của cậu đánh lừa rồi.

Có điều, tinh tế hồi tưởng lại, Tần Phi không khỏi không thừa nhận, vừa bắt đầu đau sau dần dần rút đi, anh thưởng thức cảm giác trước đây chưa từng có, so với các loại trải nghiệm khác hoàn toàn khác nhau, đây là một loại khiến người ta triệt để phát điên, anh quên mất đêm qua mình rốt cuộc đã bắn mấy lần, chỉ biết đến cuối cùng bị Giang Ninh làm đến ngất đi.

Đang miên man suy nghĩ, tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên.

Tần Phi mở mắt ra nhìn, Giang Ninh mặc bộ đồ thể thao nhạt màu từ bên ngoài đi vào, hơi thở có chút không ổn định, như mới tập thể dục buổi sáng vừa trở về.

Tên tiểu tử chết tiệt này còn có tinh lực đi tập thể dục buổi sáng!!!

“Tỉnh rồi?” Giang Ninh đi tới bên giường, nhìn về phía Tần Phi, vẻ mặt cậu rất tự nhiên, một điểm lúng túng đều không có.

Tần Phi cạn lời, sao trước kia anh lại không nhìn ra tiểu tử này lại có tố chất tâm lý tốt đến như vậy.

Tần Phi trong lòng bực mình, hơn nữa đối mặt trực tiếp với Giang Ninh anh ít nhiều cảm thấy không còn mặt mũi, dù sao lần trước anh theo đuổi Giang Ninh, là lấy tư thái chủ động tiến công, khi đó anh rất tự tin có một ngày Giang Ninh sẽ thần phục ở dưới thân mình, thế mà hiện tại, người bị đặt ở dưới thân lại chính là anh!

Hơn nữa trước đây khi anh nghĩ chinh phục Giang Ninh, vẫn không có để ý qua tuổi tác hai người chênh lệch, nhưng hiện tại, anh nhìn thấy Giang Ninh một chút mệt mỏi cũng không có, còn có thể đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, mà chính mình nằm ở trên giường ngay cả rời giường còn phải mất sức, hai người chỉ kém có tám tuổi thôi mà đã hiện rõ ra sự khác biệt quá lớn.

Bị đàn ông chịch đã làm anh khó tiếp thu rồi, đã thế người đàn ông này so với chính mình còn nhỏ hơn tám tuổi…… Dựa vào đâu chứ!

Tần Phi quay mặt đi, không để ý tới Giang Ninh, lạnh lùng hừ một tiếng.

Giang Ninh liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư Tần Phi, thần sắc trong mắt thay đổi nhỏ đến mức khó phát hiện, lại nói: “Anh có muốn tắm không?”

Tần Phi vẫn không để ý tới cậu.

Giang Ninh nhún nhún vai, chính mình tiến vào phòng vệ sinh trước tiên là đi tắm, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng nước ào ào.

Tần Phi liếc nhìn chung quanh, bên trong phòng này có hai tầng, tổng cộng bốn cái giường ngủ, trừ mình ngủ ở giường ngoài ra, còn lại ba giường ngủ kia đều cuốn lại hết, dùng khăn che kín, xem ra ba người ở trong này đã đi về nhà.

Mặt khác ba tấm giường ngủ kia không có dấu vết ngủ qua, như thế rõ ràng Giang Ninh cùng chính mình chen ở trên một cái giường ngủ?! Chẳng trách khi anh ngủ cảm thấy phía sau có đồ vật nóng như lửa đốt dán lên người mình.

Nghĩ tới đây, không biết vì cái gì, trong lòng Tần Phi đối với Giang Ninh đã hết bực mình.

Một lát sau, anh khoác chăn mỏng ngồi dậy, cả người mệt mỏi, vị trí phía sau đau thắt từng cơn, có điều so với lúc trước, cảm giác đau đớn đã đỡ đi rất nhiều, hơn nữa lần này kỹ thuật Giang Ninh có chút tiến bộ, anh không còn sưng nữa, quả nhiên thân thể của chính mình bị điều giáo thành bị thông rồi sao?

Cúi đầu nhìn thoáng qua, trước ngực, dưới bụng, cánh tay, bắp đùi, ngoại trừ dấu hôn chính là dấu răng, còn có dấu vết bầm tím, tên tiểu tử chết tiệt này ở trên giường không biết nặng nhẹ, như một con cầm thú ấy!

Giang Ninh tắm xong, trên người mặc quần thể thao ngắn, mở cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài.

Tần Phi nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng nhất thời cân bằng, trên người Giang Ninh cũng không có chỗ nào tốt cả, cơ bản khắp nơi trên người cậu đều bị anh ghé thăm, không cắn thì cũng cào.

Giang Ninh lau khô tóc, tròng lên áo thun màu trắng, đi đến bên người Tần Phi: “Mặc quần áo vào đi, chúng ta trở về nhà.”

Tần Phi hừ một tiếng: “Nhà nào?”

“Nhà anh.”

“Nhà tôi không hoan nghênh cậu!”

Giang Ninh bất đắc dĩ nói: “Tôi phải ở bên chăm sóc anh.”

“Chăm sóc?” Tần Phi hất cằm lên nhìn cậu, “Dằn vặt cả một đêm, mạng già của tôi đều bị cậu vắt khô muốn chết đi sống lại, cậu chăm sóc tôi như thế nào?”

Sắc mặt Giang Ninh trắng nõn rốt cục cũng hiện lên ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng: “Khụ, không phải anh cũng rất sướng sao? Chỉ một buổi tối bắn tận bốn lần.”

Tần Phi cứng đờ cả người, oán hận nói: “Mau cút.” Đem áo thun chính mình tròng qua người, sau đó lấy quần lót mặc vào, đi xuống giường.

Giang Ninh liếc đến vòng eo đường nét trôi chảy, mông vểnh cao, còn có khối thịt sẫm màu ở dưới háng kia, ánh mắt thâm thúy đi rất nhiều, cậu chậm rãi dời ánh mắt, khắc chế cảm xúc quay cuồng, hỏi: “Anh không tắm à?”

“Phí lời! Cả thân toàn mùi t*ng trùng, sao có thể ra cửa!”

Khuôn mặt Giang Ninh một lần nữa phiếm hồng, ánh mắt không được tự nhiên nhìn sang hướng khác.

Khi tắm, ngón tay Tần Phi di chuyển xuống phía sau, có một chút đau đớn, còn sót lại chất dịch chảy ra ngoài, cái tên tiểu tử kia dám bắn vào bên trong anh, làm cho anh phải rửa sạch rất là tốn công.

Tần Phi tức giận muốn chết, đem tổ tông mười tám đời nhà Giang Ninh mắng không kịp vuốt mặt.

Tắm xong, Giang Ninh nói cùng Tần Phi: “Điểm tâm căng tin trường học anh ăn sẽ không quen đâu, nếu không hay là đi ra ngoài ăn một chút, sau đó lái xe trở về nhà.”

“Tôi không ngồi xe taxi!” Tần Phi tức giận nói.

Buồn cười, chính mình hiện tại sắc mặt tái nhợt toàn thân vô lực, vừa nhìn chính là bị người chịch qua, để dáng vẻ anh ngồi xe taxi? Đi chết đi, anh mới không thèm ngồi!

Giang Ninh nhíu mày nói: “Vậy hôm qua anh có lái xe không? Vừa nãy tôi có đi ra ngoài trong bãi đậu xe không thấy xe anh.”

Tần Phi buồn bực nói: “Không có!”

“Vậy phải làm sao đây? Tôi cũng không có xe, xe tôi bị anh đập nát bấy rồi, còn đang ở xưởng sửa xe ấy.”

Giang Ninh nhắc đến việc này, Tần Phi nhớ tới mình có mua cho cậu một chiếc Audi R8, thế nhưng hiện tại anh không muốn nói cho Giang Ninh biết, chính mình không công đưa tới cửa bị người ta chịch, chịch xong còn muốn đưa xe cho người ta, Tần Phi cảm thấy mình so với tên ngốc cũng không có gì khác nhau!

“Cậu tới Tam Lí Truân lấy xe tôi đi, ngày hôm qua tôi đậu xe ở bên ngoài quán bar.” Tần Phi từ trong túi quần lấy ra chìa khóa xe ném về hướng Giang Ninh.

Giang Ninh không thể làm gì khác hơn là thuận theo Tần đại thiếu dặn dò, chính mình trước tiên bắt xe đến Tam Lí Truân, sau đó lái xe Tần Phi về đây.

Tần Phi đợi ở ký túc xá Giang Ninh chờ cậu, toàn thân vô lực, Tần Phi dự định đi ngủ một giấc.

Anh vừa nằm xuống không được bao lâu, bên ngoài hành lang chuông reo ầm vang không ngừng, làm cho anh không tài nào ngủ được, mở cửa vừa thấy là do ký túc xá đang kiểm tra mạch điện cùng đèn điện, hết công nhân, sau đó là túc quản, làm động tĩnh rất là lớn.

Tần Phi không ngủ được, liền dứt khoát, đem quần áo sửa sang thật tốt, dự định đi ra ngoài chơi một chút.

Chính là khi hai chân anh bước đi, thật sự không còn sức lực, đi xuống mấy tầng lầu lại cảm thấy rất mệt, nhìn bên ngoài những sinh viên đại học mạnh mẽ căng tràn sức sống, Tần Phi không khỏi ước ao, anh năm nay hai mươi tám tuổi, gần đến ba mươi tuổi rồi, mọi người nói tam thập nhi lập*, Tần Phi cũng cho mình một mục tiêu ba mươi tuổi sẽ đi tìm một người thích hợp để làm người yêu.

*Tam thập nhi lập: nghĩa là người ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp cho mình. (Nguồn: https://sites.google.com/site/trongkien/my-notes/tam-thap-nhi-lap)

Nhưng Giang Ninh còn chưa đến hai mươi, khai giảng mới lên năm hai, ba năm nữa mới tốt nghiệp đại học, tuy nói hai người đều là nam, không cân nhắc đến vấn đề sinh con, nhưng Tần Phi cảm thấy Giang Ninh vẫn còn đang đi học, rất nhiều người vì kế sinh nhai giống như Giang Ninh đều phải trì hoãn việc học chính mình.

Lúc này Tần Phi hồn nhiên không nhận ra được, anh đối với bản kế hoạch tương lai, Giang Ninh đã chiếm cứ vị trí hết sức quan trọng.

Ở trước cửa trường học anh tìm tới một quán cà phê thanh tịnh, kêu một ly Latte, ở bên cạnh vị trí cửa sổ ngồi xuống, một bên uống cà phê một bên nhắn tin cho Giang Ninh, nói cho Giang Ninh biết vị trí của mình, sau đó liền mở ra website nhìn cổ phiếu.

Ngồi chừng mười phút, bỗng nhiên trên đầu vang lên âm thanh đã từng quen biết.

“Tần tổng? Sao ngài lại ngồi ở đây?”

Tần Phi ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời ngẩn người, người nói chuyện mặc bộ đồ thể thao, biểu tình trên mặt sinh động, cầm trong tay một ly nước trái cây, Dương Duệ đã lâu rồi không gặp.

Trong mắt Tần Phi chợt lóe lên tia chán ghét, nhớ tới sự tình lúc trước cùng Dương Duệ dây dưa, trong lòng anh có chút rối bời, có điều vì ngại mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là khẽ vuốt cằm, xem như hướng về Dương Duệ chào hỏi.

Dương Duệ từ lúc vào cửa liền thấy Tần Phi, đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ mặt Tần Phi, ngay cả tia chán ghét kia, trong lòng cậu lạnh lẽo, trên mặt lại không hiện ra vẻ mặt gì, lộ ra một nụ cười xán lạn: “Đã lâu không gặp, Tần tổng, nếu anh không ngại em có thể ngồi chỗ này không?” Nói xong, rất tự giác liền ngồi xuống.

Thâm tâm Tần Phi nghĩ, người này da mặt dày quá, lần trước đưa cho cậu hai mươi vạn đuổi đi, gặp mặt lại còn không thấy ngại ngồi vào đối diện anh.

Dương Duệ liếc mắt nhìn ly cà phê Tần Phi, cười nhạo nói: “Hóa ra Tần tổng thích uống Latte, em còn tưởng anh thích uống trà táo đỏ.”

Bị cậu nói như thế, Tần Phi nhớ tới đã từng có mấy ngày như vậy, mỗi ngày Dương Duệ đều mua một ly trà táo đỏ đem đến dưới lầu công ty chờ anh, đệt, trời ạ nghĩ lại thấy mình ngốc kinh.

Tần Phi hơi nhấp môi, không nói tiếng nào, vẻ mặt không kiên nhẫn, đối đãi với loại người này, Tần đại thiếu không kiên trì nữa.

“Tần tổng, sắc mặt anh không tốt lắm, có phải anh bệnh không?” Dương Duệ quan tâm hỏi.

“Không có gì.” Tần Phi lạnh nhạt nói, liền không nói tiếp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui